Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 97




Edit: susublue

"Được rồi, chúng ta cũng đi ngắm hoa đi!"Thượng Quan Tây Nguyệt đi trước.

Bách Lý Thần nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi, vội vàng chạy tới giữ chặt tay trái của nàng "Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi. "

Bách Lý Gấm đứng phía sau nhìn thấy mà lòng ngứa ngáy, chạy lên trước cũng muốn cầm tay phải Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng lại bị Bách Lý Thần âm thầm trừng mắt một cái, bị dọa sợ vội vàng để tay xuống, lúng túng sờ lên mũi của mình, cười ngây ngô nhìn bọn họ đi xa.

Lúc Long Hạo Lăng đi qua Bách Lý Gấm liền giễu cợt hắn, để lại Bách Lý Gấm tức giận bất bình đứng đó, dựa vào cái gì đường ca có thể cầm tay Nguyệt nhi, còn ta lại không được.

Giang Nguyên như người tàng hình nhìn thấy mọi người đều đã đi xa, chỉ còn lại có Bách Lý Gấm, liền cười gượng gạo đi lên phía trước "Gấm thế tử."

Bách Lý Gấm đang phiền não bị phá ngang, tâm trạng rất khó chịu, bỗng nhiên vung tay lên, đập vào đầu Giang Nguyên "Không nhìn thấy ta đang có tâm sự sao?" Nói xong không để ý tới vẻ mặt cầu xin của Giang Nguyên đuổi theo Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Sớm biết như vậy sẽ không tới." Giang Nguyên sờ đầu lầm bầm lầu bầu vừa nói vừa đi theo bọn họ.

Tiến vào trong rừng hoa đào, Thượng Quan Tây Nguyệt liền bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.

Một rừng đào đỏ ửng, lung lay đón gió, tuỳ tiện bay lượn, hơi gió nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt, diẽndanlê)quý<""đônn hương hoa bay trong gió, bốn phía yên lặng, chỉ có tiếng hoa lá bay trong gió, làm cho thể xác và tinh thần của mọi người thư tahr vui sướng, hết sức tự tại, dễ chịu.

Nếu bỏ qua đôi nam nữ buồn nôn trước mặt, sẽ càng thêm hoàn mỹ.

"Thái tử, nơi này thật đẹp."Thượng Quan Lâm nhìn chằm chằm thái tử mà trong mắt nàng được xem là người ưu nhã nhất.

Hai người dựa gần nhau mặt nhìn mặt đứng chung một chỗ, gần đến mức chỉ cần Bách Lý Hành cúi đầu xuống và Thượng Quan Lâm ngẩng đầu lên thì hai người đã có thể tiếp xúc thân mật.

Thái tử thật tốt, thật anh tuấn, lại có thân phận cao quý, chờ ngày nào đó nàng gả cho thái tử lên làm thái tử phi, cũng gần như trở thành hoàng hậu, là nữ nhân tôn quý nhất, sau đó sau thái tử kế vị, nàng sẽ chính thức làm hòang hậu, đến lúc đó, xem thiên hạ này còn ai dám đối nghịch với nàng, nghĩ như vậy, ánh mắt Thượng Quan Lâm càng thêm ôn nhu, tràn ngập yêu thương.

Bách Lý Hành rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Thượng Quan Lâm khi nhìn mình, hắn cảm giác được một nữ nhân như vậy nhìn chằm chằm là niềm kiêu ngạo lớn nhất của nam nhân, bởi vậy nên giọng nói càng trờ nên ôn nhu " Lâm Nhi đã cảm thấy đẹp, vậy lần sau ta sẽ đưa ngươi đến xem tiếp!"

Thượng Quan Lâm ngạc nhiên xem Bách Lý Hành, không ngờ thái tử  sẽ cho mình hứa hẹn như vậy, xem ra nàng không còn cách vị trí thái tử phi bao xa nữa.

Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến gần trông thấy bộ dáng Thượng Quan Lâm mừng thầm, âm thầm le lưỡi, đúng là một đôi nam nữ buồn nôn, đúng là tuyệt phối.

Nàng đi lên phía trước ra vẻ ho khan hai tiếng "Khụ khụ "

Nghe thấy thanh âm đột ngột, hai người cấp tốc tách ra, Thượng Quan Lâm không tự chủ sờ sờ mặt, không hài lòng nhìn về phía người đi tới, tới thật không đúng lúc, làm nàng không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm với thái tử.

"Thật ngại quá, quấy rầy hai vị, ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi một chút, muốn âu yếm thì đến nơi khác, xin đừng làm ô nhiễm nơi này!" Tuy Thượng Quan Tây Nguyệt nói có lỗi, nhưng biểu cảm trên mặt lại ngược lại, diễn-/dànLleQuy1do6n ánh mắt đầy khinh bỉ, người thông minh nhìn sẽ hiểu ngay.

Bách Lý Thần đứng bên cạnh còn ngại không đủ loạn, ồn ào nói "Tỷ tỷ nói đúng, muốn hôn hít thì đến nơi khác đi."

Thượng Quan Lâm đỏ bừng mặt khi nghe Bách Lý Thần nói trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, giống như muốn thiên đao vạn quả nàng.

"Chúng ta vào trong thôi, chớ để những người này dạy hư ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không thèm nhìn bọn họ lôi kéo Bách Lý Thần đi vào sâu trong rừng đào.

Để lại Bách Lý Hành tái xanh mặt tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của bọn họ.