Ngôi Sao May Mắn Của Ta

Ngôi Sao May Mắn Của Ta - Chương 7




Trong gian phòng vừa đen kịt lại vừa vắng vẻ, hai người chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp của nhau. Một lúc lâu sau, tiếng nói trầm thấp của Lý Dục Phong vang lên: “Tôi thực sự là may mắn.”



Quảng Vĩ Đông run rẩy một chút, ảo não mang theo oán giận nói: “Tôi thực sự là xui xẻo.”



Lý Dục Phong phát sinh tiếng cười trầm thấp.”Vậy à? Vì sao?”



“Trước kia đã xui, hiện tại càng xui hơn.” Quảng Vĩ Đông phiền muộn không muốn nhắc tới.



“Cậu không hy vọng ở cùng tôi một chỗ sao?” Lý Dục Phong nhàn nhạt hỏi.



“Hai đại nam nhân ở cùng một chỗ, có ý tứ gì?”



“Cái này hình như trước đó tôi đã từng nói với cậu?”



Nói tới trước đây, Quảng Vĩ Đông hút khí.”Trước đây tôi chẳng phải đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Tôi không thích nam nhân, cho dù thích, cũng không phải anh!”



Trong bóng tối không thể thấy được biểu tình của đối phương, nhưng Quảng Vĩ Đông vẫn rõ ràng cảm giác được sức Lý Dục Phong ôm mình dường như tăng lên.



“Vậy cậu thích thế nào?” Âm thanh của hắn trầm thấp.



“Tôi…” Quảng Vĩ Đông cũng không nói được, y không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: “Anh khi đó nói thích tôi là nói dối đi? Nếu thật sự là thích, như thế nào thời điểm đi cũng không nói một tiếng? Hơn nữa trong sáu năm một chút tin tức cũng không có.”



Hanh, làm gì mà bất cứ tin tức gì cũng không có! Quảng Vĩ Đông ở trong lòng bổ sung.



“Bởi vì tổ phụ của tôi muốn tôi ra nước ngoài làm việc, chuyện này cần bảo mật, cho nên không thể truyền ra ngoài.” Lý Dục Phong trực tiếp nói rõ nguyên nhân.”Nhưng tôi nhớ kỹ lúc đó đã từng ám chỉ cho cậu, là cậu không nghe rõ thôi.”



“Đúng vậy, tôi trì độn, đâu rõ ám chỉ của anh là gì?” Quảng Vĩ Đông ngang bướng nói: “Ra ngoại quốc không phải tốt lắm sao? Người ở đó cũng nhiều, nhất định có người hợp khẩu vị của anh.”



“Cậu sinh khí?”



“Tôi tại sao phải tức giận?” Quảng Vĩ Đông mạc danh kỳ diệu.



“Bởi vì trong sáu năm đó tôi không liên lạc với cậu.”



“Tôi van anh, tôi cũng không phải người thân gì của anh, anh cần gì phải liên lạc với tôi? Hơn nữa, anh đi rồi tôi vui còn không kịp! Rốt cục có thể khôi phục cuộc sống bình thường.” Quảng Vĩ Đông hờn dỗi nói, cố ý xem nhẹ sự mất mác ở trong lòng.



“Phải không? Tôi nghe thế nào cũng thấy tâm trạng của cậu rất kém?”



“Bởi vì…” Quảng Vĩ Đông liều mạng tìm kiếm lý do, thật vất vả nghĩ đến một thứ: “Bởi vì anh đã từng đáp ứng sẽ cho tôi nguyên bộ phim người máy chiến sĩ! Tự nhiên rời khỏi, hại tôi vô cùng thất vọng!”



“Nga? Vậy sao?” Khẩu khí của Lý Dục Phong rõ ràng không hề tin lí do thoái thác của y.



“Đương nhiên rồi, tôi ở trong cái ”hậu cung” của anh căn bản không hợp, anh đi rồi cái ban đó liền tan rã, hanh, thực tức cười. Cái nhóm sứ giả đó dường như rất thương tâm.”



Lý Dục Phong dừng một chút, nói: “Tôi tuyệt không muốn đi, nhưng…”



Hắn nói đến một nửa, lại đột nhiên dừng. Quảng Vĩ Đông bĩu môi nói: “Có muốn đi hay không là chuyện của anh, cũng không liên quan gì đến tôi.”



Lý Dục Phong không nói nữa, chỉ ôm chặt người trong lòng. Quảng Vĩ Đông nằm trong lòng hắn cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Y vẫn cho rằng sáu năm trước, Lý Dục Phong là xuất phát từ hiếu kỳ mới tìm mình. Mà ngay cả đoạn “Thổ lộ không giống thổ lộ” đối phương nói với mình lúc trước, cũng bị y liệt vào trò đùa dai. Nhưng không nghĩ tới, qua sáu năm, ”Tình cảm” của Lý Dục Phong đối với mình chỉ có tăng chứ không giảm. Có khi nào là hắn thích mình thật không?



Đáy lòng Quảng Vĩ Đông nổi lên một cổ cảm giác kỳ quái, hình như có điểm vui vẻ, nhưng nhiều hơn vẩn là sợ hãi cùng bất an.



Bởi vì y biết, nếu sau này dính dáng tới Lý Dục Phong, cuộc sống của mình sẽ vô pháp yên tĩnh.



đầu v* truyền đến cảm giác vừa đau vừa ngứa, có muỗi sao? Quảng Vĩ Đông mở mắt ra, cúi đầu một cái liền thấy Lý Dục Phong đang duyện cắn ngực mình.



“Anh làm gì thế?!” Y hút một ngụm khí, cố sức nâng đầu đối phương lên. Thời điểm môi ly khai đầu nhũ liền phát sinh âm thanh ”Thu” đầy *** tà.



“Gọi cậu dậy a.” Lý Dục Phong đúng lý hợp tình nói.



“Cảm tạ, tôi đã dậy rồi đây!”



“Vậy để cậu tỉnh táo thêm chút nữa nha.” Tay Lý Dục Phong dời về phía dưới của y.



“Không cần! Tôi rửa mặt liền tỉnh thôi!” Quảng Vĩ Đông liều mạng đem ma trảo của tên kia rút ra.



Lý Dục Phong dán bên tai y thổi khí: “Tối hôm qua cậu cương rất nhiều lần…”



“Na… Nào có a!” Quảng Vĩ Đông chột dạ gầm nhẹ.



Tay Lý Dục Phong nắm lấy, “Hảo tâm” nói: “Nghẹn một đêm rất khó chịu đi? Tới, tôi giúp cậu phóng ra.”



“Phóng cái rắm cậu a! Không cần!!” Quảng Vĩ Đông đang hăng hái bảo vệ trinh tiết của mình, điện thoại di động đặt ở đầu giường của Lý Dục Phong tức thời rung ong ong.



Lý Dục Phong trước sau như một sảng khoái dừng tay, dường như không có việc gì tiếp điện thoại: “Uy?”



Thoát được rồi! Quảng Vĩ Đông ngồi xuống, thở một hơi. Xem ra mình thực sự bắt đầu đổi vận rồi a, ngày hôm qua đến bây giờ, cùng ngủ một cái giường, nhiều lần thiếu chút nữa bị Lý Dục Phong ăn rồi, nhưng y đều thoát được, lão thiên gia, ngài thật chiếu cố ta a, tuyệt đối sẽ không khinh địch như vậy để Lý Dục Phong ác ma ăn tươi tôi, đúng không?



Đang suy nghĩ, ác ma kia cư nhiên vừa nói chuyện điện thoại, vừa nắm tính khí của mình ma sát bắp đùi của Quảng Vĩ Đông. Quảng Vĩ Đông nhất thời toàn thân phát nhiệt, chửi nhỏ đẩy “Hung khí” của đối phương ra, vừa đẩy một cái mới phát hiện, mẹ nó cái “Tên” của hắn so với mình còn lớn hơn, hơn nữa đang trong trạng thái lớn nhất, thật khiến kẻ khác nhụt chí a!



“Mau nhanh lên đi, được rồi, ân… Như vậy đi, tái kiến.” Lý Dục Phong nói chuyện điện thoại xong, quay đầu liền thấy biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Quảng Vĩ Đông.



“Làm sao vậy?”



“Không có gì!” Quảng Vĩ Đông thấy hắn rảnh rỗi, lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác.



Bất quá Lý Dục Phong hình như không có ý muốn tiếp tục làm chuyện vừa nãy nữa.”Trước đi rửa mặt chải đầu đi.”



“Nga.” Quảng Vĩ Đông thừa dịp trước khi hắn thay đổi chủ ý, vội vã nhảy xuống giường, chạy ào vào trong phòng tắm. Y đang muốn đóng cửa lại, chỉ thấy Lý Dục Phong cũng theo vào.



“Tôi tới trước.” Quảng Vĩ Đông mở miệng đuổi người.



“Cùng nhau tắm, cái phòng tắm này rất lớn.” Lý Dục Phong trở tay giữ cánh cửa đang khép lại.



“Tôi phải tiểu tiện!”đọc truyện boylove




“Vậy tiểu a, mọi người đều là nam nhân, sợ cái gì?”



“…”



“Nếu không muốn tôi giúp cậu?”



“Không cần… A! Đã nói không cần rồi mà!”



Trong phòng tắm thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Quảng Vĩ Đông, giằng co hơn mấy giờ, hai người rốt cục rửa mặt chải đầu xong đi ra. Quần áo rớt dưới đất đã được lấy đi, giường chiếu nguyên bản mất trật tự cũng được thu thập chỉnh tề, ở trên giường còn đặt hai bộ quần áo.



Những cái này hẳn là người hầu của Lý Dục Phong chuẩn bị tốt, người này hảo mệnh, môĩ ngày trôi qua đều hưởng thụ cuộc sống của đế vương. Quảng Vĩ Đông bất bình nghĩ.



Lý Dục Phong thản nhiên đi tới bên giường, cầm lấy một bộ tây trang màu xanh xám mặc vào.



“Cậu không mặc?” Hắn hỏi Quảng Vĩ Đông đang đờ ra.



“… Mặc.”



Thay y phục xong, rời khỏi phòng, Quảng Vĩ Đông giờ mới phát hiện, nơi bọn họ ở cư nhiên là phòng lớn của tống thổng. Hai người được bảo tiểu của Lý Dục Phong hộ tống đi thang máy vào phòng ăn Trung Quốc của khách sạn.



Trong lúc điện thoại di động Lý Dục Phong không ngừng vang lên, chỉ trong một bữa sáng, hắn đã tiếp năm, sáu cuộc điện thoại, lúc thì nói tiếng Anh, lúc thì nói ngôn ngữ của nước nào mà Quảng Vĩ Đông cũng không rõ.



Người này hảo mệnh thì hảo mệnh, bất quá thật sự rất bận rộn ni, Quảng Vĩ Đông vừa húp cháo vừa nhìn. Y nhớ lúc Lý Dục Phong học cao trung, cũng rất bận rộn, cho tới bây giờ chưa từng rồi bút ký hay máy vi tính. Đổi lại là mình, thà là mỗi ngày thanh nhàn, cũng không muốn ngay cả thời gian ăn bữa sáng cũng không có.



Lý Dục Phong thật vất vả xử lý xong, chưa tới ba phút liền thu phục xong bữa sáng. Đoàn người rời khỏi khách sạn, Quảng Vĩ Đông luống cuống theo sát Lý Dục Phong.



“Anh muốn cho tôi đi đâu?” Y rốt cục nhịn không được hỏi.



“Lát nữa cậu sẽ biết.” Lý Dục Phong từ chối cho ý kiến.



Một tòa nhà cao ba mươi tầng màu xám bạc to lớn đứng sừng sững ở dưới dương quang của ánh nắng, cửa sổ thủy tinh ngoài tường của tòa building chiếu xạ quang mang khiến Quảng Vĩ Đông ngồi bên trong xe không thể mở mắt ra, y vội vàng lui đầu về sau, hỏi Lý Dục Phong bên cạnh:




“Nơi này là…?”



“Công ty của tôi.” Lý Dục Phong nhìn chằm chằm máy tính trên đầu gối, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.



Quảng Vĩ Đông không thể tin được mà nháy mắt mấy cái, đầu óc choáng váng xuống xe, đi vào đại sảnh của building, tiếp theo là tiến vào thang máy chuyên dụng cho chủ tịch, đi tới khu hành chính ở tầng cao nhất.



Lý Dục Phong mở cánh cửa màu đỏ sậm bằng gỗ ra, hiện ra trước mắt Quảng Vĩ Đông chính là một văn phòng vừa trang trí thanh lịch lại vừa mới. Bên trong đặt bàn làm việc cùng nguyên bộ ghế dựa thiết kế độc đáo, phía sau là giá sách, còn phía trước là sô pha bằng da lớn tới nỗi có thể làm giường nằm, cộng thêm TV tinh thể lỏng gắn trên tường cùng đầu DVD, thảm có hoa văn sậm màu, trên trần thì treo đèn, cùng với các tác phẩm thư pháp treo trên tường, người không biết thưởng thức như Quảng Vĩ Đông cũng nhìn ra được giá trị xa xỉ.



“Phòng làm việc của anh?” Quảng Vĩ Đông xem xong rồi hỏi, nghĩ thầm không hổ là kẻ có tiền, thật là phóng túng.



“Không phải, là của cậu.” Lý Dục Phong trực tiếp phủ định.



“?” Quảng Vĩ Đông há to miệng chỉ vào mình.



“Đây là phòng làm việc của cậu, phòng của tôi ở sát vách.”



Quảng Vĩ Đông hít sâu một hơi, gằn từng tiếng hỏi: “Anh, đùa, phải, không?!”



“Không phải.” Lý Dục Phong thản nhiên như không có việc gì nói tiếp: “Đã quên rồi sao? Tôi nói sẽ cho cậu một công việc, ở đây là nơi cậu làm, có cái gì không thích thì nói cho tôi biết, tôi kêu người khác sửa…”



“Đợi một chút.” Quảng Vĩ Đông cắt đứt lời hắn nói.”Xin hỏi chức vụ của tôi là…”



“Trợ lý tư nhân chuyên dụng bên cạnh tôi.”



“…” Trợ lý thì trợ lý, còn cái gì mà tư nhân? Tư nhân thì tư nhân, còn cái gì chuyên dụng? Chuyên dụng thì chuyên dụng, còn cái gì bên cạnh nữa a! Loại chức vụ quỷ dị này thực sự là lần đầu nhận biết, Quảng Vĩ Đông suy sụp hạ bả vai.



“Thế nào? Không hài lòng?”



“Không có… Phi thường thoả mãn…”



“Vậy là tốt rồi.”



“Thoả mãn tới thụ sủng nhược kinh… Mao cốt tủng nhiên…” Quảng Vĩ Đông bổ sung.



Lý Dục Phong không để ý tới y, nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại đã là 9 giờ 10 rồi, hắn nói: “Được rồi, tôi muốn đi họp, cậu trước lo chuyện của cậu đi.”



“Cái kia… Xin hỏi tôi phải làm gì?” Quảng Vĩ Đông không bắt được trọng điểm.



“Cậu trước tiên làm quen hoàn cảnh công việc, hội nghị đại khái phải giữa buổi trưa mới kết thúc, lúc đó sẽ nói sau.” Lý Dục Phong chuẩn bị xoay người.



“Chờ một chút…” Quảng Vĩ Đông không tự giác vươn tay về phía hắn.



“Còn có chuyện gì?” Lý Dục Phong quay lại.



“Ách…” Quảng Vĩ Đông nghĩ thầm hắn đang có chuyện gấp, lúc này hỏi cũng không được gì.”Không có… Không có việc gì…”



“Tốt lắm, chào.” Lý Dục Phong nói xong, cũng không quay đầu lại bước đi.



Quảng Vĩ Đông trở lại nơi xa hoa một chút cũng không giống nơi làm việc, đóng cửa lại.



“Cái gì mà làm quen hoàn cảnh công việc chứ…” Y nhìn trang hoàng bên trong cảm thán: “Có văn phòng của trợ lý nào mà đẹp tới như vậy không? Thật là có tật xấu… Hơn nữa, cái gì trợ lý tư nhân, rốt cuộc là muốn làm gì a?”



Quảng Vĩ Đông oán giận đi tới trước giá sách, bỗng nhiên phát hiện, tranh bày đặt trên giá sách cư nhiên đều là tranh châm biếm! Y tưởng mình hoa mắt, cố sức dụi dụi con mắt nhìn lại lần nữa —— Đôrêmon, 7 viên ngọc rồng, Yu Yu Hakusho*, ngũ tinh vật ngữ*… Quả nhiên không sai! Đều là tranh châm biếm y thích xem!



Đẩy ngăn tủ tiếp theo ra, tất cả bên trong đều là đĩa phim hoạt hoạ, còn đĩa phim hoạt họa trước đó bởi vì y xui xẻo đã quăng hết bây giờ đều có tất cả! Khiến y kinh hỉ chính là, nguyên bộ chiến sĩ cơ động mà y tha thiết ước mơ vừa ráp xong cư nhiên ở đây!



Điều đó không có khả năng a, phòng làm việc của trợ lý thế nào lại có mấy thứ này? Y nhất định là đang nằm mơ! Nhất định là vậy! Quảng Vĩ Đông cố sức nhéo bắp đùi mình một cái.



“Ngô! Hình như có đau a…” Y ngây ngốc lẩm bẩm: “Thế nhưng lúc nằm mơ không chừng cũng sẽ đau a…” Quảng Vĩ Đông quay đầu lại nhìn tranh châm biếm cùng phim hoạt họa, cảm thấy chúng nó đang phát ra ánh sáng, y bị những bảo bối này mê hoặc đánh mất lí trí, nhào tới ôm lấy toàn bộ giá sách.



“A a a!! Nằm mơ cũng tốt, thỉnh đừng khiến tôi tỉnh sớm a!!!”