Tác giả: Lâm Gia Thành
Edit: Yan Purple
Beta: Heo con
1230055_360596107407274_681189518_n
Đây là mệnh lệnh, là mệnh lệnh cho tất cả mọi người. Các thị tì đều cúi đầu, chậm rãi rời đi. Ngọc Tử cũng ngẩng đầu, đáp, “Vâng!”
Công tử đúng là đại nhân đại lượng, hắn không tính toán so đo với lời nói của nàng.
Hiện tại Ngọc Tử rất buồn bực. Trước đây nàng phạm lỗi còn có thể sửa lỗi nhưng nói mớ trong mộng, quả thực là quá đáng lắm rồi.
Nàng rất sám hối, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng rằng bản thân có thể sống đến bây giờ, thật sự là vì công tử Xuất đại nhân đại lượng.
May mắn, đây là thời đại không lấy ngôn luận để xử tội, may mắn may mắn!
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Tử vừa tỉnh giấc đã thấy công tử Xuất đang thay quần áo.
Vừa nhìn, nàng thấy ánh mắt hắn vẫn có chút tức giận. Ánh mắt này khiến nàng sợ đến mức vội vàng cúi đầu.
Càng làm cho Ngọc Tử buồn bực chính là, sau khi công tử Xuất rời đi, Hàn công chúa liền vội vã chạy tới, nàng ta thấy Ngọc Tử, liền chạy nhanh đến, nắm chặt hai tay của Ngọc Tử, cười khanh khách không ngớt, “Ngọc cơ, Ngọc cơ, ngươi thật thú vị, thật sự là quá thú vị. Tất cả mọi người đang nói về người đó, ha ha.”
Hàn công chúa đang ha ha cười nói, bỗng tiếng nói vang dội từ bên ngoài truyền đến, “Ngọc cơ, công tử lệnh ngươi theo hầu.”
“Dạ.”
Trong lúc Hàn công chúa đang bĩu môi, tưởng tượng Ngọc Tử biến thành cây cỏ bị xé nát, bẻ thành từng đoạn, ném xuống đất, Ngọc Tử vội vàng đứng lên, nhanh chân nhanh tay thay y phục của cơ thiếp đi ra ngoài.
Công tử Xuất đã lên xe ngựa.
Ngọc Tử nhanh chân nhanh tay trèo lên, nàng cẩn thận nhìn hắn, lén lút rúc vào một góc, ngồi xuống.
Ngọc Tử vừa ngồi xuống, tiếng cười lạnh của công tử Xuất truyền đến, “Ngọc cơ, ngươi vốn không sợ ta, hà tất trưng ra vẻ mặt kính sợ này làm gì?”
Ngọc Tử cúi đầu, nàng xoắn hai tay, nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: “Thiếp thật sự rất lo sợ. Thế mà lại nằm mơi, toàn bộ do linh hồn của thiếp làm chủ, thiếp….”
Giải thích không nổi nữa.
Công tử Xuất nhìn chăm chú nàng.
Một lúc lâu, hắn thở dài một hơi, nói: “Ngọc cơ.”
“Dạ.”
“Lại đây!”
Ngọc Tử từ từ chầm chậm ngồi xuống bên chân hắn.
Công tử Xuất vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc của nàng.
Bàn tay của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve trên mái tóc nàng, Ngọc Tử đợi rất lâu cũng không thấy hắn mở miệng, liền lặng lẽ ngẩng đầu nhìn.
Nàng liền nhìn thấy lông mày của công tử Xuất nhíu chặt, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ luôn luôn tươi cười trên gương mặt kia lại biến mất.
Thấy hắn như vậy, Ngọc Tử lại có cảm giác kiên định trở lại. Dù sao nàng vẫn cảm thấy được hắn như vậy mới thực sự là hắn.
Xe ngựa vững vàng tiến lên.
Bàn tay của hắn như có như không vuốt ve lên mái tóc nàng.
Thời gian trôi đi, Ngọc Tử bắt đầu thất thần. Nàng vừa nhìn đường vân trên cửa xe, vừa đau khổ suy nghĩ: Buôn bán cái gì mới có thể trong vòng ba tháng thu được lợi nhuận gấp mười đây?
Sau một hồi suy nghĩ, Ngọc Tử cúi đầu thở dài một hơi.
Động tác vuốt ve trên tóc của nàng cũng dừng lại, giọng nói trầm thấp của công tử Xuất truyền đến, “Tại sao lại thở dài?”
Ngọc Tử cúi đầu, thành thật mà nói: “Thiếp đang suy nghĩ làm sao mới có thể trong vòng ba tháng từ mười lượng vàng biến thành một trăm lượng vàng.”
Công tử Xuất trầm ngâm.
Ngay lúc Ngọc Tử cho rằng hắn sẽ không nói gì, hắn liền cúi đầu nói: “Chuyện tài lợi là chuyện của tiểu nhân. Cơ là một phụ nhân, hà tất phải như vậy?”
Ngọc Tử lắc đầu quầy quậy.
Nàng vừa định phản bác, một câu nói của công tử Xuất lại khiến nàng kinh sợ.
Hắn nâng tóc của nàng lên, thấp giọng ôn nhu nói: “Ngọc cơ, quay về hậu uyển đi, ta cho phép ngươi làm phu nhân của ta.”
Ta cho phép ngươi làm phu nhân của ta!
Ta cho phép ngươi làm phu nhân của ta…
Chấn động ầm ầm, Ngọc Tử mở to miệng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía công tử Xuất.
Nàng nhìn là nhìn qua bên cạnh công tử Xuất. Hắn bề ngoài không có phản ứng gì, đang nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa, giống như lời vừa mới nói đó không phải xuất hiện từ miệng hắn.
Hắn như vậy ngược lại càng khiến cho Ngọc Tử cảm giác được hắn nói là thật.
Hắn, cho phép ta làm phu nhân của hắn…
……..
Một sự vui mừng không rõ trào ra trong lòng Ngọc Tử.
Hắn, có phải có hảo cảm với ta hay không?
Trái tim của Ngọc Tử đập thình thịch.
Nàng đỏ ửng cả mặt, vẫn không nhúc nhích mà dựa vào chân hắn. Tất cả những chuyện nàng không chú ý, trong lúc này đều sáng tỏ.
Bàn tay đặt trên đỉnh đầu của nàng, ấm áp như vậy, ấm áp khiến nàng như nghe được tiếng mạch máu chảy trong lòng bàn tay hắn
Trong chiếc xe ngựa chật hẹp này, tiếng tim hắn đập mạnh mẽ lại nghe êm tai như vậy, rõ ràng như vậy…
Trở thành phu nhân của hắn.
Từ nay về sau, không còn màn trời chiếu đất, từ nay về sau cùng hắn vinh nhục, từ nay về sau không có thực khách và du hiệp nào có thể tùy tiện giết nàng.
Từ nay về sau có thể vì hắn sinh con đẻ cái.
Việc nàng cần làm chính là khoan dung cho nữ nhân khác và nàng cùng hầu hạ phu quân này, nàng chỉ cần khi hắn còn sủng ái, cố gắng giữ lại phần sủng ái kia, mau chóng sinh một đứa con trai cho hắn để giữ vững địa vị. Nàng chỉ cần đề phòng bị các phu nhân khác hoặc là chính thê của hắn hại nàng. Nàng chỉ cần khi hắn không ân ái, có một đứa con có thể dưỡng già. Nàng chỉ cần lo lắng địa vị của hắn khó giữ được, tính mạng khó bảo toàn. Chỉ cần địa vị của hắn còn, tình mạng còn thì vinh hoa của nàng cũng còn….
Ngọc Tử chậm rãi nhắm hai mắt lại: Không, sống không nên như vậy, không nên như vậy!
Sống cả đời vốn không dễ dàng, nếu chỉ là vì sống sót, người và động vật có gì khác nhau.
Không, nàng muốn sống giống như chính bản thân nàng! Nàng chỉ cần hai tay của mình có thể làm việc, nàng chỉ nghĩ: cho dù già, xấu, bị bệnh, cho dù nàng không sinh được con trai, cũng vẫn có thể nuôi được bản thân, có thể không sợ bất luận kẻ nào hãm hại, có thể không phải nhìn sắc mặt bất luận kẻ nào mà sống
Tuổi trẻ không phải dùng để phung phí hết sạch mà là dùng để phấn đấu. Phấn đấu để có được một cuộc sống tự do, phấn đấu để chết không hối hận.
Trong tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt” của chiếc xe ngựa đang chuyển động, Ngọc Tử hồi lâu không đáp lời.
Không có trả lời chính là trả lời.
Công tử Xuất hơi quay đầu lại, hắn nhìn Ngọc Tử một cái chăm chú, môi cong lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt. Chỉ là trong nụ cười này ít nhiều cũng có phần tức giận.
Hắn quay đầu đi, tiếp tục nghiêm túc ngắm phong cảnh.
Xe ngựa càng chạy càng xa.
Sau khi Ngọc Tử cảm thấy hơi thở của công tử Xuất càng ngày càng lạnh, lén lút lui lui về phía bên cạnh.
Dần dần, nàng lùi đến bên kia xe ngựa, xốc rèm xe lên, Ngọc Tử tò mò nhìn hai bên đường.
Xuất hiện ở trong tầm mắt nàng là hai đội kiếm khách hai bên gồm năm mươi người. Chỗ mà xe ngựa đang đi qua là một cánh đồng. Giờ cánh đồng hoang vu, ngẩng đầu nhìn cũng là núi non thôn quê bao la mà hoang vắng.
A, tại sao xe ngựa lại đi đến nơi xa xôi như vậy?
Ngọc Tử đang vô cùng kinh ngạc thì xe ngựa dừng lại.
Thấy công tử Xuất xuống xe, Ngọc Tử cũng vội vàng xuống theo. Các kiếm khách cũng xuống ngựa, vây quanh công tử Xuất, đi qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo của đồng ruộng, đi về phía vùng núi.
Núi này không cao, đi qua mấy con đường ngoằn ngoèo uốn cong là đến ngọn núi.
Ngọc Tử mỗi lần cùng công tử Xuất ra ngoài, đi toàn là đường đá, đi đến những phủ đệ hào hoa sang trọng, nàng quả thực không hiểu, công tử Xuất mang theo nàng đến nơi hoang sơn dã lĩnh này làm gì?
Trên con đường nhỏ lên núi này có rất nhiều cỏ dại trên mặt đất đầy bùn lồi lồi lõm lõm, còn tích tụ nước mưa tối hôm qua.
Nhưng đoàn người này chân mang hài làm bằng da hươu và da bò, mặt đất dù ẩm ướt cũng không thể làm dơ chân bọn họ.
Nhất là công tử Xuất, hắn mặc quần áo màu lam nhạt, áo bào gần như kéo dài tới đất, cũng mặc kệ hắn đi thế nào, bùn đất và nước mưa đọng kia, không hề dính lên áo bào của hắn.
Ngọc Tử không biết rằng truyền thống của quý tộc, đối với mỗi bước đi đều được dạy dỗ cẩn thận.
Đi như vậy một lúc lâu sau, Ngọc Tử đã thở hồng hộc. Nàng nhìn thoáng qua công tử Xuất, phát hiện trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, vẫn là dáng vẻ trầm ổn, có thể nào hắn và cũng giống như các kiếm khách, đều biết võ công?
Cuối cùng, đoàn người đi đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, thấp thoáng có rất nhiều trúc và tùng xanh mát suốt bốn mùa, một ngôi nhà tranh xuất hiện trước mắt Ngọc Tử.
Nhìn thấy ngôi nhà tranh kia, công tử Xuất bước nhanh chân.
Hắn đi tới bên ngoài ngôi nhà.
Nhìn vào bên trong rồi vái chào thật sâu, công tử Xuất cao giọng nói: “Triệu công tử Xuất, cầu kiến Ngu công*.”
*Theo như mình xem ở chương sau có xuất hiện từ ‘công’ này đằng sau tên một số nhân vật, nên theo phán đoán của mình thì ông lão này tên là Ngu, còn chữ công kèm theo là một tôn xưng dành cho người đàn ông lớn tuổi.
Một tiếng gáy truyền đến.
Trong tiếng gáy, một cánh cửa gỗ của nhà tranh “cót két” mở ra, một đồng tử mười hai mười ba tuổi bước ra.
Đồng tử này mặc quần áo bằng vải đay mà các thứ dân hay mặc. Hắn đi đến trước hàng rào bao quanh nhà tranh, hai tay vịn lên hàng rào, hắn trợn to đôi mắt, sau khi đánh giá công tử Xuất một lát, nhìn phía sau kêu lên: “Lão sư, công tử Xuất này dáng vẻ rất cao lớn, không chỉ mang theo một phụ nhân, còn mang theo mấy chục thất phu cầm kiếm.”
Giọng của đồng tử vừa dứt, công tử Xuất nở nụ cười, “Lời ấy sai rồi, Ngu công danh cao dưới trời (danh tiếng chỉ đứng sau trời), Xuất lấy lễ đối đãi với bậc quốc sĩ cầu kiến. Phụ nhân bên cạnh ta và kiếm khách phía sau, đều không phải là người tầm thường.”
Ý tứ của hắn là nói, dáng vẻ của hắn cao lớn, mọi người phía sau đều bất phàm, mới có thể thể hiện coi trọng của hắn đối với Ngu công.
Khi công tử Xuất nhắc tới vài chữ ‘phụ nhân bên cạnh ta’ làm như vô tình dừng lại một chút, trong lúc vô ý lại nhấn mạnh sự tồn tại của Ngọc Tử.
Thiếu niên kia quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Tử. Sau khi quan sát vài lần, thiếu niên kia kinh ngạc hỏi: “Phụ nhân này, cũng có chỗ xuất chúng.”
Công tử Xuất cười mà không nói.
Thiếu niên kia vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử, đột nhiên, hắn quay đầu kêu lên: “Lão sư, ánh mắt của phụ nhân này sáng ngời, cử chỉ ung dung, khác với các phụ nhân khác.”
Trong nhà tranh không một tiếng động.
Thiếu niên kia lại đi một vòng quanh Ngọc Tử, nhìn chằm chằm bàn tay thô ráp vì phải lao động của nàng, xoay người đi vào nhà tranh.
Chỉ chốc lát sau, hắn đi ra, nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử, thiếu niên nói: “Phụ nhân kia, tiến lên đây, sư phụ ta có lời muốn hỏi.”
Ngọc Tử nhìn thoáng qua công tử Xuất, thấy hắn mặt không chút thay đổi. Đành phải tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh thiếu niên kia.
Nàng nhẹ nhàng hành lễ về phía nhà tranh, nói: “Thiếp bái kiến Ngu công.”
Trong nhà tranh, truyền đến giọng khàn khàn của một lão già, ” Ngươi là một phụ nhân, cũng có thể nhận được lời bình luận ‘cũng không phải người tầm thường’ của công tử Xuất?”
Ngọc Tử lúc này đã hiểu ra, công tử Xuất là tới chiêu hiền. Mà mình giờ đang đại diện cho công tử Xuất.