Ngốc Thê

Chương 10: End




Được hai vị nha hoàn hầuhạ, Thủy Liên đã thay ra một thân y phục ẩm ướt, một lần nữa mặc vào quần áovới áo cánh trắng thuần, áo khoác sa mỏng hồng nhạt, cả người nhìn ra rất ônnhu xuất trần, làm cho người ta không thể rời mắt.

Thượng Quan Ngân ngồi ởtiểu sảnh chờ, khi nhìn thấy nàng từ trong phòng đi ra, nhất thời không thể đemánh mắt dời khỏi người nàng.

Thủy Liên ở dưới ánh mắtkinh diễm của hắn, ngượng ngùng buông đầu xuống, tùy ý để hai vị nha hoàn giúpđỡ nàng, ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

Hai vị nha hoàn xem bộdáng hai người, cúi đầu cười trộm, thức thời yên lặng rời đi, để cho hai ngườicó cơ hội ở cùng một chỗ.

“Nàng thân mình có chỗnào không khoẻ, muốn kêu Dung Dung lại đây một chuyến hay không?” Thượng QuanNgân mở miệng hỏi, tầm mắt không rời trên người nàng, ánh mắt khóa trụ làn datrắng muốt sau gáy bởi nàng cúi đầu mà lộ ra, hắc đồng trở nên thâm trầm.

“Không cần, thiếp khôngcó chuyện gì.”

Thủy Liên ngượng ngùngkhông dám ngẩng đầu, mới vừa rồi lúc kề cận cái chết, trong đầu nàng hiện lênsuy nghĩ cuối cùng, chính là tiếc nuối không thể chính miệng nói cho hắn đã xácđịnh rõ tâm ý của mình, mà lúc này đối mặt với hắn, nàng ngược lại không biếtnên mở miệng như thế nào.

“Nàng đã không có việcgì, như vậy ta cũng phải đi ra ngoài một chuyến, hôm nay đã đến hạn năm tháng,có một số lớn dược liệu muốn đưa vào kho.”

Nhịn xuống khát vọng nơiđáy lòng, không có vươn hai tay ôm nàng, nàng vừa rồi mới nhận đến kinh hách,hắn không thể lại làm nàng sợ.

“Chàng sẽ về dùng cơmtrưa sao?”

Thủy Liên thấy hắn muốnrời đi, cuống quít ngẩng đầu, cố lấy dũng khí hỏi.

Thượng Quan Ngân nhíumày, một lần nữa ngồi trở lại ghế, hắc đồng nhìn chăm chú vào trên khuôn mặt đỏửng của nàng , không nói gì hỏi.

“Thiếp muốn chờ chàng trởvề cùng nhau dùng bữa.”

Thủy Liên một hơi nóixong, lập tức vừa thẹn thùng gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng hắn.

Thượng Quan Ngân khuônmặt tuấn tú khó nén kinh ngạc, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, khóe môi nhếch lên.Chính là lần đầu tiên sau khi nàng trở về, chủ động đối hắn mời, hắn không lýdo gì mà cự tuyệt. Tuy rằng không hiểu chuyển biến của nàng, những vui sướngcùng thỏa mãn tràn đầy, đã làm cho hắn không còn cách nào khác nghĩ nhiều.

“Hảo, ta sẽ mau chóng trởvề.”

Thân hình cao hớn đứngdậy, đang chuẩn bị rời đi, Tiểu Mai vội vàng chạy vào trong, hướng Thủy Liênnói nhỏ:

“Phu nhân, đại sảnh có vịtự xưng là Chu Thành muốn gặp phu nhân.”

“Thành ca.”

Thủy Liên mặt khẽ biến,con mắt sáng vừa nhấc, vừa vặn nhìn thấy Thượng Quan Ngân sắc mặt chuyển biến,hắc đồng chính trực nhìn phản ứng của nàng.

“Ta đi gặp hắn.”

Vội vàng định qua bênhắn, bị một cánh tay mạnh quặc trụ, kinh ngạc toàn thân, tinh tường thấy ThượngQuan Ngân khuôn mặt âm trầm.

“Ta không ra, ta ở đâychờ nàng.”

Nàng liền vội vã đi gặpvị hôn phu của nàng như vậy sao? Chẳng lẽ nàng đã quên nàng hiện tại đã là thêtử của hắn ? Vô luận Chu Thành đến với mục đích gì, đừng mơ tưởng từ MinhNguyệt sơn trang mang đi nàng.

Thủy Liên liếc nhìn ngườidưới ghế, biết hắn nhất định là hiểu lầm, phân vân không biết lại hướng hắngiải thích rõ ràng như thế nào.

Thượng Quan Ngân nhìnchăm chú vào thân ảnh nàng rời đi, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm khó dò, chỉ cóhai đấm nắm chặt tiết lộ hắn giờ phút này cực kì tức giận.

Trên đường đi đến đạisảnh đường có một tảng núi giả tương đối yên lặng trấn giữ, Thủy Liên lúc nàymới dừng lại bước chân, toàn thân đối mặt với người phía sau.

“Liên Nhi, nàng có biếtta tìm nàng hơn nửa năm, tìm có bao nhiêu khổ!”

Chu Thành từ khi ở đạisảnh thượng nhìn thấy nàng, nhịn một bụng lời muốn nói, hiện tại cuối cùng cũngcó thể nhanh phun ra.

Cẩn thận nhìn thiên hạtựa hồ trổ mã đẹp hơn, ánh mắt lưu luyến si mê không thể từ trên người nàng dờiđi. Này nửa năm qua trằn trọc hỏi thăm, mới dễ dàng tra được đến đây, chính làkhông nghĩ tới nàng nhưng lại đã gả làm vợ người.

“Thành ca, cám ơn huynhđối với ta quan tâm.”

Thủy Liên ôn nhu nói cảmơn, nét mặt tinh tế biểu lộ một chút cười khẽ, nếu là nhìn kỹ sẽ phát giác tươicười kia lại có chút xa cách.

“Cứ như vậy? Liên Nhi,chẳng lẽ nàng không có gì nói muốn nói với ta sao? Vì sao nàng lại biến thànhMinh Nguyệt sơn trang phu nhân? Ta thì sao? Đừng quên nàng là vị hôn thê củata, nàng làm sao có thể bội tín gả người khác kia!”

Chu Thành kích động kêulên, vì tìm nàng, hắn mất bao nhiêu tâm lực, hiện thời lại thành công dã tràng.

“Thành ca, bội tín khôngphải ta, huynh sớm đã có cô nương mình thích, vì sao còn muốn hướng ta cầu hôn?Huynh cưới ta nguyên nhân chủ yếu, chỉ là vì tài phú Thủy phủ ta đi?”

Con mắt sáng trongsuốt nhìn thẳng hắn, tiếng nói trầm nhẹ nói nhỏ, trong lời nói không một tiaoán hận, vẻn vẹn là kể lại một sự việc. Có lẽ chính mình cũng không thương hắnđi, mới có thể bình tâm tĩnh khí mà đối diện lừa gạt của hắn như vậy.

Chu Thành thân hình xoaymình chấn động, nghẹn họng trân trối nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắnkhông nói lên lời.

“Đêm cha ta bị giết hại,cũng chính là đêm trước khi chúng ta thành thân, ta chạy trốn tới Chu phủ đitìm huynh, vốn là nghĩ hướng huynh cầu cứu, nhưng là ta lại nhìn thấy huynh ômmột vị cô nương, còn nghe được đối thoại của các người. Huynh là vì ta Thủy phủtài phú, mới có thể tiếp cận ta nghĩ cưới ta, căn bản không phải thật tìnhthích ta.”

Nếu không phải lúc ấyliên tiếp đả kích quá lớn, nàng cũng sẽ không thất thần đến mức không phát giácphía sau có người, làm cho đầu bị thương thành cái ngốc tử. Nhưng nếu không cóbiến cố ngày đó, nàng cũng sẽ không cùng Thượng Quan Ngân gặp nhau. Có lẽ hếtthảy đều là duyên phận tốt.

“Liên Nhi, ta thừa nhậnngay từ đầu tiếp cận nàng là có mục đích, nhưng đến cuối cùng ta là thực sự yêuthương nàng! Nàng ôn nhu xinh đẹp làm ta không thể tự kềm chế, bằng không ta vìsao còn muốn đau khổ tìm nàng nửa năm nay đây?”

Chu Thành sốt ruột giảithích, cho dù nàng đã làm vợ người, hắn vẫn cứ là không muốn mất đi nàng.

“Quá muộn, hiện thời tađã làm vợ người, Thượng Quan Ngân đối đãi vô cùng tốt, ta không thể phụ hắn.”

Thủy Liên lắc đầu thannhẹ, lúc trước nàng thừa nhận chính mình đối hắn là có chút thích, bằng khôngcũng sẽ không đáp ứng việc hôn nhân này, nhưng này phần thích vẫn là không đủthâm sâu, ít nhất không giống nàng cùng Thượng Quan Ngân, từng chút từng chútkéo dài thành yêu.

“Nhưng là nàng thương hắnsao? Ta đã hỏi thăm rõ ràng, lúc ấy nàng bị thương thành cái ngốc tử, mới cóthể hồ lí hồ đồ gả cho hắn, mà lúc này nàng đã phục hồi như cũ, nàng có thể xácđịnh chính mình là thương hắn sao? Mà không phải vì báo ân?”

Chu Thành vội vàng muốnvãn hồi nàng, hãy còn cho rằng nàng ở lại đây, chỉ là vì báo ân, đối ThượngQuan Ngân cũng không cảm tình.

“Ta thập phần khẳng địnhta thương hắn.”

Thủy Liên khuôn mặt nhỏnhắn có phần kiên định, con mắt sáng trong suốt lại là lộ ra ánh sáng. Khôngthể đối mặt Thượng Quan Ngân nói những lời này, ngược lại nàng có dũng khí đốihắn nói.

Chu Thành một mặt chịu đảkích quá sâu, bước chân lảo đảo.

Hắn vẫn là đã muộn, haingười nhất định là hữu duyên vô phân.

“Thành ca, ta thực cảm tạhuynh đối ta quan tâm, cũng thật cao hứng huynh tới đây gặp ta.”

Thủy Liên hướng hắn nở rộmột chút lúm đồng tiền mê người, tươi cười không giống xa cách lúc trước, lúcnày là thật tâm cảm tạ.

“Liên Nhi, sự đã thànhkết cục đã định, ta chúc nàng cùng Thượng Quan Ngân bạch đầu giai lão.”

Cho dù là không nguyện,nhưng chỉ cần nàng có thể có được hạnh phúc, điểm phong độ giúp người thànhtoàn ước vọng ấy, hắn vẫn phải có.

“Cám ơn huynh, Thành ca.”

“Có chuyện ta phải nóicho muội, Nhị nương muội bị bệnh, muội không muốn trở về xem nàng? Nàng thựcnhớ mong tỷ muội hai người các ngươi.”

“Cái gì? Nhị nương bịbệnh!”

Thủy Liên nghe vậy mộtmặt lo lắng, nhớ tới Nhị nương đối với tỷ muội các nàng là thật tâm yêu thương,hai người mất tích, hơn nữa cha ngoài ý đã chết, lấy cá tính Nhị nương, nhấtđịnh sẽ cảm thấy là nàng hại một nhà bọn họ, mỗi ngày nhất định là sống trongtự trách, mới có thể u buồn thành bệnh.

“Ta muốn trở về gặp nàng,Thành ca huynh chờ ta một chút.”

Thủy Liên một lòng chỉnhớ Nhị nương, cũng không có tưởng nhiều lắm, bước nhanh hướng Vô Trần hiên màđi.

Thủy Liên bước chân vộivàng đi vào trong phòng, quả nhiên thấy Thượng Quan Ngân ngồi ở ghế chờ.

Đang muốn mở miệng, nhưnglại sợ hắn hiểu lầm, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại không biết nên mởmiệng như thế nào.

Thượng Quan Ngân thấynàng vừa vào phòng, trên mặt thần sắc khác thường, đáy lòng nghi ngờ xoay mìnhđi khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, lãnh đạm hỏi:

“Nàng có việc muốn nóicho ta sao?”

“Thiếp...... Thiếp muốnvề Nam Quách trấn một chuyến, thiếp......”

Thủy Liên không muốn hắnhiểu lầm, đang chuẩn bị mở miệng giải thích, lại bị hắn cấp đánh gãy lời nói.

“Nàng muốn cùng Chu Thànhcùng nhau trở về?” Trên khuôn mắt anh tuấn hiện lên một chút tàn khốc, thanh âmtrầm thấp ẩn hàm lạnh như băng, chất vấn nói.

Hắn đối nàng còn chưa đủtốt sao?

Chu Thành đến đây, nàngliền khẩn cấp muốn cùng hắn song túc song phi! Rốt cuộc nàng để hắn ở chỗ nào?Ở trong lòng nàng, chẳng lẽ hắn một chút phân lượng cũng không có sao?

“Vâng, nhưng khôngphải......”

Biết hắn hiểu lầm, ThủyLiên sốt ruột muốn nói rõ ràng, nhưng lại lần nữa bị hắn đánh gãy lời của nàng.

“Đủ!” Hắn rồi đột nhiênrống giận, hắc đồng lạnh như băng nhìn chăm chú vào nàng. “Ta sẽ không để chonàng rời đi, nàng tốt nhất sớm nên đánh mất suy nghĩ này.”

Không nhìn nàng bị tiếnghô của hắn dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, thân hình cao lớn phẩytay áo bỏ đi.

Thủy Liên ngã ngồi xuốngghế, nước mắt ủy khuất không ngừng rơi xuống, vì sao không chịu nghe nàng đemlời nói xong, hắn căn bản là hiểu lầm nàng, còn đối nàng rống! Từ nhỏ đến lớn,chưa từng có người đối nàng hung dữ, chỉ có hắn đối nàng rống giận không chỉmột lần.

Nàng luôn luôn nhát gan,không chịu được người khác đối nàng lớn tiếng, nhưng hắn lại lần nữa đối nànghung dữ! Thủy Liên càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt cơ hồ muốn như cỏ dại lantràn.

Tiểu Mai cùng Xuân Hoahai người bị tiếng hô làm sợ tới mức đã chạy tới, cũng không nghĩ đến lại nhìnđến phu nhân khóc không ngừng, sợ tới mức hai người luống cuống tay chân, khôngbiết nên như thế nào cho phải.

“Phu nhân phát sinhchuyện gì ?”

“Phu nhân mau đừng khóc,vạn nhất khóc hư thân mình làm sao bây giờ.”

“Nơi này là làm sao vậy,đã xảy ra chuyện gì ?”

Thượng Quan Dung mới vừarồi ở hiệu thuốc kia không thấy thấy đại ca đến, còn tưởng rằng đại tẩu thânthể có bệnh nhẹ, xử lý xong chuyện nhập hàng liền vội vàng hướng đến đây, khôngnghĩ tới mới bước vào Vô Trần hiên, liền nghe thấy tiếng khóc truyền đến.

“Tiểu thư, người đến đúnglúc, mới vừa rồi chúng ta nghe đến tiếng rống giận dữ của trang chủ, tới rồivừa thấy, liền nhìn thấy phu nhân đang khóc.”

Hai nha hoàn nhìn thấy lànàng, như trút được gánh nặng, tùng thật lớn một hơi, vội vàng nhanh chóng thốilui đến một bên đi.

“Đại tẩu, rốt cuộc là rachuyện gì ?” Thượng Quan Dung ngồi vào bên cạnh nàng, sốt ruột hỏi.

Thủy Liên nâng lên khuônmặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, ủy khuất nhào vào trong lòng Thượng Quan Dung,khóc thút thít nghẹn nói:

“Muội...... Đại ca......Hắn hiểu lầm ta, còn...... Đối ta rống.”

“Đại tẩu tẩu liền đạinhân có đại lượng tha thứ cho đại ca đi, huynh ấy luôn luôn tính tình khôngtốt, nhưng là rốt cuộc phát sinh chuyện gì, hắn làm sao có thể đối với tẩu hungdữ?”

Thượng Quan Dung vỗ nhẹ lưngnàng, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy đầu ẩn ẩn co rút đau đớn,nàng muội muội này thật sự là khó làm.

Thật vất vả nghe ThủyLiên nói xong nguyên nhân của hậu quả này, Thượng Quan Dung kinh hỉ đem ngườitrong lòng đẩy ra, vui vẻ xác nhận:

“Đại tẩu tẩu là nói, tẩurốt cục xác định cảm tình của mình, phát giác chính mình là yêu đại ca, tẩukhông phải muốn cùng vị hôn phu không có duyên kia rời đi, mà là phải đi vềthăm Nhị nương sinh bệnh?”

“Ân.” Thủy Liên sắc mặtửng đỏ, nghẹn ngào gật đầu.

“Thật tốt quá, chúng taphải đi ngay tìm đại ca nói rõ ràng!”

Nguyên lai là đại ca ghenlung tung, mới có thể hại đại tẩu khóc đau lòng như vậy, nàng không chờ kịpmuốn nhìn đại ca biểu cảm hối hận.

“Không cần, hắn đối tarống.”

Thủy Liên vẫn là cảm thấyủy khuất không thôi, không chịu đứng dậy cùng nàng đi tìm Thượng Quan Ngân.

“Đại tẩu, đại ca hội tínhtình như vậy, cũng là bởi vì huynh ấy quá mức để ý tẩu, cho rằng tẩu muốn cùngChu Thành rời đi, cho nên mới sẽ không phân tốt xấu phát hỏa. Tẩu liền tha thứhuynh ấy một lần thôi, muội cam đoan sau khi tẩu cùng huynh ấy nói rõ, từ nayvề sau, đại ca cũng không dám đối tẩu rống nữa.”

Thượng Quan Dung khôngkhỏi phân trần cứng rắn đem nàng kéo, đối phó đại tẩu tổng so với thuyết phụcđại ca dễ dàng nhiều lắm, không mời đại tẩu đi qua, chẳng lẽ còn mạo hiểm sinhmệnh nguy hiểm đi gọi đại ca lại đây? Nàng cũng không phải ngu ngốc.

Thủy Liên không chống lạiđược lực đạo của nàng, chỉ phải để nàng kéo đến thư phòng.

Qua hành lang dài, cònchưa tiến vào thư phòng, xa xa chợt nghe đến tiếng gầm gừ vang lên, làm cho tôitớ đi qua sợ tới mức tìm đường vòng mà đi.

Thủy Liên nghe thấy tiếnghô, sợ tới mức ngừng bước chân, không dám tiến lên phía trước, vẫn là ThượngQuan Dung dám khuyên can mãi, đem nàng lôi kéo đi.

Đi đến trước thư phòng,chỉ thấy Lí Nghĩa sắc mặt trầm trọng, canh giữ ở cửa.

“Phu nhân, tiểu thư, cácngươi vẫn là hiện tại đừng đi vào.”

Lí Nghĩa che ở trước mặthai người, thập phần hảo tâm khuyên giới hai người, nhất là biết phu nhân lágan nhỏ, lại là không chịu nổi dọa.

“Dung Dung, chúng ta vẫnlà đi thôi.”

Thủy Liên nghe thấy khôngngừng theo trong thư phòng đầu truyền đến va chạm vỡ vụn thanh, bạn tiếng rốnggiận dữ, sợ hãi đã muốn đi.

“Đại tẩu không được a,ngươi nhưng là của chúng ta cứu tinh. Ngươi yên tâm, đại ca lại thế nào tứcgiận, cũng tuyệt luyến tiếc thương ngươi một cây lông tơ.”

Thượng Quan Dung vội vàngkéo nàng, còn dám đem nàng hướng thư phòng cánh cửa kia kéo đi.

“Phanh”, cửa thư phòng bịThượng Quan Dung cấp phá mở ra, sau khi nhìn thấy đại ca vẻ mặt âm đức cùng ánhmắt giết người, Thượng Quan Dung kiên trì, đem người phía sau cấp kéo ra.

“Đại ca, đại tẩu cóchuyện muốn cùng huynh nói, nhưng huynh đừng lại đánh gãy lời của nàng.”

Đem Thủy Liên mãnh lựcđẩy phía trước, liền vội nhanh như chớp chạy đi, còn thập phần hảo tâm đóng cửathư phòng.

Thủy Liên không hề phòngbị bị nàng đẩy, suýt nữa té ngã, một đôi tay hợp thời đỡ lấy nàng, cũng đồngthời đem nàng vây ở trong một bờ ngực rắn chắc.

Thượng Quan Ngân đầy ngậplửa giận, lại thấy nàng hai mắt sưng đỏ, đã nhanh chóng tiêu dần một nửa, tuyrằng giận nàng, nhưng vẫn là không thể chịu được nhìn nàng đau lòng.

“Nàng có cái gì nói muốnnói cùng ta?”

Khẩu khí hờn giận, nhưngđộng tác lau đi nước mắt trên mặt nàng, lại thập phần ôn nhu.

Thủy Liên bất động mặchắn lau đi nước mắt trên mặt, có chút tin tưởng lời Dung Dung nói, hắn tuy rằngkhẩu khí không tốt, nhưng cử chỉ đối với nàng cũng là thập phần cẩn thận, nhưlà sợ làm bị thương nàng.

“Thiếp muốn trở về mộtchuyến, là vì Nhị nương sinh bệnh, thiếp nghĩ trở về thăm bà ấy, thuận tiện tếbái cha, không phải là một đi không trở lại.”

Thủy Liên một hơi nóixong, mở to con mắt sáng sưng đỏ, ủy khuất nhìn hắn.

Thượng Quan Ngân ngẩnngười, lập tức phục hồi tinh thần lại, mơ hồ cảm thấy tựa hồ có chỗ mơ hồ, cẩnthận xác nhận lại:

“Kia Chu Thành thì sao,nàng không phải dự tính cùng hắn dời đi sao?”

“Thiếp chỉ là muốn tiệnđường thì cùng đi thôi, cũng không phải muốn cùng hắn đi cả đời.”

“Nhưng nàng không phảithích hắn sao?” Hắn dè dặt cẩn trọng hỏi lại.

“Đó là lúc trước, sau khitrải qua nhiều chuyện như vậy, thiếp mới phát giác chính mình cũng không thươnghắn, thiếp yêu là......”

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗngdưng hồng như lửa đỏ, một đôi mắt sáng chạy đông chạy tây, ngượng ngùng khôngdám nhìn hắn.

“Liên Nhi, nàng yêu làai?” Hắn không tự giác nín thở, hai tay lại càng ôm chặt.

“Hắn -- là ở khi thiếp singốc chẳng những không ghét bỏ thiếp, ngược lại đem thiếp xem như trân bảo. Lúcthiếp khôi phục bình thường, nguyện ý cho thiếp thời gian xác định tình cảm.Khi thiếp gặp ác mộng......”

Còn chưa có nói xong, lậptức bị một đôi tay sắt gắt gao ôm trụ, không chừa một tia khe hở.

Thượng Quan Ngân mừng nhưđiên ôm trụ nàng thật chặt, hắn đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được toạinguyện! Nàng rốt cục đã biết tâm của hắn, khổ tâm của hắn không có uổng phí,nàng rốt cục hoàn toàn thuộc về hắn.

“Nhưng là hắn lại quátlên với thiếp. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người hung dữ như vậy đối vớithiếp, chỉ có hắn.”

Người trong lòng đứtquãng truyền ra ủy khuất lên án, làm cho Thượng Quan Ngân trái tim quặn lại,đau lòng khẽ hôn giữa trán nàng, ưng thuận nhận lời:

“Thực xin lỗi, ta camđoan sẽ không bao giờ đối nàng lớn tiếng nữa, lại càng sẽ không đối nàng rống,cũng không cho bất luận kẻ nào làm như vậy đối với nàng.”

“Chàng đang nói thật?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinhtế nhiễm lên đỏ ửng, e lệ nhìn hắn, nhưng thện thùng e lệ kia lại làm ThượngQuan Ngân rốt cuộc không nhịn được.

Môi mỏng ấn trụ phấn môicủa nàng, tình dục chôn dấu đã lâu càng không thể khống chế, cuối cùng đemthiên hạ trong lòng ôm lấy, đi vào mật thất trong thư phòng, cũng là nơi hắntrong khoảng thời gian này thường ngủ lại.

Mà Thượng Quan Dung ởngoài thư phòng chờ đợi hồi lâu, luôn luôn không nghe thấy bên trong truyền rathanh âm, lại không dám đi vào tìm hiểu.

“Ta nghĩ đại ca cùng đạitẩu hẳn là không có việc gì đúng không?”

Thượng Quan Dung quyếtđịnh không đợi nữa. Đã mệt mỏi một ngày, dự tính trở về phòng nghỉ ngơi. Đi vàibước, bước chân có chút lảo đảo, khi suýt nữa té ngã, một đôi tay vừa kịp đỡlấy nàng.

Thượng Quan Dung hướnggương mặt lãnh ngạnh phía sau giơ lên một chút cười duyên, dứt khoát đem thânthể mềm mại dựa vào người đằng sau, dựa sâu trong lồng ngực rắn chắc.

“Ngươi đây là đang làmcái gì?”

Đường Ưng cắn răng trừngmắt nàng, khắc chế không đem nàng đang xúc động mà đẩy ra.

“Ta mệt quá, lười đi trởvề, ngươi ôm ta trở về, van cầu ngươi !”

Thượng Quan Dung thôngminh không ở lúc này lấy thân phận chủ nhân áp hắn, ngược lại một mặt đángthương hề hề cầu xin hắn.

Đường Ưng lạnh mặt, haitròng mắt khi nhìn thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi, từ chối một lát, lúcnày mới đem thân mình chủ động ngã vào lòng ôm lấy, cất bước rời đi.

Lí Nghĩa thấy một mànnày, trố mắt nhìn hai người, lắc đầu thở dài.

“Đường hộ vệ thật đángthương.”

Thượng Quan Ngân kiêntrì, hắn tự mình cùng với Thủy Liên trở về. Sau khi ở trên xe ngựa chạy mấyngày, cuối cùng là về tới Thủy phủ.

Xe ngựa đứng ở cổng đạimôn Thủy phủ, Thủy Liên được Thượng Quan Ngân nâng đỡ xuống, xuống xe ngựa,nhìn nơi quen thuộc này, nàng có loại cảm giác như đã trải qua mấy đời người.

Nơi này cảnh sắc vẫn nhưtrước, nhưng người sớm đã đổi thay.

“Đại tiểu thư!”

Đại môn màu son vào lúcnày mở ra, đi ra một ông lão gù lưng khi nhìn thấy đứng cửa đúng là đại tiểuthư mất tích nửa năm, không nhịn được kích động hô.

“Phúc bá.”

Thủy Liên nhìn thấy ngườitới, không nhịn được nước mắt lưng tròng, thân mình mảnh khảnh hướng hắn laođến.

“Đại tiểu thư, cô khôngcó việc gì là tốt rồi, Phúc bá tưởng cô đã chết rồi.”

Phúc bá từng giọt nướcmắt già nua tuôn ra, nhẹ vỗ về người trong lòng. Hắn ở Thủy phủ tổng quản hơnnửa đời người, hai vị tiểu thư đều là hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, nguyên tưởngrằng có thể nhìn đến khi các nàng xuất giá, nào biết Thủy phủ lại lâm vào taihọa bất ngờ này, may mà hắn còn có thể nhìn thấy đại tiểu thư bình an trở về.

“Phúc bá, Nhị nương đâu?”

Thủy Liên lau đi nước mắttrên mặt, vội vã hỏi ra chuyện lo lắng trong lòng.

“Ai! Nhị phu nhân đã bịbệnh rồi. Đại phu nói đây là tâm bệnh, người đang nằm trong phòng.”

Phúc bá than nhẹ, Thủyphủ liên tiếp phát sinh sự tình, nhị phu nhân ngay sau khi xử lí tang lễ củalão gia xong, liền bị bệnh.

“Ta đi xem Nhị nương.”

Thủy Liên sốt ruột màchuẩn bị vào phủ, đi vài bước, lập tức dường như nghĩ đến cái gì, lại quay đầulại, nhìn thấy Thượng Quan Ngân hướng nàng gật đầu hưởng ứng, lúc này mới yêntâm mà đi vào.

“Vị công tử này là?”

Phúc bá nhưng là nhìnthấy cực kỳ rõ ràng, mới vừa rồi đại tiểu thư cùng ánh mắt hắn giao nhau, hơnnữa hai người lại là cùng đến.

“Tại hạ Thượng Quan Ngân,là tướng công của Liên Nhi.”

Thượng Quan Ngân hướnghắn nói rõ thân phận, trong khi hắn còn ngốc lăng kinh ngạc nhìn, liền đã tiếnlên phía trước bước vào bên trong Thủy phủ.

“Đợi chút...... Côgia......”

Phúc bá đột nhiên phụchồi tinh thần lại, vội vàng nhấc bước chân, tập tễnh đuổi theo, hắn nhưng là cómột bụng thắc mắc, muốn hỏi chủ rể mới xuất hiện này!

Thủy Liên mỗi khi đi quamột nơi quen thuộc, liền không nhịn được đỏ hốc mắt, rời đi hơn nửa năm, Thủyphủ như trước không thay đổi, may nhờ vào Nhị nương cùng Phúc bá.

Ven đường hướng tôi tớmỉm cười gật đầu, mọi người khi nhìn thấy nàng, đều kinh ngạc sững sờ.

Thủy Liên vừa mới bướcvào đông sương chủ phòng, liền nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng ho khan,cuống quít bước chân nhanh hơn đi vào trong phòng.

“Nhị nương.”

Vừa bước vào trong phòng,liền nhìn thấy thân ảnh nằm ở trên giường kia khuôn mặt tiều tụy gầy yếu, làmnàng thấy không nhịn được rơi lệ.

“Liên Nhi, thật sự làcon!”

Nhị nương kinh hỉ vộivàng gắng gượng nhỏm người dậy, Thủy Liên cuống quít tiến lên, ở phía sau nàngđặt cái gối đầu, để cho nàng có thể tương đối thoải mái mà nửa nằm nửa ngồi,thân mình cũng ngồi xuống cạnh giường theo.

“Nhị nương, người gầythật nhiều.”

Thủy Liên tâm đau nắm giữhai tay nàng rất gầy, nước mắt như trân châu tuôn rơi, càng không ngừng rơixuống.

“Liên Nhi đừng khóc, đểcho Nhị nương hảo hảo nhìn con.”

Nhị nương vui mừng cẩnthận khẽ vuốt đôi má nàng, chính mắt nhìn thấy nàng không chỉ có bình an vô sự,hơn nữa khí sắc xem ra hồng nhuận khỏe mạnh, khiến cho bà không khỏi cảm tạtrời xanh, cầu nguyện mấy ngày nay cuối cùng đã ứng nghiệm.

“Mau nói cho Nhị nương,con là thế nào tránh được? Nửa năm nay con đi đâu, có bị thương không?”

Nhị nương sau khi xácđịnh nàng hết thảy đều mạnh khỏe, vội vàng muốn biết nàng mấy ngày này gặp phảinhững chuyện gì, tại một đêm kia lại là như thế nào tránh được.

Thủy Liên nét mặt tú lệbiểu lộ một chút cười ôn nhu, mềm nhẹ nói ra từng chút từng chút chuyện của nửanăm qua.

Nhị nương thấy trên mặtnàng có nụ cười hạnh phúc, cao hứng không nhịn được rơi lệ, may mắn nàng tronghọa có phúc, ngược lại tìm được duyên đẹp.

“Hà Nhi đâu, sao khôngthấy nó đến?”

Nhớ tới một cái nữ nhikhác, Nhị nương hướng phía sau nàng nhìn xung quanh, cho rằng hai tỷ muội làcùng nhau trở về.

“Hà Nhi muội......”

Thủy Liên nhìn bà ánh mắtchờ đợi, nước mắt rơi vào càng nhiều, trong lòng biết nếu nói ra tuyệt đối sẽlàm bà càng tự trách, giãy dụa không biết nên mở miệng như thế nào.

Nhị nương thấy nàng thầnsắc khác thường, khuôn mặt vốn tiều tụy nháy mắt trở nên trắng bệch, cả ngườihư nhuyễn trượt xuống, đôi môi phát run:

“Hà Nhi...... Nó...... Cóphải hay không không có tránh được...... Đã chết......”

“Không có, không có,”Thủy Liên mãnh liệt lắc lắc đầu, nhìn Nhị nương hai mắt hiện ra tia sáng: “Muộiấy chẳng qua là mất tích. Con tin tưởng muội muội sẽ không có việc gì, con nhấtđịnh sẽ tìm được nàng.”

Thủy Liên cuối cùng khôngthể đối bà nói dối, nhìn bà đáy mắt ánh sáng rút đi, thẳng hận chính mình ngaycả nói dối thiện ý cũng nói không nên lời.

“...... Liên Nhi, con cóhận Nhị nương hay không? Là ta hại chết cha con, lại làm hại Hà Nhi hiện thờisinh tử không rõ.”

Nhị nương một mặt bithương muốn chết, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Là bà hại bọn họ, làbà......

“Không, này không phảilỗi của người, là sơn tặc, căn bản là không liên quan đến người.” Thủy Liên bịvẻ mặt trống rỗng của bà khiến cho sợ hãi, bộ dáng kia như là đối với nhân thếđã không còn lưu luyến, vội vàng nắm giữ hai tay của nàng, hô.

“Là lỗi của ta, chính lànày không nên để cha con và hai con đến gánh vác thay.”

Nhị nương bi thương chậmrãi nói ra, vì sao lại cùng đám kia sơn tặc có điều khúc mắc.

Bà nguyên là một quả phụ,ở tại chân núi, một ngày kia ra ngoài chọn mua vật phẩm, trên đường trở về lạigặp một đám sơn tặc. Đám sơn tặc kia thấy bà có vài phần tư sắc, dám đem bàcường bắt lên núi. Bà nhẫn nhục sống tạm bợ, thật vất vả thừa dịp sơn tặc sơ ýkhông phòng bị, lén chạy ra ngoài, đang trên đường trốn chạy gặp gỡ Thủy lãogia, Thủy lão gia không chỉ có trợ giúp nàng, còn đối nàng chiếu cố thêm, nàngcảm ơn rất nhiều mới có thể gả cho hắn.

Chính là không nghĩ tới,năm năm sau, nàng vốn tưởng rằng có thể bình an qua ngày, nhưng sơn tặc lạixuất hiện, không chỉ có mơ ước tài phú của Thủy phủ, còn giết Thủy lãogia, càng ý đồ nhúng chàm tỷ muội Thủy Liên.

“Nhị nương, lỗi sai nàykhông phải do người, con tin tưởng cha trên trời có linh thiêng cũng sẽ khôngtrách người đâu, mà con sẽ càng không trách người. Nhị nương sẽ không biếtngười xuất hiện, khiến cho con cùng Hà Nhi rất nhiều vui vẻ, là người đã chochúng con cảm nhận được cái gì là yêu thương của mẫu thân, con tin tưởng Hà Nhicũng tuyệt sẽ không trách người đâu.”

Thủy Liên đau lòng ôm bàthân mình gầy yếu, mẫu thân hai tỷ muội từ khi các nàng còn rất nhỏ đã bệnhchết, mà Nhị nương yêu thương các nàng như đối với nữ nhi thân sinh, các nàngsớm đem bà coi là mẹ ruột mà đối đãi.

“Liên Nhi, cám ơn con.”

Nhị nương cảm kích ômnàng, bà có đức gì tài gì, có thể có nữ nhi tốt như vậy.

“Nhị nương, sơn tặc nàycòn có lại đến tìm người không?”

Thủy Liên rất sợ sơn tặcnày không chịu dễ dàng buông tha Nhị nương, còn có thể tìm đến dây phiền chotoái bà.

“Đừng lo lắng, bọn họkhông bao giờ có thể đến đây nữa.” Nhị nương mỉm cười, ôn nhu khẽ vuốt bên mánàng.

“Vì sao?”

“Nửa tháng trước, trongtrấn chúng ta phát sính một chuyện lớn, trong một đêm, tất cả thi thể của sơntặc lại thấy xuất hiện ở trước cổng quan phủ, lúc ấy còn kinh động quan phủ,nhưng đến nay vẫn không biết là người nào gây nên.”

Nhị nương nói lên chuyệnnày, cũng cảm thấy thập phần ly kỳ, bất quá ác nhân cuối cùng là ác giả ác báo.Quan phủ bở truy bắt sơn tặc này đã nhiều năm, luôn luôn không có kết quả, hiệnnay có người thay bọn họ giải quyết, bọn họ cũng cao hứng có thể kết án, tấtnhiên là không ai muốn đi truy tra rốt cuộc là người phương nào giết đám sơntặc này.

Thủy Liên nghe vậy kinhngạc hồi lâu, nửa tháng trước, đó không phải là đoạn thời gian nàng khôi phụcbình thường kia......

“Là chàng làm đúngkhông?”

Trên đường trở về MinhNguyệt sơn trang, bên trong xe ngựa, Thủy Liên rúc vào trong lòng Thượng QuanNgân, nhìn bàn tay to cầm chặt hai tay, rồi đột nhiên toát ra một câu hỏi.

“Cái gì?”

Mày rậm vi chọn, khônghiểu ý tứ trong lời nói nàng.

“Sơn tặc này là chànggiết đi?”

Con mắt sáng trong suốtnhìn thẳng đáy mắt hắn, nàng nghĩ tới nghĩ lui người có khả năng nhất là hắn.

Hắc đồng tối đen nhìnchăm chú nàng thật lâu, khóe môi khẽ nhếch, bàn tay to ôn nhu đem mấy sợi tóctơ đi lạc trên trán nàng vén lên.

“Không sai.”

Thủy Liên kinh ngạc hắnnhưng lại một câu liền thừa nhận, giết người là chuyện phạm pháp, hắn vì sao cóthể trấn định như vậy.

“Liên Nhi, bọn họ là mộtđám ác nhân không chuyện ác nào không làm, người người muốn diệt, huống chi bọnhọ còn giết cha nàng, làm bị thương nàng cùng Hà Nhi. Bọn họ chết không luyếntiếc, ta làm như vậy còn giúp quan phủ giải quyết phiền toái, bọn họ còn hẳn làcảm tạ ta mới đúng.”

Thượng Quan Ngân liếc mắtmột cái lập tức nhìn thấu nàng đáy lòng đang nghĩ cái gì, tiểu thê tử này củahắn, có khi thật sự là lương thiện quá mức.

“Nhưng là chàng có thểđem bọn họ giao cho quan phủ, làm gì phải đích thân động thủ đâu? Thiếp khôngthích chàng giết người.”

Cho dù hắn nói không sai,nàng cũng không hy vọng hắn vì nàng mà hai tay dính máu.

Thượng Quan Ngân nhìnchằm chằm nàng con mắt sáng trong suốt, hiểu được ý tứ trong lời nói nàng, vìnàng, hắn nguyện ý thỏa hiệp.

“Ta đáp ứng nàng, nhưmong muốn tuyệt không ra tay giết người.”

Nét mặt ôn nhu biểu lộmột chút đạm cười, hai tay chủ động ôm trụ hắn, trán nhẹ kề ở trong ngực hắn.

“Thiếp muốn cám ơn chàng,vì thiếp làm hết thảy.”

“Nàng không cần cảm ơnta, bởi vì là nàng, cho nên ta cam tâm tình nguyện.”

Thượng Quan Ngân hai tayđem nàng thân mình mảnh khảnh ôm chặt, hàm dưới nhẹ dựa vào đỉnh đầu nàng, khóemôi giương lên một chút ôn nhu.

“Thiếp tin tưởng Hà Nhikhông có chết, bất luận tốn bao nhiêu thời gian, thiếp nhất định phải tìm đượcnàng.” Hiện tại điều khiến nàng lo lắng nhất ở đáy lòng, cũng chỉ còn lại HàNhi sinh tử không rõ.

“Nàng yên tâm, ta nhấtđịnh sẽ toàn lực giúp nàng.” Hắn nhận lời.

Nhìn ngoài của sổ xe cảnhvật rút lui, mí mắt dần dần nặng thêm, rúc vào trong lòng hắn lâm vào ngủ say.

Thượng Quan Ngân liếc mắtngoài của sổ xe, bọn họ đang đi qua đầu đường Nam Quách trấn, nhớ tới Vong ƯuCốc thay đổi cả đời hai người, hắc đồng yêu thương nhìn chằm chằm người tronglòng, bàn tay to nhẹ phủ trên bụng vẫn bằng phẳng của nàng.

Vẻ mặt trên khuân mặttuấn tú lúc này chỉ có sự thỏa mãn.