Ngôi Làng Cổ Mộ

Chương 22: NGOẠI TRUYỆN 2: ĐƯỜNG VỀ NHÀ




(Chương này viết theo cái nhìn của Loan)

Sao khi vừa chào từ biệt ba mẹ con Hoài, tôi và Mai vội trở về nghỉ ngơi ở nhà nghỉ. Tôi vẫn chưa xong việc ở đây. Tôi còn nợ một lời hứa với 1 người.

Trưa hôm ấy tôi nằm ngủ li bì vì đã tổn hao quá nhiều sinh lực vào ngày hôm qua. Hình ảnh con quỷ tăng sư vẫn cứ ám ảnh tâm trí tôi. Tôi không biết liệu nó đã thực sự biến mất trên dương gian này chưa.

Trong cơn ngủ mê man đó, tôi mơ thấy một người đàn ông cứ kéo tay tôi đi bằng được. Ông kéo tôi tới một hành lang dài sâu hun hút và tăm tối. Ở cuối đường có cánh cửa mở ra ken két, một vài những chiếc bóng trắng mờ ảo giống như đang mặc áo blouse đi đi, lại lại.

“Cứu…cứu với…” Người đàn ông thì thào phía trước tôi.

Rồi ông ta cứ chạy về phía đó, tôi bị kéo theo không ngưng được. Thế rồi từng bước chân của tôi bị lún dần xuống như ở trong một cái đầm lầy không đáy. Tôi cứ lún dần xuống trong khi vẫn bị người đàn ông đó kéo lệch xệch về đằng trước: “Cứu đi cứu điiii!!!”

Tôi mở mắt ra, cảm tưởng như mình ngộp thở. Ngoài trời đã tối lắm rồi còn cái Mai vẫn đang nằm bên cạnh tôi. Nó đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Con bé chắc cũng mệt, đêm qua nó thức cả đêm còn gì. Tôi mệt mỏi ngồi dậy, người đau nhức kinh khủng, cánh tay phải của tôi như bại hẳn đi. Hình như chính là cánh tay bị người đàn ông đó kéo đi trong mơ. Tôi không tài nào lí giải được giấc mơ đó có nghĩa là gì…Tôi nhắm mắt nằm xuống cố ngủ tiếp. Người tôi vã mồ hôi ra đầm đìa. Đêm hôm đó, tôi lại bị bóng đè tiếp, mê man trong cơn mơ. Tôi mở mắt ra he hé thì chợt nhận ra người đàn ông trong chiếc áo choàng rách rưới tôi bắt gặp ở làng Thổ Hà đang đứng ở dưới đuôi giường nắm chặt lấy chân tôi. Tôi không giãy giụa, cục cựa gì được. Người đàn ông cứ nói đi nói lại: “Cứu đi…cứu đii…”

“Sư phụ…Sư phụ!!!” Tiếng Mai dội vào tiềm thức tôi. “Sư phụ cứ ú ớ cái gì đó..Dậy ăn sáng thôi ạ…”

Tôi mệt mỏi mở mắt ra rồi ngồi dậy. Đúng là ngủ kiểu này thật hao sức.

Tôi đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo tính đi ăn sáng với Mai. Trong hôm nay tôi sẽ thử nói chuyện với người đàn ông lần trước ở trong làng. Tôi biết ông ta vẫn bám theo tôi, kể từ khi tôi nói “Có”, đêm qua ông ta hiện về để nói với tôi điều gì đó.

Hai thầy trò vừa bước ra khỏi cửa thì “Keng” một cái, tấm biển phòng từ trên tường bất chợt rơi ngay xuống phía dưới chân tôi.

“Chậc, hôm nay lại có điềm gì đây, duyên số thế nào đây…” Tôi bảo cái Mai.

“Sư phụ, hay ở nhà đi?” Mai nói

“Thôi, cứ đi xem thế nào…” Tôi siết chặt túi đồ phép ở bên hông như mọi ngày rồi cùng cái Mai đi ra ngoài. Nhà nghỉ chúng tôi nằm trong ngõ, tách biệt với đường cái. Tôi giục cái Mai đi nhanh ra ăn bát phở ở cửa hàng bên đường rồi còn về phòng làm việc. Giờ đã là 10 giờ sáng.

Ăn uống xong xuôi, tôi và Mai tính trở về phòng nghỉ làm lễ gọi hồn, tiếp âm. Trở về con ngõ cũ, chúng tôi đi ngang qua một người phụ nữ.

Bỗng “Bộp” một tiếng, tôi ngoái lại phía sau thì thấy bà ta đã ngã úp xuống đất. Tôi và Mai vội vàng chạy lại xem. Mặt bà ta đang dần chuyển sang màu tím. Chết rồi, có thể bị nhồi máu cơ tim hay gì đó.

‘Có ai không, giúp với, có người ngất xỉu!!!” Không một ai trả lời, chúng tôi đang ở giữa ngõ, xung quanh là nhà dân, chắc giờ này họ đi làm hết. Tôi giục Mai gọi người ở nhà nghỉ tới giúp. Nhân viên lễ tân hoảng hồn lắm, chỉ là thời gian cấp bách quá rồi, sợ ảnh hưởng đến tính mạng người phụ nữ nên tôi bảo anh ta ra tóm vội một chiếc taxi chạy ngang đường. Nói khó mãi, người lái xế taxi mới chịu chở tôi cùng người phụ nữ đó đến bệnh viện cấp cứu. Đúng là không thể hiểu nổi, dưng đâu tôi lại phải chịu trách nhiệm cho người phụ nữ này, mà quái đản ở chỗ, quanh chúng tôi không một ai để ý?

Họ để người phụ nữ nằm lên băng ghế sau của chiếc taxi, tôi ngồi vào để chân người phụ nữ lên đùi, Mai ngồi ghế phụ. Chiếc taxi băng băng tiến đến bệnh viện gần đó nhất.

Chúng tôi nhanh chóng đưa người phụ nữ vào khoa cấp cứu trước khi quá muộn. Không biết tôi còn mắc kẹt ở đây tới bao giờ. Tôi vội vàng tìm cách liên lạc cho người thân của người phụ nữ. Chẩn đoán ban đầu là người này bị nhồi máu cơ tim, chỉ muộn chút nữa là đi rồi…

Thế nhưng…bệnh viện này trông quen quá..Những bức tường này…cứ như trong giấc mơ của tôi hôm qua…

Linh tính mách bảo, không phải tự nhiên tôi đi đến đây, đó là một loại nhân duyên nào đó. Tôi gọi hỏi cô lao công đang lúi húi lau dọn gần đấy: “Cô ơi…cháu biết hỏi thế này hơi khó..thế nhưng mà ở trong viện mình, có hành lang nào tối tối mà dẫn xuống cánh cửa đôi ở phía cuối không?”

Bác lao công ngập ngừng suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Ở trong bệnh viện này thì không có hành lang tối nào như cháu tả cả…Chỉ có..chỉ có…khu nhà xác thôi..”

Tôi nghe thế cũng hơi rờn rợn thế nhưng vẫn xin người lao công chỉ cho lối tới khu nhà xác của bệnh viện.

Tôi dặn cái Mai ở lại tiếp gia đình người phụ nữ kia nếu như họ có tới rồi đi một mình theo chỉ dẫn của bác lao công để tới khu nhà xác nằm tít phía sau bệnh viện. Tôi hỏi đường một vài y bác sĩ. Họ chỉ đường cho tôi với vẻ ái ngại. Chắc là họ tưởng tôi có người thân vừa mất…

Cuối cùng tôi cũng tới khu hành lang đó. Nó nằm trong một tòa nhà nhỏ. Quả thực nó giống y trong mơ của tôi, một hành lang dài hun hút, tôi tối kéo dài và phía cuối có một cánh cửa kéo. Tôi rùng mình, sao người đàn ông lại dẫn tôi về đây? Tôi bước dần về phía cánh cửa, càng đi sâu vào trong không khí càng lạnh toát như điều hòa…Tôi tần ngần đứng ngoài cửa, hình như phải đi qua 1,2 lớp cửa nữa mới vào được bên trong. Tôi đang loay hoay không biết mình nên làm gì ở đây thì bất chợt có tiếng nói:

“Chị…là người nhà của nạn nhân Thanh à?”

“Ơ ơ…tôi tôi…”

“Nạn nhân mới được đưa vào đây sáng nay, chị có giấy tờ gì chứng minh là người nhà nạn nhân không, sao mãi tới giờ mới đến nhận?”

“Tôi…tôi đi vội quá nên không kịp mang gì chứng minh cả…Tôi là cô nó..” Vạn sự tùy duyên, tôi cứ tùy cơ ứng biến xem cơ duyên này mang tôi đến đâu.

“Người dân báo cậu thanh niên này nằm gục bên vệ đường nên đưa vào đây. Nhưng mà lúc đưa vào thì suy hô hấp nặng rồi…không cứu được…” Người quản lý nhà xác cứ thao thao: “Chia buồn với gia đình nhé…”

Anh ta dẫn tôi vào trong, đi xuống 1 tầng nữa mới tới cánh cửa hầm xác, tôi ghê ghê người. Tôi nghe trong tai những tiếng thì thầm của những cái xác vẫn còn nằm trong tủ…

Người quản lý dẫn tôi đến tủ lạnh ngăn thứ 5. Phía bên ngoài ghi tên Thanh-22 tuổi. Tôi càng lại gần những tiếng thì thầm càng to càng rõ hơn. Người đàn ông đó định mở ngăn lạnh ra thì tôi không thể chịu được nữa, bèn chạy vọt ra ngoài, nôn khan. Tôi không hề quen biết người thanh niên này, tại sao lại có người đàn ông trung niên kéo tôi đến đây trong mơ, còn kêu cứu, hay tôi hiểu nhầm ý định của ông ta?

Xong việc, tôi và cái Mai về phòng nghỉ, tôi lập vòng gọi hồn ngay. Tôi lấy cắm cành trúc vào trong lọ rồi lại làm lễ đón bước hồn về. Sau vài lần gọi, gió trong phòng thốc lên rồi cành trúc dần cong xuống như có người đang bước chân lên.

Cái Mai hét lên “Á!’ một tiếng rồi gục xuống, một lúc sau mới ngẩng lên, mắt nhắm tịt.

“Ngươi là ai? Sao đêm qua lại quấy nhiễu giấc ngủ của ta??”

“Cô nói giúp tôi tìm đường về nhà…” Nói rồi vong hồn trong cơ thể Mai chợt bật khóc nức nở.

“Ông là ai? Sao ông lại bị lạc? Sao ông lại kéo tôi đến bệnh viện??” Tôi hỏi dồn.

“Tôi không còn nhớ được…Tôi đi làm về muộn..rồi lạc trong đó mãi mãi. Họ đã tước đi thể xác của tôi…Tôi khao khát đường về đến phát điên…mà không ai chỉ cho tôi cả…”

“Trả lời nốt câu hỏi đi? Bệnh viện đó là sao?”

“Tôi..ép cô đến đó…Tôi đã làm người phụ nữ đó phát bệnh….Tôi..tôi tìm thấy con trai tôi rồi…” Người đàn ông nói có vẻ tỉnh táo, rồi lại khóc.

“Hôm qua tôi thấy nó rồi…Nó..nó chết rồi!!! Còn vợ tôi…tôi chỉ có mỗi nó…Xin cứu..cứu…” Mai bắt đầu dập đầu xuống dưới đất lia lịa. Tôi hoảng hồn sợ Mai bị thương bèn hét lên: “Dừng lại! Con trai ông là ai tôi không hiểu? Cậu Thanh gì đó ư?”

“Nó ở trong làng..nó mới mất hôm qua…” Người đàn ông phì phò trong tiếng khóc.

“Hiếu..ư?”

“Đúng rồi..đúng rồi…Tên nó là vậy….Xin cô cứu nó…”

“Tôi làm sao làm thế được…Hiếu không còn thể xác nữa!!!” Tôi quát lên.

Người đàn ông lại tiếp tục dập đầu xuống: “Người thanh niên đó, không gia đình thân thích, cô có thể mượn xác…”

“Không! Tôi không thể làm thế! Như thế là trái luân thường đạo lí!”

“Tôi xin nguyện xuống địa ngục để đánh đổi. Còn vợ tôi..còn vợ tôi..con tôi không thể đi như thế được…” Mai bắt đầu níu lấy áo tôi thật chặt. Tôi lấy cành trúc quất vào người Mai, nó rú lên rồi lùi lại phía sau.

“Tôi xin cô!!!” Người đàn ông ngày càng gào khóc thảm thương hơn. Tôi thở hắt ra. Điều này gần như là không thể, phép cải tử hoàn sinh, sư phụ tôi có truyền lại cho tôi, nhưng đây gần như là bí thuật, không bao giờ nên dùng thì sẽ tốt hơn. Dùng được nó tôi sẽ phải hi sinh 1 kiếp luân hồi của mình.

Nhưng dù sao Hiếu cũng chưa tận số, tôi biết điều đó, và vì tôi nên Hiếu mới phải chết…Phép cải tử hoàn sinh này chỉ có tác dụng trong 24 giờ thôi, muộn hơn thì không thể được nữa. Đêm qua tầm 11h30 Hiếu mất, tôi phải hành động sớm hơn.

“Tôi sẽ làm. Nhưng là lần duy nhất trong đời, không bao giờ có lần thứ hai nữa. Giờ trả lại con bé cho tôi…”

Tôi vừa dứt lời thì cái Mai lại gục xuống tiếp. Tôi hất nhẹ nước thánh cho nó tỉnh lại, mắt nó ướt mèm nước. Nó ngơ ngác mở mắt: “Con lại khóc hả sư phụ? Con thấy buồn kinh khủng ấy…”

“Con đi ngủ đi, tối nay đi với sư phụ, rất quan trọng…”

Tối hôm đó chúng tôi rời nhà nghỉ lúc 10 giờ đêm, âm thầm bắt taxi lên bệnh viện chúng tôi đã tới sáng nay. Không gian bệnh viện lúc này âm u rờn rợn, chỉ có ảnh sáng ở một vài phòng hắt xuống. Giờ này chắc chỉ có khoa cấp cứu là còn hoạt động.

Tôi và Mai đi mò mẫm trong bóng tối, ánh đèn mờ mờ trong khuôn viên chẳng sáng rõ mấy…Tôi đi theo trí nhớ mò xuống khu nhà xác. Lúc này trông hành lang hun hút ban sáng phải ghê hơn tới gấp 10 lần. Cái Mai cứ rúm vào sau lưng tôi. Tôi run run bước qua mấy tầng cửa, xuống cầu thang trong bầu không khí lạnh buốt. Giờ là mùa đông, đi vào nhà xác có khác nào cá ướp đá. Trên tay tôi lăm lăm chiếc đèn bão trừ tà. Cuối cùng chúng tôi cũng bước vào gian phòng chứa đầy những chiếc tủ xác.

Tôi thấy ghê người, nếu mà gọi hồn ở đây chẳng biết có gọi phải thứ gì đó khác không. Nghĩ vậy thôi nhưng tôi vẫn phải làm.

Tôi xếp muối thành vòng tròn, thắp nến lên, chỉ cầu nguyện không có ai sẽ xuống đây giờ này. Tôi bảo Mai ngồi vào đó. Khổ thân con bé, nó là người yếu vía, vong hồn dễ đi ra đi vào. Gọi hồn những người quan trọng tôi toàn phải nhờ con bé bởi vì cơ thể con bé sẽ giúp những linh hồn yếu đuối dễ vào hơn.

Tôi lại lắc lắc trên tay cành liễu, đồng thời lẩm nhẩm những câu chú, mời hồn Hiếu về. Tôi giữ cho mình hết sức tập trung, nghĩ về gương mặt của cậu bé hiền lành đó. Cây liễu cong xuống, đột nhiên Mai rú lên những tiếng cười ghê rợn; “LÂU QUÁ RỒI…hahahaha”

Tôi biết đó không phải là Hiếu, tôi cầm cành trúc quật vào người Mai, rồi hất nước thánh: “Cút ra!!!”. “Không..khôngg…!” Mai quằn quại rồi lại gục xuống.

Lần thứ 2 cành trúc cong xuống, Mai từ từ ngẩng lên, ngồi im lìm chưa nói gì.

“Hiếu à…có phải Hiếu không…?” Tôi dò hỏi khẽ. Mai vẫn ngồi im không nói gì. Phải rồi, giờ Hiếu chưa thể nói chuyện được. Tôi lại quỳ xuống lầm rầm khấn lễ xin Quan Âm khai khẩu cho Hiếu. Khấn xong tôi dán một lá bùa vào trán Mai rồi vội hỏi: “Hiếu à?”

Lúc này Mai mới mở miệng: “Cô…Loan…?” Mai nói bằng âm vực quen thuộc.

Tôi mừng như muốn phát khóc. Mà mắt tôi rơm rớm thật nhưng lúc này tôi không được yếu đuối. Đột nhiên Hiếu nói:

“Bố cháu..bố cháu đứng sau lưng cô…Là bố thật rồi…” Giọng Hiếu reo lên mừng rỡ.

“Bố cháu đã tìm đến cô để nhờ giúp cháu có thể sống lại…”

“Không..không cần đâu..làm sao có thể thế được. Ở đây còn bao nhiêu người vất vưởng…Điều đó là trái tự nhiên…Cô cứ để 2 bố con cháu đoàn tụ…”. Hiếu trong xác Mai lắc đầu nguầy nguậy.

“Không..không..con không chịu…Mãi mới tìm thấy bố. Không đâu. Con sẽ dẫn bố về nhà. Tại sao lúc còn sống con không gặp được bố?” Mai cứ nói như thể đang nói với hồn ma phía sau tôi.

Một cơn gió mạnh thốc lên trong nhà xác như một lời thúc giục, cũng sắp đến giờ rồi, đã 11 giờ kém. Tôi rợn người, giờ ở đây chỉ có tôi và ma quỷ.

Tôi rút cây kiếm cổ, rút một hình nhân thế mạng ra. Thế rồi tôi xiên lấy một lá bùa vàng, múa lên, đâm nhẹ vào thượng vị của Mai rồi rút ra, Mai gục xuống. Lá bùa đã dính ít máu.

Rồi sau đó tôi rút lá bùa đính vào một hình nhân thế mạng nho nhỏ đó. Tôi cuốn chặt lá bùa vào hình nhân bằng 1 vòng chỉ đỏ.

Tôi run run tiến lại gần ô lạnh số 5. Tay tôi từ từ kéo cái xác ra ngoài, thi thể người đàn ông trẻ tuổi vẫn được đắp khăn trắng. Tôi lợm giọng. Lần này thực sự tôi rất sợ…

Tôi khẽ khàng đặt hình nhân thế mạng vào giữa bụng thi thể đã lạnh ngắt và cứng đơ vào.

Tay tôi điểm vào những tử huyệt trên cơ thể cái xác rồi vuốt dọc từ vai xuống bụng. Tôi đang khai thông những điểm huyệt để có thể dễ dàng đón nhận linh hồn vào cơ thể. Miệng tôi không ngừng lẩm nhẩm chú.

Bất chợt từ xưng quanh, tất cả những ô lạnh chứa xác chết đều vang lên tiếng động Ầm..ầm!!! cùng với những tiếng rít lên, tiếng người như bị bịt kín vọng ra từ phía trong. Họ đang gõ cửa đòi ra: “Cứu…cứu…”

Tôi quá run sợ trước những tiếng động bủa vây xung quanh. Họ đều khao khát cơ hội được hồi sinh hiếm hoi chỉ có 1 lần trong suốt mấy trăm năm này. Những tiếng động ngày càng mạnh hơn, những cánh cửa rung lên bần bật, tưởng chừng như sắp bung ra.

Thế rồi tôi lấy hết sức đâm thật mạnh thanh kiếm vào con hình nhân. Mũi kiếm đã chạm vào và đâm vào bụng người thanh niên chết trẻ tầm vài cm. Máu hòa lẫn với máu. Những tiếng động im bặt.

Đột nhiên cái xác mở mắt ra trừng trừng.

“Bố!!! Bố…Sao bố bỏ mẹ con con..Bố về đi..Mẹ trông ngóng…Bố mới là người cần về…” Từ khuôn mặt vô hồn của cái xác, giọng nói của Hiếu vang lên nghẹn ngào như một sự kết hợp đầy kinh dị. Mới nhập xác nên có lẽ linh hồn Hiếu vẫn chưa kiểm soát được cơ thể.

Bất chợt cơ thể Mai đang gục xuống thì bỗng ngẩng lên và khóc: “Bố vẫn luôn tìm đường về…luôn luôn…giờ bố có thể yên tâm rồi…”

Tôi đốt một lá bùa Lãng quên rồi hòa tro vào nước, sau đó cạy miệng cái xác đổ vào. Hiếu cần quên đi những gì hôm nay, cũng cần quên đi những gì đã xảy ra khi cậu ấy là một hồn ma. Cái xác mở trừng trừng dần dần nhắm mắt vào, từ khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

“Cảm ơn cô rất nhiều…” Bố Hiếu nói rồi rời khỏi thân xác Mai.

Người tôi run lên từng cơn, thế rồi một cơn đau thấu trời xâm chiếm tôi, trào lên từ lồng ngực.

Tôi khuỵu xuống, mùi tanh tưởi xộc lên mũi. Tôi ho ra một vũng máu.

Cái Mai lúc ấy mới dần hồi tỉnh, thấy tôi đang quỳ dưới đất thì chạy lại kêu: “Sư phụ…sao rồi..”

Tôi thấy yếu lắm, bèn thều thào nói với nó: “Xong rồi, thu dọn mau lên, rời khỏi đây…”

Cái Mai nhanh nhẹn đẩy cái xác của Thanh vào trong, thu dọn đồ đạc và nến, vơ muối trên sàn nhà. Rồi sau đó nó dìu tôi ra khỏi đó.

Hóa ra bố Hiếu chính là Kẻ hỏi đường gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người dân làng bấy lâu nay. Một lần ông đi làm về muộn sau một đợt công tác, trước đó lỡ hứa với vợ và con sẽ về, mang quà và tiền thưởng về. Thế nhưng ông ấy lại bị lạc trong sương mù, cũng như bao người khác, thể xác dần tan rã, chỉ còn lại linh hồn mỏng manh, vất vưởng. Lâu dần, ông ta quên hết mọi thứ khi còn là người, oán niệm duy nhất là tìm đường về nhà nên hóa thành một vỏ bọc quỷ dữ bên ngoài, che giấu linh hồn khô héo bên trong, không ngừng hỏi người dân đường về. Chính bản thân ông ta cũng không biết rằng, mỗi lần tiếp xúc với người dân ông ta lại ám hại họ…

Sau đêm ngày hôm đó, tôi không còn đủ thần lực để làm lễ cầu siêu dẫn độ cho bố Hiếu về nhà, đành phải nhờ Mai làm phép thay và hướng dẫn từng bước một. Rất may là con bé nhanh nhẹn nên cuối cùng sự việc cũng ổn thỏa. Mai cầu siêu và đốt tờ giấy ghi địa chỉ của mẹ Hiếu, như vậy từ nay ông ấy có thể thoát khỏi cõi u mê để trở về…

Những ngày sau đó, báo chí đưa tin một thanh niên sau khi chết, được đưa vào nhà xác rồi nhưng sáng hôm sau lại bất chợt sống dậy…Anh ta không có người thân bạn bè, chỉ nhớ mình tên là Thanh. Câu chuyện cũng dần trôi qua như những chuyện lạ khác…

[…]

Hoài đang dạo chơi cùng bạn bè trên phố, đi đến góc quanh cuối đường, Hoài bị tuột dây giày ra, đành tụt lại phía sau để tụi bạn đi lên trước.

Khi ngẩng lên, Hoài chợt nhìn thấy một người thanh niên đang đứng im lặng nhìn mình ở phía xa xa, môi khẽ nở nụ cười. Cả ánh mắt và nụ cười hiền đấy, Hoài thấy rất giống một người mà cả đời này Hoài cũng chẳng thể quên được…

Như bị một lực hút, Hoài tiến lại gần người thanh niên đó, miệng cũng khẽ mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau bao tháng ngày…