Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 34: Liên hoan




Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Heo con.


Á ngẩn ngơ.

Hắn nhìn Ngọc Tử si ngốc, trong ánh mắt là vẻ mê mẩn, khát vọng. Tựa như vẻ ngạo mạn này của nàng khiến cho hắn rất hài lòng, tim như chấn động mạnh.

Ngọc Tử chậm rãi đứng dậy, nàng vươn tay búi lại tóc, chỉnh lại áo vải bị hắn xé tung, sau đó ngồi xổm xuống, dịu dàng thi lễ, nhìn về phía Á đang ngồi trên sập, nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ: “Nếu quân không đồng ý, thiếp xin được chết!”

Động tác của nàng từ tốn, thong dong, vừa đẹp mắt lại vừa lạnh lùng, tràn ngập phong phạm của quý tộc, đây là thành quả mấy tháng trước nàng đã học một cách cẩn thận được từ Cung.

Nàng vừa nói xong, Á vội vàng đáp: “Đồng ý, đồng ý! Sao dám không chịu?”

Hắn vội vàng đứng lên, đi ra phía sau Ngọc Tử. Á vươn tay ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng, miệng dán lên gáy nàng, thở ra nặng nề, ấm ách nói: “Được, mọi chuyện đều theo nàng, mọi chuyện đều theo ý nàng”.

Ngọc Tử cứng người, để mặc hắn ôm mình, vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, những tiếng bước chân dồn dập truyền đến rồi dừng lại ở trước cửa, sau đó, một người cao giọng nói: “Bá Á, sữa đã nóng rồi, thịt cũng đã nhừ, sao ngươi còn chưa đi ra?”

Tên còn lại cười gian xảo: “Bá Á đang ôm thằng bé bẩn thỉu kia, đi đến cực lạc rồi. Sao còn nhớ đến huynh đệ chúng ta?”

“Ôi chao, cũng đúng cũng đúng. Bá Á, thằng bé kia vẫn là đồng nam, đừng hủy hoại nó”.

“Ha ha ha.”

Trong tiếng nói đùa ầm ĩ, Á quay đầu lại, lớn tiếng trả lời: “Chờ một chút”.

Dặn dò xong, hắn cúi đầu, cọ ria mép vào cổ Ngọc Tử, thơm mạnh một cái, thở hổn hển rồi nói: “Ngọc, ngày mai, ngày mai ta sẽ bàn chuyện hôn ước với nàng. Ta sẽ tìm người chuyên làm việc này trong thành, bảo ông ấy làm chủ cho chúng ta”.

Dứt lời, hắn nghiến răng đẩy Ngọc Tử ra, xoay người đi ra ngoài.

Á vừa đặt tay lên cửa vừa quay đầu nhìn Ngọc Tử, trong bóng tối, đôi mắt hắn thâm sâu như sói, nhìn thẳng nàng, như say như mê, vẻ mặt thỏa mãn nhìn nàng hổi lâu rồi mới nghiến răng nói: “Bôi đen mặt lại đi”.

Ngọc Tử cúi đầu hơi, nhẹ nhàng chào bằng tư thế cung kính mà vẫn cao quý, đáp: “Vâng!”

Cách thức quý tộc này của nàng khiến cho Á rất đắc ý, hắn thỏa mãn nhếch miệng cười rồi nghênh ngang đi ra ngoài.

Gió lạnh thổi qua khiến Á tỉnh táo lại từ trong mỹ sắc. Hắn thở dài trong lòng một tiếng, thầm nghĩ: Hôn lễ? Kể từ đó, khuôn mặt khó giấu thân phận khó che đâỵ rồi! Thôi, đành đi đến đâu tính đến đó.

Ngọc Tử nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hoan hô, hò reo. Theo ánh lửa, nàng cúi xuống đất xoa bùn đất lên mặt và tay, sau đó quỳ gối bên sập, nhíu mày suy nghĩ.

Vừa rồi, khi nàng rời đi đã tỏ vẻ tự tin với Cung, chỉ là nàng vốn không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, nào có diệu kế gì đâu?

Làm sao bây giờ, làm sao mới tốt đây?

Ngọc Tử ngồi một lúc, lại đi vòng quanh khắp phòng.

Lại có tiếng bước chân vang lên.

Giọng nói ồm ồm của một kiếm khách truyền vào: “Thằng nhóc, bá Á đang gọi ngươi ra ngoài”.

Ngọc Tử nhướng mày, đang định đáp thì có tiếng ầm ầm vang lên, cửa bị đập mạnh, kiếm khách kia lại kêu: “Thằng nhỏ, chẳng lẽ là không đi nỏi? Gia cũng là tráng sĩ, đỡ ngươi đi một đoạn. Khục khục…

Ngọc Tử nhìn cửa phòng, cắn răng, không lên tiếng.

Cánh cửa càng bị rung mạnh, kiếm khách kia đập cửa rất mạnh, sau đó kêu lớn: “Thằng bé, đừng xấu hổ, ở trên giường, gia rất thương người đó, ha ha ha”.

Kiếm khách kia đang cười rất vui vẻ thì một tiếng quát giận dữ truyền đến từ phía sau hắn: “Oa, ngươi đừng có quên, thằng bé đó là người của ta!”

Giọng nói chứa sát khí đằng đằng, chính là Á đang chạy đến.

Kiếm khách kia nghe vậy, chẳng chút để ý, quay đầu lại cười nói: “Á, thằng bé này vừa bẩn vừa xấu, ngươi cần gì phải giữ khư khư như vậy?”

Hắn vừa nói xong, Á lại quát lên, “Oa! Ta nhắc lại lần nữa, thằng bé đó là người của ta!”

“Xoẹt”, tiếng kim loại vang lên, là Á rút bội kiếm bên hông ra!

Kiếm khách kia như giật mình.

Hắn trừng mắt nhìn Á, cười cười giả lả nói: “Cần gì phải thế? Cần gì phải thế?” Vừa nói vừa lùi qua một bên.

Á cầm kiếm, đi nhanh tới bên cửa, khẽ vỗ vỗ, dịu dàng gọi: “Thằng bé, đi ra ngoài đi. Không cần sợ, mọi chuyện đều có ta rồi!”

Trong giọng nói có chứa cả sự tự đắc.

Ngọc Tử đứng dậy, kéo cửa phòng ra.

Bên ngọn lửa bập bùng, hơn mười hán tử đang đứng lố nhố ở đó, đang hứng thú nhìn qua bên này.

Ngọc Tử cúi đầu đi tới bên cạnh Á, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo hắn, trông rất nhu thuận, ngoan ngoãn.

Thấy nàng như vậy, một kiếm khách mím môi cười lớn: “Bá Á, đứa trẻ này như con cừu non vậy! Thân là nam nhi mà cũng không biết kháng cự, mắng mỏ lại? Không thú vị, cực kỳ không thú vị!”

Đám người cười lớn.

Trong tiếng hò reo của mọi người, Á cũng cười lớn, hắn nắm chặt tay Ngọc Tử, trả lời: “Ta lại thích nhất là những cậu bé như cừu non!”

Lời vừa nói ra, mọi người vừa cười lớn vừa gọi “thằng bé cừu non, thằng bé cừu non”.

Trong tiếng cười đùa, Á dắt Ngọc Tử đi về phía đống lửa.

Hơn mười đống lửa đang bốc cháy bừng bừng tròn đêm khiến cho không khí lại càng nàng. Chỉ là trong hơi nóng lại mang theo mùi thơm của thịt và mùi chua của sữa.

Khi Á và Ngọc Tử đi tới trước đống lửa thì mọi người đều ngẩng đầu, vừa nhìn Ngọc Tử vừa trêu đùa không thôi.

Á có vẻ rất đắc ý, hắn ngẩng cao đầu, cười lớn không dứt, râu quai nón như lay động trong lửa.

Hắn dẫn Ngọc Tử đi tới đám lửa ở giữa, mọi người đều vội dịch ra nhường chỗ.

Á ngồi xuống, hai chân lớn dạng ra, vươn tay kéo Ngọc Tử khiến nàng ngã vào lòng hắn.

Sau đó, trong tiếng hò hét của mọi người, hắn đón lấy chiến chén ba chân, ngửa đầu uống một ngụm sữa, rồi kéo cằm Ngọc Tử qua, cúi đầu truyền tất cả sữa vào miệng nàng.

Ngọc Tử không phản đối, để mặt hắn chạm vào đôi môi của mình, để ngụm sữa mang theo vị quế truyền vào meiegnj mình.

Ngọc Tử ngoan ngoãn khiến Á tự đắc, mà người đứng bên cạnh hắn lại có chút thất vọng, bọn họ lắc lắc đầu rồi quay mặt đi, bắt đầu đùa giỡn lẫn nhau.

Một kiếm khách đứng lên, hắn vớt một miếng thịt chó nặng khoảng chừng hai, ba cân lên trong nồi, đưa tới trước mặt Á. Á vươn tay cầm lấy miếng thịt còn thấm nước kia, ôm Ngọc Tử đứng lên. Hắn nhìn miếng thịt đó một lượt, sau đó mới lớn giọng kêu: “May nhờ có quỷ thần giúp đỡ, hôm nay ta vừa có thịt chó ăn, lại có mỹ nhân trong lòng! Chư quân, cùng ăn nào”.

Á vừa nói xong, tiếng cười như rung trời vang lên, một giọng nói lớn truyền đến: “Bá Á, thằng bé đen đen bẩn bẩn kia mà cũng được xưng là mỹ nhân?”

Tiếng cười đùa càng lớn. Đám người vừa vỗ đùi vừa nhìn chằm chằm Ngọc Tử.

Á cúi đầu nhìn Ngọc Tử đang dựa vào lòng mình, cũng không nói gì thêm, chỉ cầm miếng thịt cắn một miếng lớn rồi nhai nhồm nhoàm.

Hắn là thủ lĩnh, hắn làm như vậy rồi, những người còn lại cũng vớt thịt trong nồi ra, tranh nhau ăn lấy ăn để.