"Thế nào rồi Dao nhi, đã nhìn ra được manh mối gì chưa?" Diệp Tịch Dao vừa ra khỏi doanh trai, lão Hầu gia nóng vội lập tức truy vấn hỏi. Diệp Thanh Thư ở một bên cũng nhìn về phía Diệp Tịch Dao, vẻ mặt khẩn trương.
Diệp Tịch Dao gật đầu: "Ân, có thể xác định rằng là có người hạ độc!"
Kỳ thật, ngay từ lúc bước vào Thiết Giáp doanh, phản đầu tiên của Diệp Tịch Dao chính là: Ôn dịch!
Dù sao, diện tích lớn như vậy, trừ bỏ ôn dịch, không có một loại bệnh nào có thể khủng bố như vậy. Cho nên, trước tiên việc đầu tiên mà Diệp Tịch Dao muốn xử lý, đó là lấp đất chôn những đồ vật mà bệnh nhân đã nôn ra, cũng như là thi thể của những người đã chết, không những thế còn chặt đứt nguồn nước để phòng ngừa ôn dịch lan tràn ra ngoài.
Nhưng lúc sau Diệp Tịch Dao lại cảm thấy không đúng. Bởi vì tuy rằng bệnh dịch có tính lây lan cực mạnh, nhưng thời gian phát bệnh đến lúc tử vong cũng sẽ không nhanh chóng như vậy. Hơn nữa trừ bỏ Thiết Giáp doanh, khu vực bên ngoài không có một dấu hiệu gì của bệnh tật cả.. Hiển nhiên là có điều kỳ quặc.
Cho nên, xem xét các mức độ tình trạng bệnh khác nhau, từ nhẹ tới nặng, rốt cuộc Diệp Tịch Dao cũng khẳng định: Trước mắt khiến cho Thiết Giáp doanh trở thành tình trạng như hiện tại, đầu sỏ gây nên căn bản không phải ôn dịch, mà là một loại kịch độc có thể so sánh với ôn dịch!
Loại độc này là được pha chế từ các loại hỗn hợp độc trí mạng khác nhau. Loại bệnh này phát tác một cách âm thầm, giống như bị đau bụng bình thường, làm cho người ta xem nhẹ tính chất của nó. Mà một khi kéo dài, cơ thể của người trúng độc rất nhanh sẽ bị ăn mòn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ nhanh chóng đem người bệnh biến thành thây khô, sau đó là tử vong!
Hơn nữa bệnh tính này vô cùng đánh sợ.. Nếu bản thân nàng tới muộn hai ngày, cả Thiết Giáp doanh sẽ là thi cốt chất như núi, đến cả chó gà cũng không tha!
Quả thực là âm hiểm tới cực độ!
Nháy mắt dưới đáy mắt Diệp Tịch Dao xẹt qua một tia lạnh lùng. Nghe vậy, lão Hầu gia cả kinh, nhưng Diệp Tịch Dao lại không có thời gian giải thích, lập tức cầm lấy bút lông đã chuẩn bị tốt, thoăn thoắt viết ba trương giấy, giao cho Diệp Thanh Thư đang đứng ở một bên, nói:
"Tình trạng nhẹ, trung bình, nặng, cứ y như toa thuốc mà chuẩn bị. Ngàn vạn lần chú ý, nước dùng không được lấy từ trong doanh địa, trực tiếp từ bên ngoài đưa vào, lúc sau lại tính tiếp."
"Vâng! Thuộc hạ lập tức đi làm!" Lúc đầu Diệp Thanh Thư còn nghi ngờ đối với Diệp Tịch Dao, nhưng liên tiếp các hành động của Diệp Tịch Dao từ trên xuống dưới, đã sớm làm cho hắn tâm phục khẩu phục, lập tức lên tiếng trả lời, xoay người đi xuống để an bài.
Hiện tại tạm thời đã xử lý xong chuyện binh lính bên này, Diệp Tịch Dao liền cùng Diệp Hồng đi xem xét các loại thực vật đã tiếp xúc với nguồn nước đang dùng. Kết quả không bao lâu, quả nhiên liền phát hiện ra manh mối từ trong một ít rau dưa ở góc bếp.
Thì ra, nguồn nước của Thiết Giáp doanh là lấy từ một cái giếng nước ngay tại nơi này, người ngoài không thể tiến vào trong này được, tự nhiên không thể nào hạ độc được; lương thực của quân doanh đều là người của Diệp gia đưa tới, cũng vô pháp nhúng tay; chỉ có rau dưa mà Thiết Giáp doanh sử dụng hàng ngày, là mua từ người bên ngoài, có khả năng người thừa cơ hạ độc chính là đây.
Tìm được nguồn nước nhiễm độc, lúc sau lại xử lý tốt. Nhưng vì phòng ngừa.. Diệp Hồng liền đem toàn bộ tất cả rau củ đều thanh trừ sạch sẽ, những gì mà quân doanh thiếu sẽ do người Diệp gia đưa tới. Về phần nước dùng để sinh hoạt, Diệp Tịch Dao sai người đun lên mới được dùng, để ngừa vi khuẩn nảy sinh, bệnh độc lan tràn.
Một phen chỉnh lý một cách mạnh mẽ, tình huống lập tức xoay chuyển.
Hơn nữa bên trong Thiết Giáp binh, các linh giả võ tu nhiễm bệnh ở mức độ nhẹ vào đêm đó liền khôi phục lại khỏe mạnh. Chúng binh lính thấy vậy, liền lập tức thắp lên hy vọng, vui mừng khôn xiết, không khí lo lắng bao phủ cả Thiết Giáp doanh, trong nháy mắt liền tan thành mây khói!
Nhưng giờ đây trong một doanh trướng của Thiết Giáp doanh, không khí lại đông lạnh..