Ngốc Phu (Chồng Ngốc)
Khi Đào Tu Viễn vội vội vàng vàng xông vào phòng, Đông Vinh còn chưa ngồi ấm giường, mắt nhìn thấy đôi ủng đen đang dần tiến về phía mình, trái tim bất an cả ngày nay đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Khăn voan vừa được vén lên, khuôn mặt nhỏ xinh động lòng người cũng được lộ ra, lớp trang điểm nhẹ khiến Đông Vinh càng giống một tiên nữ trần gian, Đào Tu Viễn nhìn mà hai mắt sáng quắc, vội vàng nhào tới ôm lấy người: " Nương tửnhỏ, nương tử đẹp mắt quá đi!"
Đông Vinh cũng bị dung mạo của hắn làm cho kinh ngạc, tuy cậu đã đồng ý việc thành hôn, nhưng trước giờ cũng chưa từng được gặp phu quân tương lai của mình; lại càng chẳng nghĩ tới, Đào Tu Viễn là người anh tuấn tiêu sái đến vậy.
Đông Vinh được hắn coi như bảo bối mà ôm chặt, từ khoảng cánh gần như vậy, dường như cậu có thể ngửi được mùi hương quý giá trên người Đào Tu Viễn. Gương mặt cậu đỏ lên, liếc đến những người còn đang ở trong phòng lại càng mất tự nhiên, cậu đành nhẹ nhàng đẩy đẩy Đào Tu Viễn ra, kêu lên một tiếng: "Đại thiếu gia."
Thị nữ đứng im nhắc nhở nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, còn phải uống rượu hợp cẩn nữa ạ."
Hai chén rượu được nối bằng một dải lụa hồng, trán của Đông Vinh và Đào Tu Viễn kề nhau uống rượu, thuận đường uống cả hơi thở của đối phương.
Đào Tu Viễn đặt chén rượu xuống, mất kiên nhẫn nói: "Được chưa? Còn muốn làm gì nữa? Ta muốn ôm nương tử cơ!"
Hắn nói trắng ra như vậy lại khiến người ở trong phòng đỏ mặt, Đông Vinh lại càng ngại đến muốn chui đầu xuống đất, thầm nghĩ: Hai người đàn ông thì động phòng như thế nào?
Nhưng Đông Vinh lo nghĩ quá nhiều.
Tuy Đào gia cưới về một nam thê nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc hai người làm những việc vợ chồng, dù sao thì quan hệ nam nam trước nay vẫn luôn là một điều gì đó thần bí. Bởi vậy nên nhà họ cũng không dạy Đào Tu Viễn phải động phòng như thế nào, chỉ nói cho hắn rằng ôm thê tử ngủ một giấc là được rồi.
Đào Tu Viễn ôm cậu lên giường nằm: " Nương tử ơi, ngủ thôi nào."
Đông Vinh bị hắn đè nặng đến không thể động đậy, lễ phục tân hôn nặng trịch vẫn còn chưa được cởi, nếu ngủ luôn bây giờ thì sẽ ra đầy mồ hôi mất.
Đông Vinh nhỏ giọng nói: "Đại thiếu gia, quần áo chưa được cởi nữa, ngủ như vậy sẽ rất nóng."
Đào Tu Viễn nói: "Nhưng ta không cởi quần áo thì làm sao bây giờ?"
Đông Vinh im lặng một lúc rồi nói: "Cậu ngồi dậy, em cởi cho cậu."
Đào Tu Viễn ngoan ngoãn bò dậy, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Đông Vinh, giống như đang nhìn một món điểm tâm ngon miệng.
Đông Vinh bị ánh mắt nóng rực kia nhìn, cả người cũng nóng như lò sưởi, ngón tay thon dài chạm đến cổ áo của Đào Tu Viễn, từ tốn cởi lễ phục cho hắn.
Lớp áo ngoài được cởi ra thì bên trong cũng chỉ còn một thân áo lót đỏ rực, Đào Tu Viễn chăm chú nhìn động tác của Đông Vinh, tủm tỉm nói: "Ta cũng cởi quần áo cho nương tử!"
Vừa dứt lời, hắn cũng bắt đầu cởi quần áo của Đông Vinh.
Đông Vinh sống 17 năm, trừ bà ra thì không có ai từng cởi quần áo cho cậu. Vì không quen nên đã né tránh hắn, ai ngờ sức lực của Đào Tu Viễn rất lớn, cứ thế mà giật cổ áo ra, khiến áo bị rách một vết lớn.
Đông Vinh không kịp phòng bị đành để cho hắn lột quần áo. Đào Tu Viễn tiện tay ném quần áo xuống giường, sau đó ôm Đông Vinh ngã nằm lên chiếc chăn uyên ương đỏ rực, sau đó nhẹ nhàng vỗ cậu, giống như đang ru một đứa trẻ con: "Ngủ đi nào, nương tử. Chúng ta cùng ngủ nào."
Đông Vinh muốn ngồi dậy nhặt quần áo lên cũng không được, cậu nghe tiếng thở nhẹ của Đào Tu Viễn, sau cả một ngày mệt mỏi cũng dần dần lịm đi, cứ thế bất giác mà đi vào giấc ngủ.
Sang đến ngày thứ hai, đám hầu gái vào phòng dọn dẹp đồ đạc đều đỏ mặt cười trộm khiến Đông Vinh xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào lỗ.
Đã vậy Đào Tu Viễn còn cứ dính chặt lấy cậu, giống như đứa trẻ nhỏ vừa tìm ra trò vui, mỗi giây mỗi phút đều vây quanh người Đông Vinh, thì thầm: "Ngươi thật là đẹp mắt, ngươi thật là đẹp mắt, ta muốn vẽ cho ngươi thật nhiều tranh!"
Đông Vinh được hắn khen đến nỗi mặt đỏ tai hồng, may mà người hầu của Đào phu nhân, Lâm ma ma đi tới mời cậu đi kính trà.
Đông Vinh là người được Đào gia cưới hỏi đàng hoàng, dùng tám cỗ kiệu lớn để nâng vào người, bên ngoài cũng mang danh là chính thê của Đào Tu Viễn, dựa theo lễ nghi thì cũng nên đi kính ba mẹ chồng một chén trà.
Nhưng Đông Vinh là nam thê, từ nhỏ đã lớn lên ở nhà nghèo, cậu vốn không hiểu quy củ của kẻ có tiền, kính trà cho Đào viên ngoại và Đào phu nhân xong còn phải kính cho hai tiểu thiếp của ông.
Lâm ma ma dẫn Đông Vinh đến chỗ của một vị phu nhân, giới thiệu nói: "Vị này là Trương Tiểu Nương."
Đông Vinh liếc nhìn nàng, thấy được đôi mắt phượng trời sinh của nàng, đuôi mắt hơi xếch, lúc nhìn người như mang theo gai, giống như muốn nhìn xuyên qua người Đông Vinh.
Đông Vinh hơi sợ sệt, hai tay run rẩy bưng trà, cung kính nói: "Tiểu nương, mời uống trà."
Trương Tiểu Nương chợt vươn tay ra muốn tiếp lấy ly trà kia, đến khi sắp cầm lấy rồi thì ly trà lại rơi xuống, nước trà nóng bỏng rơi xuống giày của Đông Vinh.
Trương Tiểu Nương ngạc nhiên hô: "Ôi trời!"
Nàng đang muốn mở miệng thì trước mắt đã có người vọt tới, Đào Tu Viễn nghe thấy tiếng đã lao đến bên người Đông Vinh: " Nương tử có bị thương không? Có đau không? Đau không? Ta thổi thổi thì sẽ hết đau!"
Đông Vinh thầm nghĩ, cũng may là giày đắt tiền nên rất dày, nếu là giày rơm thì giờ mu bàn chân mình đã phồng rộp lên rồi.
Cậu an ủi: "Em không sao hết, không có gì đâu."
Trương Tiểu Nương ho hai tiếng, nói tiếp: "Ôi trời, trà đã đổ rồi, không phải điềm lành đâu. Tân nương làm việc phải để tâm chút đi."
Đào phu nhân cười nhẹ, nói: "Nói cái gì vậy? Ban nãy Đông Vinh kính trà cho ta vẫn còn rất tốt, sao đến chỗ cô lại đổ rồi?"
Trương Tiểu Nương nói: "Chỉ sợ ta là thân tiểu thiếp, không so được với chủ mẫu."
Đào Tu Viễn thấy sóng gió bắt đầu nổi lên, vội vàng nói: "Thôi thôi, không phải chỉ là một ly trà sao, kính lại một ly là được."
Đào Tu Viễn lại như rễ cây bám chặt lấy Đông Vinh: "Không làm đâu, chúng ta không làm cái thứ bỏ đi này nữa!"
Đào Tu Viễn ầm ĩ như vậy khiến không khí trở nên căng thẳng, Đào phu nhân cũng về phe con trai, bèn nói: "Bất kính cũng được, lại chẳng phải con dâu của nàng."
Trương Tiểu Nương nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Đào viên ngoại.
Đào viên ngoại thở dài: "Được rồi, tụi nhỏ còn đang nhìn kia kìa! Từ trước đến nay lễ nghi là như vậy, cũng không thể nào bỏ đi quy củ được?"
Đào phu nhân hừ một tiếng.
Đông Vinh túm lấy tay áo của Đào Tu Viễn, nhỏ giọng nói: "Em không sao thật mà, đừng lo lắng."
Đào viên ngoại nói: "Pha một ly trà mới đi!"
Ly trà mới được rót ra, Đông Vinh giơ hai tay lên: "Mời tiểu nương uống trà."
Trương Tiểu Nương nhận trà, thổi hai hơi rồi nhấp một ngụm, nàng lấy ra một khối ngọc từ tay áo: "Tuy không phải là đồ gì tốt, nhưng ngọc này ta cũng giữ lâu rồi. Nếu đã là người một nhà thì tặng lại cho ngươi đi."
Đông Vinh nhận lấy, nói tạ ơn, sau đó lại bưng trà đến chỗ của vị phu nhân khác.
Lâm ma ma nói: "Vị này là Vưu Tiểu Nương."
Vưu Tiểu Nương mặc quần áo giản dị, dung mạo của nàng cũng đối lập hẳn với Trương Tiểu Nương, khoé mắt hay miệng đều hướng xuống, mặt nàng mang theo tướng khổ kì lạ, nhưng đối xử với Đông Vinh rất ôn hoà.
Uống trà xong thì rút một dây Phật châu cho Đông Vinh: "Khai quá phật quang, mong ngươi một đời bình an trôi chảy."
Đông Vinh hành lễ nói cảm ơn.
Lâm ma ma giới thiệu nói: "Đây là nhị công tử bên Trương Tiểu Nương."
Đào Hoài Tín có đôi mắt giống mẹ, cũng là dạng mắt phượng hẹp dài, tướng mạo bất phàm, nhưng không hiểu sao Đông Vinh bị hắn nhìn thì cảm thấy không tự nhiên, chỉ vùi đầu hành lễ qua, sau đó rời đi.
"Đây là đại tiểu thư bên Trương Tiểu Nương."
Đông Vinh gật đầu với nữ tử xinh đẹp mặc một thân váy xanh.
Lâm ma ma lại nói: "Đây là nhị tiểu thư bên Vưu Tiểu Nương."
Đông Vinh lại gật đầu với nữ tử mặc váy màu hồng phấn đó.
Đào Tu Viễn đau lòng kéo người ngồi về chỗ mình, dẫn cậu ngồi xuống rồi lại nhìn đôi giày ướt nhẹp của cậu.
Đông Vinh vội vàng giấu chân đi, theo bản năng nói: "Đại thiếu gia đừng như vậy, em thật sự không sao hết."
Câu nói này của cậu bị Trương Tiểu Nương nghe được, nàng cười ghẹo nói: "Sao vẫn gọi là đại thiếu gia? Đây là phu quân của ngươi mà, ngươi cũng phải gọi tướng công đi chứ?"
Vành tai Đông Vinh đỏ bừng, cậu không tự nhiên mà kêu tướng công được. Cậu xuất thân từ chốn xó xỉnh nghèo khó, sống không bằng những nô bộc ở đây, dù là gả cho Đào Tu Viễn cũng không dám dùng xưng hô này với hắn.
Đào phu nhân thấy da mặt cậu mỏng liền nói: "Kêu như nào chẳng được, đây là chuyện riêng của vợ chồng nhỏ chúng nó, người ngoài như chúng ta không tiện xen vào."
Tác giả: Hôm nay không có nhiều việc lắm, viết lách một chút.