Ngôi Nhà Rác

Chương 19




Hoàng hôn, hai người ra sau vườn nhổ một ít rau cải tươi về, sau đó khiêng thùng sắt và nồi ra bãi đất trước nhà. Lấy đống củi đã được chẻ và phơi khô từ trước ra nhóm lửa nấu ăn, Tần Thiên Hạo không cho Quan Hử giúp nấu cơm, nên y chỉ đành vào trong nhà tiếp tục làm bàn ghế để bán cho một cửa hàng nhỏ bên cạnh trạm thu gom rác, nhân tiện mua vài cái bánh bao về đặt lên bàn sắt.

Dù sao thì cả hai đều đang trong quá trình phát triển, hơn nữa lượng vận động mỗi ngày đều rất lớn, nhất định phải ăn nhiều mới có thể bổ sung thể lực và lấp đầy cái dạ dày hay đói. Nếu chỉ ăn mỗi cơm thôi thì không đủ, thế là họ mua thêm bánh bao ăn, ăn không hết thì để lại, buổi sáng lại lấy ra ăn như sáng hôm nay vậy.

Cơm vừa được làm xong, hai người ngồi ăn với tốc độ chóng mặt, xử lý sạch sẽ tất cả cơm và thức ăn trên bàn. Sau khi ăn no, họ ra chỗ con sông rửa mặt súc miệng, lau đi mồ hôi trên người, xóa sạch những mệt mỏi, rửa sạch quần áo, thay một bộ khác tuy đã cũ nhưng lại rất sạch sẽ.

Bởi nơi hai người ở vốn rất hẻo lánh, muốn đến ngôi làng gần nhất thì cũng phải đi bộ ít nhất nửa tiếng trở lên. Thế nên ở gần nơi họ ở rất hiếm khi thấy có người xuất hiện, thường thì buổi tối muốn tắm rửa bên dòng sông cũng không có gì phải ngại, dù có khỏa thân bơi trong đó cũng chẳng sao cả. Bấy giờ Quan Hử vừa tắm rửa xong, tay cầm khăn tắm vừa lau khô tóc và nước trên người vừa đi vào trong nhà, lúc này sắc trời đã sẫm tối, ngôi nhà nhỏ với bóng đèn bé xíu tỏa ra ánh sáng mờ ảo đã trở thành điểm sáng duy nhất của nơi đây.

Chính Quan Hử đã nhặt những thiết bị vụn vặt trong đống rác rồi chế tạo ra chiếc bóng đèn nhỏ, y sợ Tần Thiên Hạo sẽ bị kích thích và cảm thấy bất an khi phải sống trong ngôi nhà tối tăm u ám này. Cũng chính vì thế, kích cỡ và ánh sáng tỏa ra từ bóng đèn không giống với những bóng đèn khác.

Về phần nguồn điện của nó, Quan Hử theo học một người am hiểu về phương diện này trong thôn, sau đó y tìm thêm một ít đồ vật trong bãi chứa xe, lợi dụng nguồn năng lượng là sức nước của con sông ngoài kia để duy trì điện năng giúp ngọn đèn này luôn tỏa sáng giữa đêm tối. Do lượng điện được tạo từ sức nước của con sông có hạn, đạo cụ cũng là do y tự chế tạo nên không thể tạo thêm một vật nào khác lớn hơn, lượng điện năng sinh ra cũng chỉ đủ để cung cấp cho chiếc bóng đèn nhỏ này hoạt động mà thôi, không thể chạy mấy thứ đồ điện khác.

Dưới ánh đèn ấm áp buổi hoàng hôn, trên chiếc giường hai tầng trải ván gỗ, Tần Thiên Hạo đang nằm sấp trên ấy, tay cầm hộp chocolate. Chầm chậm mở hộp, cậu lấy một thanh chocolate ra.

Giấy hoa đẹp đẽ bao lấy chiếc hộp khiến cho những thanh chocolate trông có vẻ càng cao cấp. Nhưng dường như Tần Thiên Hạo không có chút hứng thú nào với vẻ ngoài của nó, xé mở bao giấy đẹp đẽ bên ngoài, lấy thanh chocolate bên trong ra bỏ vào miệng. Giây phút ấy, hai mắt Tần Thiên Hạo bất giác nhắm lại, gương mặt dần lộ ra vẻ hưởng thụ, nụ cười hạnh phúc trên môi và hàng mi cong dày khi nhắm mắt càng tôn thêm vẻ sống động cho gương mặt xinh đẹp của Tần Thiên Hạo. Thời gian dần trôi, Tần Thiên Hạo từ nhỏ trông đã đáng yêu nay càng xinh đẹp hơn.

Quan Hử chợt nhớ đến cô gái đứng cạnh Tần Thiên Hạo ban sáng, nhớ đến hình ảnh hai người vai kề vai đi ngược hướng mình, hình ảnh ấy cứ mãi đeo bám trong đầu Quan Hử khiến y vô cùng khó chịu. Không biết vì sao mình lại cảm thấy như thế, vốn là một người không muốn suy nghĩ nhiều và luôn tự rúc vào sừng trâu, Quan Hử bèn mở miệng hỏi thẳng Tần Thiên Hạo, “Cô gái kia…”

“Cô gái?” Nghe thấy người hiếm khi mở miệng hỏi về chuyện gì lúc này lại nhắc đến người khác, tâm tình tốt đẹp vì được ăn chocolate của Tần Thiên Hạo lập tức tan biến, nụ cười trên mặt cũng dần mất đi.

“Người hồi sáng.” Ngồi lên giường, Quan Hử cúi đầu nhìn ngón tay của mình, y bất giác bóp chặt những đầu ngón tay của mình.

“… Sao? Chẳng lẽ anh thích cô ta?” Bàn tay đang cầm chocolate mất kiểm soát siết chặt lại, Tần Thiên Hạo không ngờ Quan Hử lại có thể thích một ai đó.

“Không, em thích cô ta?” Quan Hử thấy Tần Thiên Hạo hiểu lầm bèn lắc đầu, sau đó hỏi ngược lại cậu.

“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Nghe ra Quan Hử không thích cô gái kia, ngược lại còn hỏi cảm giác của cậu, chẳng lẽ Quan Hử hiểu lầm gì rồi sao? Anh ấy tưởng mình thích cô gái kia giống như lời Đào Lượng nói? Nghĩ thế Tần Thiên Hạo thở phào, may mà anh Quan Hử không thích thân thiết với ai.

“Không biết, thấy em với cô ấy ở bên nhau, tôi…” Không biết phải biểu đạt như thế nào, y vốn không giỏi nói chuyện rồi, từ ngữ lại có hạn, Quan Hử rối rắm nhíu mày, nâng tay đặt lên chỗ trái tim, y nói với giọng hoài nghi và khó hiểu, dường như đang tự nói với mình, cũng dường như đang nói với Tần Thiên Hạo, “Chỗ này, khó chịu lắm.”

“Khó chịu thế nào?” Tần Thiên Hạo nhìn nơi Quan Hử đang chỉ, môi nở nụ cười rạng rỡ.

Cậu cứ tưởng tình cảm của anh Hử với mình không sâu đậm bằng của mình đối với anh Hử, nhưng xem ra anh Hử cũng thích mình rồi. Nhưng, e là bản thân anh Hử cũng không nhận ra điều này?

Nhìn Quan Hử đặt tay lên ngực với vẻ mặt hoang mang, Tần Thiên Hạo không tài nào đè nén nổi cảm xúc đang trào dâng nơi đáy lòng, thậm chí giờ phút này đây toàn thân cậu đang vui sướng đến phát run. Đặt chiếc hộp xuống, Tần Thiên Hạo chầm chậm bò tới bên cạnh Quan Hử, một tay thân mật đặt lên vai y, cánh tay còn lại vươn ra xoa nhẹ lên bàn tay đang đặt nơi trái tim kia, sau đó luồng vào kẽ hở giữa những ngón tay rồi từ từ siết lại.

“Ư.” Thấy Tần Thiên Hạo đến gần mình, tay cậu và tay mình siết chặt đến nỗi có thể cảm nhận được độ ấm của nhau, dường như nhiệt độ xung quanh hai người cũng đang tăng vọt lên.

“Anh Hử, mặc kệ cô ta, em sẽ không thích cô ta đâu. Bởi vì, người em thích là anh mà.”

“… Ừm.” Quan Hử bình tĩnh trả lời.

“… Anh, vẫn chưa hiểu.” Bởi từ nhỏ đến giờ cậu luôn miệng nói thích anh Hử, Tần Thiên Hạo nghĩ có lẽ anh Hử không hiểu được ý nghĩa chân chính của từ ‘thích’, thế là cậu nói tiếp: “Em thích anh, đó là loại ‘thích’ của vợ và chồng, anh Hử, anh có hiểu không?”

“Nhưng… tôi không phải phụ nữ?” Ví dụ của Tần Thiên Hạo khiến Quan Hử quay đầu đi, nghiêm túc ngẫm nghĩ, y và Tần Thiên Hạo đều là con trai, mà những đôi vợ chồng trong thôn đều là nam và nữ, không giống hai người họ.

“Anh Hử, anh thật đáng yêu.” Nghe thấy ‘lời ngốc nghếch’ nhưng chân thành của Quan Hử, Tần Thiên Hạo nhịn không được rướn cổ đến hôn lên mặt y, sau đó nói, “Chẳng phải lần trước em đã nói rồi sao, Đào Tứ và Bạch Lục đó? Họ cũng đều là nam mà, cũng thích nhau đó thôi.”

“Họ?” Quan Hử từng gặp hai người đó vài lần, so ra thì Tần Thiên Hạo tiếp xúc với họ nhiều hơn y. Giờ nghe cậu nói thế Quan Hử cũng để ý, hình như mấy năm nay hai người đó luôn sống với nhau, tình cảm giữa họ cũng rất tốt.

“Ừ, chính họ đã cho em biết, em và anh Hử cũng có thể thích nhau như họ vậy.” Hai tay áp vào hai má Quan Hử ép y chỉ được nhìn mình, Tần Thiên Hạo lần nữa rướn người sang hôn lên môi Quan Hử, đôi mắt sáng ngời ngập đầy sự chờ mong: “Có phải anh Hử thấy khó chịu khi em tiếp xúc với người khác không?”

“…”

Đúng thật là có một chút, thế nên Quan Hử gật đầu.

“Anh Hử có muốn tiếp tục ở cùng em không?”

Nghĩ một lát, vẫn gật đầu.

“Anh Hử có thích nụ hôn của em không?”

“…” Ngẫm nghĩ rồi lần nữa gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi, anh thích em, em cũng thích anh, sau này chúng ta không cần ai khác nữa cả, chỉ hai chúng ta ở bên nhau thôi nhé?”

Lần này cậu phải chờ Quan Hử nghĩ rất lâu mới thấy y gật đầu một cái thật khẽ. Giây phút ấy Tần Thiên Hạo vui đến nỗi đè Quan Hử nằm thẳng xuống giường, cậu gấp gáp ngồi lên người y, cúi đầu hôn liên tục lên mặt y. Đồng thời cũng vươn tay, chầm chậm cởi từng chiếc nút áo sơ mi màu lam đang khoác trên người Quan Hử.

Không biết vì sao Tần Thiên Hạo lại đột nhiên cởi áo mình, Quan Hử vươn tay nắm tay Tần Thiên Hạo ngăn cậu lại, đôi con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Tần Thiên Hạo toát ra cảm xúc khó hiểu.

“Ha ha~ anh Hử, thật ra những người thích nhau có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện với nhau, những chuyện đó sẽ khiến chúng ta vui thích. Hôm nay là sinh nhật em, cũng là ngày tốt vì đôi ta nhận ra tình cảm của nhau. Chi bằng chúng ta cùng làm ít chuyện vui để chúc mừng được không?”

.