Ngốc Thê

Chương 1




Cuối thu khí sảng, giólạnh nhẹ thổi.

Trên quan đạo, hai contuấn mã chạy gấp mà đi, chỉ nghe đáp đáp tiếng vó ngựa, cùng tung vó bay lên,một tiếng thét dài đến phá trời, hai con tuấn mã đồng thời đứng ở một đầuđường.

“Trang chủ, con đườngphía trước kia chính là hướng đến Nam Quách trấn.” Nam nhânthân thanh sam, ngón tay chỉ hương đi của con đường phía trước hai người, đốivới nam nhân cao lớn bên cạnh, cung kính nói.

Nam nhâncao lớn, nhìn chăm chú vào con đường phía trước sau một lúc lâu, lại chuyểnhướng sang bên phải con đường, con ngươi đen vi mị, chăm chú nhìn lắng nghe.Con đường phía trước này từ đây nhìn đến, chỉ thấy hai bên vách đá vờn quanh,bên trong tựa hồ có cái gì động trời khác.

“Không vội, chúng ta còncó thời gian, không bằng đi đến kia nhìn xem trước.”

Thoải mái nói xong, dẫnđầu dội ngựa phi nhanh, một người một ngựa trong chớp mắt biến mất ở trước mắt,nam nhân thanh sam thấy thế, vội vàng huy động dây cương theo sát ở phía sau.

Tiến vào trong vách đá,mới phát giác bên trong đúng là cái sơn cốc nhỏ. Sơn cốc tứ phía đều là váchnúi làm tường, liếc mắt một cái nhìn lại, suối nước róc rách, một mảnh xanhbiếc, còn có vài bông hoa dại không biết tên.

“Không thể tưởng đượctrong vách đá này, lại có nơi tốt như thế này.” Nam nhânthanh sam hít một hơi thật sâu, không nhịn được tán thưởng.

Con đường này hắn đi quanhiều lần, lại thủy chung không chú ý tới nơi này. Không thể tưởng được từ bênngoài nhìn như trong đó chỉ có vách đá hiểm trở, nhưng lại sẽ giấu giếm nơi đẹpnhư thế này.

“Chúng ta trước tiên ởnơi này nghỉ ngơi một chút.”

Nam nhânthân hình cao lớn gọn gàng xoay người xuống ngựa, đi đến dòng suối nhỏ, hai tayvốc một chút suối nước trong lành, hướng trên mặt rảy lên.

Rồi đột nhiên, một đạothanh âm tinh tế từ trên núi truyền đến, con ngươi đen nguy hiểm mị khởi, quátkhẽ:

“Người nào?”

Tiếng quát khẽ của hắnvừa hạ xuống, Lí Nghĩa thân thanh sam thân hình chợt lóe, rút kiếm bảo hộ chủtử. Hai tròng mắt lợi hại vây rình chung quanh gió thổi cỏ lay, từ sau một khốiđá nhỏ phía sau con suối, một vị thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại đi ra.

Một giai nhân hảo thanhtú thanh nhã.

Thượng Quan Ngân mắt đenláy xẹt qua một chút kinh diễm, tầm mắt không thể dời khỏi người vị nữ tử trướcmặt.

Thấy nàng áo trắng nhưtuyết, khi cẩn thận nhíu mày thì là một đôi thủy mâu trong vắt như nước thu.Phấn môi khéo léo không điểm mà hồng, trên mặt tinh xảo son phấn chưa bôi,nhưng vẫn xinh đẹp thanh nhã động lòng người, tựa như tiên tử trong núi! Nữ tửtrước mắt mười phần là trong sáng đến một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm, giainhân như nước.

Thủy Liên mở to một đôimắt sáng sợ hãi, nhìn chăm chú vào hai nam nhân trước mắt, từ trong mắt bọn họnàng nhìn thấy ánh mắt kinh diễm quen thuộc mà nàng nhìn nhiều cũng thành quen.Nhưng là trong đó có một đạo ánh mắt quá mức nóng rực, làm nàng theo bản năngtìm kiếm.

Tầm mắt dừng ở một namnhân trên thân mặc hắc sam, đó là một người nam nhân cao lớn vĩ ngạn, gương mặttuấn tú xuất sắc. Cặp mặt đen láy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, màcặp hắc đồng kia giờ phút này chính trực ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm nàng.

*Hắc đồng: Mắtđen.

“Ngươi là người nào? Vìsao tránh ở đây?” Thượng Quan Ngân lạnh giọng hỏi, con ngươi đen tinh nhuệ vẫncứ lưu lại ở trên mặt của nàng, không buông tha nàng mặt cười trước biểu cảmnho nhỏ.

“Ta...... Kỳ thực so vớicác ngươi đến nơi này sớm hơn, chính là nghe được tiếng vó ngựa, biết có ngườitiến vào, cho nên mới trốn đi.”

Thủy Liên bị hắn ép hỏi,bước chân không khỏi lui về phía sau, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, hàmrăng khẽ cắn môi dưới, hai tay theo bản năng hộ vệ ở trước ngực, một bộ dángtùy thời chuẩn bị chạy trốn.

Nhìn thấy nàng bộ dáng sợhãi, hắc đồng không khỏi chuyển vài phần ôn nhu. Nhưng vẫn chưa lại mở miệng,vẻn vẹn đem ánh mắt lưu lại ở người nàng.

“Cô nương ngươi đừng sợ,chúng ta không phải người xấu, chính là vừa khéo đi ngang qua cho nên tiến vàonhìn xem mà thôi.”

Lí Nghĩa thập phần biếtrõ chủ tử mình trời sinh đã có khí thế, không giận mà vẫn rất dọa người, vộivàng ra mặt trấn an, để tránh đem người cấp dọa chạy.

Nhìn ra thân mật của hắn,Thủy Liên nguyên bản tâm bất an không yên, lúc này mới hơi chút bình tĩnh.Nhưng con mắt sáng vẫn như trước không dám dời về phía tầm mắt nóng rực kia,chỉ dám đối mặt để mắt nhìn vào người nam nhân đang cười kia mà thôi.

“Các ngươi là từ nơi khácđến?”

“Không sai, đang muốn hướngNam Quách trấn mà đi, không nghĩ tới lại phát hiện sơn cốc này. Cô nương ngươicó phải là người trong Nam Quách trấn?”

Lí Nghĩa một mặt trànngập ý cười hỏi, tin tưởng bất luận kẻ nào đối mặt vị cô nương mềm mại độnglòng người trước mắt này, đều không thể dùng ngữ khí nghiêm khắc đối nàng.

Khụ...... Chỉ có mộtngười ngoại lệ, người này là chủ tử hắn.

“Ân.” Giọng nhẹ chút,tiếng nói mềm mại thấp nói: “Nơi này là Vong Ưu Cốc, rất ít người phát hiện nơinày. Đại đa số mọi người đều bị đầu đường hai bên vách đá hiểm trở vờn quanhlừa, mà bỏ phí mất nơi cảnh đẹp này.”

“Vong Ưu Cốc?” Thanh âmtrầm thấp thuần hậu, phát ra từ một người bị tận lực cho vào lãng quên - ThượngQuan Ngân.

Con mắt sáng hơi hoảngliếc mắt nhìn hắn, lập tức rũ xuống, bước chân bất giác lại lui về phía sau vàibước, bây giờ mới thấp giọng nói:

“Đó là ta thay nó đặttên.”

Mày rậm chợt vặn xoắn,hắc đồng hiện lên một chút ẩn ý, nhìn hai người dần dần gia tăng khoảng cách.

“Ngươi rất sợ ta.”

Thủy Liên ngước mắt kinhngạc, ánh mắt chạm đến đáy mắt tức giận của hắn, không lý do cảm thấy một cỗhoảng loạn. Ngay khi nàng đang không biết nên đối đáp như thế nào, phía sautruyền đến một đạo thanh âm nàng chờ hồi lâu.

“Liên Nhi.”

Chợt nghe thấy tiếng gọi này,trên mặt tú lệ tuyệt mỹ nở rộ ra một chút lúm đồng tiền khuynh thành.

Để cho hai người trướcmặt nàng, còn chưa từ nụ cười mị nhân của nàng hoàn hồn trở lại. Đã thấy nàngnhư một cánh bướm trắng, nhẹ nhàng bay múa dừng ở trong lòng một nam nhân caoto.

Thượng Quan Ngân khuônmặt tuấn tú hơi trầm xuống, hắc đồng xẹt qua một chút dị quang. Nhìn thẳng thânảnh nàng nhu nhược, cùng nam nhân đang tươi cười ôm lấy thân mình nàng.

“Các vị là......”

Chu Thành nhẹ ôm lấyngười trong lòng, hai mắt đánh giá hai người. lấy trực giác của nam nhân, hắnsâu sắc cảm giác được nam nhân trước mắt xuất sắc bất phàm. Khi ánh mắt nhìnhướng người trong lòng hắn, tựa hồ có chút khác lạ, cánh tay không khỏi ôm sát,trên mặt phòng bị hơn.

“Chúng ta là đi ngang quanơi này, không nghĩ tới lại ở đây phát hiện vị cô nương này một mình đứng đây.Còn hai vị là......”

Lí Nghĩa lại ra mặt giảithích, nhìn hai người bộ dáng thân mật, không khỏi làm hắn nảy sinh tò mò quanhệ giữa hai người.

“Thủy Liên là thê tử tasắp cưới.”

Lời này vừa nói ra, LíNghĩa một mặt tiếc nuối, không nghĩ tới một vị giai nhân thanh tú như nước khógặp như vậy, sớm đã là hoa có chủ.

“Thành ca, chúng ta đithôi.”

Thủy Liên theo trong lònghắn ngẩng đầu, mềm mại nói nhỏ, không hề lại quay đầu liếc mắt nhìn người phíasau một cái.

“Hảo. Hai vị, cáo từ.”

Chu Thành hướng hai ngườigật đầu ý bảo, ôm giai nhân trong lòng, hướng đoạn đường đá mòn phía sau điđến.

“Nguyên lai phía kia còncó đường có thể đến sơn cốc này.”

Lí Nghĩa chậc chậc lấylàm kỳ lạ, quay lại nhìn. Khi nhìn thấy chủ tử khuôn mặt tuấn tú thâm ảo khódò, không khỏi sửng sốt, theo tầm mắt hắc đồng nhìn lại, vừa khéo nhìn thấybóng lưng hai người trôi đi.

Trang chủ sẽ khônglà...... Nhưng vị kia cô nương đã mau gả làm vợ người ta.

“Chúng ta cũng nên đi.”

Thân mình cao lớnxoay tròn, thả người lên ngựa, quay đầu ngựa lại, hướng ngoài sơn cốc chạy đi.

“Đợi ta với a!”

Lí Nghĩa vội vàng đi theolên ngựa, đuổi sát ở phía sau. Khi rời đi quay đầu lại mắt nhìn sơn cốc u tĩnh,nghĩ đến chủ tử có vẻ dị thường, không biết là có còn cơ hội tái kiến vị cônương kia hay không.

Nơi lầu hai của nhà trọ,chỗ phía tây tầm nhìn thật tốt. Có hai vị nam nhân đang ngồi, trong đó một vịnam nhân thân hắc sam tướng mạo xuất sắc, hấp dẫn không ít cô nương ánh mắttrộm dò xét.

“Trang chủ, chúng ta lầnnày đến Trấn Nam vương phủ chúc thọ, tin tưởng vương phi nhìn thấy người nhấtđịnh sẽ thật cao hứng.”

Lí Nghĩa vui vẻ nói, maymắn lúc này hắn không cần lại đối với cơn tức giận của trấn nam vương phi.

Trấn nam vương phi là côcô của Thượng Quan Ngân. Thường xuyên gửi thư đi tới đi lui Minh Nguyệt sơntrang, hy vọng hai huynh muội bọn họ có thể thường xuyên đến vương phủ đi lại,để cho nàng có thể thay anh trai và đại tẩu mất sớm chiếu cố đôi huynh muộinày: Đáng tiếc hai huynh muội này tất cả đều không cần nàng lo. Hôm nay nếukhông phải trấn nam vương phi hạ xuống uy hiếp cùng cảnh cáo, không tiếc tựmình đi một chuyến đến Minh Nguyệt sơn trang. Tin rằng Thượng Quan Ngân tuyệtđối sẽ giống năm ngoái, sai Lí Nghĩa đem tặng lễ chúc thọ, mà không phải tựmình đến thăm.

“Ngươi nhìn tựa hồ thậtcao hứng.”

Thượng Quan Ngân lạnhlùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nâng chén một ngụm uống cạn rượu trong chén.

Lí Nghĩa thông minh cườithức thời, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn con đường rộn ràng dưới lầu,hai mắt kinh hỉ trợn to.

“Trang chủ, người maunhìn vị cô nương kia không phải cô nương hôm qua chúng ta gặp trong sơn cốcsao.”

Nghe vậy, Thượng QuanNgân hắc đồng xẹt qua một chút ánh sáng, tầm mắt chuyển đến dưới lầu. Quả nhiênở mặt tiền một quán nhỏ trong phố bán ngọc sức, nhìn thấy thân hình xinh đẹpkia, bên cạnh còn có một vị nữ tử thanh lệ đi sau.

Lúc này, tiểu nhị vừakhéo tay bưng dưa cải đến, tò mò từ tầm mắt hai người nhìn thấy, cười nói:

“Hai vị cô nương kia làmỹ nhân của Nam Quách trấn chúng ta, các nàng là tỷ muội, người sam áo màu phấnlà đại tỉ tên gọi Thủy Liên, về phần nàng bên cạnh chính là muội muội Thủy Hà.Thủy đại tiểu thư đã gả cho công tử Chu phủ, hai người nửa tháng nữa sẽ thànhthân.”

“Theo lời ngươi nói, nửatháng sau hai nhà đám hỏi, không phải là đại sự trong trấn các ngươi, đến lúcđó nhất định thực náo nhiệt.”

Lí Nghĩa nói vừa xong,lập tức kinh sợ thấy chính mình nói lỡ, vội vàng bịt miệng rộng. Mắt nhìn chủtử mặt không chút biểu cảm, hắn thiếu chút đã quên trang chủ tựa hồ đối vị ThủyLiên cô nương kia có chút hảo cảm.

“Đúng vậy! Hai vị làngười nơi khác, đến lúc đó có thể cùng chúng ta thưởng thức cái náo nhiệt.”

Tiểu nhị một bên đem dưacải bố trí hảo, một bên cười mời, nói tiếng từ từ dùng, lúc này mới rời đi.

Thượng Quan Ngân chuyênchú nhìn chằm chằm thân ảnh phấn sam kia. Tai nghe những lời tiểu nhị nói, trênmặt tuấn mĩ rất bình tĩnh không nhìn ra biểu cảm.

Rồi đột nhiên, đầu đườngtruyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, không ít người đi đường ào ào chạy trốn, chỉsợ lọt vào tai họa bất ngờ. Đang lẩn trốn trong đám người hỗn độn, Thủy Liên bịđẩy ngã trên đường, mắt thấy sẽ chết thảm ở dưới vó ngựa. Ở trong tiếng thétchói tai của mọi người, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân hình phấn sam bịôm lấy, tránh thoát được nguy hiểm trí mạng này.

Nàng còn sống không? ThủyLiên nhắm chặt hai mắt, thân thể nhỏ nhắn mềm mại khẽ run, thẳng đến khi trênđỉnh đầu bay tới một đạo thanh âm trầm thấp, nàng mới giựt mình kinh ngạc mởmắt ra.

“Không có việc gì, đừngsợ.”

Thượng Quan Ngân ôm chặtgiai nhân trong lòng, thanh âm trầm thấp ôn nhu chưa từng có. Hắc đồng thâmthúy nóng rực nhìn chăm chú vào nàng.

“Là ngươi.”

Thủy Liên nâng lên conmắt sáng chấn kinh, sau khi nhìn thấy người cứu nàng, trên khuôn mặt tươi cườituyệt mỹ có chút kinh ngạc, lập tức ý thức được cả người nàng bị hắn ôm vàotrong ngực, má phấn nháy mắt ửng hồng, giãy dụa vội la lên:

“Mời buông ta ra!”

“Buông tỉ tỉ ta ra!”

Thủy Hà bị một màn mạohiểm này sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập, sau khi lấy lại tinh thần, pháthiện tỷ tỷ đang ở trong ngực một người nam nhân cao lớn, còn liều mạng giãydụa, vội vàng chạy qua, hô.

Thượng Quan Ngân thật sâuchăm chú nhìn người trong lòng liếc mắt một cái. Bấy giờ mới buông nàng ra, hắcđồng vẫn là lưu lại ở trên người nàng.

“Tỷ tỷ ngươi không phảilà không có việc gì sao?”

Thủy Hà sốt ruột trêndưới vuốt thân thể của nàng, xác định nàng không có tổn thương gì, lúc này mớinhẹ nhàng thở ra.

“Cám ơn ngươi cứu giúp.”

Thủy Liên cúi mắt hướnghắn nói lời cảm tạ. Giống như lần đầu gặp nhau, không dám nghênh đón tầm mắtquá mức lửa nóng của hắn. Ở cái nhìn chăm chú của hắn, tổng làm nàng không khỏitâm hoảng ý loạn, cảm giác này đối nàng mà nói là xa lạ, cũng là làm nàng sợhãi.

“Muốn cám ơn ta, có haykhông nên nhìn ta, mà không phải đối với mặt đất nói lời cảm tạ?” Trong thanh âmtrầm thấp hàm chứa một chút trêu tức, bí mật mang theo vài phần trêu cợt.

Thủy Liên ngượng ngùngđành phải ngước mắt, chống lại hắc đồng thâm thúy của hắn, sợ hãi lại nói cảmtạ. Liền lôi kéo Thủy Hà rời đi, bước chân kia thoáng hiện hoảng loạn, rấtgiống như có người ở sau đuổi theo.

Thượng Quan Ngân cũngkhông ngăn cản nàng rời đi, hắc đồng thâm ảo thu lại. Nhảy một cái, lại ngồitrở lại vị trí trên lầu hai, tiếp tục ăn nốt đồ ăn hắn đang ăn dở.

“Trang chủ......”

Lí Nghĩa chứng kiến toànbộ sực việc, đáy lòng âm thầm thở dài. Xong rồi, thực sự hắn đã đoán trúng, chủtử quả thật là coi trọng vị Thủy Liên cô nương kia. Nhưng đối tượng cũng là cônương sắp gả làm vợ người khác.

“Dùng hết thức ăn chúngta cũng nên đi.”

Thượng Quan Ngân cũngkhông ngẩng đầu lên lạnh lùng đánh gãy lời nói chưa xong của hắn, tỏ vẻ hếtthảy mọi chuyện dừng lại ở đây.

Lí Nghĩa chỉ phải sờ sờcái mũi, cho dù có lại nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể nuốt vào, không nóinhiều, nhanh chóng dùng bữa.

Nửa tháng sau, trên quanđạo hai con tuấn mã chạy gấp. Đột nhiên một tiếng thét dài, ngựa dừng lại ở mộtđầu đường, dừng lại hồi lâu. Một con ngựa trong đó, đột nhiên quay đầu ngựalại, hướng đường hẻm hai bên vách đá xa xa mà đi, một con ngựa khác theo sát ởphía sau.

Lại đi đến sơn cốc này,cảnh sắc như trước. Hắc đồng tựa hồ đang tìm cái gì, vây quanh sơn cốc u tĩnhliếc mắt một cái, thẳng đến khi xác định sơn cốc cũng không những người khác,đáy mắt xẹt qua một chút phức tạp, đang muốn quay đầu ngựa lại rời đi, hắc đồngrồi đột nhiên mở to, xoay người xuống ngựa, chậm rãi hướng đến tảng đá đó nơidòng suối nhỏ.

Một cái tay tuyết trắngmềm mại nằm ở ven dòng suối, theo nước suối róc rách mà đung đưa, thân hình caolớn đi đến sau tảng đá. khi nhìn thân ảnh nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn túbiến động, sững sờ đứng nhìn, thẳng đến khi Lí Nghĩa ở phía sau truyền đếntiếng kêu sợ hãi, mới làm hắn đột nhiên hoàn hồn lại.

Thân mình cao lớn ngồixổm xuống, bàn tay to chạm đến thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng của nàng,ngực chặt cứng đến khó có thể hô hấp. Ngón tay khẽ run di tới dưới mũi nàng,một cỗ hô hấp như có như không, làm thân mình cao lớn đột nhiên chấn động, haitay đồng thời nhanh chóng ôm lấy nàng. Vội vàng từ trong áo lấy ra tục mệnh đanđút nàng ăn vào, bàn tay to từ phía sau nàng vận khí. Thẳng đến khi người tronglòng khí tức tương đối ổn định, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt chạm đến vết máusớm khô cạn trên tảng đá, cùng miệng vết thương to bằng miệng chén trên trán nàng.Hắc đồng thẳng trừng mắt, từ một thân lạnh như băng của nàng phán đoán, nàng lànằm tại đây đã một đêm, nếu không phải hắn kịp thời đến, chỉ sợ nàng sẽ chếttại đây.

“Đây là chuyện gì xảy ra?Nếu điếm tiểu nhị nói không sai, tính tính ngày, Thủy cô nương không phải hômnay xuất giá sao, như thế nào bị thương nằm ở nơi này? Nhớ lại khi chúng ta mớivừa rồi đi qua Nam Quách trấn, là không gặp hàng ngũ cưới xin gì, chẳng lẽ làxảy ra chuyện.”

Lí Nghĩa biểu cảm cũngngưng trọng, âm thầm may mắn bọn họ có trở về chỗ này, bằng không Thủy cô nươngchẳng phải chết tại đây, không người phát hiện.

“Lí Nghĩa, ngươi lập tứchồi Nam Quách trấn một chuyến, điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Thanh âm trầm thấp ẩn hàmsát ý. Ôm chặt thân thể mềm mại lạnh như băng trong lòng, chỉ cần nghĩ đến nàngthiếu chút nữa sẽ chết ở trước mặt hắn, liền làm hắn một cỗ huyết trào xúcđộng.

“Tuân mệnh.” Lí Nghĩalĩnh mệnh, trong nháy mắt, nhân mã cấp tốc biến mất ở ngoài sơn cốc.

Thượng Quan Ngân đem cổtay áo dính nước, cẩn thận chà lau vết máu trên mặt tú lệ của nàng. Lấy ra NgọcBích cao đem cẩn thận đắp ở trên miệng vết thương. Thuốc này chính là trongMinh Nguyệt sơn trang đặc chế trị ngoại thương. Sau khi đắp lên mấy lần, camđoan miệng vết thương khép lại, sau này tuyệt không nhìn ra một tia vết sẹo.

Xử lý băng bó hảo miệngvết thương trên trán nàng. Tiếp đến chính là thân thể mềm mại của nàng như cũlạnh như băng, quần áo trên người nàng vì ở bên hồ nằm một đêm, sớm bị sươngsớm dính ướt. Lo lắng dâng trào, cẩn thận thay nàng cởi ngoại sam, dùng áochoàng của mình một lần nữa cẩn thận đem nàng bao lấy hảo, bây giờ mới ôm nàngdựa vào ngồi ở tảng đá, chờ Lí Nghĩa trở về.

Trong lúc chờ đợi, hắcđồng thâm thúy chưa từng rời khỏi trên người nàng, bàn tay to thương tiếc khẽvuốt mĩ nhan không còn chút máu của nàng.

Dung nhan này nguyên bảncho rằng từ ngày ấy trên đường từ biệt, hai người không còn ngày gặp lại. Chodù có thể gặp lại, nàng từ lâu đã gả làm vợ người. Không nghĩ tới hai người lạigặp nhau, cũng là lúc nàng sinh mệnh đe dọa.

“Ở trên người nàng rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai nhẫn tâm muốn đưa nàng vào chỗ chết vậy?”

Biết rõ hôn mê nàng nghekhông thấy, vẫn không nhịn được thì thào nói nhỏ.

Sau nửa canh giờ, Lí Nghĩaphong trần mệt mỏi chạy về sơn cốc, báo cáo tin tức oanh động toàn bộ Nam Quáchtrấn mà hắn nghe được.

“Ban đêm hôm qua, Thủyphủ bị đạo tặc xâm nhập, Thủy lão gia bị người giết chết ở trong hậu viện, haivị tiểu thư cũng đồng thời mất tích, đến bây giờ Thủy phủ cùng Chu phủ hai nhàđều phái ra nhân mã, đi chung quanh tìm hai người.”

Lí Nghĩa nói vừa xong,ánh mắt dời về phía người hôn mê trong lòng chủ tử, hỏi:

“Trang chủ, chúng ta haykhông nên đem Thủy cô nương về Thủy phủ hoặc là Chu phủ đi?”

“Không.”

Thượng Quan Ngân trầmgiọng nói, hắc đồng có chút suy nghĩ sâu xa, hắn tổng cảm thấy sự tình khôngđơn thuần theo như lời trong miệng Lí Nghĩa, nếu tùy tiện đem nàng đưa trở về,hắn không thể yên tâm.

“Kia trang chủ hiện tạicó tính toán gì không?”

Lí Nghĩa tựa hồ sớm đoánđược trả lời của hắn. Dọc theo đường đi hắn cẩn thận cân nhắc, cũng cảm thấy sựtình khác lạ, nhưng nếu muốn biết rõ chân tướng, chỉ có chờ sau khi Thủy cônương thanh tỉnh mới có thể biết được.

“Chúng ta tới Thành trấntrước, tìm gian nhà trọ nghỉ ngơi, thuận tiện mời đại phu thay nàng nhìn mộtcái, hết thảy chờ nàng thanh tỉnh rồi nói sau.”

Hắc đồng thâm trầmlẳng lặng chăm chú nhìn người trong lòng, chờ sau khi biết rõ chân tướng, hắntuyệt sẽ không buông tha cho người đã làm hại nàng.

Trong phòng một nhà trọ,một lão đại phu cẩn thận xem kỹ tuyệt mỹ cô nương hôn mê nằm ở trên giường.

“Vị cô nương này trêntrán miệng vết thương xử lí rất khá. Theo mạch tượng của nàng xem ra thân mìnhcó chút suy yếu. Bất quá không quan hệ, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng thì tốtrồi, nhưng là......”

Lão đại phu sắc mặt hiệnlên vẻ trầm trọng, nhìn miệng vết thương được băng bó tốt trên trán cô nương,theo kinh nghiệm nhiều năm hành nghề y của hắn, có chút tình huống vẫn là cókhả năng sẽ phát sinh.

“Nhưng là cái gì?” ThượngQuan Ngân lớn tiếng hỏi, trên mặt tuấn mĩ hơi trầm xuống, thập phần không vuithấy lão đại phu vẻ mặt ngưng trọng.

Lão đại phu rõ ràng bịdọa đến, lui cách hắn vài bước, mới có dũng khí nói:

“Cô nương này bị thương ởđầu, phần đầu là bị tổn hại nặng nhất, chỉ sợ sẽ sinh ra di chứng. Bất quá việcnày cũng không phải ai cũng đều phát sinh, cô nương này tướng mạo tốt, nhấtđịnh sẽ phúc thiên mệnh đại*.”

*Phúc thiên mệnh đại: Đượchưởng phúc lớn của trời.

Đối mặt với khuôn mặtcàng lúc càng âm trầm kia, lão đại phu nói đến về sau thập phần hối hận, tội gìmuốn lắm miệng nhắc nhở, tự tìm chịu tội.

“Trang chủ mau nhìn, Thủycô nương mở mắt ra.”

Lí Nghĩa kinh hỉ tiếngkêu, làm cho Thượng Quan Ngân thân hình nhanh chóng chuyển qua đến bên giường,cũng làm lão đại phu hiện tại tùng khẩu đại khí*.

*Tùng khẩu đại khí: Hậnchết cái miệng gây ra họa của mình.

Thiên hạ trêngiường, nhẹ nhàng chậm chạp cử động mí mắt, cuối cùng mở cặp thủy mâu trongsáng động lòng người kia. Thượng Quan Ngân ánh mắt không dời, khẩn trương nhìnchăm chú phản ứng của nàng, chỉ thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên xuất hiệnmê võng ngắn ngủi, con mắt sáng càng không ngừng đảo loạn, tầm mắt chống lạihắc đồng đang nhìn thẳng nàng. Tiếp theo nàng đối với hắn tràn ra một chút lúmđồng tiền mê người.

Hắc đồng xẹt qua một đạolửa sáng, khi hắn còn chưa từ trong kinh hỉ hoàn hồn, nàng lại ha ha nở nụcười.

“Ngươi là ai?”

Sắc mặt vui mừngtrên khuôn mặt tuấn tú, khi nhìn thấy nàng phản ứng cùng câu hỏi dị thường, dầndần trôi đi.

“Ta là ai?”

Chỉ thấy nàng cười đếnxán lạn, trán hơi hoảng thì thào tự nói. Còn một mặt chơi mười ngón tay chínhmình, thập phần thoải mái vui vẻ. Thế nhưng có người cũng rốt cuộc không cườinổi, sắc mặt càng như gặp quỷ.

“Đại phu, đây là chuyệngì xảy ra?”

Thượng Quan Ngân rốnggiận, hắc đồng bốc hỏa trừng mắt lão đại phu lui ở góc tường, không muốn nhậnchuyện thật trước mắt.

“Này...... Không liênquan đến ta, ta vừa rồi đã nhắc nhở qua. Từ tình huống của cô nương này xem ra,có thể là vết thương trên đầu nàng là lí do. Cô nương này...... Xem ra là bịngốc.”

Bị ngốc?

Thượng Quan Ngân cả ngườichấn động, nhìn chằm chằm việc xấu xảy ra trên thiên hạ tuyệt mỹ thanh tú, nàngbị ngốc?

Lão đại phu thấy thế, vộivàng thừa dịp đào tẩu. Tính hắn không hay ho gặp gỡ nam nhân khủng bố này, hắnsợ tới mức ngay cả tiền xem chẩn cũng không dám muốn, chỉ cầu có thể lưu lạimột cái mạng già.

“Trang chủ, hiện tại làmsao bây giờ?”

Lí Nghĩa khiếp sợ phảnứng của chủ tử lớn như vậy. Tuy rằng cảm thấy một vị cô nương tú lệ tuyệt mỹnhư vậy bị biến ngốc, thật là làm người ta thương hại. Có thể nói khó nghe mộtchút, việc này dù sao không liên quan bọn họ, bọn họ giúp cô nương này đã quánhiều, thật sự không tất yếu phải gánh vác thêm.

Thân hình cao lớnchậm rãi đi đến giường, xem người đang cười ngu không ngừng, chỉ cảm thấy ngựcphiếm qua một chút cảm giác khác thường.

Cảm giác kia tên là đaulòng.

“Ha ha, ngươi là ai, vìsao luôn luôn nhìn ta?”

Thủy Liên ngồi dậy, trợnto đôi mắt sáng tò mò đối với hắn cười ngu không ngừng.

“Liên Nhi.” Bàn tay tokhông tha cẩn thận khẽ vuốt khuôn mặt nàng, thanh âm trầm thấp có chút ôn nhu.

“Liên Nhi? Ai là LiênNhi?”

Thủy Liên nghiêng đầu,một mặt hoang mang nhìn hắn, cũng không có tránh đi đụng chạm của hắn.

“Nàng chính là Liên Nhi,phải nhớ rõ.”

“Vậy còn ngươi, ngươi làai?”

Tay nhỏ bé bắt được bàntay to dao động ở trên mặt nàng, tò mò cùng tay mình so sánh, tự mình thưởngthức.

“Ta là Thượng Quan Ngân.”

Môi mỏng mỉm cười nhìnnàng biểu cảm chuyên tâm nghiên cứu, nàng biến ngốc thuần khiết hồn nhiên hơnvài phần. Cùng nàng e lệ xinh đẹp lúc trước, có chỗ phong tình khác biệt, nhưnglại đều có thể tác động đến tâm của hắn.

“Thượng Quan Ngân là gìcủa Liên Nhi?”

Mở to đôi mắt to trongsuốt, cười hơ hớ nhìn hắn.

Thượng Quan Ngân trầm mặcmột lát, trên mặt tuấn tú có phần đau xót, hắc đồng kiên định nhìn thẳng nàngmiệng cười hồn nhiên:

“Thượng Quan Ngân làtướng công của Liên Nhi, ngàn vạn phải nhớ kỹ, nàng là tiểu thê tử của ta.”

“Trang chủ không thể!Thủy cô nương đã biến bị ngốc, nàng không được......”

Lí Nghĩa chưa nói hếtlời, bị hắc đồng lạnh như băng của hắn bắn đến, tự động tiêu âm, chỉ có thể thởdài. Biết chủ tử một khi quyết định chuyện gì, tuyệt sẽ không sửa đổi.

“Sau khi trở về MinhNguyệt sơn trang, ta sẽ mau chóng cưới nàng, về sau nàng chính là phu nhân, nếucó người đối nàng bất kính, ngươi có biết nên làm như thế nào không?”

Ngữ điệu đạm mạc hàm chứacảnh cáo, lại là tuyên bố chuyện này, mà hắn thân là hộ vệ chỉ có thể vângtheo, cũng phải bảo hộ nàng.

“Biết, thuộc hạ sẽ vắtkiệt lực bảo hộ phu nhân.”

Lí Nghĩa đồng thời đáplời, đã ở trong lòng tán thành thân phận của nàng, từ nay về sau trở thành đốitượng hắn nguyện trung thành, trừ bỏ chủ tử ra lại thêm cả phu nhân.

“Tướng công? Tướng công?”

Thủy Liên cười hì hì nhìnhắn, tựa hồ đối thân phận của hắn thập phần tò mò. Khi nhìn thấy hắn hắc đồngôn nhu chăm chú nhìn, làm như hiểu được hắn tuyệt sẽ không thương tổn nàng, rồiđột nhiên nhảy lên ôm lấy cổ hắn, vui vẻ một mạch kêu không ngừng.

“Đúng vậy! Mà nàng là thêtử của ta.”

Tùy ý nàng kêu to, môimỏng khẽ hôn lên bố khăn trên đầu nàng, như là lời thề, chứng minh hắn khônghối hận.