Ngốc Vì Yêu Em!

Ngốc Vì Yêu Em! - Chương 10-1: Tao yêu rồi mày ơi (1)




Tôi vẫn còn nhớ rõ

Nụ hôn phớt khẽ lướt qua gò má

Cảm giác lúc trái tim đập loạn nhịp

Phải chăng

Em, chính là lí do

Để tôi lưu lại nơi này


ONE

Một ngày học vất vả nữa lại đến…

Mặt trời giữa trưa bò lên cao, hung hăng đổ lửa xuống thiêu đốt mặt đất.

Mà cái đứa số còn thảm hơn con rệp là tôi thì lại phải mặt nhăn mày nhó ôm theo một hộp bánh kem đi về phía canteen trường trong cái nắng chói chang ấy…

Bút sa gà chết, tự nhiên lại đâm đầu vào cái bản hợp đồng osin kia làm gì cơ chứ? Biết sớm tương lai sẽ khổ sở thế này thì hôm ấy tôi phải bất chấp tất cả co giò bỏ chạy mới đúng, đằng này lại còn ngu ngơ đứng thỏa thuận điều kiện này nọ với cái tên diêm vương Chuột Chết đó nữa cơ đấy.

Hix, trời hành tôi đây mà…

Đâu rồi nhỉ?

Tôi đứng ở cửa canteen, dáo dác nhìn vào bên trong cố tìm cho ra cái mái đầu lãng tử chết tiệt ấy thì một cánh tay lại đột nhiên giơ lên giữa biển đầu người đông nghịt:

- Ê, Đầu Heo, tôi ở đây này!

Oái, tên điên này. Hắn lại còn dám ở chốn đông người như vậy hiên ngang gọi tôi là… Đầu Heo? Hắn tưởng mình là Vũ Bằng chắc? Chẳng trách sao hai người họ lại có thể anh anh em em ngọt xớt như thế, đúng là cà chớn y như nhau mà lại.

Với ai khác thì có lẽ còn có thể thương lượng chứ với thằng cha họ Trương này ấy à, ngoài việc cố ngậm bồ hòn làm ngọt ra thì tôi còn có thể làm được gì đâu cơ chứ, hắn so với bà cô "Hà Đông" bán cá ở chợ đầu mối thậm chí còn khó đối phó hơn nữa cơ mà.

Nhưng như thế thì đã sao nào? Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, kịch hay vốn còn ở phía sau. Tô Vũ Uyên tôi là ai kia chứ? Không đời nào có chuyện tôi chịu để yên cho hắn muốn làm gì thì làm đâu nhé!

Tôi không nói không rằng thản nhiên bước tới ngồi xuống cái ghế ở phía đối diện với Trương Vĩ Nhật Thành, chưa kịp đặt hộp bánh xuống bàn thì lại đã liền bị hắn cằn nhằn:

- Cô làm gì mà đi lâu thế hả? Tính giam tôi chết đói đấy à?

- Cậu…_tôi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái đồ chuột chết điên khùng này…

Chẳng lẽ cái canteen to đùng như này mà lại không có đủ cho hắn một phần cơm trưa? Ngày nào cũng thấy thừa cơm mang đổ cho chó ăn cơ mà. Lại còn ngồi đây nói mình chết đói?

Tôi đẩy hộp bánh kem về phía hắn mà không khỏi nguýt dài một cái:

- Cậu ăn đi. Là tôi tự làm nên mới hơi lâu một chút.

- Hừ, coi như cô có thành ý_hắn hừ lạnh.

Phải rồi, tôi lúc nào mà chẳng có "thành ý", nguyên một bụng "thành ý" luôn ấy chứ. Mau ăn đi, mau ăn đi, rồi cậu sẽ biết tay tôi haha…

Tôi chống tay vào cằm nhìn Trương Vĩ Nhật Thành múc một muỗng bánh kem cho vào miệng nếm thử, trong lòng âm thầm chuẩn bị đốt pháo hoa.

Ba…

Hai…

Một…

- Ááá!_ tiếng hét nghe còn kinh hoàng hơn cả lúc nổ bom nguyên tử đột nhiên vang dội lên trong canteen. Ice Prince Trương Vĩ Nhật Thành mặt mày đỏ gay hét ầm lên, bộ dạng giãy đành đạch trông chẳng khác nào con cá nằm trên thớt làm ai cũng phải tròn xoe mắt nhìn.

Haha, đáng đời hắn!

- Cô… cô… cô…_hắn trừng mắt nhìn tôi, lắp bắp nói không thành lời.

- Ủa, cậu sao thế? Tự nhiên lại la lối như bệnh nhân trong trại tâm thần ấy…

- Cô… sao cô dám cho mù tạt vào trong bánh kem hả?

- Làm gì có, cậu chỉ toàn nói linh tinh thôi. Rõ ràng là bánh kem hương vani mà.

- Hương vani cái con khỉ. Cô cố tình chơi khăm tôi chứ gì?_mặt hắn đằng đằng sát khí.

Muốn dùng cái mặt chuột đó dọa tôi sao? Còn lâu mới có cửa nhé. Tôi ngay tức khắc "bật" lại hắn bằng vẻ mặt ngây thơ vô số tội:

- Đâu có đâu… Bánh này là tôi tự làm mà._vừa nói vừa đưa tay múc một muỗng kem lên nếm thử, sau đó cũng học theo hắn mà la làng.

- Á, cay quá! Sao lại thế này? Rõ ràng là kem hương vani mà, sao lại…

Mù tạt loại một mà, không cay mới là lạ. Ai bảo hắn cứ suốt ngày sai tôi đi làm hết cái này sang cái nọ làm gì. Không cho hắn một vố đau thì hắn lại tưởng tôi dễ bắt nạt.

- Cô rõ ràng cố ý, còn vờ vịt cái gì chứ hả?_Nhật Thành trợn mắt, đám lửa giận bốc lên trên đỉnh đầu hắn tính kĩ chắc cũng đủ để quay chín vài con khủng long.

- Hix, tôi xin lỗi mà, tôi thực sự không có cố ý mà…_chỉ cố tình thôi.

Nói thế nào thì Nhật Thành cũng là thanh nam châm có sức hút xếp vào loại "kinh khủng" nhất nhì Bảo Khánh, tôi không tin là hắn dám ở chỗ đông người như vậy lớn tiếng bắt nạt một đứa con gái đang nước mắt ngắn nước mắt dài. Việc làm gây mất hình tượng đến mức đó ấy à, hừ, trừ khi là hắn bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi thì mới dám làm.

Quả nhiên, hắn cuối cùng cũng chịu xuống nước, miệng thì dịu giọng nhưng mắt lại nổ đom đóm:

- Cô thôi giùm cái đi, xem như hôm nay tôi xui xẻo!

- Thật chứ?_tôi ngước đôi mắt đã đỏ hoe đầy thương tâm lên nhìn hắn_Cậu bỏ qua cho tôi thật à? Đám người trong fanclub của cậu sẽ không…?

- Ừ._Trương Vĩ Nhật Thành cười méo mó. Gương mặt vì ăn phải mù tạt loại một vẫn còn hơi ửng đỏ.

Trận chiến giữa chúng tôi vẫn không vì thế mà chịu kết thúc. Hai ánh mắt sắc như dao cạo vẫn không ngừng giao nhau, bắn ra tia lửa điện xẹt xẹt.

Nghĩ sao chứ?

Tôi nhướn mày, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Chuột Chết thối tha, hôm nay tôi mới là người thắng cuộc!

Lúc Trương Vĩ Nhật Thành đang tức tối lườm tôi muốn cháy mặt thì một bản nhạc quen thuộc đột nhiên vang lên.

Why oh why tell me why not me

Why oh why we were meant to be

Baby I know I could be all you need

Why oh why oh why…

Hừ, là bài "Why Not Me" của Enrique Iglesias, nhạc chuông điện thoại của Nhật Thành. Tôi hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt đầu sang một bên.

- Alô, tớ hả? Đang ở trong canteen. Ừ, cậu đến đây đi…

Nhật Thành vừa cúp máy chưa lâu thì bên ngoài canteen đã liền vang lên tiếng la hét đầy điên cuồng và phấn khích của hàng ngàn đứa con gái.

- Woa, soái ca kìa các cậu!

- Ủa, là Vũ Hoàng Phong mà. Sao cậu ấy ở đây?

- Nghe nói Angel sang Mĩ du học rồi mà. Sao lại…?

- Người thừa kế tập đoàn IST có khác, trông anh ấy quý tộc quá.

- Trời ạ, là Angel của nhóm Handsome - V mà.

- Đẹp trai quá đi mất…

- Oái, Minh Thương, cậu làm sao thế? Tỉnh lại đi, tỉnh lại…

- Hoàng Phong ơi, em yêu anh!

Gì chứ? Người thừa kế tập đoàn IST, Angel Hansome - V…

Vũ Hoàng Phong?

Lẽ nào là…?

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa canteen, đập vào mắt là một bóng dáng cao cao trong chiếc áo sơ mi màu trắng, gương mặt thanh tú với chiếc cằm nhọn trông có vài phần trẻ trung hơn tuổi, những ngón tay thon dài…

Vũ Hoàng Phong? Hoàng Phong… Là cậu ấy, người con trai đã cùng tôi đánh nhau với đám du côn trong cái đêm ở khu vui chơi. Cậu ấy…lại là người thừa kế của IST, lại còn là Angel của nhóm Handsome - V? Thảo nào hôm đó tôi lại thấy mặt cậu ấy trông quen quen…

Nhưng sao Hoàng Phong lại xuất hiện ở đây chứ nhỉ? Cậu ấy có phải học sinh trường Lâm Văn đâu.

Khoảng cách giữa tôi và Phong càng lúc càng ngắn dần, cuối cùng thì điểm dừng của cậu ấy lại chính là cái bàn tôi đang ngồi. Chỉ có điều sự chú ý của cậu ấy không đặt ở chỗ tôi mà đều tập trung trên người Trương Vĩ Nhật Thành. Hai người họ ôm chầm lấy nhau như anh em lâu ngày không gặp mặt.

Cũng phải, đều là thành viên của nhóm Handsome - V cả mà.

- Phong chết tiệt, một năm nay mày trốn đi đâu thế hả? Có biết là cả cái thành phố này suýt chút nữa bị mày làm cho sập luôn rồi không?

Sau màn ôm ấp sến súa, Nhật Thành vui vẻ kéo thằng bạn ngồi xuống ghế, vừa bắt chuyện vừa nở một nụ cười tươi trăm năm khó gặp. Chỉ tiếc là không có từ nào lọt nổi vào tai Hoàng Phong, cậu ấy giống như đang mải chìm đắm trong thế giới riêng của mình, vẻ mặt thiên sứ vừa nãy biến đâu chẳng thấy mà thay vào đó là một vầng trán hiện lên chữ "đần" và vẻ mặt ngốc không thể tả:

- Tao yêu rồi mày ơi!

Ặc, gì vậy chứ?

- Tao yêu rồi mày ơi!_Phong lặp lại cái câu nghe ngốc hết chỗ nói đó.

- Sao? Yêu…? Mày á?

Nhật Thành thốt lên như thể không tin nổi vào tai mình. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngố ngố của Hoàng Phong, mong chờ một lời giải thích:

- Mày… yêu ai cơ?

- Dĩ nhiên là một cô gái. Không lẽ tao yêu mày? Hỏi ngu thế mà cũng hỏi.

Ặc, ngu? Lần đầu tiên tôi thấy có người dám lớn tiếng nói thằng cha chuột chết là đồ ngu đấy. Mà đây có lẽ cũng là lần đầu tôi thấy hắn "nổi máu" tò mò và nói nhiều ra như thế, còn dã man hơn cả tên Trần Nhất Linh nữa.

- Mày dám…? Aizz, thì là một cô gái, nhưng là ai mới được chứ? Tên gì? Học trường nào? Lớp mấy? Số nhà bao nhiêu?

(Còn tiếp)