Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 110: Hình tượng giáo dục [thượng]




Giữa trưa yên tĩnh, gió nhẹ nhàng thồi vào trong toàn bộ phượng loan điện, làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ. Nhưng yên tĩnh này cũng không có liên tục bao lâu, rất nhanh đã bị âm thanh trong điện truyền đến mà đánh vỡ.

“Không, không phải như thế. Chàng nên tưởng tượng chính mình thành người lợi hại nhất, lớn nhất.” Tô Lệ Nhã cao giọng nói.

Âm thanh tạm dừng một chút. Sau đó lại vang lên.

“Không phải như thế. Ánh mắt của chàng phải lợi hại một chút. Lợi hại một chút. Biết không? Chính là làm cho người khác nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi, không dám nhìn ánh mắt của chàng.”

........

Cung nữ thái giám đang làm việc ngoài điện đều hai mặt nhìn nhau, không biết hoàng hậu nương nương đang ở bên trong răn dạy ai.

Trong điện, chỉ thấy Tô Lệ Nhã vẻ mặt thở hồng hộc ngồi ngay ngắn ở mép giường, tiếp nhận chén trà Lâm Tư đưa qua, uống, đến nhuận nhuận bởi vì vừa rồi liên tục cao giọng mà yết hầu vô cùng khô rát.

Đối diện là A Kim vẻ mặt u sầu tự hỏi. Ánh mắt thâm trầm?! Khí chất uy nghi?! Mấy thứ này là thế nào a? Trong ánh mắt hồn nhiên xuất hiện nồng đậm nghi hoặc.

Tô Lệ Nhã thấy thế không khỏi hơi hơi thở dài: Xem ra, vẫn là rất miễn cưỡng. Tuy rằng, nửa tháng này A Kim đã trưởng thành rất nhiều. Chính hắn cũng có tự giác muốn thành chỗ dựa cho nàng, bảo hộ nàng cùng cục cưng. Nhưng dù sao quyết tâm của A Kim khó có thể lập tức thành thực tế. Tầm mắt vừa nhấc, nhìn A Kim đối với gương đồng luyện ánh mắt. Nhìn hai mắt mở to, nghiến răng nghiến lợi, nếu là trước kia, nàng sẽ không chút khách khí cười rộ lên. Nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại. Hiện tại A Kim, cho dù ngay cả giả trang bộ dáng hung ác cũng không thành công. Dù sao, có người nào hung ác mà có ánh mắt hồn nhiên như thế?

Vẫn nhìn thấy tình huống này Lâm Tư bỗng nhiên xoay người ở bên tai Tô Lệ Nhã nói:“Nương nương, nghe nói gần đây các đại thần trong triều đình đều ầm ỹ muốn gặp ngài, giống như muốn cùng ngài báo một ít việc quan trọng.

Tô Lệ Nhã bên môi nổi lên hừ lạnh: Mấy đại thần này khẳng định là vì việc gần đây nàng che dấu trong phượng loan điện, không ra bên ngoài. Bọn họ tất nhiên sẽ có phỏng đoán. Sở dĩ muốn gặp nàng, cũng không phải có chuyện gì cần nàng chỉ điểm quyết định, chỉ sợ là muốn chứng thật thân thể nàng có phải thật sự không tốt, tiến tới coi đây là lý do, quang minh chính đại yêu cầu đem chức giám quốc tặng cho người khác thôi!

Vốn muốn cho Lâm Tư truyền lời cho Thượng Quan Hành tiếp tục tìm lý do áp chế yêu cầu này, nhưng tầm mắt nhìn thấy A Kim vẫn buồn cười đối với gương đồng tập luyện, một đạo linh quang hiện lên, chu bên môi nổi lên tươi cười nói:“Tiểu Tư, ngươi truyền ra tin tức: Nói ta ngày mai sẽ vào triều sớm, cùng quần thần thảo luận việc tế thiên vào ba ngày sau.” Ha ha, dùng lý luận suông để huấn luyện A Kim, còn không bằng để cho hắn chính mắt nhìn thấy cái gì gọi là thâm trầm, cái gì gọi là uy nghi. Ha ha, tin tưởng khi mấy lão hồ li trong nháy mắt chuyển biến sắc mặt hẳn là có thể dạy A Kim cái gì là thâm trầm. Về phần uy nghi, nàng tin tưởng chính mình có thể đảm đương chức lão sư làn.

Lâm Tư tuy rằng kinh ngạc với quyết định của Tô Lệ Nhã, nhưng nhìn dung nhan lóe ra tinh quang, biết nương nương nhất định là có dụng ý, liền gật đầu rời đi.

Tô Lệ Nhã sau khi hạ quyết tâm, liền hướng đứa ngốc còn đang nhếch miệng giả trang hung ác kêu to nói:“A Kim, không cần luyện.”

A Kim cúi đầu, vẻ mặt xin lỗi trở lại bên cạnh nàng, nói:“A Nhã, thực xin lỗi nga! Ta luyện không tốt.”

Nếu biểu tình như vậy xuất hiện trên mặt một hài đồng, sẽ làm người ta cảm thấy đau lòng, nhưng biểu tình này xuất hiện trên mặt một nam nhân trưởng thành, tuyệt đối sẽ làm người ta bật cười. Trong lòng buông tâm sự Tô Lệ Nhã lần này không chút khách khí cười ha hả.

“Ha ha.......”

Trong điện chỉ quanh quẩn tiếng cười như chuông bạc của nàng.

Tiếng cười như vậy làm A Kim sửng sốt, sau đó cũng tự nhiên ngây ngô cười theo.

Nàng rốt cục đình chỉ tiếng cười, con mắt sáng chống lại vẫn người đang ngây ngô cười, cười nói:“Đứa ngốc, ngươi cười cái gì a?”

“Ha ha, chỉ cần A Nhã vui vẻ, ta cũng muốn cười.” A Kim vẻ mặt hồn nhiên nói.

Nàng ngẩn ra, cảm động đánh sâu vào lòng của nàng. Cưỡng chế xúc động rơi nước mắt, nàng hướng bên người A Kim nghiêng tới, đem khoảng cách hai người bằng không, khí phun lam ti mê hoặc nói:“A Kim ngoan như thế, nên thưởng cho nga!” Vừa dứt lời, môi đã in lên trên bạc môi khêu gợi. Cái lưỡi thơm tho cười khẽ vẽ phác thảo môi hắn.

Mỗ đứa ngốc bỗng nhiên bị người hôn môi mà ngốc ngây ngẩn cả người. Thẳng đến cái lưỡi mê hoặc thơm tho luôn ở bên môi dụ dỗ hắn, cũng không vào cửa, rốt cuộc áp lực không được khát vọng trong lòng, bàn tay to duỗi ra cố định đầu nàng, làm càn trong miệng nàng. Một ngày này, Tô Lệ Nhã bị bắt cho mỗ đứa ngốc rất nhiều rất nhiều thưởng cho. Cuối cùng, bởi vì chu môi thũng đau mà liên tục hô đau kháng nghị, mới làm cho mỗ đứa ngốc không thể không đình chỉ đòi lấy thưởng cho.

...............................................................................................................................................................

Ban đêm trong phủ Tứ vương gia Long Kình Lệ, tiếng giao hoan trong phòng truyền ra làm người ta mặt đỏ tim đập.

“Ưm....... Vương gia tuyệt quá nha....... Thật thoải mái nha.......” Nữ nhân trên giường chính là thị nữ được Long Kình Lệ gần đây sủng ái nhất. Trong mắt tràn ngập tình dục giờ phút này vẻ mặt ái mộ nhìn chằm chằm nam nhân trên người. Nàng thật sự rất yêu Vương gia! Vốn nghĩ rằng dáng người gầy yếu, gương mặt xấu xí, vĩnh viễn chỉ có thể làm thị nữ hạ đẳng, như thế nào cũng không có nghĩ đến vào một tháng trước, nàng bởi vì ngẫu nhiên đưa trà giả rượu cho Vương gia mà chiếm được Vương gia sủng hạnh. Hơn nữa sủng hạnh này đã duy trì một tháng.

Bỗng nhiên nàng khẽ nhếch môi đỏ mọng làm cho người đè lại. Không, không phải âm thanh hắn muốn nghe. Hắn muốn nghe là âm thanh của nàng, nhắm mắt lại, trong đầu ảo tưởng nàng biểu tình mềm mại đáng yêu ở dưới thân chính mình hầu hạ, tưởng tượng thấy tiếng rên rỉ động lòng người, hắn tăng nhanh tốc độ lên, dưa dục vọng của chính mình lên cao trào.

Vì thở dốc, Long Kình Lệ không chút lưu ý tự tới người bởi vì liên tục giao hoan mà ngất đi, cầm lấy xiêm y ở đầu giường mặc vào, trở lại thư phòng.

Vừa vào thư phòng, một bóng đen tiến vào. Cao Thận quỳ nói:“Vương gia, hoàng hậu nương nương ngày mai sẽ chủ trì lâm triều.”

Long Kình Lệ trong mắt hiện lên hưng phấn nói:“Nàng rốt cục xuất hiện.” Sau đó, trong mắt hắn hiện lên thâm trầm nói:“Tình trạng Hoàng Thượng thế nào?”

Cao Thận trả lời:“Vẫn là giống như hài đồng.” Cho dù Tô Lệ Nhã cùng Thượng Quan Hành còn muốn dấu giấu giếm tình huống của A Kim, nhưng giấy làm sao gói được lửa. chưa kể trong cung là nơi tụ tập nhiều người như thế? nửa tháng này, Long Kình Lệ không có phát động đại thần, mãnh liệt yêu cầu gặp Hoàng Thượng, thứ nhất muốn biết rõ Hoàng Thượng biến ngốc có phải là sự thật không, hay là Hoàng Thượng dùng thủ đoạn để tính kế bọn họ, thứ hai cũng là đang đợi thời cơ tốt nhất. Vốn, tính vào ngày tế thiên, vạch trần Hoàng Thượng đã trở thành một người không thể thống trị quốc gia. Nhưng khát vọng muốn gặp Tô Lệ Nhã, làm hắn rốt cục bắt đầu phát động đại thần trong triều. Dù sao, vật thay thế đã không thể thỏa mãn hắn.

Long Kình Lệ khó nén hưng phấn nói:“Cao Thận, ngươi lui xuống chuẩn bị cho tốt.” Hắn muốn khi gặp lại nàng, có thể cho nàng một ấn tượng hoàn toàn mới.

“Dạ.” Cao Thận lĩnh mệnh rời đi.

.........................................................................................................................................................

Trong thư phòng Hách phủ, Hách Huy vẻ mặt thâm trầm nhìn ánh nến nhảy lên: Ngày mai, hoàng hậu nương nương vào triều. Nàng sẽ làm như thế nào đối mặt quần thần? Dù sao tình trạng hiện tại của Hoàng Thượng giống như hài đồng.

Hắn đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, nhìn trăng tròn bị mây đen che khuất một nửa, trong mắt lóe quang mang: Chẳng lẽ hắn sai lầm rồi? Không nên đem vận mệnh toàn tộc đặt trên người nương nương. Lấy tình huống hiện tại của Hoàng Thượng , ngay cả tế thiên ba ngày sau đều có vấn đề, lại càng không nói việc cầm quyền thế. Chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi? Bên tai vang lên giọng nói oán giận của Dương gia cùng Liễu gia. Chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi? Trước mắt hiện ra cải cách quan chế, trong mắt u buồn bị kiên quyết thay thế: Không, hắn tin tưởng ánh mắt của mình. Lấy năng lực của hoàng hậu nương nương nhất định sẽ nghĩ biện pháp đối phó Tứ vương gia. Hơn nữa, giờ phút này hắn cho dù muốn quay sang trung thành với Tứ vương gia, nhất định sẽ bị Lã Trác nhạo báng, ngày sau Hách gia sẽ càng khó sống yên trong triều. Hắn hiện tại cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hoàng hậu nương nương.

...........................................................................................................................................................

Ánh nắng sớm chiếu xuống khắp nơi. Trong phượng loan điện vốn yên tĩnh, giờ phút này lại vô cùng náo nhiệt.

Chỉ thấy một thân hình cao ngất mặc trang phục thái giám khuôn mặt nhăn lại, ủy khuất nói:“A Nhã, mặt của thật kỳ quái! Thật trơn.” Người này diện mạo bình thường đến không thể bình thường hơn chính là A Kim đã được Lâm Tư dịch dung. Hắn lôi kéo y phục thái giám trên người cảm thấy vô cùng quái dị, không thoải mái nói:“Hơn nữa, y phục này cũng rất kỳ quái!”

Tô Lệ Nhã buồn cười, giúp hắn sửa sang quần áo, ôn nhu nói:“A Kim ngoan, nhẫn nại một chút. Rất nhanh, sẽ chấm dứt. Chỉ cần chàng ngoan ngoãn, chờ sau khi lâm triều xong, ta sẽ cho chàng rất nhiều rất nhiều rất nhiều thưởng cho nha!”

“Rất nhiều rất nhiều thưởng cho?!” Đứa ngốc trong mắt hiện ra tinh quang, sau đó lôi kéo tay nàng nói:“A Nhã, vậy nhanh chút.”

Nàng buồn cười nhìn A Kim đơn thuần đã bị dụ dỗ nói:“Tốt lắm. Rất nhanh thôi, bất quá, chàng nhớ rõ lời ta căn dặn khi nãy không?”

“Ừm, ta nhớ rõ. Một lát vô luận nhìn thấy bất luận kẻ nào, phát sinh chuyện gì cũng không được lên tiếng.” A Kim dùng sức gật đầu nói.

“Ừm. Ngoan.” Tô Lệ Nhã yên tâm nói:“Tốt, chúng ta đi vào triều thôi!”

“Vào triều , vào triều......” A Kim hưng phấn mà ồn ào.

Tô Lệ Nhã dừng bước, đôi mắt đẹp quét tới.

A Kim lập tức ý đưa tay lên miệng:“Hu - - im lặng - -”

Tô Lệ Nhã buồn cười thấy A Kim rốt cục thu hồi giọng nói, sau đó tiếp tục bước đi.