《Dịch - Văn Giai Hài Tử
Beta - Lý Gia An》
============❤️============
Tấn Thành, đại doanh U quân.
Trời vừa tờ mờ sáng, các binh sĩ đã thức dậy dọn dẹp đại doanh, lá cây rơi rụng được quét dọn sạch sẽ, đợi đến khi làm xong công tác vệ sinh thì mặt trời cũng đã ló dạng đôi chút. Binh sĩ liền đi ra mở cổng.
Trước cổng doanh là một hàng dài bệnh nhân đứng chờ sẵn, họ muốn nữ đại phu khám chữa bệnh cho mình.
Lý Ninh Ngọc bệnh nặng hai ngày, vừa mới lấy lại chút sức đã vội vã chạy đi khám bệnh, Chúc Lam sốt ruột khuyên ngăn nàng nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được. Mỗi ngày đều đặn lặp đi lặp lại như vậy. Chúc Lam cảm thấy cho dù thiên lôi giáng sấm ắt hẳn cũng không bao giờ ngăn được ý định của Lý Ninh Ngọc.
Không khuyên được Lý Ninh Ngọc, Chúc Lam hết cách đành phải chọn lựa đi theo ý muốn của nàng ấy. Nàng xắn tay áo vào phụ giúp, chẳng hạn như ghi đơn thuốc, sắc thuốc, phụ một ít việc vặt để Lý Ninh Ngọc tập trung bắt mạch. Lý Ninh Ngọc một lần ngồi xuống là ngồi cả ngày, liên tục châm cứu cho biết bao nhiêu là bệnh nhân, ấy vậy mà sắc mặt nàng vẫn không đổi. Chúc Lam ngồi ở bên cạnh ghi đơn thôi mà cả người đau nhức, tay thì mỏi nhừ. Nhìn sức chịu đựng của Lý Ninh Ngọc tốt như vậy, trong lòng nàng không tránh khỏi việc sinh ra cảm giác nể phục.
Phương pháp chích máu trị liệu của Lý Ninh Ngọc được truyền đi rộng rãi, trong dân gian bắt đầu gọi nó là liệu pháp thần thánh, vì vậy số lượng bệnh nhân của nàng ngày một nhiều, đến nỗi những thái y được điều tới trị dịch đều vắng tanh không một bóng người, tất cả đều đổ dồn về phía nàng mặc cho phải đứng xếp hàng chờ đợi rất là lâu.
Bên ngoài khu y viện của thái y vắng vẻ, đìu hiu. Chỉ có vài thái y thi thoảng ra ra vào vào, bọn họ nhàm chán không có việc gì làm nên kéo nhau ra ngoài đứng, chấp tay sau lưng mà liếc nhìn về phía kia đông đúc bệnh nhân. Trong lòng không tránh khỏi sinh ra cảm giác oán hận, bọn họ đường đường là thái y của triều đình, danh cao phận lớn, vậy mà bách tính lại không đặt họ ở trong mắt, tình nguyện dãi nắng dầm mưa chờ đợi một nữ nhân bàng môn tà đạo trị liệu chứ nhất quyết không chịu để họ điều trị.
Nguyên một nhóm thái y đều sinh lòng bất mãn với Lý Ninh Ngọc nhưng họ lại e ngại thái sơn chống đỡ sau lưng nàng nên họ chỉ có thể nuốt oán khí này xuống, len lén nhỏ giọng chỉ trích phương pháp của nàng là quái gở tà môn. Lời chỉ trích càng nói càng quen miệng, càng nói càng quá đáng, cứ như vậy mà họ mặc sức thoá mạ Lý Ninh Ngọc. Đáng tiếc cho họ là lần chỉ trích này của họ lại lọt vào tai Chúc Lam. Vốn dĩ Chúc Lam vì quá mệt mỏi với công việc nên mượn cớ đi vệ sinh, tranh thủ thả lỏng cơ thể, nàng đi vòng vòng quanh doanh trại để hít khí trời, ai mà nghĩ tới lại để nàng nghe được những lời mắng chửi của nhóm thái y đối với Lý Ninh Ngọc, trong lòng nàng liền nổi lửa, tức giận tới mức gần như là hét toáng lên.
"Một đám lừa già các ngươi, không tài không đức, suốt ngày chỉ biết mở miệng nói xấu sau lưng người khác. Nếu đã không làm được gì thì ngậm cái miệng thúi lại hết cho ta."
Chúc Lam mắng xong thì tức giận đi về chỗ Lý Ninh Ngọc, trong miệng nàng không ngừng mắng chửi bọn họ là con lừa già ngu ngốc.
Lý Ninh Ngọc đang tập trung chẩn bệnh nghe được âm thanh tức giận của Chúc Lam thì ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cách nàng không ngừng tức giận trừng mắt nhìn về phía đám người của thái y viện. Nàng biết họ nói gì sau lưng nàng nhưng nàng không có quan tâm, nàng mỉm cười mang theo vẻ mặt bình đạm như nước nói với Chúc Lam.
"Không ngại, không cần tức giận. Bọn họ cũng là nghĩ đến nỗi khổ của bách tính mà thôi. Ngày mai mời họ đến chỗ ta tham vấn đi."
......
Khi mặt trời ngả về tây thì hàng dài bệnh nhân đã thưa bớt. Lý Ninh Ngọc tiếp tục khám bệnh cho đến khi không còn người nào nữa thì nàng mới đứng dậy đi tẩy rửa thân thể.
Lúc này, một trận vó ngựa từ phía cửa doanh truyền vào, chỉ thấy tín sứ mang theo phong thư giao cho vệ binh, sau đó vội vã lên ngựa phóng đi. Lý Ninh Ngọc cầm theo túi ngân châm đi qua nhìn chằm chằm vào phong thư.
Vệ binh nhìn thấy Lý Ninh Ngọc liền ngăn nàng lại, dâng thư: "Phu... Phu nhân, đây là thư tín của tướng quân từ Kế Châu gửi về."
Lý Ninh Ngọc hơi khựng người lại, nàng tiếp nhận phong thư, nói một câu cám ơn, sau đó mang phong thư về lại trướng bồng, do dự một chút mới cẩn thận mở thư ra xem.
Bên trong không đầu không đuôi, chỉ vọn vẹn ghi đúng hai chữ to đùng ở chính giữa, nét chữ nguệch ngoạc như giun, hoàn toàn bất đồng với bút tích gọn gàng hữu lực của người kia. Thế nhưng thông qua nét chữ này lại có thể thấy được người viết thư đã vội vã như thế nào, mảnh giấy viết thư nhăn nhúm, mà tay cầm bút đề thư cũng run rẩy không ngừng.
Nàng nhìn chằm chằm vào hai chữ trên tờ giấy, qua một lúc sau mới lặng lẽ vươn tay sờ vào nó. Đôi chân mày nàng giãn ra, nước mắt khẽ rơi xuống gương mặt xinh đẹp.
Nàng gửi cho Cố Hiểu Mộng mười chữ, người ấy trả lại cho nàng hai chữ, chỉ hai chữ thôi đã khiến trái tim nàng dịu lại.
"Bình an."
Bên ngoài thành Kế Châu của Ngu quốc, một nhóm nhỏ nam nhân mặc huyền giáp ngồi dưới ánh trăng vừa uống rượu vừa bàn kế đối phó kẻ thù. Mà bên cạnh bọn họ là một nữ nhân xinh đẹp, bộ dáng yểu điệu, mĩm cười ngọt ngào hầu rượu.
Phan Hán Khanh uống cạn chung rượu, cười nói: " Bạch huynh thật có phúc khí, đệ muội vừa ôn nhu vừa hiền tuệ thế này thật khiến người khác ghen tị. "
Bạch Tiểu Niên cảm thấy có chút xấu hổ, hắn khẽ liếc nhìn Hà Tiễn Chúc ở bên cạnh, sau đó ngượng ngùng lên tiếng: "Phan tướng quân, ta và Tiễn Chúc còn chưa thành thân, ngươi... Ngươi sao có thể gọi nàng là đệ muội đây."
"Hửm? Hà cô nương xinh đẹp như hoa, người muốn thú nàng quá môn nhiều không đếm xuể. Bạch trung tướng, ngươi phải cẩn thận một chút." Long Xuyên Phì Nguyên xoay chiếc nhẫn ngà voi trên tay mình, hắn liếc nhìn Hà Tiễn Chúc, trên môi nở ra một nụ cười đầy ẩn ý.
"Long Xuyên tướng quân, không phải Bạch mỗ không muốn, mà là Tiễn Chúc nàng ấy không muốn..."
"Được rồi, được rồi. Các ngươi một đám đại nam nhân lại ở đây tám chuyện nữ nhi thường tình, một chút chính sự cũng không bàn tới. Bây giờ, chúng ta tìm cách xem phải làm như thế nào để giải quyết tình hình khó khăn của hiện tại, phải làm như thế nào để đánh bại kẻ thù kia kìa?!"
Hà Tiễn Chúc liếc nhìn Bạch Tiểu Niên, nàng mỉm cười, âm thầm đưa ra sau lưng hắn, sau đó dùng sức vặn một cái. Bạch Tiểu Niên không kịp phòng bị liền bị đau mà kêu lên như tiếng ngựa hí, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể mỉm cười qua loa mà nhìn Hà Tiễn Chúc.
"Phải rồi hai vị tướng quân, Bạch mỗ ở bên cạnh kẻ thù nhiều năm, ta hiểu nàng hơn ai hết... Nếu hai vị tướng quân tin tưởng, ta nguyện đem hết sức mình ra cống hiến, đem toàn bộ giặc cỏ đánh ra khỏi bình nguyên Kế Châu để đại quân ta có thể dễ dàng Nam hạ. "
"Bạch trung tướng sao lại nói vậy, lần này Nam U bị dịch hạch hoành hành, công của ngươi rất lớn. Nếu như ngươi thật sự có cách đánh bại kẻ thù, Phan mỗ lập tức tấu lên hoàng thượng để ngài ban thưởng thật xứng đáng cho ngươi. Biết đâu lúc đó Phan mỗ sẽ phải gọi ngươi một tiếng Bạch tướng quân, còn Hà cô nương sẽ tướng quân phu nhân." Phan Hán Khanh mỉm cười, hắn nâng ly rượu trong tay lên tiếp tục nói: "Nào, cạn chung này, chúc mừng cho tướng quân tương lai của chúng ta, Bạch tướng quân!"
"Được, cạn!" Long Xuyên Phì Nguyên.
"Cạn!" Bạch Tiểu Niên ngửa đầu uống cạn chung rượu trong tay, sau đó cẩn thận lau vết rượu tràn ra nơi khoé môi.
......
Bóng đêm thâm trầm, ngọn nến trong phòng vần còn đang cháy sáng, mà bên trong giường không ngừng truyền ra những âm thanh réo rắt tình xuân.
Nữ nhân thở hổn hển tựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, qua một lúc mới ổn định lại được cơ thể, nàng đem ngón tay vẽ vòng vòng không có quy luật lên lồng ngực rắn chắc đó.
"Bạch Tiểu Niên, chàng không có điều gì muốn nói với ta sao?"
"Nàng muốn nghe ta nói gì?"
Bạch Tiểu Niên siết chặt thân thể ướt đẫm mồ hôi của Hà Tiễn Chúc vào lòng, hắn có chút không hiểu câu hỏi đột ngột của nàng là gì.
Hà Tiễn Chúc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Bạch Tiểu Niên, trong đôi mắt ngọt ngào và thâm tình ấy chỉ có nàng, khoé môi nàng khẽ câu lên.
"Ngày xưa cứ hai ngày ba bữa là chàng cầu hôn ta một lần, ta lần nào cũng từ chối bởi vì lúc đó chàng chỉ là một thủ vệ nhỏ nhoi, thân phận thấp bé. Bây giờ chàng đã là một trung tướng, vậy mà chàng chưa lần nào cầu hôn ta, chàng thay đổi rồi."
"Nàng đợi ta một khoảng thời gian nữa thôi." Đôi mắt Bạch Tiểu Niên bỗng dưng trở nên sắc bén, giọng nói cũng trầm xuống hẳn: "Ngày đó quyết định theo nàng đào thoát thì nàng phải hiểu lòng ta đối với nàng thế nào rồi. Ta luôn ghi nhớ và làm theo những gì nàng nói. Nàng nói, ta thân là đại nam nhân tuyệt đối không được đắm chìm trong tình cảm nam nữ. Ta nghe nàng, dốc lòng mưu cầu sự nghiệp. Hôm nay, đại quân Nam hạ, ta sẽ nắm chắc cơ hội này mà đánh thẳng vào U đô, dẹp yên chiến loạn..."
Bạch Tiểu Niên khựng người lại, hắn yêu thương nhìn nữ nhân hắn yêu, đôi môi có chút run rẩy mà mấp mấy.
"Ngày ta trở lại Ung đô, ta sẽ thú nàng."
......
Bên ngoài rừng cây của Kế Châu, cơn gió nhẹ thổi qua cuốn bay đi chiếc lá cuối cùng, đồng thời trả lại cho mặt đất bông tuyết đầu tiên.
Thời gian lặng lẽ trôi, bầu trời nhanh chóng trở nên trắng xoá, những bông tuyết thi nhau đổ xuống làm bước chân hành quân càng thêm gian nan.
Một nhánh quân ngàn người của Bắc Ngu âm thầm hành quân tới ngoại ô, cách bình nguyên Kế Châu tầm mười dặm. Như thường lệ, nhánh quân nhanh chóng bị phục kích. Quân mai phục của Nam U được huấn luyện rất tốt, từ ẩn mình đến siết chặt vòng vây đốn hạ kẻ thù, tất tần tật đều tuân theo chiến thuật một cách nghiêm nghặt.
Bạch Tiểu Niên chỉ huy binh lính chống trả lại, hắn âm thầm quan sát nhưng thật bất ngờ, quân phục kích không có chủ tướng thế nhưng tất cả lại hành động vô cùng chặt chẽ, từng bước di chuyển đều nhất quán theo phương trận.
Ở trung tâm trận là nhánh quân dùng thuẫn và đoản đao, hai bên sườn là hai nhánh kỵ binh, phía sau là bộ binh tinh nhuệ, lớp cuối cùng là bộ binh cùng cung binh. Lúc phòng thủ, hai bên sườn kỵ binh sẽ thu mình, đồng thời nhánh thuẫn binh sẽ hợp thuẫn lại tạo thành lớp lá chắn bảo vệ. Lúc tấn công, hai nhánh kỵ binh sẽ sẻ sườn bung ra, tựa như chim sải cánh, hoàn toàn thi triển được hết khả năng cơ động của kỵ binh.
Bạch Tiểu Niên híp mắt nhìn, hắn có cảm giác hình trận này rất quen thuộc.
"Là Nhạn Hồi trận. Tất cả theo ta đánh vào phía sau."
Ở Quan Hà, Cố Hiểu Mộng từng tiến hành một trận pháp tương tự, trận pháp này được cải tiến từ 'Nhạn Hình trận' trong binh thư. Vốn dĩ ở trung tâm trận là bộ binh, nay lại thay bộ binh thành thuẫn binh, đem bộ binh đẩy về sau, có tiến có lùi, khả năng phòng ngự của trận pháp tăng lên mạnh mẽ.
Nhưng trên đời này làm gì có trận pháp nào là hoàn hảo, nhược điểm của 'Nhạn Hồi trận' là hậu phương phòng thủ yếu ớt. Chủ tướng không thể tiến lên trước, chỉ có thể ở hậu phương điều khiển. Nếu cái 'đuôi Nhạn' bị chặt đứt, trận pháp tự nhiên sẽ bị hoá giải.
Mắt thấy thành công sắp đến tay thì trận pháp bỗng chốc đã biến đổi thành một phương trận khác. Toàn bộ binh sĩ đều thu lại đội hình, 'Nhạn Hồi trận' trong nháy mắt đã biến thành 'Chùy Hình trận'.(*)
(*) Chùy Hình trận: trận pháp hình nón chóp.
'Chùy Hình trận' dùng bộ binh ở phía sau trong 'Nhạn Hồi trận' biến đổi thành đầu chùy, hai cánh kỵ binh giữ nguyên, thuẫn binh bộc hậu, toàn bộ đều đem cung bĩnh bảo hộ ở trung khu.
'Chùy Hình trận', một trong những trận pháp được sử dụng thường xuyên trong các cuộc chiến. Ở trận pháp này, khả năng tấn công vô cùng cao, tuy nhiên toàn bộ sức mạnh lại phụ thuộc vào tướng lĩnh chỉ huy. Nếu tướng chỉ huy can đảm xông phá lên thì đầu chùy sẽ đánh gãy đội hình của quân địch một cách dễ dàng.
Bạch Tiểu Niên nhìn thấy trận pháp thay đổi vội vàng dừng lại hành động, hắn ngồi ở trên ngựa mà không ngừng quan sát tình hình phía trước.
Ngân giáp nữ tướng từ trong hàng ngũ bộ binh chậm rãi đi ra, trên tay nàng là thanh kim long trường thương mà Bạch Tiểu Niên rất quen thuộc – 'Diệt Thành'
"Theo ta nhiều năm như vậy lại không học được điều gì." Cố Hiểu Mộng nhếch môi cười, nàng bây giờ là mũi nhọn tấn công, đại quân sau lưng nàng chỉ cần một lệnh nàng ban xuống sẽ lập tức xông lên nhuộm đỏ chiến trường bằng máu của kẻ thù.
Bạch Tiểu Niên liếc nhìn Cố Hiểu Mộng, hắn tiến tới vài bước mà khiêu khích nàng: "Bớt lời nhảm nhí lại, có giỏi thì cùng ta một đấu một."
"Bạch Tiểu Niên, Bạch trung tướng, ngươi nghĩ kĩ một chút, ngươi có chắc là dám đánh một đối một với ta sao?" Cố Hiểu Mộng nhướn mày.
"Mắt chó sao nhìn người thấp kém, ta bây giờ đã sớm không còn là một thủ vệ nhỏ nhoi bên cạnh ngươi nữa."
Bạch Tiểu Niên nhảy khỏi lưng ngựa xông lên trước, tay lập tức rút trường kiếm treo bên hông ra nhắm thẳng Cố Hiểu Mộng. Mà Cố Hiểu Mộng nhìn Bạch Tiểu Niên tấn công mình, trên môi nàng liền nở một nụ cười xem thường.
"Hửm? Rất tốt, ta cũng muốn xem thử chim sẻ bay cao hoá phượng hoàng rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh."
Phương Thiên Hoạ Kích khẽ động, lập tức đáp trả đòn tấn công của lưỡi kiếm sắc bén.
Lưỡng đạo ngân quang giao nhau, thân ảnh tung bay, lúc thì nhẹ nhàng như cánh én, lúc thì xẹt qua như tia chớp.
Kiếm quang mờ ảo tựa như mãng xà không ngừng phun nhả đầu lưỡi. Mũi thương bén nhọn xé gió tựa như du long xuất động.
Qua mấy chục hiệp giao đấu, cuối cùng ngân giáp nữ tướng cũng chiếm thế thượng phong rõ ràng, nhân lúc lưỡi kiếm của Bạch Tiểu Niên còn chưa kịp thu hồi, Phương Thiên Hoạ Kích như sét đánh xuống, đến khi gần đánh xuống đỉnh đầu đối phương thì mũi thương cố tình đánh lệch qua một bên, trực tiếp nện thủng mặt đất.
"Viện quân của chúng ta chưa tới kịp, bọn họ vẫn chưa phát hiện điều này, có cách nào tiếp tục cầm chân bọn họ không?" Cố Hiểu Mộng bí mật nói nhỏ vào tai Bạch Tiểu Niên.
Bạch Tiểu Niên vừa kịp xoay người đã ăn phải một cước của Cố Hiểu Mộng, hắn tức giận huy kiếm tấn công nàng. Lợi dụng sự kéo gần khoảng cách mà nhỏ giọng đáp lời: "Bao nhiêu người? Cần bao nhiêu thời gian?"
"Tối đa ba vạn, dịch bệnh hoành hành khó lòng trưng binh. Hầu hết binh sĩ đều đến từ các cứ nghĩa quân do bách tính tự mình nổi dậy chống lại triều đình trước kia, ngươi giúp ta cầm chân họ năm ngày... Nếu như không được, ta sẽ rút quân về Vũ quận thủ thành, tuyệt đối không cho kẻ thù tiến quân tới Tấn Thành."
Cố Hiểu Mộng dùng thương phá kiếm, nàng huy thương trong tay, trực tiếp đem kiếm của Bạch Tiểu Niên đoạt lấy, xoay vòng vòng trên đầu mũi thương vài vòng rồi dùng lực hạ thương, mũi kiếm lập tức cắm thẳng xuống đất.
"Được, nhưng hôm nay ngươi phải thua ta."
Bạch Tiểu Niên bị tước mất vũ khí liền xông lên cố gắng chế trụ cây thương trong tay Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng lập tức dùng sức kiềm lại.
"Hôm nay không được, ta vốn chiếm thế thượng phong rõ ràng, bọn họ không có bị mù càng không phải là tiểu hài tử dễ dàng lừa gạt. Ngày mai đi, giờ Thìn ngày mai ngươi dẫn theo Phan Hán Khanh, nói với hắn, ngươi đã thuyết phục được ta tin tưởng ngươi là mật thám, còn tiết lộ cho ngươi biết viện quân vẫn chưa tới. Đến lúc đó ta sẽ thiết lập Huyền Tương Chi trận để qua mắt tất cả, ngươi chỉ việc dẫn binh tấn công, ta ắt sẽ có cách để ta thua ngươi. "
Cố Hiểu Mộng đánh bật Bạch Tiểu Niên ra đoạt lại được thương, nàng cắm thương xuống đất, sau đó đạp vào thân thương mượn lực bay lên, một cước đạp thẳng vào đầu vai Bạch Tiểu Niên, mặc dù nàng đã kiềm chế lại sức lực khi tung chiêu thế nhưng Bạch Tiểu Niên nhận lấy một đòn này vẫn ăn đau văng xa cả chục trượng.
Ai thắng ai bại, kẻ có mắt đều nhìn ra được.
"Tài không bằng người, ta cam bái hạ phong."
Bạch Tiểu Niên ngồi dậy, nhặt lên thanh kiếm đang cắm chặt dưới đất, xoay người phun ra một ngụm máu tươi.