Ngọc Xuân Lâu

Chương 23




Sơ Niệm quỳ bên linh cữuvong phu, nhìn từng người khách đến tế lễ, rời đi. Bọn họ đều bước đếnđường hoàng, rồi dừng lại trước di thể của hắn, tiếp nhận nén hương thơm ngát đã được người hầu bên cạnh châm sẵn, rồi cắm vào lư hương. Biểutình của họ hoặc buồn, hoặc đau, hoặc nghiêm túc, hoặc kính cẩn, thậmchí có người mượn cơ hội lúc xoay người dùng ánh mắt khác đánh giá nàng – người còn ở lại —— mà nàng chính là cúi đầu đờ đẫn quỳ, phảng phất nhưthoát ly khỏi linh đường, không tồn tại trong cái không khí tràn ngập bi thương áp lực này. Thẳng đến khi tầm mắt nàng nhìn thấy trên mặt thảmcách vài thước, xuất hiện một đôi giày da cổ vải màu đen của nam nhân.

“Đại gia, ngài đã tới. . . . . .”

Đại quản gia Thôi Đa Phúc được bố trí nghênh đón khách tới viếng thấy Từ Nhược Lân đã quấn khăntang trắng tới, đi nghênh đón, đưa qua một nén hương hỏa.

Từ Nhược Lân đối vớingười huynh đệ này của mình, cũng giống như đối với Ngụy quốc công phủkhí khái hoành vũ này, thật sự là chưa nói tới có cái cảm tình gì, nhưng không đến mức căm hận. Cho nên lúc trước chợt nghe tin hắn mất, cảm xúc đa số chỉ là kinh ngạc. Giờ phút này hồi phủ, lọt vào trong tầm mắt ylà một mảnh trắng thuần, dùng huynh đệ lễ bái tế, cắm nén hương vào lưnhang. Khi tầm mắt y dừng ở giữa linh đường, phía trên bàn tế cực đại,trong đầu bỗng nhiên hiện ra tình cảnh khi mình mười lăm tuổi năm ấy ởtrong thư phòng của Quốc công phủ, y thưa với phụ thân mong muốn điphương bắc, bị cự tuyệt rồi tiện đà phát sinh xung đột giữa phụ tử. Khiđó, Từ Bang Đạt chỉ là đứa trẻ gầy yếu mới năm tuổi, đứng còn chưa caotới đùi y, vừa vặn ở bên cạnh, trợn to đôi mắt, hoảng sợ nhìn thấy ycùng với phụ thân giằng co, khi Từ Diệu Tổ rống giận vỗ bàn, hắn sợ tớimức oa oa khóc lớn lên, bị Liêu thị nghe thấy vội vàng chạy đến bồng đi.

Thoáng một cái, mọi thứ đều trôi qua như thế.

Trong lòng y, đột nhiên xẹt qua một tia thương cảm.

Chính là, đương lúc TừNhược Lân xoay người, ánh mắt rốt cuộc cũng hướng đến người mặc quần áotang quỳ trên mặt đất, người mà huynh đệ mình đã bỏ lại, một tia thươngcảm kia cũng liền lướt qua.

Y đứng đối diện nàng, dừng bước, ánh mắt dừng lại ở trên mặt nàng.

Mới rồi vừa bước vào đạimôn Quốc công phủ, còn chưa bước vào linh đường nhưng y đã biết tất cảmọi chuyện xảy ra mấy ngày nay trong cái nhà cao cửa rộng này.

Tuy rằng rũ đầu xuống,nhưng chỗ vết thương màu đỏ sậm đã muốn kết vảy trên thái dương của nàng cũng không thể nhờ tóc mai cố ý che dấu được, xuyên qua lớp vải trắngnhư khuôn mặt của nàng, vẫn thấy rõ ràng. Tưởng tượng thấy bộ dáng lúcấy nàng bị đổ máu, trong lòng y bỗng sinh ra một cơn tức giận khó có thể ngăn chặn, âm thầm siết chặt nắm tay.

Nếu y trẻ hơn mười tuổiso với bây giờ, lại nếu, y chưa từng lịch qua kiếp trước, vậy thì mộtkhắc này, y có lẽ sẽ liều lĩnh bất chấp mà đoạt lại nàng —— không hềnghi ngờ, bởi vì y vốn chính là người như vậy.

Dường như cảm giác được cái nhìn chăm chăm của y, nàng vẫn luôn cúi đầu bỗng nhiên ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau.

Đây là đời này, hoặc lànói, tính cả một đời trước, lần đầu tiên y thấy nàng dùng ánh mắt nhưvậy đối diện với chính mình. Không sợ hãi, không kinh hoảng, càng khôngcó gì ẩn ẩn đưa tình. Trong ánh mắt nàng nhìn y, chỉ có căm ghét, kiểucăm ghét tựa như phát ra tận trong xương tủy, thậm chí còn mang theo một chút hận ý.

Y ngẩn ra, còn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt nàng đã xẹt qua y, xoay đầu sang phía bàn thờ linh cữu, vẻ mặt hờ hững như nước.

“Đại gia, ngài đi bên này….”

Khi y còn hơi hơi ngơngẩn, hạ nhân bên cạnh thấp giọng nói, nơi cửa vào cũng truyền đến tiếng hô, thoáng nhìn phía sau thấy có người mới vào đến bái tế, kinh ngạcphát giác chính mình đang cản trở, gật đầu, xoay người mà đi.

Bước ra ngoài linh đường, y đứng xa xa ở mảnh đất trống ngoài hiên, ánh mắt xuyên thấu qua dàyđặc nhân ảnh lượn lờ, cuối cùng lại một lần nữa tìm kiếm hình bóng nhưbăng điêu khắc của nàng, rốt cuộc tự giễu cười khổ.

Tuy thời khắc đó, y cònchưa suy nghĩ cẩn thận mới vừa rồi nàng vì sao lại dùng loại ánh mắtmang theo hận ý nhìn mình. Nhưng từ trước đến nay, tự mình gieo nhân, tự mình gặt quả. So với kiếp trước y đem tới cho nàng, giờ phút này y lạicó tư cách gì đi trách cứ một bát trà này của Liêu thị? Nếu nàng cũngbiết được chuyện trước kia, sau khi tức giận, sẽ có phản ứng gì, chẳngnhững sẽ không cảm kích, trái lại còn chê cười cùng khinh bỉ sao?

Quốc công phủ lo xongtang sự rình rang, nhờ Khâm thiên giám tư lịch xem ngày, chọn ngày quànlinh cữu, cúng thất tuần bốn mươi chín ngày. Một đoạn ngày không phải là ngắn, môn đình to như thế nên cần có người đứng ra làm chủ sự. Sáng sớm hôm cáo phó mới vừa phát ra, chỉ nửa ngày, Bình Dương hầu, Tương Hạ hầu trước sau đã đến phủ. Từ Diệu Tổ ngày thường một lòng tu đạo, đối vớigia sự buông tay không hỏi, hiện giờ con trai trưởng đột nhiên ra đi,trong lòng cực kỳ bi ai, chỉ lên tiếng nói mọi chuyện đều phải lo liệulong trọng mà thôi. Liêu thị đau lòng vì mất đi ái tử, lấy lệ rửa mặtnằm trên giường không dậy nổi, càng quản không được mọi chuyện trongtrong ngoài ngoài. Sợ cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn bị người ta lênán, cuối cùng do Tư quốc thái làm chủ, kêu thứ tử bên chi thứ hai, TừDiệu Hiển – quan nhâm chính tứ phẩm hữu thông chính, giúp Từ Diệu Tổnghênh tiếp khách ở hội đường, Đổng thị trông coi nhóm nữ giới lui tớigiúp gia sự, cộng thêm Thôi Đa Phúc, Chu Bình An đại quản sự ở bên cạnhhiệp lực. Đổng thị tự nhận bản thân mình cũng có khả năng, chẳng qua từtrước đến giờ so với Liêu thị đều thấp hơn nửa cái đầu, lần này có cơhội để mặt mày rạng rỡ, tự nhiên ngày đêm bận bịu, không sợ lao khổ. Mới đầu là một trận lộn xộn, dần dần cũng đi vào quỹ đạo. Mặc dù vẫn tránhkhông khỏi có người âm thầm đi đục nước béo cò, nhưng trai tráng trongdòng tộc cùng với gia nhân trên dưới cũng coi như kiểm soát được. Linhđường tả hữu tăng đạo pháp sự cũng bày bố đường hoàng, từ đầu đến cuối,tiếng chuông khánh tiêu tai tẩy nghiệt bình an thuỷ bộ vang lên khôngdứt.

Đến cái thất đầu tiên, Từ gia gặp phải cái nan đề, ngại trước linh cữu còn thiếu người hiếu tử để tang, như thế không tốt. Nhưng việc này, rất nhanh liền được giảiquyết. Trong dòng tộc họ Từ, có người gia cảnh lụn bại, họ Từ tên Canh,sau khi đỗ tú tài, thi khảo liên tiếp nhiều lần không đậu, dần dần nảnlòng thoái chí. Chỉ có Từ Diệu Tổ là thưởng thức văn chương của hắn, bắt đầu từ mười mấy năm trước, đã gọi hắn đến Từ gia tông học, chấp thướcdạy vỡ lòng cho bọn trẻ. Con cái trong nhà đều đã lớn, mấy năm trước hắn tái giá với Lý thị, không ngở tuổi già còn được con trai, đặt tên là Từ Thuyên, hiện giờ được bốn tuổi. Nghe nói đến việc này, liền tự mình tìm tới, nói rằng nguyện ý cho Từ Thuyên thay mặt đội tang trước linh cữu.Liêu thị lúc này dù còn bi thương, nhưng tinh thần cũng dần dần hồi phục đôi chút, sau khi cân nhắc một phen, đương nhiên đồng ý. Vì thế nên TừThuyên bốn tuổi với thân phận nhi tử, từ đầu đến chân bị quấn trắngtoát, được ôm tới cùng quỳ gối bên người Sơ Niệm.

Kiếp trước, Từ Thuyên sau này chính thức được đưa tới cho làm con thừa tự, nhưng vẫn gắn bó vớimẹ ruột của mình, Lý thị cũng âm thầm chuyển đồ vật này nọ tới. Nhũ mẫucủa Từ Thuyên – Đinh ma ma khi dễ Sơ Niệm tuổi trẻ nhu nhược, thu đồ tốt của Lý thị xong, liền mở một con nhắm một con mắt. Sơ Niệm sau đó tuyhiểu biết đôi điều. Chỉ là, lúc đó trong lòng nàng bị Từ Nhược Lân dâydưa ràng buộc, thường lo sợ không yên không chịu nổi một ngày, thứ hai,đứa nhỏ cho làm con thừa tự này tất cả đều do một tay Liêu thị xử lý.Nàng cảm thấy người ta dù sao cũng là tình mẫu tử thiên liêng, mìnhkhông nên ở giữa ép buộc gây khó dễ, cho nên vẫn chưa đem việc này báocho Liêu thị, ngày thường cũng cẩn thận chiếu cố nó bắt đầu cuộc sốnghàng ngày mà thôi, ba năm trôi qua, nàng với Từ Thuyên cũng không mấythân thiết. Giờ phút này thấy đứa nhỏ này lại quỳ gối bên người mình,nghe theo lời người lớn căn dặn mà gào khóc, trong đầu trống rỗng suốtmấy ngày nay, dần dần bị câu ra đủ loại chuyện cũ ngày xưa, nhất thời si ngốc.

Cơ thể dù sao cũng làhuyết nhục, Sơ Niệm tuy có lòng hơn nữa, nhưng đã quỳ liên tiếp nhiềungày, hơn một tháng sau, tới cái thất thứ năm, rốt cuộc nàng không chịunổi, nhưng lại ở trước mặt mọi người té xỉu trên mặt đất.

Một ngày này, chính làngày tăng nhân làm tố pháp thỉnh Diêm Quân địa tạng, ngày quan trọng màcác đạo sĩ tu hành khấu kiến Ngọc đế. Canh năm, người Từ gia đã trìnhdiện đầy đủ. Trong ánh nến huy hoàng, chính lúc chiêng trống đang hợptấu, người mà đêm qua gần canh ba mới ngủ, sáng sớm bất quá mới ăn haingụm cháo – Sơ Niệm, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, bên taidường như cũng có chiêng trống chấn động, nàng hoảng hốt hụt hơi, thânmình lung lay hai cái, lập tức liền khụy xuống, đổ lên người Từ Thuyênđang quỳ ở một bên còn ngủ gà ngủ gật, hù Từ Thuyên oa oa kêu lên. Người bên cạnh phát hiện, thấy mợ hai té xỉu trên mặt đất, cuống quít tiếnlên vây quanh lại, ấn huyệt nhân trung, lay gọi, kêu lớn, thấy sắc mặtnàng trắng bệch mãi không phản ứng, Đổng thị vội sai hai bà tử khỏe mạnh bế nàng ra phía sau, vội vàng phái người đi thỉnh thái y, sương bênkia, hành lễ cúng bái còn làm náo nhiệt, vẫn chưa dừng.

Khi Sơ Niệm tỉnh lại, mởmắt thấy chính mình đã trở về phòng nằm trên cái giường đã sớm đổi thành màu trắng, bên tai một mảnh yên ắng, nàng giãy dụa muốn ngồi dậy, XíchTố ở bên cạnh cũng một thân trắng thuần vội vàng áp chế vai nàng, nói:“Thái y đến xem rồi, nói mợ hai là mệt mỏi quá độ, thể lực chống đỡ hếtnổi mới té xỉu. Sau này còn có ít ngày nữa. Lão thái thái nói, bảo người hôm nay ngủ lại, không cần đi qua.” Dứt lời, quay đầu đón bát súp ấmVân Bình mang tới, đút một muỗng cho nàng.

Sơ Niệm nhấp mấy ngụm, lắc đầu kêu bưng đi, rồi tự mình nằm xuống.

Nàng chỉ vì thiếu ngủnghiêm trọng, lại không muốn ăn, mỗi bữa cơm chỉ ăn qua loa mấy muỗng,cực kỳ suy nhược, nên mới chịu đựng không nổi mà té xỉu, được nghe không cần phải đi ra phía trước, cả người thả lỏng, nằm xuống nhắm mắt lại,gần như là lập tức ngủ ngay.

Từ hôm trượng phu quađời, Sơ Niệm chỉ có giấc ngủ này là cảm giác được dài nhất, đến khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong phòng mờ tối, ngỡ ngàng không biết là mấy giờ,cả người nàng lại cảm thấy thư thái rất nhiều. Nhấc tay hạ chân, đangmuốn hỏi canh giờ, bỗng nhiên nàng thấy phía trên bục gác chân giườngmình, Quả nhi lại đang ghé vào nơi đó, đang ngước cằm không nháy mắtnhìn chính mình. Thấy nàng thức dậy, cô bé lập tức cười với nàng, nhẹgiọng nói: “Nhị thẩm thẩm, người đã khỏe hơn chưa?”

Hơn một tháng qua, SơNiệm cơ hồ ngày ngày như con rối gỗ, bị người kéo dây làm việc, đã lâukhông cùng Quả nhi nói chuyện. Giờ phút này nhìn thấy cô bé cười vớimình, hỏi thăm mình có khỏe không, trong lòng nàng cũng rất ấm áp, đangmuốn mở miệng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, do dự chút, nàng thấpgiọng hỏi: “Quả nhi, là cha con gọi con đến xem ta phải không?”

Quả nhi lắc đầu, nhìnnàng nói: “Con nghe Tống ma ma nói người té xỉu, liền tới đây. Xích Tốtỷ tỷ lúc đầu sợ con quấy người, không cho con vào. Con nói con nhấtđịnh sẽ không quấy người, nàng ấy mới cho con vào.”

Sơ Niệm nghe thấy khôngliên quan đến Từ Nhược Lân, lúc này mới yên tâm, lập tức đưa tay vỗ vềcô bé, nói: “Quả nhi yên tâm, trước đó nhị thẩm thẩm chỉ bị mệt mỏithôi, hiện giờ thì không sao rồi.”

Quả nhi nở nụ cười, lạimang ra cái hộp nhạc do chính cô bé mang đến, nói: “Nhị thẩm thẩm, vậyngười nằm nghỉ đừng nhúc nhích, con mở cho người nghe, người sẽ khôngmệt mỏi.” Dứt lời xoay chốt rồi buông tay.

Sơ Niệm nằm ở trên chăn,nhìn Quả nhi đùa nghịch bảo bối của bé, đám người Xích Tố ở bên ngoàinghe tiếng nói chuyện hoà thuận vui vẻ, liền đẩy cửa đi vào. Lúc này SơNiệm mới biết cảm giác chỉ một chốc nhưng lại ngủ cả một ngày, giờ nàyđã là chạng vạng.

Xích Tố hầu hạ nàng đứngdậy. Sơ Niệm hiện giờ tinh thần khá hơn nhiều, chờ đến buổi tối, phíalinh đường bên kia nàng nhất định là phải đi qua, liền truyền cơm. Dọnlên món gà tơ nấu đậu, vịt hầm hải sâm, nhưỡng đậu hủ cùng một chén canh gà táo đỏ. Ăn uống so với lúc trước cũng tốt hơn chút, nàng giữ Quả nhi ở lại cùng ăn, xong mới kêu Tống thị đưa cô bé trở về, rồi tự mình đira tiền đường.

Khi Tống thị bồng Quả nhi trở về, trời đã sầm tối. Sắp đến cửa viện, nương vào ánh sáng mông mông của mấy trản đèn lồng trắng treo trên mái hiên cao cao, bà thấy đại gia Từ Nhược Lân đang từ ngoại đi vào, vội dừng lại, chào một tiếng.

Thời gian này, bởi vìquốc thái lên tiếng trước, mệnh cho Từ Nhược Lân hồi phủ ở. Đã nói nhưvậy mà y còn ở bên ngoài, sẽ bị miệng lưỡi thế gian, cho nên y liền trởvề. Chỉ là phần lớn thời gian, cũng như trước đi sớm về trễ, ban ngàyQuả nhi rất ít gặp y, đến buổi tối y quay về, cô bé đã đi ngủ. Mấy tháng gần đây, cảm giác của cô bé đối với vị phụ thân này đã dần dần sốngdậy, không giống như lúc trước, nghĩ đến y cũng đơn giản như người xalạ. Cho nên giờ phút này gặp được, cô bé rất cao hứng, vội buông tayTống thị chạy về phía y.

Từ Nhược Lân thấy nữ nhivui vẻ chạy về phía mình, thuận tay tiếp nhận, một tay bế cô bé, vừa đivào, vừa hỏi: “Từ chỗ nào trở về? Mấy ngày nay trong phủ bận rộn ngườingười hỗn tạp, con đừng nơi nơi chạy lung tung.”

Quả nhi vâng một tiếng, nói: “Con mới từ chỗ Nhị thẩm thẩm quay về, nhị thẩm thẩm còn giữ con lại ăn cơm.”

Từ Nhược Lân ngẩn ra.

Sáng nay trên linh đường, y cũng ở đó, liền trơ mắt nhìn nàng sắc mặt trắng bệch té xỉu trên mặtđất mà khoảng cách bất quá chỉ cách mình có mấy bước, cũng chỉ có thểđứng nhìn mà thôi, chuyện gì cũng không tới phiên y đi lên. Hôm nayngười ở bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn nhớ. Thật không phải y khôngnghĩ tới kêu nữ nhi đi qua thăm nàng, chỉ là ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, rất nhanh đã xóa bỏ.

Nàng không thích bản thân mình đến quấy nhiễu nàng, đương nhiên y nhìn ra được. Lần trước ở hộquốc tự bày kế, thật sự là lúc ấy, y bức thiết muốn biết rõ ràng nàngrốt cuộc có như bản thân mình còn nhớ rõ sự việc kiếp trước hay không.Lần này, nếu lại lợi dụng nữ nhi tuổi nhỏ không biết đi tiếp cận nàng,không cần nàng khinh bỉ, chính y cũng thấy trơ trẽn. Lại không ngờ rằngQuả nhi tự mình đi qua. Sau khi bế cô bé trở về phòng, trong lòng thậtsự không kiềm chế được muốn biết tin tức của nàng, cho Tống thị cùng đám nha đầu Lục Đài đi theo vào lui xuống hết, y cẩn thận hỏi: “Quả nhi,con sang thăm Nhị thẩm thẩm khi nào, nàng khỏe không? Đã nói những gì?”

Lúc y nói ra những lời này, trong lòng hơi lộp chộp, chính như cảm giác có tật giật mình.

Quả nhi nào biết đâu rằng trong lòng phụ thân đang rối rắm, nghe y hỏi, liền nói: “Nhị thẩm thẩmđã khỏe hơn nhiều, con còn mang hộp nhạc sang cho người nghe nha. Ngườiăn cơm xong, mới để con trở về đó.”

Từ Nhược Lân lúc này mớithoáng yên tâm. Nghĩ thầm, nếu đã mở miệng, hỏi một là hỏi, hỏi mườicũng là hỏi, dứt khoát hỏi cho kỹ càng. Liền ngay cả nàng nói cái gì, ăn cái gì cũng nhất nhất hỏi. Đáng thương Quả nhi muốn cho phụ thân vuilòng, vắt hết óc, một câu một câu thuật lại nhàn thoại mà nàng nói qua,lại ngồi tính nàng đã nếm qua gì đó, cuối cùng nói: “Còn ăn hết một chén cơm đầy.”

Từ Nhược Lân thấy hỏikhông kết quả gì, cuối cùng dừng lại. Qua đôi câu vài lời của Quả nhi, y tưởng tượng thấy tình cảnh nàng lúc ấy mỗi tiếng nói cử động, tựa nhưruộng hạn gặp mưa phùng, tâm tình thõa mãn. Cuối cùng sờ sờ đầu nữ nhi,nói: “Quả nhi làm rất tốt. Nhưng khoảng thời gian này, Nhị thẩm thẩm của con sẽ còn rất mệt mỏi, con cũng đừng qua quấy rầy nàng thường xuyên.”

Quả nhi được phụ thânkhen, vui vẻ ra mặt, vội vàng gật đầu đáp vâng. Từ Nhược Lân ở lại vớicô bé một lát, rồi mới gọi đám người Tống thị tiến vào chăm cho cô bénghỉ ngơi.

Từ trong phòng nữ nhi đira, Từ Nhược Lân đứng thẳng trong viện, nhìn về phía chỗ của nàng,phương hướng của Trạc Cẩm viện, bất quá trong khung cảnh mênh mông đầybóng cây phiến lá chỉ có hình dáng của mái hiên cong cong. Đứng im mộtlúc lâu, bỗng nhiên y nhớ tới tâm tình của mình khi đối thoại cùng nữnhi, loại cảm giác không yên lòng cùng nhịp tim đập, không giống nhưngười sống hơn ba mươi năm, trái lại càng giống một thiếu niên yếu đuối. Dù là bắt đầu từ thời khắc y bị kinh diễm lúc sơ ngộ nàng một thântrắng thuần dưới táng phù dung ở kiếp trước, dường như y cũng chưa baogiờ trải qua cảm giác như vậy. Khi đó y, phần lớn, chẳng qua là tùy bảntâm bản tính, một lòng muốn có được nàng mà thôi.

Từ Nhược Lân cứ như vậykim phong ngọc lộ đứng giữa đêm thu tàn, đắm chìm trong cảm giác vi diệu trước nay trong lòng chưa từng có. Cho đến khi trước mắt bỗng nhiênhiện ra tình cảnh ngày ấy trước linh đường, ánh mắt ghét hận của nàngphóng về phía chính mình, cả người mới bị kéo về với sự thật. Hơi hơinhíu mày.

Y ngẫm nghĩ lại tường tận từ lúc ở Hộ quốc tự bày kế gặp nàng đến nay, bản thân mình dường nhưvẫn chưa làm chuyện gì có khả năng khiến cho nàng tức giận.

Rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng sao lại bỗng nhiên sinh ra hận ý đối với chính mình như vậy?