Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 95




Edit: susublue

"Lăng, ngươi ngây người cái gì."Bách Lý Gấm dùng bả vai chọc chọc hắn.

"Không có gì, có chút thất thần thôi."Long Hạo Lăng thả tay xuống khôi phục sắc mặt lại bình thường. Đưa mắt nhìn sang nơi khác, không tiếp tục nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt nữa.

Vạn Phật Tự hơi xa, đi đến đó mất gần nửa canh giờ. Trên đường đi bọn họ có thời gian trò chuyện, ngược lại cũng không thấy chán.

Đến nơi, xa phu ngừng xe ngựa lại.

"Tỷ tỷ, ta dìu ngươi " Bách Lý Thần nhảy xuống xe trước vươn tay để Thượng Quan Tây Nguyệt vịn tay xuống.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn hắn liền vịn tay hắn xuống xe.

Mấy người khác cũng vững vàng xuống xe ngựa, sau đó xe ngựa của Thượng Quan Lâm đã đến.

Thượng Quan Lâm được Giang Nguyên đỡ xuống xe với sắc mặt khó coi.

Thật sự buồn nôn, say xe không nói, còn phải chịu đựng Giang Nguyên chân tay lóng ngóng, nhớ tới đều khó chịu.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn nàng giống như một bà lão, không nể mặt  cười ha hả "Nhị muội, ngươi sao vậy, chẳng lẽ biểu ca tốt của ngươi không chăm sóc ngươi sao."

Thượng Quan Lâm cắn chặt răng liều mạng tránh khỏi Giang Nguyên, sau đó hận trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Đều do ngươi làm hại, diễn;dànlle""quýdoon để cho ta ngồi chung với tên quỷ háo sắc này, hại nàng bị ăn không ít đậu hũ, đáng chết, đợi lát nữa sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị dày vò.

"Ta chăm sóc biểu muội rất tốt "Giang Nguyên nghe thấy người khác nói mình không chiếu cố biểu muội tốt, lập tức tự minh oan.

Đến bây giờ Giang Nguyên vẫn còn nhớ lại cảnh tượng hồi nãy, eo biểu muội thật mảnh khảnh, tay vừa trơn lại non mềm, thật khiến người ta yêu thích.

Thượng Quan Tây Nguyệt vừa đi vừa nhìn Thượng Quan Lâm và Giang Nguyên, rốt cục phát hiện ra vấn đề "Nhị muội muội, sao tóc của ngươi lại rối hết vậy, có phải trên xe ngựa đã xảy ra chuyện gì hay không."

Nghe thấy tóc của mình rối loạn, Thượng Quan Lâm vội vàng đưa tay lên đầu sửa sang lại.

Đáng chết, nhất định là vừa rồi té vào ngực Giang Nguyên nên bị rối. Thượng Quan Tây Nguyệt, đợi chút nữa ta trả lại toàn bộ cho ngươi.

"Chậc chậc, Nhị muội, ngươi sẽ không làm chuyện gì có lỗi với thái tử ca ca của ngươi chứ."Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Thượng Quan Lâm luống cuống tay chân, giống như vô ý hỏi.

"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi nói bậy bạ gì đó."Thượng Quan Lâm nghe Thượng Quan Tây Nguyệt bôi đen mình, cũng lười giả bộ tỷ muội tình thâm.

"Nhị muội, ngươi hung dữ cái gì, dọa chết ta rồi."Thượng Quan Tây Nguyệt giả bộ bị hù dọa vỗ vỗ lồng ngực của mình.

"Ngươi...."Thượng Quan Lâm đang chuẩn bị rống to, phát hiện Bách Lý Hành đi tới.

"Thái tử " Sắc mặt Thượng Quan Lâm chuyển biến rất nhanh, từ hung thần ác độc lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoãn động lòng người.

"Lâm Nhi, ngươi đã đến."Bách Lý Hành đi đến bên cạnh Thượng Quan Lâm, diễn[dànlle quý/dôn nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của nàng, lập tức cảm thấy tâm tình vui vẻ. Đang chuẩn bị ôm lấy nàng, lúc này mới phát hiện Thượng Quan Tây Nguyệt đứng bên cạnh.

" Sao ngươi lại ở đây."Bách Lý Hành lộ vẻ mặt bất mãn, ghét bỏ nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Ha "Thượng Quan Tây Nguyệt cười khan một tiếng "Ngươi hỏi Lâm muội muội thử xem vì sao ta lại ở đây."

Bách Lý Hành đáng chết, dám dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn bản cô nương, đợi sau này biết dung nhan tuyệt thế của bản cô nương rồi, ngươi sẽ hối hận đến muốn ăn phân!

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, trong đầu Thượng Quan Tây Nguyệt đã tự động hiện lên cảnh tượng Bách Lý Hành vừa ăn phân vừa hối hận, không nhịn được cười thành tiếng.