Tác giả: Lâm Gia Thành
Edit: Yan Purple
Beta: Heo con
11083610_951209064899162_4759400631113042067_n
Lúc này, một thực khách chắp hai tay, cao giọng nói: “Công tử, chúng ta đi thôi. Tề Ngụy Lỗ, ba nước cùng đánh Tề. Tề khó giữ nổi bình yên. Chúng ta là người Triệu, hà tất ở lại nơi xui xẻo này?”
Lời của thực khách kia vừa xong, một thực khách khác cũng đứng lên, cao giọng nói: “Đúng đúng, đây chính là lúc chúng ta có thể rời đi.”
Ngọc Tử giật mình. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ: Khi đó ta bầy kế cho công tử Tử Đê, từng nói: Tề ngụy sớm có giao hẹn. Ngụy cho Tần mượn đường, là muốn đợi đến khi Tần và Tề đại chiến, bất thình lình chặn đường lui của quân Tần. Tới khi đó, người Tần không còn đường về nước, khi lương thực cạn kiệt, đó là lúc diệt vong. Công tử Tử Đê còn dựa vào kế này để chuyển nguy thành an, được Tề vương ban thưởng vô số mà. Hoá ra tình huống thật sự lại ngược lại, là Tần Ngụy sớm có giao hẹn, muốn cùng nhau tấn công Tề sao?
Công tử Xuất cười cười, hắn nhàn nhạt nói: “Tề không phải nơi tốt? Vậy thì có nước nào là tốt nữa?”
Thực khách kia ngẩn người.
Hắn còn định nói thêm, công tử Xuất lại phất phất tay, không chút để ý nói: “Chuyện này đừng vội nhắc tới.”
Công tử Xuất thường ngày ôn hòa như vậy, nhưng một khi hắn đã đưa ra quyết định nào đó, sẽ khó mà thay đổi được. Thực khách kia thở dài một tiếng, chắp tay nói: “Vâng.”
Sau khi mọi người nghe được lời này của công tử Xuất, liền nhắm hai mắt lại, có chút ủ rũ, biết hắn là có ý đuổi khách. Lập tức nhao nhao cáo lui.
Ngọc Tử nhìn thoáng qua công tử Xuất, lại cúi đầu, tiếp tục đấm chân cho hắn, đúng lúc này, một tiếng kêu của nữ tử truyền đến, “Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!”
Tuyết rơi?
Ngọc Tử ngẩng đầu lên, hai mắt chớp chớp, nhìn ra bên ngoài cửa điện.
Quả nhiên trên bầu trời u ám, mấy bông tuyết nhỏ như hạt muối bay lả tả xuống, “Tí tách”, tiếng bông tuyết rơi trên nóc nhà không ngừng truyền đến,
Thảo nào hôm nay lạnh như thế, hoá ra là tuyết rơi.
Ngọc Tử rùng mình một cái, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, kéo chậu lửa ở bên cạnh tới, cời than để chậu lửa cháy mạnh hơn.
Ngọc Tử thở dài một tiếng, nghĩ: Tuyết rơi, Lâm Truy thành đông người như vậy, đều mặc quần áo mỏng manh khó giữ được ấm, cũng không biết trận tuyết này qua đi, sẽ có bao nhiêu người chết?
Trước kia, cảm xúc này nàng không hề có, hiện tại lại sâu sắc lĩnh hội được. Cho dù là nô tì bình thường, cũng chỉ mặc quần áo mỏng manh.
Trên đỉnh đầu, giọng nói trầm thấp của công tử Xuất truyền đến, “Sao cơ lại than thở?”
Tại sao lại than thở?
Con mắt của Ngọc Tử đảo quanh, cười nói: “Thiếp đang suy nghĩ, trời giá rét thế này, sữa nóng và đậu chiên nóng của chúng ta nhất định sẽ bán rất chạy.”
Hừ, ta không tin chuyện trong lòng ta ngươi cũng đoánra được, có thể phán đoán ra ta nói dối.
Công tử Xuất không trả lời.
Ngọc Tử lặng lẽ nhìn hắn. Hắn nhíu mày, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm ra ngoài điện mơ hồ kia, rõ ràng tâm tư của hắn không đặt vào nàng.
Sau một lúc lâu, hắn phất phất tay, ý bảo mọi người lui ra, mọi người đương nhiên bao gồm cả Ngọc Tử.
Trong điện vắng vẻ.