Cả thành giới nghiêm, các ngã đường không có một bóng người.
Thiết Giáp binh vừa thấy Diệp Tịch Dao dừng lại, lập tức ngưng thần nín thở.
Lúc này, Diệp Tịch Dao hơi nheo hai mắt lại, trầm ngâm nhìn bốn phía.. Cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên một tòa nhà cách đó không xa.
Ngôi nhà này khá lớn, được ngăn cách với Thẩm gia bằng một bức tường. Cửa gỗ được sơn màu đỏ, hiển nhiên ngôi nhà này dành cho người phú quý, nhìn vào liền thấy được sự phóng khoáng của gia chủ.
Lập tức Diệp Tịch Dao không một tiếng động nâng một ngón tay chỉ vào ngôi nhà kia, tiếp theo Thiết Giáp binh lặng yên không một tiếng động tản ra, đem ngôi nhà kia vây chặt đến mức con kiến cũng không thể chui lọt.
Trong ngôi nhà im ắng, nhưng sau đó lại truyền đến tiếng nổ. Diệp Tịch Dao đáy mắt xẹt qua tia sáng, lập tức dẫn người đá văng cửa ra, trực tiếp xông vào.. Nhưng vừa mở cửa vào, mọi người đều không khỏi sững sờ.
Thì ra chỉ thấy, lúc này ở giữa nhà có một khối thi thể của một ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi.
Dáng người của lão nhân kia ốm yếu, một thân áo vải, chắc hẳn là là nô bộc coi giữ ngôi nhà này. Nhưng vẻ mặt của hắn có chút khủng bố, hai mắt trợn trắng, phi thường hoảng sợ, nhưng trên người lại không có một vết máu..
"Đừng động vào hắn, có độc!"
Diệp Tịch Dao chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra được manh mối. Lên tiếng nhắc nhở Thiết Giáp binh ở đằng sau, đồng thời giương mắt nhìn bốn phía, quả nhiên lập tức thấy ở một góc, có một khối thi thể của một bà lão.
Hai người đều là trúng phải kịch độc nên mới bị mất mạng. Mà người hạ độc, nếu nàng đoán không sai thì chắc hẳn là..
"Xuất hiện đi, Bạch Thủy Tiên!"
Quay đầu nhìn về hướng đông của một căn phòng, Diệp Tịch Dao giương giọng hô lên. Dứt lời, quat nhiên trong sương phòng kia truyền đến một tiếng động rất nhỏ, nhưng qua giây lát lại tiếp tục im lặng như tờ, tiếp theo không qua bao lâu, một giọng nữ cao ngạo vang lên, từ trong phòng đi ra.
"Hừ! Ngươi nếu đã biết ta là ai, cũng dám đến đây làm càn?"
"Ngươi cảm thấy ta không dám làm càn, vậy tại sao ngươi lại còn bỏ chạy?"
"Ngươi.."
Thời điểm người áo xanh vây công Diệp gia, Bạch Thủy Tiên vẫn luôn ở tại Thẩm gia. Nhưng trước đó, Thẩm gia bị chém giết đến chó gà cũng không tha, mà nơi Bạch Thủy Tiên ở chỉ cách Thẩm gia một bức tường.. Hiển nhiên, nàng ta vừa thấy tình hình không tốt, định dẫn người chạy đi trước.
Nội tình bị Diệp Tịch Dao vén lên, vốn Bạch Thủy Tiên là người kiêu ngạo lập tức thẹn quá hóa giận, tiếp theo chỉ nghe trong sương phòng truyền đến tiếng nổ, hai gã linh giả lục giai đồng thời từ trên nóc nhà phi xuống, cầm theo pháp khí là hai thanh đao hoàng giai hệ hỏa, chém thẳng về hướng Diệp Tịch Dao!
Đáng tiếc, Diệp Tịch Dao đã sớm có phòng bị. Ngay tại lúc hai người vừa phi thân tới, Thiết Giáp binh ở xung quanh lập tức tiến lên, đem hai người kia bao vây, không bao lâu, liền đem hai gã lục giai kia giết chết!
Diệp Tịch Dao đứng ở một chỗ, vẫn chưa hề động đậy dù chỉ một chút.
Lần thứ hai ở trong nhà lại khôi phục yên tĩnh.
Mà sương phòng phía đông cùng lúc đó bị phá hủy, đồng thời cũng mất đi tác dụng của nó, Bạch Thủy Tiên lập tức lộ diện trước mặt Diệp Tịch Dao.
Quần áo trắng như tuyết, cao quý lạnh ngạo.. Bạch Thủy Tiên vẫn trước sau như một là bộ dáng kiêu ngạo của lúc trước. Chính vào giờ khắc này, tay nàng ta lại bóp lấy cổ của một nam hài khoảng mười một, mười hai tuổi, đồng thời giương môi cười nói:
"Ngươi là người của Diệp gia, nghe nói người Diệp gia trung hậu nhân nghĩa.. Như thế nào, giờ ngươi vẫn muốn giết ta? Vậy đến~! Chỉ cần ngươi dám tiến đến một bước, ta liền bóp chết tiểu súc sinh này!"
Bạch Thủy Tiên không hề làm bộ, dứt lời, tên tay dùng sức, nam hài mặt mũi bầm dập vốn đang lâm vào hôn mê, gương mặt nhất thời trở nên thống khổ.
Thấy tình hình như vậy, quả nhiên Thiết Giáp binh ở xung quanh không dám vọng động. Bạch Thủy Tiên vừa thấy chiêu này dùng được, lập tức vô cùng đắc ý, nhưng ngay tại lúc này, một tiếng cười lạnh vang lên, Diệp Tịch Dao từng bước tiến lên.
"Ta bước tới rồi, ngươi bóp chết hắn đi!"