“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, làm sao nàng lừa được Thượng Quan Huyền Ngọc về đây rồi?”
Một câu vừa bất mãn vừa trêu chọc của Dạ Lâm Phong, khiến cho hai người vốn đang ôm nhau trong phòng rời ra, sau đó ngẩng đầu nhìn nhau.“A, Minh Tịnh cũng ở đây à?”Vừa nhìn thấy Minh Tịnh trong phòng, đầu tiên Dạ Lâm Phong ngẩn người ra, rồi sau đó thần sắc trở lại bình thường vọt tới trước mặt Tống Ngâm Tuyết, nâng đôi mắt hoa đào yêu nghiệt, vẻ mặt đầy mị thái lên cười nói:“Tuyết Nhi, nàng cũng thật là lợi hại! Thậm chí ngay cả thánh công tử Đại nghĩa cũng bị thu phục rồi? Xem ra nam tử trong thiên hạ này đều không ngăn cản nổi mị lực siêu phàm của Tuyết Nhi chúng ta!”Dạ Lâm Phong cười sáng lạng, trong mắt phượng xinh đẹp lấp lánh sáng rọi, bất quá khi hắn vừa nói dứt, sắc mặt hắn liền thình lình nghiêm nghị, cứng rắn, nghiêm túc gắt gao nói: “Bất quá Tuyết Nhi a, đội ngũ huynh đệ của chúng ta cũng đủ lớn mạnh rồi, thậm chí lớn mạnh đến nỗi có một số người, ví dụ như ta, cũng còn chưa được nàng đụng vào? Cho nên a, đừng tiếp tục tăng thêm nữa, để Thượng Quan Huyền Ngọc này thành người cuối cùng a! Ai, kỳ thật ta đây cũng là vì muốn tốt cho nàng, bằng không nàng thử nghĩ xem từ nay về sau nàng sẽ mệt mỏi lắm a, phải không?”Nói rất là khoan hồng độ lượng, săn sóc tinh tế, nhưng kỳ thật ba câu không rời việc “Mình còn chưa được mở hàng”, mùi giấm chua lè của Dạ Lâm Phong, khiến Minh Tịnh bên cạnh khẽ cười.Kỳ thật hắn có thể hiểu được, nếu đổi vị trí, đến bây giờ người Tuyết Nhi còn chưa cho đụng vào là Minh Tịnh hắn, phỏng chừng hắn cũng sẽ phát điên như Dạ Lâm Phong giờ phút này a?Bất quá lý giải thì lý giải, loại sự tình này hắn cũng không giúp được gì, phải biết rằng trong lòng hắn cũng đang vô cùng muốn đây.Minh Tịnh cười nhạt nhìn Lâm Phong yêu nghiệt, gây tai hoạ trước mặt, nhìn bộ dạng buồn bực kia, trong lòng không khỏi vui lên, vì vậy mở miệng, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi đả kích: “Lâm Phong, Thượng Quan Huyền Ngọc không phải người cuối cùng, chẳng lẽ huynh không biết từ lúc Tuyết Nhi đi Tây thần, hai người bọn họ đã bái đường sao?” “Cái gì? Bái đường!”Vừa nghe lời này, Lâm Phong kinh ngạc nhảy dựng lên, sau đó tràn đầy hung ác trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, mở miệng thẳng tắp nói:“Tuyết Nhi. . . . . .”Vừa mới hung ác được chốc lát, Lâm Phong lập tức trở mặt, đầy bụng tủi thân lôi kéo tay áo Tống Ngâm Tuyết, bắt đầu lắc lư: “Ô ô, Tuyết Nhi, chẳng lẽ người ta thật sự là kẻ cuối cùng sao? Không chịu đâu! Ta bất kể, buổi tối hôm nay ta muốn Tuyết nhi ngủ cùng ta!”Vừa thấy bộ dạng làm nũng như vậy của Lâm Phong, Tống Ngâm Tuyết lập tức không nói gì, mà biểu lộ Minh Tịnh bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc sững sờ: chẳng lẽ tiểu tử này muốn Tuyết Nhi đến điên loạn, đại não bắt đầu không bình thường rồi? Ai, rất là đồng tình!Không để ý tới lời Lâm Phong nói, Tống Ngâm Tuyết kéo tay áo về, ngữ khí bình tĩnh: “Ta không thể.” “Vì sao!” Rất thương tâm, rất rất rất thương tâm! Lâm Phong uể oải bĩu môi, bộ dáng như đứa bé đòi ăn đường mà nương không cho.“Lâm Phong, huynh đã quên lời Vô Song nói rồi sao? Mấy ngày nay, tốt nhất chúng ta không nên đụng vào Tuyết Nhi, đừng khiến nàng quá mệt mỏi.” Đại chiến sắp đến, cũng nên bảo trì trạng thái tốt nhất, tuy Tuyết Nhi rất khỏe, nhưng có một số việc chú ý một chút thì vẫntốt hơn.“. . . . . .” Vẫn rất là thương tâm!Vì sao hắn vừa đến lại phải cấm dục? Kỳ Nguyệt, Mặc Lương, Tử Sở, Thư Ly, mạng của bọn họ tại sao lại tốt như vậy ? Khó chịu! Khó chịu cực độ!Lâm Phong rũ mắt xuống, trầm giọng thở dài, tuy trong lòng ngàn lần không muốn, nhưng hắn vẫn hiểu được đạo lý, cho nên cũng không dây dưa nữa.“Di, Tuyết Nhi, kiểu tóc của nàng rất đẹp, quả thực là thể hiện rõ tất cả ưu điểm trên người nàng.” Lâm Phong hồi thần, lúc này mới phát hiện hôm nay Tống Ngâm Tuyết có chỗ khang khác, vì vậy không khỏi mở miệng tán dương.Nghe vậy, Minh Tịnh không nói lời nào, chỉ mỉm cười vui vẻ, mà Tống Ngâm Tuyết thì dùng ánh mắc bới lông tìm vết quan sát hắn, sau đó quay đầu nhìn Lâm Phong: “Đúng rồi, chàng tới đây làm gì vậy ?”“Ta?” Quấy khóc một hồi, đột nhiên quên mất chính sự, sau khi nhớ tới, Lâm Phong giật mình, không khỏi cười khan hai tiếng nói: “Ha ha, là thế này, Thượng Quan Huyền Ngọc kia, hắn đến đây.”Thượng Quan Huyền Ngọc đến đây? Tựa hồ sớm hơn dự liệu một ngày.Nghe Lâm Phong nói xong, Tống Ngâm Tuyết gật gật đầu, xoay người, sau khi nói câu”Ta đi xem xem”, cất bước đi ra ngoài.“Ta cũng đi xem.” Dạ Lâm Phong đi theo, lời nói đầy tình cảm ấm áp, tất cả mọi người đã đi, Minh Tịnh cũng không có đạo lý không đi, vì vậy hắn cũng vội vàng đi theo.“Tuyết Nhi!” Khi một thân bạch y xuất hiện ở trước mắt thì Thượng Quan Huyền Ngọc sớm đã chờ lâu ngày, lập tức tiến lên, đầy kích động một bả ôm Tống Ngâm Tuyết vào trong ngực, thật lâu cũng không chịu buông ra, muốn vơi bớt nỗi tương tư suốt bao nhiêu ngày.“Tuyết Nhi, ta tới rồi, ta tới . . . . . .” Trong miệng bất giác lặp đi lặp lại một câu này, hai mắt Huyền Ngọc nhắm nghiền, trên gương mặt trẻ con tuấn tú đáng yêu lộ vẻ động tình, cánh tay cũng không khỏi gắt gao xiết chặt.Thấy tình hình như vậy, bọn Vô Song, Minh Tịnh không nói lời nào, bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn hình ảnh xa nhau lâu ngày mới gặp lại này, yên lặng ngẫm nghĩ trong lòng.Phục Linh có chút ngượng ngùng nhìn biểu hiện của công tử nhà mình, thân là truyền nhân Đại nghĩa. Về lý nên tôn lễ trọng đạo mới phải, sao có thể ở trường hợp đứng trước công chúng, nhiều người nhìn chằm chằm thế này, cùng một nữ tử ôm ôm ấp ấp chứ?Tuy nữ tử này đã cùng hắn đã bái thiên địa, là thê tử trên danh nghĩa của hắn, nhưng cấp bậc lễ nghĩa, cấp bậc lễ nghĩa. . .Lúc này, khi Phục Linh còn đang rối rắm về chuyện Huyền Ngọc có nên tôn trọng đạo đức cấp bậc lễ nghĩa hay không, cặp mắt của hắn không khỏi mở to, vì trông thấy Thượng Quan Huyền Ngọc trong cơn động tình, đã cúi đầu hôn lên môi Tống Ngâm Tuyết!Động tác này vừa làm a, không chỉ Phục Linh lắp bắp kinh hãi, mà ngay cả vài vị”Phu quân” tĩnh lặng đứng một bên cũng lắp bắp kinh hãi! Đương nhiên, xét tới trình độ giật mình trong chuyện này thì Tống Ngâm Tuyết đương nhiên chiếm vị trí đầu bảng, bởi vì nàng là người trong cuộc, nàng đương nhiên biết rõ trong nụ hôn của Huyền Ngọc, bao hàm bao nhiêu thâm tình, bao nhiêu nhung nhớ!Thượng Quan Huyền Ngọc, tại sao mới hơn một tháng ngắn ngủi không gặp, chàng ta lại biến thành. . . . . . nhiệt tình như vậy?Tống Ngâm Tuyết có chút buồn bực, cảm thấy gần đây nam nhân đều kì kì quái quái, làm cho người ta rất khó nắm bắt.“Này này, ta nói Ngọc lang, đủ rồi đấy! Nào có cái kiểu vừa thấy mặt đã chào hỏi như vậy?” Nhìn thấy tình hình này, Tịch Mặc Lương bất mãn kêu ra tiếng, lập tức tiến lên ngăn cản! Con bà nó. Mới bao lâu không gặp a? Tiểu tử này đã bắt đầu học ăn đậu hũ rồi!Có lẽ lúc ở Hoa quốc đã khi dễ Huyền Ngọc quen, Mặc Lương tiến lên, chính là lúc này Phục Linh quyết định mặc kệ! Tuy hắn cũng không tán thành hành vi của công tử nhà mình, nhưng là công tử chính là công tử, bất kể thế nào, hắn cũng muốn ủng hộ tới cùng!“Tịch Mặc Lương, không cho phép ngươi lại khi dễ công tử nhà ta!”“Uy , tiểu Phục Linh, con mắt nào của ngươi trông thấy ta khi dễ công tử nhà các ngươi? Rõ ràng là công tử nhà các ngươi khi dễ Tuyết Nhi của ta mà!” “Công tử cũng là phu quân của quận chúa, làm sao có thể coi là khi dễ! Ta lại thấy có người ghen ghét trong lòng a.” “Ngươi!”Phục Linh chính nghĩa đường đường nói, bộ dạng không biết sợ chống đỡ cho chủ nhân, thấy vậy, Tịch Mặc Lương không biết nói gì nữa, đành phải dùng tay vỗ vỗ vai hắn, tựa hồ muốn nói: tiểu tử khá lắm, ngươi nhớ đó!Bên này Tịch Mặc Lương chết sống vẫn sĩ diện không chịu thừa nhận mình đang ghen, buồn bực lui xuống, nhưng Dạ Lâm Phong đứng ở bên cạnh hắn thì không quan tâm, hắn một bả tiến lên kéo Tống Ngâm Tuyết, sau đó trong mắt phượng tràn đầy đau lòng đố kị nói: “Thánh công tử, đệ chính là thánh nhân a! Thánh nhân sao có thể làm ra chuyện không phù hợp hình tượng như vậy? Đệ thấy đúng không?!”Không biết là thật sự đau lòng, hay là giả bộ để trêu đùa, Lâm Phong kéo Tống Ngâm Tuyết qua, bảo trì khoảng cách nhất định với Thượng Quan Huyền Ngọc.Thấy vậy, trên gương mặt trẻ con đáng yêu của Huyền Ngọc lộ ra một tia đỏ bừng, nhưng sau đó biểu lộ lại cực kỳ nghiêm túc nói: “Thánh nhân cũng có thể cưới vợ, tự nhiên cũng có thất tình lục dục.” “Không! Thánh nhân phải cấm dục!”Nghiến răng nghiến lợi cắn hai chữ “Cấm dục” này cực kỳ nặng nề, vẻ mặt Lâm Phong buồn bực cực độ. Mấy vị”Phu quân” biết tỏng ý nghĩ chân thật trong lòng hắn, đều quay đầu nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng bật cười.“Cười cái gì cười!”A! Mấy kẻ không có lương tâm này, mình ăn nho no nê rồi, liền quên mất nỗi khó chịu của người nhịn thèm sao? Con bà nó!Trên gương mặt yêu dã tinh xảo của Lâm Phong lộ vẻ thất bại, bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng làm cho Kỳ Nguyệt cùng Thư Ly không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình.Cố gắng lên a, Lâm Phong! Huynh xem chúng ta cũng đã từng đau khổ bồi hồi như vậy? Cho nên. . . . . .Thư Ly cùng Kỳ Nguyệt đều có lòng tốt, trong ánh mắt mang theo sự an ủi, chính là Lâm Phong vừa mới thất bại “Thần trí bấn loạn”, nhìn nhầm an ủi trở thành có chút hả hê, vì vậy quay mắt hung hăng liếc xéo hai người bọn họ, sau đó vẫn cảm thấy chưa hết giận lại hung ác liếc mắt thêm một phát, lúc này trong lòng mới thoải mái hơn chút.Hắn. . . . . .Thư Ly cùng Kỳ Nguyệt, đều có cảm thấy không giải thích nổi hành động của Lâm Phong! Bất quá bọn hắn vẫn rất thông cảm cho tâm tình của Lâm Phong giờ phút này, cho nên khoan dung độ lượng không thèm so đo.Thượng Quan Huyền Ngọc ngẩng đầu nhìn bốn phía, lên tiếng: “Tuyết Nhi, ta là người tới cuối cùng sao? Thật không nghĩ tới mới từ biệt mấy ngày, bên người Tuyết Nhi đã có thêm sáu người.”Ánh mắt đảo qua từng người: Vô Song, Minh Tịnh, Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Mặc Lương, Lâm Phong, kỳ thật những người này, hắn rất quen thuộc.“Sai! Không phải sáu, là bảy! Tiểu tử Tử Sở kia còn đang ở trong nội cung chưa tới!”Lên tiếng uốn nắn Huyền Ngọc, Lâm Phong vừa nói đến Tử Sở, liền nghĩ đến Thực cốt đan, vừa nghĩ tới Thực cốt đan, trong lòng liền buồn bực khó chịu! Hừ, tiểu tử thúi Vân Vô Song kia, chết sống cũng không chịu cho hắn thuốc, bằng không hắn cũng có thể tham gia náo nhiệt, hiện tại cũng không cần phát điên như vậy.“Tử Sở hắn cũng ở đây? Ha ha, Tuyết Nhi thật là lợi hại, ngoại trừ ta, Mặc Lương cùng Minh Tịnh huynh ra, năm vị khác, đều vốn là phu quân trong phủ Tuyết Nhi.” Huyền Ngọc cười nói, trên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ ngọt ngào.Nghe vậy, Minh Tịnh cười nhạt lên tiếng, trong khẩu khí khó giấu được vẻ chế nhạo: “Đúng vậy a, bọn họ vốn là phu quân, lại tiện nghi cho ta, vốn từ cận vệ lại thăng lên một cấp bậc.” “Nhưng cũng đâu có thảm bằng ta! Tuy ta đã từng là phu quân, hơn nữa coi như cũng đã cưới gả đàng hoàng, nhưng ở trong phủ lâu như vậy, khiêu khích bao nhiêu lần cũng không tới tay, lần nào cũng mất hứng mà về.”Lại cảm thấy buồn bực cho bản thân, Dạ Lâm Phong như oán phụ lải nhải kể lể nỗi khổ của mình, khiến mọi người nhất trí cảm thán trong lòng: xong rồi, thằng nhóc này tẩu hỏa nhập ma mất rồi.Tịch Mặc Lương vui vẻ nhìn biểu lộ của Lâm Phong, sau đó nói lại đúng y những lời lúc nãy Lâm Phong nói với Tống Ngâm Tuyết: “Tuyết Nhi, hôm nay nàng đã có tám phu quân rồi, cũng không thể trêu chọc thêm người khác nữa. Phải biết rằng tuy giữa huynh đệ hẳn là luôn tương thân tương ái, nhưng nhiều người quá sẽ gây ra chút chuyện phiền phức. Hiện tại số này vừa vặn, có thể đủ đánh hai bàn mạt chược, còn Tuyết Nhi một mình ở bên cạnh hầu hạ, tốt nhất có thể rót trà, rót nước gì đó cho chúng ta.”Tịch Mặc Lương mặt lạnh, vui đùa nói, không khỏi bị Tống Ngâm Tuyết bên cạnh liếc mắt khinh khỉnh. Bất quá da mặt người này trời sinh quá dày, thấy vậy, chỉ cười lạnh lùng, còn rất là đúng lý hợp tình nói: “Ta thật sự chỉ muốn tốt cho nàng, phu quân nhiều hơn nữa sẽ thương thân, nàng xem trước mắt chẳng phải có một kẻ làm ầm ĩ đấy sao?”Bầu không khí hôm này đặc biệt tốt, mọi người vui đùa, trêu chọc nhau, rất vui vẻ hòa thuận, chỉ là thiếu mất Tử Sở, không biết tại sao hôm nay hắn không đến báo danh như thường ngày.Trong hoàng cung Đại Lương, Quân Tử Sở chậm rãi bước đi ở trên cầu thang, trong lòng vẫn có chút nặng nề.Vừa rồi hắn đã nói việc mình trừng trị Quân Tử Dạ cho phụ hoàng, hắn nhìn ra được, tuy phụ hoàng không nói gì thêm, nhưng trong lòng, nhất định không dễ chịu cho lắm.Từ xưa vô tình nhất là nhà đế vương, làm quân chủ một quốc gia, tận mắt chứng kiến con của mình vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà lục đục với nhau, thề không đưa đối phương vào chỗ chết thì không bỏ qua, trong lòng của ông, sẽ cô đơn như thế nào?Cả hai đều do chính mình sinh ra, về tình về lý đều nên đối xử như nhau, chính là bởi vì trong lòng mỗi người luôn tồn tại một sự cố chấp khác nhau, do đó đều tự đi trên những con đường khác nhau, cho nên sự công bình cũng buộc lòng phải mất đi.Tử Sở biết rõ phụ hoàng của hắn thiên vị hắn hơn một chút, nhưng đối với những người khác, ông cũng rất yêu quý. Có câu”Hổ dữ không ăn thịt con” , làm một phụ thân, không ai có thể tự tay hạ thủ với hài tử của chính mình. Nhưng thế sự vô thường, có một số việc, có một số người, đôi khi buộc ngươi không thể không động thủ.Đối với chuyện của Quân Tử Dạ lần này, mặc dù do hắn sai lầm trước, nhưng mình ra tay cũng có chút hung ác, bất quá phụ hoàng nói những người kia đã dám làm, vậy phải có dũng khí gánh chịu hậu quả sau khi thất bại, bằng không những phế nhân như thế, lưu lại trên đời có ích lợi gì?Thắng làm vua thua làm giặc, đây là định luật của vương giả từ xưa đến nay! Tuy phụ hoàng không thể hiện sự không tán thành đối với hành động của hắn, nhưng trong lòng Tử Sở hiểu được, phụ hoàng đang tự trách, tự trách mình không biết dạy con. . . . . .Nhắm mắt lại, Tử Sở hít một hơi thật sâu, trong lòng vừa cảm kích phụ hoàng, đồng thời cũng cảm thấy buồn bã vì sự bi thương của ông.Bình thường lúc này, hắn đã đến Vân Thủy sơn trang rồi, sự trì hoãn hôm nay, coi như đã giải quyết xong, đợi buổi tối đến rồi nói sau.Trở về tẩm cung của mình, Tử Sở định nghỉ ngơi một lát, cảm giác nặng nề trong lòng, làm cảm xúc của hắn không được bình ổn như mọi khi.“Tam điện hạ.”Lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến, quay đầu lại nhìn, thì ra là Cầm Tâm.“Trở về thu dọn đồ đạc?” Tử Sở nhàn nhạt hỏi, nhìn thấy hành lý phía sau nàng, trong lòng hoàn toàn sáng tỏ.“Dạ, ngày mai xuất giá, cũng nên trở về thu thập.” Nhẹ gật đầu, Cầm Tâm thấp giọng, nàng lúc này, đã không còn sinh khí như ngày xưa, chỉ như một cái thể xác không có linh hồn, tồn tại trên đời.Cầm Tâm trước kia, mặc kệ Tử Sở lãnh đạm với nàng như thế nào, không có phản ứng như thế nào, ít nhất trong lòng nàng lúc ấy vẫn tồn tại hi vọng, cho nên mỗi lần nhìn hắn, tinh thần vẫn sáng láng.Chính là hôm nay, hi vọng tan vỡ, hết thảy đều biến thành hư ảo, lòng của nàng cũng mất đi theo, không tìm lại được nữa.Mỗi lần cảnh tượng bị lăng nhục kia xuất hiện ở trong óc nàng thì trong lòng nàng chỉ có nỗi căm hận vô bờ! Nàng thống hận mỗi người hôm đó, nhưng nàng không thể đi đòi từng người, chỉ có đem hết toàn lực tra tấn Kiến Hùng, tra tấn nam tử ngày mai sẽ trở thành phu quân của nàng!Trong mắt Cầm Tâm tràn đầy thù hận, nhưng khi nhìn Tử Sở thì lại chất chứa tình yêu nồng đậm. Mâu thuẫn giãy dụa khiến nàng cười cay đắng, nàng nhẹ nhàng ngước mắt lên, trầm giọng nói rõ: “Điện hạ, thực xin lỗi.”Kỳ thật nàng biết những lời này nàng không cần phải nói, bởi vì chẳng những Tử Sở không trách nàng, mà còn muốn cám ơn nàng. Nếu như nàng không ra tay, làm sao hắn lại được như nguyện?Nhưng phận nô tài cũng có đạo nghĩa của nô tài, làm một thị nữ, nàng lại vươn bàn tay ác độc về hướng chủ tử của mình, chỉ bằng điểm này, cũng đủ khiến nàng chết mấy lần.Tử Sở không nói lời nào, thấy Cầm Tâm xin lỗi, trong lúc nhất thời hắn không có cách nào đáp lại, thấy vậy, Cầm Tâm cười, quỳ gối trên mặt đất, hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt trầm tĩnh: “Điện hạ, Cầm Tâm cảm tạ ngài!”Nặng nề mà dập đầu ba cái, trong lòng Cầm Tâm hiểu được, đây là lời cáo biệt cuối cùng nàng gửi đến người mình yêu, cũng mở ra một trang mới cho cuộc đời vặn vẹo của mình sau này, cuộc đời tràn ngập thù hận!Căm thù? Nàng đang căm thù? Đúng vậy, nàng căm thù! Bởi vì từ nay về sau, động lực sinh tồn duy nhất của nàng, chính là nghĩ hết thảy mọi biện pháp trả thù người nam nhân kia!Cầm Tâm đứng lên, dùng ánh mắt rất mê luyến nhìn Tử Sở một cái thật sâu, sau đó bỗng nhiên ánh mắt chuyển biến, trở nên kiên quyết và rét lạnh.Đối mặt với một Cầm Tâm lạ lẫm như vậy, Tử Sở không kịp thích ứng, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy không có lời nào để nói, tùy ý mở miệng nói một câu: “Ngày mai đã đám cưới, tại sao còn mặc đồ trằng như vậy?” ” Đại hôn của Cầm Tâm, là ngày bắt đầu tai nạn của người nào đó, cho nên vì cúng tế một ngày tiêu dao cuối cùng của hắn, Cầm Tâm mới mặc thế này.”Lạnh lùng nói, vô tình lạnh như băng làm cho Tử Sở không khỏi nhíu mày, dường như cảm thấy sự ngạc nhiên của hắn, Cầm Tâm giương mặt, cười cười mà nói: “Đa tạ điện hạ cho Cầm Tâm một lý do để sống sót, phần ân tình này, Cầm Tâm trọn đời không quên.”Biết rõ trong lòng Tử Sở đang suy nghĩ gì, Cầm Tâm cười cười, cười cực kỳ châm chọc, tái nhợt. Nàng giương môi nói nhỏ, mặc dù lời nói bình thản, nhưng làm thế nào cũng không che dấu được sự ác độc trong đó:“Điện hạ, đời này Cầm Tâm sẽ làm Kiến Hùng sống không bằng chết, ha ha! Cầm Tâm đã nghĩ ra rất nhiều loại phương pháp tra tấn hắn, có một điều bắt đầu từ ngày hôm qua, Cầm Tâm đã áp dụng.” “Điện hạ muốn biết là cái gì không? A, mỗi ngày Cầm Tâm sẽ tìm một nam nhân khác nhau ngủ, thẳng đến khi có ‘ con hoang ’, sinh hạ nó, sau đó làm cho đứa‘ con hoang ’ kia mỗi ngày gọi hắn là cha, cho hắn biết vợ mình tự đội nón xanh ình, ha ha, loại tình hình này, bây giờ nghĩ đến đã cảm thấy buồn cười.”Cầm Tâm cười cười hạ thấp người rời đi, thân ảnh kia từ từ đi xa, biến thành thực tế tàn nhẫn, Tử Sở thấy vậy lắc đầu, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, cũng không biết lúc trước mình quyết định như vậy là đúng hay sai. . . . . .