Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)

Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess) - Chương 49




Chiếc áo cưới của Tanya thật lộng lãy, có những dải đăng ten màu trắng viền những sợi chỉ bạc nằm trên lớp vải sa tanh mềm mại, với những hạt trân châu nhỏ lác đác dọc thân áo. Với cái đuôi áo dài lết phết như thế này, cô không thể nào đi lại một cách dễ dàng nếu không có những người đứng phía sau nâng đuôi áo cho cô. Cô sẽ phải đi đứng khó khăn kiểu này trên suốt lối đi vào giáo đường, cả một đoạn dài, với tay choàng vào cánh tay Sandor, người rất vinh dự được đặt tay cô vào bàn tay của con ông.

Đúng ra là cô rất mệt. Tối qua, sau khi Sefan rời khỏi phòng cô, mãi sau cô mới ngủ được; những vui mừng, cảm giác khao khát, và sự hồi hộp đã làm cho cô mất ngủ. Nhưng bây giờ cô đang kích động thay vì mệt mỏi. Và những người giúp việc đã đến trước khi mặt trời mọc để chuẩn bị, sửa soạn cho cô, hơn một chục người ra vào tấp nập phòng cô sáng nay.

Khi chiếc kẹp tóc có đính kim cương cuối cùng được cài lên mái tóc cô, tất cả mọi người đột nhiên im lặng. Phải mất một lúc, Tanya mới hiểu được, bọn họ chỉ là quá ngạc nhiên về công trình chế tác của họ.

Cô xoay người lại, nhìn thấy Alicia Huszar được cho phép vào phòng ngủ của cô. Tanya cứng đơ mình. Cô sẽ thay những người cảnh vệ đứng bên ngoài vì đã để chuyện này xẩy ra. Bằng vào sự im lặng, tất cả mọi người đang có mặt hiển nhiên đã biết Alicia là ai, vì vậy tại sao cảnh vệ của cô lại không biết điều này chứ? Hay là đây là một việc thường xảy ra, cô nhân tình cũ đến chúc mừng người vợ mới, để không còn gút mắt gì trong lòng nữa à? Đi chết đi.

Tanya ra dấu cho những người khác lui ra. Cuộc nói chuyện này sẽ không phải là đề tài bàn tán cho những người nhiều chuyện. Và khi chỉ còn lại hai người, cô chờ xem lần này, bộ mặt của Alicia là gì. Nếu không phải là thân thiện hay muốn giúp đỡ cô như lần trước, Tanya có lẽ là sẽ muốn ói.

Nhưng lần này Alicia để lộ bộ mặt thật của ả, nếu nụ cười chảnh chọe trên môi chưa đủ, ả nói rõ hơn, “Cô có biết tối qua Stefan ngủ ở đâu không?”

Trong giây lát Tanya bắt đầu nghi ngờ, nhưng cô đánh bật nó đi. Cô quyết định chơi theo cách của Alicia và cười giễu cợt.

“Tôi biết chứ.”

Alica không thể nào nói cô nói láo khi cô hiểu ngay tức thì là Stefan đã không ở chung với ả như ả đã cố ý bóng gió để gây hiểu lầm cho Tanya. Alica không biết là Stefan đã ngủ ở đâu, nhưng chắc là không ở chung với cô cho nên đã hỏi vậy.

“Nếu cô còn muốn gây rắc rối, Alica, cô nên rời khỏi đây ngay.”

Vì chiến thuật đầu tiên thất bại, ả đàn bà tóc đỏ này nổi giận và thử cách khác, “Đó không phải là lý do tại sao tôi đến trước khi quá trễ. Nếu như cô rút lui, phản đối kết hôn với Stefan, cô sẽ cho anh ấy có cơ hội thoát khỏi cuộc hôn nhân này mà không thất trách. Anh ấy không muốn cưới cô. Cô không có lòng tự trọng à?”

“Tôi nghĩ là tôi có quá nhiều tự trọng đấy. Nhưng tôi biết chắc là …”

Tanya dừng lại khi nhìn thấy sợi dây chuyền làm bằng đá ruby trên cổ của Alicia. Nó gần giống như … không, phải nói là giống hệt sợi mà Latzko đã đong đưa trên ngón tay của ông ta để khoe với cô phần thưởng ông được trả cho sự biến mất của cô trên cõi đời này. Và đây chính là bản sao của nó, hay nói đúng hơn, sợi dây chuyền của Latzko là bản sao của sợi này.

Cơn thịnh nộ nổi lên, Tanya thấy cổ họng mình tắc nghẽn, bởi vì không còn nghi ngờ gì nữa, người muốn giết cô, không chỉ là một lần, nhưng tới hai lần, đang đứng trước mặt cô. Nhưng cô không để lộ một chút giận dữ nào ra mặt. Cô chỉ từ từ cúi xuống chân tìm con dao, rồi nhớ lại là không có con dao nào ở đó cả, vì cô không muốn làm cho những người giúp cô sáng nay phải hoảng sợ. Vì vậy, cô đứng lên bước lại gần bàn giấy, kéo hộc tủ ra, cầm lấy con dao và dấu nó trong lòng bàn tay.

Rồi cô xoay người lại đối diện với Alicia, vừa bước lại gần vừa mỉm cười và tiếp tục câu nói đang bị bỏ dở, “…Tôi biết là cô đang tự đánh lừa bản thân mình khi nghĩ những gì cô nói là đúng. Nó có thể đúng khi Stefan vừa rời khỏi đây để đến Mỹ, nhưng kết quả đã hoàn toàn thay đổi. Anh ấy yêu tôi, Alicia, giống như tôi đã yêu anh ấy. Nhưng tôi tin chắc là cô đã hiểu chuyện này rồi. ” Cô bước lại đủ gần để đẩy ả sát vào tường, con dao kề vào cổ họng ả, “Có phải đó là lý do cô muốn giết chết tôi không?”

Mắt Alicia trắng bệch như chiếc áo cưới của Tanya, đôi mắt xanh của cô ta lộ vẻ kinh hoàng khi cô ta cảm nhận được làn da bị con dao cứa và, “Đừng … xin đừng!”

“Cho tôi một lý do thích đáng là tại sao tôi phải dừng lại đi,” Tanya rít lớn.

“Tôi bị mất lý trí vì quá giận, bởi vì anh ấy đã quyết định quan hệ của chúng tôi chấm dứt, chấm dứt hoàn toàn. Tôi đã tốn hết hai năm trên mình anh ấy, chờ đợi anh ấy trở thành Hoàng đế và rồi anh ấy lại rũ bỏ tôi đúng lúc này. Phải, tôi đã đoán được là anh ấy yêu cô. Người tôi muốn làm cho đau khổ chính là anh ấy, bằng cách giết chết cô. Nhưng sau khi tôi bình tâm suy nghĩ lại, tôi đã rất ghê tởm những gì mình đã làm. Tôi xin thề với Chúa đấy, tôi không phải là một kẻ giết người. Chỉ là tôi đã quá giận dữ… Tatiana, nếu thật sự tôi muốn giết chết cô thì tôi đã dùng đá thật để thưởng cho họ rồi.”

Lời giải thích này có thể đúng, nhưng nó không làm cho Tanya dịu xuống, “Cô có nghĩ là Stefan sẽ bỏ qua khi anh ấy biết được chuyện này không?”

Khuôn mặt Alicia vừa có chút sắc hồng, vì ít ra Tanya cũng lắng nghe những gì ả nói, bây giờ đã trắng bệch trở lại, “Ồ, lạy Chúa, xin đừng nói với anh ấy. Cho dù cô vẫn còn sống, anh ấy sẽ xử chết tôi. Anh ấy sẽ phải làm vậy. Bất cứ sự đe doạ nào đối với hoàng tộc đều là chuyện phản quốc và anh ấy sẽ không nhìn thấy điều gì khác.”

“Nếu tôi là cô thì chưa cần lo lắng đến hình phạt từ anh ấy đâu, tôi còn chưa có quyết định là có nên cắt đứt cổ họng của cô ra hay không?” Tanya nói, ép con dao sát vào cổ ả, đủ để khẳng định lời mình.

Mắt Alicia mở to, hãi hùng, “Tôi xin thề đấy, Tatiana, bằng mạng sống của mình, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Tôi sẽ rời khỏi nước, tôi sẽ …”

“Tôi hiểu rồi!” Tanya thét lên, không còn đủ nhẫn nại, “Tôi chấp nhận đề nghị của cô, cho dù chỉ có Chúa mới biết tại sao tôi lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nhưng tôi sẽ nói với Maximilian Daneff – và nếu như có bất cứ chuyện ám sát nào xảy ra trên mình tôi, ông ấy sẽ không tìm ai khác ngoài cô. Bây giờ hãy cút ngay, Alicia. Và nên rời khỏi nước lập tức.”

Sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng Alicia, Tanya lắc đầu, suy nghĩ không biết đó có phải là một chuyện ngu ngốc cô vừa làm không, để cho ả đàn bà đó thoát mà không bị trừng phạt gì, trừ vài vết trầy nhỏ trên cổ. Và cô sẽ nói gì với những người cảnh quan của Maximiillan, khi họ đang tìm kiếm kẻ muốn ám sát cô? Cô có nên để bọn họ mất thời gian …

“Cô thật biết cách đối phó với kẻ thù của mình đấy, Janacek … trừ những người cô không biết đến. Có lẽ tôi sẽ cho phép cô viết tin nhắn đó cho Daneff trước khi tôi giết cô. Rồi mọi người sẽ không còn nghi ngờ gì tôi vì đã có người chết thế cho tôi.”

Tanya quay phắt người lại ngay từ tiếng nói đầu tiên thoát ra khỏi miệng hắn, cô nhìn thấy hắn ta đứng ngay ngưỡng cửa phòng đọc sách của cô, nơi cô phải học hành cả tuần lễ nay. Trong những bài học về tổ tiên của cô, cô có thấy vài bức chân dung nhỏ của Janos Stamboloff cùng vài người khác trong dòng họ của ông ta. Cô biết là bây giờ cô đang nhìn thấy một người trong số bọn họ. Stefan đã nói đúng. Da ngăm đen, tóc vàng kim và mắt xanh, gã đàn ông này y như một bản sao của Janos. Và hắn đang hướng mũi súng đúng vào ngực cô.

“Ivan Stamboloff?” Cô đoán.

“Rất thông minh đấy, Công chúa.” Hắn chế giễu cô.

“Làm sao anh thoát được tai nạn đắm tàu đó?”

Hắn mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp. Hắn quả thật là một gã đẹp trai. Khuôn mặt của hắn không có chút gì là của một tên giết người máu lạnh cả. Có lẽ đó là lý do tại sao tim cô còn chưa ngừng đập khi đã quá khiếp sợ như vầy.

“Tôi bơi lội rất giỏi,” Đấy là câu trả lời ngạo mạn của hắn.

“Anh bơi xuyên qua biển à?”

“Tôi chỉ bơi khỏi chiếc tàu bị đắm thôi, để tự cứu mình. Thần chết đang chờ tôi ở đó. Rời khỏi nơi đó là cơ hội sống sót duy nhất của tôi.

“Nhưng nó giống như là tự sát vậ!”

Hắn nhún vai trong sự ngạc nhiên của cô, “Đó là để cứu vớt linh hồn của tôi, giống như tôi đã nhìn thấy vào ngày hôm sau … một kỳ tích, tàu của người Thổ Nhĩ Kỳ đang ở gần đó và họ đã cứu tôi. Một kỳ tích, bởi vì là ý Chúa, để tôi có cơ hội hoàn thành những gì ông nội tôi đã thề trước khi chết.” Hắn tin như vậy à? Và câu nói của hắn rõ ràng là hắn sẽ giết chết cô. Gương mặt hắn không thay đổi, nếu như hắn căm thù cô sâu sắc thì gã không hề để lộ ra ngoài.

“Nếu anh bắn tôi…” cô đương đầu với hắn, “… cảnh vệ của tôi sẽ xông vào ngay tức thì. Anh sẽ không có cơ hội trốn thoát. Anh cũng bị giết chết.”

“Tôi thà là không bị chết nhưng tôi vẫn sẵn sàng chết, nếu cần. Bây giờ hãy rời khỏi cánh cửa đó ngay, Công chúa.”

Cô từ từ rời khỏi cửa, chỉ vì hắn đang bước lại gần. Cô nhận thấy quá trễ, hắn có lẽ sẽ khóa cửa lại, để hắn có thời gian trốn chạy sau đó.

Cô cố gắng đánh lạc hướng hắn, “Anh làm sao vào đây được?”

“Qua cửa sổ trong đó.” Hắn hất đầu về hướng phòng đọc sách, “Tôi nghĩ bình minh là thời gian thích hợp nhất, vậy thì hãy nghĩ thử xem, tôi đã gặp khó khăn như thế nào khi đám đàn bà đó đến quá sớm. Tôi chỉ vừa kịp nấp sau tấm màn.”

“Anh leo hai tầng lầu à?”

“Tôi xuống từ mái nhà. Dễ làm hơn.”

Và hắn đang mặc một bộ đồ màu xám lợt, cùng màu với những tảng đá xây phía ngoài cung điện. Khó có người có thể nhận ra hắn đang tuột xuống từ mái nhà.

“Vậy là anh đã nấp ở đó cả buổi sáng à?”

“Tôi không còn gì cả ngoài sự nhẫn nại, Công Chúa. Không phải tôi đã chờ cả hai mươi năm nay, cho đến khi cô lộ mặt ra sao?”

Cô ước gì cô có thể cảm giác được đây là sự thật, vì cô còn chưa cảm thấy sợ hãi bằng một nửa của lần nguy hiểm trước, để giữ cho cô nói tiếp, “Đó nghe như không phải là nhẫn nại, mà là điên rồ.”

Tuy nhiên, lời nhận xét của cô không làm cho hắn bực mình. Thật ra, hắn chặc lưỡi và định đặt tay lên nắm cửa.

“Đụng vào nó, tôi sẽ la lớn lên đấy.” Cô hét lên.

Hắn chần chừ và hơi rụt tay lại, “Đó là một việc làm kém thông minh đấy, Công chúa.”

Cô nhún vai, “Đằng nào anh cũng sẽ giết chết tôi thôi mà. Tại sao tôi lại không kéo anh chết theo chứ?”

“Có lẽ cô muốn khuyên tôi đừng nên giết cô, giống như đối thủ vừa rồi của cô. Tôi muốn nghe cô năn nỉ đấy.”

“Tôi nghĩ là anh sẽ không được nghe đâu. Nhưng nếu như anh có dao,” Cô nói, nhìn con dao đang cài trong dây nịt của hắn, biết rõ hắn sẽ sử dụng nó để giết cô vì có thể gây tiếng động ít hơn, “Và tôi cũng có dao. Có dám thi đấu công bằng không?”

Hắn cười. “Cô muốn đấu với tôi à? Cô nghĩ chắc cô đã làm cho tôi ngạc nhiên vì con dao trên tay cô lần trước, thì lần này cô sẽ thắng à?”

Mắt cô mở to khi cô nghe hắn thú nhận. “Vậy lần trước ở Danzig là anh sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Tôi đã chờ ở đó hết mấy tháng, cho đến khi Barany đưa cô trở về.”

“Nhưng làm sao anh biết được là tôi sẽ trở về?”

“Bởi vì họ đều nghĩ là tôi đã chết, điều đó khiến tôi biết chắc là cô sẽ xuất đầu lộ diện. Tôi không thể lên kế hoạch bị đắm tàu được tốt hơn nếu tôi đoán được điều này.”

“Được. Anh còn chưa yêu cầu tôi bỏ dao xuống, việc mà tôi sẽ không làm. Vậy thì anh sẽ phá bỏ truyền thống của dòng họ anh và thi đấu công bằng phải không?”

Cô cuối cùng cũng thành công khi làm cho hắn nổi giận, “Ý cô nói là dòng họ tôi đã ra tay giết người một cách không công bằng, trong khi chính dòng họ cô đã gây ra sự hận thù đẫm máu này à?”

“Chú Yuri của anh đã khởi đầu, bằng cách đã trở thành một tên sát nhân. Cha tôi chỉ chấp hành luật pháp thôi, và chú anh đáng phải bị như vậy. Nhưng rồi cả dòng họ của anh đã trở thành giống như Yuri, đúng không?”

Hắn không trả lời. Mắt nheo lại, hắn đút khẩu súng vào thắt lưng rồi rút dao ra. Tanya cuối cùng cũng cảm thấy tim mình đập dữ dội vì lo sợ khi hắn từ từ tiến lại gần cô. Hắn sẽ đấu với cô một cách công bằng, cô đã dụ được hắn đấu theo ý cô, nhưng hắn là đàn ông, và cô có thể biết sử dụng dao khi nó nằm trong tay cô, nhưng cô chưa bao giờ đấu với một người đàn ông có cùng một vũ khí. Đột nhiên, cô biết Alica đã có cảm nghĩ gì vài phút trước đó, và chắc chắn cảm nghĩ này không thoải mái chút nào. Tại sao lại phải đấu công bằng khi mạng sống của cô đang được cá cược chứ?

Cô mở miệng để kêu thét lên nhưng tiếng hét chưa kịp thoát ra, cánh cửa bỗng bật mở và Stefan đứng ở đó, hiển nhiên là anh lại bước vào mà không gõ cửa và đã rất giận dữ, trước khi anh nhìn thấy Ivan. Rồi anh nhìn thấy hắn và con dao trong tay hắn.

Chuyện xảy ra nhanh không thể tưởng. Stefan ném vào mặt Ivan món đồ mà anh đang cầm, một cái quần, thủ đoạn này hình như anh đã học được từ Tanya. Những người cảnh vệ ở sau lưng anh lập tức xông vào, nhưng Stefan không đợi cho bọn họ giải quyết chuyện này. Anh đã nhận ra Ivan và trong khi hắn đưa tay lên hất món đồ đang che mắt hắn, Stefan rút cây súng bên hông hắn ra và không chần chừ, bắn hắn một phát.

Tanay nhìn thấy bọn cảnh vệ kéo Ivan ra khỏi phòng và cô bắt đầu run lẩy bẩy, không phải vì cô vừa chứng kiến cái chết của một người mà cô vừa đối thoại – cô đã tận mắt nhìn thấy ít nhất là bảy cái chết ở quán Seraglio – nhưng là vì sự kinh sợ không còn nữa và cô đã kinh sợ hơn là cô tưởng.

“Em có sao không? Hắn có làm cho em bị thương không?”

Cô ngước mặt nhìn Stefan, ngạc nhiên là thấy anh đang ôm cô, “Em không sao … thật mà. ” Nhưng cô đột nhiên rùng mình một cái, làm cho anh ôm chặt hơn.

“Làm sao hắn vào đây được vậy?” Anh muốn biết.

“Bằng cửa sổ trong kia.”

“Tanya, mọi chuyện kết thúc rồi. Em không còn kẻ thù nào nữa và cho dù là còn đi nữa, anh sẽ giết hết chúng cho em. Anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm thương tổn đến em.”

“Em biết.” Cô bắt đầu thả lỏng mình, cô hỏi như để tự đánh lạc hướng mình, “Tại sao anh lại vào đây?”

Cô cảm thấy người anh cứng lại. Cô sợ là cô đã dùng sai cách. Và thật sự là anh đã buông cô ra để nhặt cái quần mà anh đã quăng vào mặt Ivan. Cô nhìn thấy mắt anh như toé lửa khi anh quay lại, giơ nó ra.

“Sáng nay anh chuẩn bị mặc đồ cho hôn lễ và Sasha đã đưa cái gì để anh mặc, em biết không? Là cái này!”

“Có lẽ không đúng màu à? ” Cô kinh ngạc hỏi.

“Nó bị vấy bẩn đấy, Tanya.”

“Ồ, em biết tại sao anh lại không hài lòng rồi, nhưng …”

Anh dí cái quần vào sát mặt cô và thét lớn, “Bởi vết máu đấy!”

Cô chắc lưỡi, “Sasha chắc là không cẩn thận rồi. Làm sao mà ông ấy không nhìn thấy được vậy kìa?’

“Ông ấy không phải là không nhìn thấy. Ông ấy muốn chắc chắn là anh phải nhìn thấy chúng.” Và rồi anh nói rõ, nhỏ nhẹ hơn, như là đang cảnh cáo cô, “Em còn chưa hỏi đó là vết máu của ai đấy, Tanya.”

“Của anh à?’

“Không phải.”

“Khi anh đánh với Pavel …?”

“Không. Anh chưa mặc lại cái quần này kể từ khi chúng ta rời khỏi Danzig.”

“Ồ! ” Và rồi mắt cô mở to, hiểu rõ là chuyện gì và cô nói, “Ồ, vậy thì anh đang giận dữ chuyện gì thế nhỉ? Anh đã nói là nó không còn quan trọng nữa rồi mà.”

“Nó không quan trọng khi em không còn trong trắng khi anh gặp em, nhưng nó rất là quan trọng khi em còn trong trắng đấy!”

Vì giọng anh lại lớn lên, Tanya nghĩ là cô nên nhượng bộ, “Vậy thì anh phải giải thích chuyện này cho em hiểu đấy, Stefan. Lúc trước em cứ nghĩ là anh không thích em là một người đàn bà đức hạnh.

“Em biết rõ là anh đã nghĩ sai thế nào! Và em chưa một lần chỉnh sửa lỗi lầm đó của anh!”

“Anh nói không đúng. Em nghĩ là em đã nói với anh, buổi sáng khi chúng ta đến New Orleans, là em không có bất cứ kinh nghiệm gì với những người đàn ông khác, trừ anh.”

“Và em đã nói bằng giọng điệu xiên xỏ làm cho anh không thể nào tin em được.”

Cô nhíu mày. Hôm nay là ngày kết hôn của họ. Họ sẽ vừa nắm tay đi vào giáo đường vừa cãi cọ à?

“Stefan, anh đang giận cái gì vậy? Là vì em còn trong trắng hay là vì anh đã không biết điều đó?”

“Không có … với cả hai.” Anh thở ra, tay vuốt tóc, và tiếp tục càu nhàu, “Anh đang giận bản thân mình.”

Cô cười toét miệng. “Chuyện lạ này bao giờ chấm dứt nhỉ?”

“Và em nữa.”

“Em cũng đã đoán được.”

“Mỗi khi em hưởng ứng cùng anh, Tanya, anh cứ nghĩ là bởi vì em là một con điếm và đã không được gần đàn ông một thời gian dài. Mỗi lần như vậy đều làm cho anh giận điên lên, bởi vì anh quá ghen với những gã đàn ông em đã quen biết trước anh. Nhưng em để cho anh, đã để cho anh sỉ nhục em bằng những lời buộc tội bỉ ổi nhất và em lại chưa bao giờ nói một lời nào để bào chữa cho mình … thật ra là không một lời nào em nói ra làm cho anh có thể tin được. Thay vì vậy, em phải nói cho anh biết sự thật chứ. Chuyện này em phải làm mỗi khi có cơ hội …”

“Không, chỉ khi nào anh nhục mạ em thôi.” Cô lắc đầu, “Anh đã phát giác ra được giọng điệu xiên xỏ của em khi em nói em còn trong trắng mà. Anh không thể nào phát hiện được những gì em nói xạo à?”

“Những lần đó anh luôn giận điên cuồng. Nhưng khi anh nghĩ em có thể dễ dàng làm cho đầu óc anh dịu lại …”

“Tại sao vậy? Làm sao em có thể chứng minh là mình trong sạch, trừ việc hiến thân cho anh? Và khi em đã làm vậy, thì nó cũng chả chứng minh được gì, phải không?”

Anh đỏ mặt vì những gì cô vừa nhắc anh, “Anh phải xin em tha thứ cho chuyện đó và cả việc nghi ngờ em vào tối qua, khi em rất thật lòng.”

“Không, đừng nên,” cô dịu dàng nói và cảm thấy an toàn để bước lại gần anh. Và cô đã làm vậy, đặt một tay lên má anh, “Những gì anh vừa nói tối qua đã xóa sạch mọi thứ rồi, Stefan. Anh nói quá khứ của em không còn quan trọng nữa, và anh đã nói anh yêu em. Anh thật sự yêu em phải không?”

“Còn hơn là anh nghĩ anh có thể yêu bất cứ một ai khác,” Anh nói với vẻ tha thiết. Nhưng vẫn còn có một chút nghi ngại gì đó ánh lên trong đôi mắt màu xêrét của anh, và cô biết là tại sao khi anh nói thêm, “Những vết sẹo của anh thật sự không làm cho em khó chịu chứ?”

“Dĩ nhiên là chúng làm cho em khó chịu rồi,” cô nói một cách xấc xược trước khi cô ngả người về phía trước và hôn chúng, “Suy cho cùng, chúng cũng hết sức là thô thiển mà.”

Anh cười toét miệng và ôm chầm lấy cô, “Anh nghĩ, anh nên tập làm quen với cách nói chuyện xấc xược của em là vừa.”

“Anh nên làm vậy đi. Vì có lẽ em còn ở đây lâu lắm và anh sẽ bị dính chung với em đấy.”

“Nếu em chịu được bộ mặt xấu xí của anh, em nghĩ em cũng yêu anh, cho dù là tánh khí thất thường và …”

“Thật ra, em thích tánh khí thất thường của anh lắm. Nó luôn cho em một kết cuộc mỹ mãn.” Anh cười lớn, nhưng cô thì không, “Stefan, em đã thề là em sẽ không kết hôn với bất cứ người đàn ông nào cả, và em sẽ không đặt mình vào vị trí mà một người đàn ông có thể khống chế em. Bây giờ em lại muốn kết hôn với anh, cho nên em phải nói cho anh biết chuyện nàỵ”

“Là em thật sự yêu anh à?”

“Đúng vậy, anh chàng khờ.”

Anh mỉm cười rạng rỡ vì quá vui mừng, nụ cười làm anh nhìn rất đẹp trai và làm cho cô mụ mị cả người, “Anh nghĩ chúng ta nên đám cưới ngay bây giờ đi, Tanya yêu dấu … nếu em đã hết giận rồi.”

“Giận gì? Em nghĩ anh phải cố lắm mới giữ cho em không bước được vào được giáo đường đấy, Bệ Hạ của em.”

“Phải nói là “thưa Bệ Hạ”,’ Anh chỉnh cô.

Tanya cười toe toét, “Em biết. Nhưng kể từ bây giờ, anh là của em.”

Hết