Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 97




Bạch Thủy Tiên ngắt lời như vậy, tự nhiên cũng sẽ không có ai dám phản bác.

Mà người Thẩm gia nguyên bản còn bất an vì lời nói của Thẩm Như Ngọc, cũng lập tức tỉnh táo lại, Thẩm Huy lập tức lên tiếng, nói:

"Lời nói của cô nương đều đúng. Mọi người đều nói lão già Diệp gia kia là người nhân hậu, nhưng xảy ra sự tình, hắn lại là người thứ nhất bỏ trốn, đúng là hạng người giỏi mua chuộc danh tiếng!.. Về việc phong tỏa Thiết Giáp doanh, phỏng chừng là muốn cố làm ra vẻ huyền bí, hoàn toàn không cần phải để ý tới!"

Vân đỉnh Sơn trang nếu dám nói Dịch Thi Tán khó giải, hắn cũng không tin rằng Diệp gia còn có thể có biện pháp giải độc!

"Hết thảy kế hoạch đều tiến hành theo kế hoạch, chỉ chờ ngày mai thời gian tới, lập tức hành động. Đến lúc đó Diệp gia.."

Nói tới đây, gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Thẩm Huy, nháy mắt nhe răng lên cười.. Nhưng bỗng nhiên Bạch Thủy Tiên lúc này lại mở miệng đánh gãy hắn:

"Làm gì cần phải chờ đến ngày mai? Nếu hết thảy đã được chuẩn bị thỏa đáng, đêm nay liền động thủ! Dù sao, bổn cô nương cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, hiện tại muốn trở về, cho nên vẫn là nên làm sớm để chấm dứt sớm đi~!"

Dứt lời, bỗng nhiên Bạch Thủy Tiên nhớ tới cái gì đó, liền câu môi lên, nhìn Thẩm Huy mỉm cười:

"Mặt khác, vật nhỏ lục giai hỏa hệ kia của Diệp gia, cần phải nhớ kỹ là phải giao cho bổn cô nương đó~!"

**

Hành động lần này, nháy mắt khiến cho cả kinh thành nổi lên sóng ngầm mãnh liệt.

Cùng lúc đó, Diệp gia cũng đã tra ra hung thủ hạ độc lần này!

"Rầm"

Trong tiền đường, Diệp Hồng ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, bỗng nhiên phẫn nội vỗ một chưởng lên trên mặt bàn, cái bàn vuông làm bằng chất gỗ thượng đẳng tức khắc bị đập nát!

Dứt lời, không đợi Diệp Hồng nói chuyện, Diệp Vô Trần ngồi ở một bên lập tức nhảy dựng lên, theo sau liền hướng bên ngoài đi.

"Lão tử phải giết bọn súc sinh này!"

Diệp Vô Trần tức giận tới mắt đều đỏ. Nhưng chưa đi được hai bước, đã bị lão cha nhà mình túm về.

"Ngươi trở về cho ta!"

"Cha! Ngươi buông tay? Thẩm gia đã đánh tới trên đầu chúng ta, chẳng lẽ còn phải chịu đựng? Lần này nếu không có đường tỷ, thì toàn bộ ba vạn Thiết Giáp binh của chúng ta đều xong rồi!

Hơn nữa, Thẩm gia hạ độc bình thường thì không nói gì! Nhưng bọn họ hạ xuống là thứ gì? Quả thực còn đáng sợ hơn cả ôn dịch! Ba ngày, gần ba ngày, cả một phần ba vạn tướng sĩ của ta đã bị nhiễm bệnh! Nhưng nếu n lụy tới kinh thành.. Cha, ngươi có nghĩ tới, kết quả sẽ như thế nào không?"

Không tồi, đây chính là mấu chốt khiến cho cả Diệp gia tức giận đến như vậy. Thẩm gia cùng Diệp gia tranh chấp, không phải là chuyện chỉ trong một hai ngày, cho dù nháo đến như thế nào cũng không nói, ít nhất sẽ không liên lụy đến dân chúng!

Nhưng lúc này đây, chẳng những Thẩm gia phải đưa Diệp gia vào chỗ chết, trọng yếu hơn hết, đến cả việc có thể tổn hại đến tính mạng dân chúng của cả kinh thành cũng không để ý. Thậm chí có thể nói, nếu lần này không có Diệp Tịch Dao, toàn quân Thiết Giáp binh bị diệt là chuyện nhỏ, một khi tình hình dịch bệnh lan ra, cả kinh thành không quá ba ngày, sẽ trở thành địa ngục nhân gian!

Nếu cứ thế mà lan ra, cả Lê quốc sẽ rơi vào nguy hiểm.

Đến lúc đó, Lăng Vân điện sẽ ra tay, vận dụng thực lực của thánh điện, phong tỏa cả Lê quốc, hoặc là để phòng bị dịch bệnh lây lan sẽ cường thế huyết tẩy cả Lê quốc, hoặc là có thể để Lê quốc tự sinh tự diệt! Cũng mặc kệ là loại biện pháp nào, thì kết quả là vận mệnh của Lê quốc cũng sẽ bị diệt!

Mà Diệp Vô Trần có thể hiểu được chuyện này, thì làm sao Diệp Cảnh Thiên có thể không hiểu?

Nhưng hắn vẫn phải cưỡng chế đem kéo đứa con mình trở về, sau đó trực tiếp quay đầu về phía Diệp Hồng, nói:

"Phụ thân, Thẩm gia tổn hại tánh mạng của dân chúng, quả thực là không bằng súc sinh. Nhưng mà bây giờ lại không phải là thời điểm để động thủ, thứ nhất, Dao nhi ở trận doanh bên kia còn chưa trở về, mặc kệ thế nào, cũng phải đợi Dao nhi trở về, mới được động thủ. Thứ hai, lần hạ độc này của Thẩm gia, cũng không tầm thường, ta hoài nghi.."

"Báo, khởi bẩm lão gia, vừa mới nhận được mật báo của Tề đại nhân, có người phong tỏa hết bốn thành!"