Ngọc Phách

Chương 9




Thật là lạnh.

Bảo Hỉ nghĩ về Giang Nam, nghĩ về thôn trang nhỏ vô danh kia, ở nơi đó cho dù là mùa đông cũng chưa từng lạnh đến như vậy. Hắn nghĩ đến trước khi hắn chưa có linh trí, tỉnh tỉnh mê mê, ngơ ngơ ngác ngác, cái gì cũng không biết.

Thế là hắn đối Nhạc Du nói: "Đi thôi."

Hai người trốn ở phía sau cây, Nhạc Du nói bọn hắn có thể đuổi theo tiến đến gần, Lan Xuyên am hiểu nhất biệt tích tiêu thanh, hai người bọn họ đã bị hắn làm pháp, cho dù là Đông Thủy cũng không thể tuỳ tiện phát giác được.

Bảo Hỉ lại chỉ nói: "Đi thôi."

Hắn chính là thượng cổ linh thạch, vạn vật chi chủ. Yêu có thể khúm núm, bởi vì nếu đã yêu nhau, liền không thấy khuất nhục. Bây giờ hắn rốt cục thấy rõ con người của Đông Thủy, mọi thứ nói là yêu, đều chỉ là lừa gạt, vậy thì cần gì phải tức giận xông vào đó mắng to, nói cái gì mà ngươi đã đáp ứng ta, chỉ thích mỗi mình ta.

Chuyện tự rước lấy nhục Bảo Hỉ làm không được, cũng bởi vì hắn rất rõ Đông Thủy cũng không di tình biệt luyến, đối Lan Xuyên bất quá là gặp sắc khởi ý, gặp dịp thì chơi.

Hắn căn bản chưa từng yêu bất luận kẻ nào.

Sớm đã biết.

Đông Thủy lưu luyến nhân gian, là bởi vì vật phàm tục chỉ thoáng qua liền mất. Nếu hoa tàn lại chờ thêm bốn mùa, nếu người đã chết thì lại chờ một trận luân hồi. Nếu như một mực có được, nẩy nở bất bại, trường sinh bất tử, như Thiên Giới trăm năm như một ngày, hắn liền chán ngấy.

Mà chính hắn lại cho rằng yêu chính là vĩnh cửu bất biến.

Nhạc Du tụ thiên vân, đạp lên sau đó hướng Bảo Hỉ đưa tay, mới phát giác hắn đang run rẩy. Sinh tồn dựa vào yêu thương ngập tràn nay bị giội tắt, máu đều lạnh thấu.

Nhạc Du nhìn hắn giống như lại nhìn thấy bản thân trước kia. Lóa mắt kim quang xông vào huyết nhục, hơi động một chút xương cốt đều như bị nghiền nát, y nguyên cắn răng bò về phía Đường Đình, "Ca ca.. Ngươi nghe ta nói.."

Nhưng Đường Đình lại quay người rời đi.

"Thật xin lỗi." Nhạc Du nói khẽ.

Bảo Hỉ đứng tại bên trên mây, quay đầu nhìn về phía Đông Thủy, không lên tiếng.

Đi xa về sau tại một mai vườn đặt chân, trời cao mây trôi phía dưới Hồng Mai chính thịnh, hắn phương thấp giọng về Nhạc Du: "Không trách ngươi, phải là tạ ơn người mới đúng."

"Chủ thượng không cần cám ơn ta, ta là có mưu đồ."

Bảo Hỉ phủ tay lên mi tâm, linh Thạch Ngọc Phách ở đây kết thành. Nhạc Du từ sơ thai trùng sinh, pháp lực không đủ, chỉ có thể do Bảo Hỉ tự mình rút ra.

Mi tâm, Đông Thủy lần đầu tiên giật.

"Ngọc Phách kết từ thất tình lục dục, nếu rút ra thì về sau chủ thượng liền không còn hiểu được ái tình là gì. Không biết yêu, cũng sẽ không đau lòng nữa." Nhạc Du nói, "Khổ nhất là khi si tình, ngài ở lục giới bên ngoài, cũng không cần yêu làm gì, tội tình gì phải tự tìm đau khổ."

Quả thực là tự tìm đau khổ. Chấn kinh về sau thấu xương băng hàn, thống khổ tới chậm một chút, là đang súc thế, một khi vỡ đê phô thiên cái địa. Bảo Hỉ đánh mất khí lực ngay tại chỗ khóc lớn, như là tiểu hài tử lạc đường kia, chỉ là tìm cũng không thể thấy được người thân nhất của hắn nữa rồi.

Lan Xuyên bị Đông Thủy ôm ngang, có thể thoáng nhìn một màn này phía sau mây kia, biết được chuyện Nhạc Du nhờ vả đã thành, lưu loát xoay người nhảy xuống đất.

Đông Thủy lưu manh cười hỏi hắn đây là như thế nào, trong lòng đã cảm giác không ổn, tựa hồ như cái gì kêu lên không ngừng.

Hắn biết Linh Yến kia là cố ý đem hắn dẫn về phía Lan Xuyên, vốn định đi một bước nhìn một bước, nhìn xem người giật dây phía sau mưu tính cái gì, chỉ là bây giờ tựa hồ.. Đã để người kia đạt được.

Nhưng mình rõ ràng một cọng lông tóc cũng không tổn hao gì, còn được ôm mỹ nhân như mong muốn, không biết người phía sau màn kia lần này lại muốn như thế nào.

Là ai?

Còn chưa kịp nghĩ, Lan Xuyên đã trở mặt không quen biết, tiện tay đem một bên nhánh cây rút thành một đầu trường tiên, hung hăng hướng trên mặt đất vung đánh, nhất thời cát bụi bay tứ tung, "Đông Thủy tên hỗn trướng nhà ngươi!"

Đông Thủy trên mặt vẫn là điệu bộ cười cười, "Điện hạ cớ gì nói ra lời ấy?"

"Nhạc Du là bị ngươi đánh thành sơ thai a?"

Lan Xuyên cùng Nhạc Du là bạn tốt.

Chuyện này là khi Lan Xuyên tĩnh dưỡng xong về Ma Giới mới biết, hắn khi trước lén xông vào Thiên Đình, là muốn tới tìm "Tiểu hồ ly" về. Nhạc Du le lưỡi, cam đoan về sau lại không cùng Linh thú trao đổi hình thể, khắp nơi tán loạn.

Coi như là bạn tốt, nhưng lúc Nhạc Du đã bị đánh về sơ thai phong ấn, người biết được việc này chỉ có Đường Đình, Phù Ngọc còn có hắn Đông Thủy, Lan Xuyên là từ đâu biết được việc này? Chẳng lẽ..

Đông Thủy nhất thời xạm mặt lại, "Hắn ra rồi?"

"Ngươi đây là thừa nhận?" Lan Xuyên cười lạnh.

"Hắn làm sai chuyện, về lí là đáng bị phạt."

"Là do phàm nhân kia làm ra chuyện dơ bẩn trước, Nhạc Du chỉ là giáo huấn hắn, có gì không đúng chứ?"

Trước kia Đào Thủy cung Nhạc Du ở nhân gian đùa bỡn quyền mưu, giả tạo dị đoan, đại hưng chiến sự, liên diệt ba quân, hao tổn hoàng khí.

Nguyên nhân gây ra việc này, là do hắn tổ tạc tượng khinh nhờn thần.

Tượng thần này nằm giữa trăm hoa đua nở, trong tóc cài một nhánh xuân đào, tay nâng mẫu đơn, đủ hệ chim quyên, mị nhãn như tơ, đan môi trục cười, là một thần nữ Đường Đình --không thiếu cả một sợi tóc.

Nhạc Du có thể nào không điên, đây chính là Đường Đình ca ca của hắn, ôn nhuận nhĩ nhã, không nhiễm trần thế.

Hắn ngay cả bộ dạng động tình của y cũng không dám xa xỉ nghĩ đến, chỉ là một phàm nhân thô tục, lại dám lấy bùn nhão đắp ngọc cốt của y, ở trên phác họa đạo tình dục, đem y ra bôi nhọ đến vậy. Chết trăm ngàn vạn lần đều không đủ, nhưng mạng phàm nhân chỉ có một, vậy liền bắt cả hoàng triều hắn đến góp.

"Giáo huấn hắn cũng không có sai, chỉ là hăng quá hóa dở." Đông Thủy trầm giọng, "Đường Đình báo mộng cho quốc quân, hạ xuống phúc thụy, vốn là có ý thúc đẩy thịnh thế. Nhạc Du lại đại khai sát giới, chôn vùi mười mấy vạn binh sĩ, muốn thiên hạ bách tính không nhà để về. Thiên Giới hỏng nhân gian hưng vong, chẳng lẽ không nên phạt?"

"Kia.. Vậy cũng không nên đem hắn đánh về sơ thai! Xương vỡ chi hình đau đớn như vậy.."

"Là hắn trước đối Phù Ngọc ra tay độc ác."

Lan Xuyên sững sờ.

"Phù Ngọc xấu tính chỉ có mình Đường Đình chịu được, hai người xưa nay thân cận, Nhạc Du sớm đã nhìn hắn không vừa mắt. Hắn giết người giết đến tẩu hỏa nhập ma, ngay cả thiên quân cũng không buông tha, muốn hủy đi nguyên thần của Phù Ngọc." Đông Thủy thở dài một hơi, "Ngươi nói đi, ngoài việc đem hắn đánh về sơ thai, còn cách khác sao?"

Lan Xuyên im lặng, đến cùng hắn chỉ nghe lời nói một phía của Nhạc Du, cho là hắn bị chúng bạn xa lánh.

Vậy chuyện mà Nhạc Du nhờ vả..

"Lan Xuyên." Không còn là mang theo ý đùa cợt vị điện hạ này nữa, kim tôn chi tử thần sắc nghiêm chỉnh, diện mục nghiêm nghị. Linh Yến là Nhạc Du linh hồ biến thành, mà hắn sùng bái Đường Đình, có thể đem chữ viết của hắn ngụy tạo đến giống như thật cũng thực sự bình thường. Đông Thủy nghiêm nghị thẩm vấn, "Nhạc Du dẫn ta đến đây gặp ngươi, đến tột cùng là muốn làm chuyện gì?"

"Chuyện này.."

Lan Xuyên cắn răng một cái, kiêng kị khí tràng không giận mà uy lúc này của Đông Thủy, cũng bởi vì Nhạc Du lừa mình, cuối cùng hắn quyết định nói rõ sự thật:

"Linh Thạch Ngọc Phách."

Vườn mai. Tuyết lớn.

Nhạc Du ngửa đầu nhìn cây mai, không phải nhìn kia lăng hàn một mình mở hồng mai, mà là nhìn kia hạt đàn sắc trên chạc cây. Hạt đàn, màu mắt của Đường Đình, ánh mắt luôn như thịnh phóng chi hoa.

Nhạc Du biết hắn sai, Đường Đình tuyệt không thích chính là sai, mà hắn ấm thiện yêu vật, chính mình lại máu tươi đầy tay. Bị Đông Thủy đánh tan xương nát thịt hóa về sơ thai, hắn cũng không oán hận.

Một màn kế hoạch này, đến cùng cũng không phải để trả thù, chỉ là hắn thật lòng nghĩ muốn kéo Bảo Hỉ lại mà thôi, cậu dù sao cũng cho hắn cái mạng thứ hai. Con người Đông Thủy hắn lại quá là rõ ràng, không thể để cho Bảo Hỉ vì hư tình giả ý kia càng hãm càng sâu.

Về phần linh Thạch Ngọc Phách, chỉ vì Yên Phần vạn nhất xông vào Thiên Giới, sẽ làm bị thương đến Đường Đình ca ca của hắn.

Bảo Hỉ khóc đến thê thảm bi thiết, che lấy tim phổi, lục phủ ngũ tạng giống như thắt vào nhau. Trước kia nồng tình mật ý, cả trái tim đều là ngươi, trong lòng chỉ tràn đầy hình ảnh của một mình ngươi, tiểu thạch đầu, thích ngươi, yêu ngươi, ngươi ở đâu chỗ đó đều tốt.. Giả, tất cả đều là giả, cho hắn bay lên mây xanh, xong lại đẩy hắn rơi xuống vạn trượng, thịt nát xương tan, chết không toàn thây.

Bảo Hỉ đè lại mi tâm. Tuyết rơi lên tóc, trắng xóa cả mái tóc.

Nhạc Du chế trụ cổ tay của hắn, "Ta tuy là muốn Ngọc Phách của ngài, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngài biết, linh phách một khi đã thoát xác, không thể nào quay về được nữa."

Bảo Hỉ đẩy tay Nhạc Du ra.

Một tia khói trắng, cuồn cuộn không ngừng bị móc ra, tràn ngập tràn đầy.

Đông Thủy nhớ tới Tuyết Vực khi linh thạch khi xuất hiện trên đời, cũng là dạng phiêu bồng giữa khói trắng cũng như vậy, cũng đồng dạng trời gió tuyết như hiện tại. Tuyết tản bay tán loạn Bảo Hỉ chậm rãi mở mắt, ánh kim rực rỡ, thịnh chở mối tình thắm thiết, đối với thế gian này.

Cũng đối với hắn một người duy nhất.

Sau đó hắn mắt thấy hai đồng tử Bảo Hỉ kim xán tiêu tan hóa thành một màu xám đầy tĩnh mịch.

Nhạc Du bởi vì lấy kim tôn chi linh mà xương tan, cho dù trùng tu được hình người, thể nội vẫn có linh lực còn sót lại. Đông Thủy lần theo vết tích nhỏ bé chạy đến, mặc dù không ngừng nghỉ chút nào, nhưng vẫn đã quá trễ.

Nhạc Du lại không nghĩ rằng hắn sẽ đến nhanh như vậy, Ngọc Phách còn chưa hoàn toàn thu vào ẩn linh ấm.

Đông Thủy chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Bảo Hỉ, giống như đang tìm kiếm gì đó, kêu một tiếng tiểu thạch đầu.

Tiểu thạch đầu quả nhiên không để ý tới hắn, chỉ là nhàn nhạt nhìn lại. Ngọc Phách rời khỏi người nhưng ký ức vẫn chưa tan hết, chỉ là Bảo Hỉ không rõ vì sao trước đó mình lại khóc đến lợi hại như vậy. Trong hốc mắt vẫn còn động nước mắt chưa rơi xuống hết, hắn đưa tay đang muốn lau đi, lại bị Đông Thủy ngăn lại.

"Là vì ta khóc sao?"

Đông Thủy khóe miệng nhếch thành đường cong rất cạn, không phải nụ cười theo thói quen của hắn. Bảo Hỉ nhìn hắn một hồi, loáng thoáng biết đây là một loại ôn nhu.

Đông Thủy không chờ Bảo Hỉ đáp lời, liền phối hợp nói: "Khóc cái gì, ta đâu phải là không trở lại. Ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ trở lại."

Bảo Hỉ phát giác hắn đang trốn tránh.

Để nước mắt lưu tại trong mắt, nói với mình hắn buồn vui còn có thể bị dao động.

".. Ta cũng chưa đi được bao lâu mà, hả? Chưa gì đã không nhận ra ta rồi?"

Thanh âm đều đang phát run.

"Không nhận ra ta cũng không sao, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu."

"Ta là Đông Thủy."

"Tiểu thạch đầu.. Ta là Đông Thủy.."

Dạy tiểu hài từng lần một dạy Bảo Hỉ mở miệng, có dùng không hết kiên nhẫn.

Nhạc Du chợt cười to.

"Đông Thủy! Ngươi thì ra là vậy, thì ra là vậy!"

Đông Thủy bỗng nhiên đoạt lấy ẩn linh ấm, đem Nhạc Du một cước gạt ngã trên mặt đất, ngăn không cho phép hắn nói tiếp, cũng không biết hắn là đang sợ thứ gì.

Linh phách một khi thoát xác, lại không thể quy về nguyên chủ, đây là thiên đạo, chính là kim tôn chi tử, cũng không thể nghịch thiên mà đi. Đông Thủy không cam tâm, một lần lại một lần muốn đem Ngọc Phách đưa về nội thể linh thạch. Bảo Hỉ ngay cả phiền chán cũng không hiểu được, mặc hắn tốn công vô ích giày vò chính mình.

Nam đồng Nhạc Du ngã sấp trên mặt đất, cú đá kia đả thương nội tạng, hắn sớm đã miệng đầy máu tươi, nhưng nhìn Đông Thủy như vậy không biết tự lượng sức mình, vẫn ngăn không được cười to, "Đông Thủy a Đông Thủy, nguyên lai ngươi cũng có sự tình mà ngươi không thể làm được!"

"Câm miệng! Ta sẽ đem ngươi!"

"Đánh về sơ thai?" Nhạc Du cười lạnh, "Nếu việc này thật sự là do ta một tay tạo thành, vậy ta không còn lời nào để nói. Thế nhưng là do Đông Thủy ngươi, ngươi chẳng lẽ còn không rõ ràng, hắn vì sao lại đem Ngọc Phách giao cho ta?"

Rõ ràng, hắn biết rất rõ. Lan Xuyên đã đem hết thảy nói hết cho hắn nghe, Nhạc Du trận cục này thành công hay không, kì thực đều phải xem chính hắn.

Lúc này mới hậu tri hậu giác, mình không nên như vậy thất hồn lạc phách, để một cái phế quân nhìn lại kim tôn chi tử như một trò cười.

Mỹ nhân trong ngực, cầu cái phong lưu.

Cái này tiểu thạch đầu chỉ là một trong ngàn ngàn vạn vạn tình nhân, bất quá hắn thật tàn nhẫn, vì không muốn yêu hắn, liền đào bỏ thất tình lục dục. Từ đây hoa nở vô nhan vô sắc, bốn mùa nhật nguyệt đều như một, cỏ cây khô héo, vạn vật mệt mỏi.

Hắn cam tâm tình nguyện nhận lấy cực hình này, quãng đời còn lại không còn gì hứng thú, chỉ vì hắn đã đánh mất chính mình.

Vậy liền làm thỏa mãn tâm nguyện của hắn, như vậy hai tán. Thiên Giới kim tôn tới lui tùy tâm, chưa hề có lo lắng, tại sao muốn vì một khối đá mà ruột gan như đứt thành từng đoạn. Không đáng.

Mình cũng chưa từng yêu hắn.

Bất quá là cảm thấy hắn thuần chân như anh hài, đúng lúc một tay nuôi nấng. Khơi dậy thú vui, hắn sẽ nhớ kỹ mỗi câu mỗi lời nói của mình, lại vì hắn rất chăm chỉ. Lúc hiểu lại không hiểu nhân tình, mặc kệ người khác nói thế nào chỉ cần mình nói xấu thì đó chính là xấu, hắn nửa chữ cũng sẽ không nghe. Rõ ràng đau đến khóc, vẫn muốn mình đấm chìm sâu thêm một chút, lại sâu thêm một chút..

Không gì hơn cái này mà thôi.