Ngọc Lâu Xuân

Ngọc Lâu Xuân - Chương 47-1




Cho người ngoài đều lui ra hết, Liêu thị hòa ái cùng Sơ Niệm nói vài câu chuyện phiếm, sau đó liền thở dài: “Chớp mắt một cái, tiểu nhị đã ra đi gần một năm rồi. Giờ phút này nhớ tới, ôi người làm mẹ như ta, trong lòng vẫn rất khó chịu…” Nói rồi, bà rút ra chiếc khăn tay từ trong tay áo, nhè nhẹ xoa xoa khóe mắt.



Sơ Niệm thấy mắt bà đỏ ngầu, nhớ tới những chỗ tốt của Từ Bang Đạt khi còn sống, trong lòng nàng cũng hơi phiền muộn. Một nam tử như vậy, nếu không phải người sớm ra đi, cho dù cả đời này không thể viên phòng, nàng cũng nguyện ý theo hắn đến già…



Liêu thị hít vào một hơi, thấy Sơ Niệm cúi đầu không nói, bà nhích lại ngồi gần bên người nàng một chút, nắm lấy tay nàng, nhìn nàng nói: “Vợ tiểu Nhị, từ ngày ngươi vào cửa đến giờ cũng một năm rồi. Ta nhìn thấy được, ngươi là đứa con ngoan, ôn lương nhu trinh (*), không những ta, chúng ta Từ gia từ trên xuống dưới nhắc tới ngươi, không ai nói không tốt…”



(*) ôn hòa, lương thiện, nhu mì, tiết hạnh



Sơ Niệm đã quen dáng vẻ ra uy ngày thường của Liêu thị. Bà ta đối với nàng mặc dù cũng xem như hòa nhã, nhưng hành động thân thiết như vậy, cũng chưa từng có bao giờ. Tay bị nắm lấy, còn nghe bà khen bản thân như vậy, trong lòng thoáng lộp bộp một chút, liền đoán được lời bà ta sắp nói. Truyện được đăng chính thức tại



Nàng luôn chờ bà mở miệng, đề cập đến chuyện con thừa tự. Nhưng mãi mà vẫn không thấy động tĩnh, thậm chí ngay cả người nhà Từ Thuyên, cũng đã lâu không tới lui trong phủ, chắc là bị ngăn cản. Cho nên ngoài mặt nàng mặc dù không có gì, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ đời này, trong đầu Liêu thị lại không có ý niệm về con thừa tự khiến nàng thủ tiết? Nàng luôn cảm thấy điều đó là không thể tưởng tượng, thậm chí mơ hồ cảm thấy bất an, dường như có chuyện gì có quan hệ đến bản thân mình đang lặng lẽ phát sinh, mà nàng lại hoàn toàn không hiểu được là chuyện gì. Lúc này rốt cục đợi được Liêu thị mở miệng, nàng ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Nhân tiện nói: “Mẫu thân khen trật rồi. Con cũng không tốt như mẹ nghĩ đâu.”



Liêu thị vốn tưởng rằng nàng sẽ đáp những lời đại loại như “Đều là bổn phận người vợ”, không ngờ tới nàng lại nói một câu như vậy. Bà thoáng ngẩn ra, cũng không nghĩ ngợi gì, quyết định nói rõ. Hắng giọng, nhân tiện nói: “Mẹ hôm nay lại đây, kỳ thật là có chuyện muốn cùng ngươi thương nghị. Tiểu nhị ra đi, cũng chưa để lại cho ngươi con trai con gái gì. Mẹ hiểu dù ngươi lập chí thủ tiết, có điều một người phụ nữ không con không cái, sau này cũng không chỗ nương tựa. Dù sao cũng không phải chuyện đáng kể gì. Mẹ liền nghĩ giúp ngươi tìm một đứa con trai thừa tự. Thế thì khi già ngươi có chỗ dựa, sau trăm tuổi, hương khói của ngươi cùng Bang Đạt cũng có thể kéo dài. Ngươi thấy như thế nào?”



Sơ Niệm thầm hít một hơi, đợi tim đập ổn định rồi, nàng nhìn về phía Liêu thị, nói: “Mẹ, con cũng có mấy câu muốn nói, cứ nghĩ khi nào thì đi tìm người, còn chưa có cơ hội, vậy thì nhân dịp này đi. Chuyện mẹ nói muốn nhận con thừa tự, chỉ sợ con không tiện.”



Liêu thị trợn to mắt, sắc mặt khẽ biến. Sơ Niệm làm như không phát hiện, tiếp tục nói: “Có chuyện, có thể người không biết. Bang Đạt trước khi mất, từng dặn dò con, nói con nhất định không cần thủ tiết cho hắn, đồng ý cho con về nhà mẹ đẻ. Con đắng đo suy nghĩ, cảm thấy hắn đối với con thật quá tốt, do đó cũng quyết định như vậy. Vậy nên chuyện nhận con thừa tự dưới danh nghĩa của con, chỉ sợ con không thể chấp nhận.”



Khi nàng nói chuyện, ngữ điệu rất bình tĩnh. Sau khi Liêu thị nghe xong, sắc mặt cũng đại biến, nhìn chằm chằm nàng dường như không nhận ra nàng vậy, trong ánh mắt bà tràn đầy kinh hãi. Sau một lúc lâu, bà mới run giọng nói: “Vợ tiểu Nhị, có phải thân mình ngươi không khỏe nên hồ đồ rồi không? Sao lại nói ra những lời như vậy?”




Sơ Niệm suy nghĩ một chút, đứng lên khỏi ghế, rồi đi tới trước mặt Liêu thị quỳ xuống, khấu đầu, sau đó trịnh trọng nói: “Mẹ, con không nói năng hồ đồ đâu. Đây là lời Bang Đạt từng nói, cũng là ý của chính con.”



Trên mặt Liêu thị bùng lên sự tức giận. Ngón tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Sơ Niệm đang quỳ gối trước mặt mình, há to miệng thở dốc một lúc lâu, mới lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự suy nghĩ kĩ càng chưa? Chuyện như thế này, cũng không phải một mình ngươi muốn thế nào thì như thế đó. Tư gia có biết không?”



Sơ Niệm thưa: “Lần trước khi con trở về nhà thăm mẫu thân, có thoáng đề cập qua. Trưởng bối trong nhà nghe xong, cũng không phản đối.”



Liêu thị tỏ vẻ mặt không thể tin được, thất thanh nói: “Không thể nào! Bọn họ làm sao có thể cho phép ngươi làm ra chuyện như vậy? Ngay cả thể diện cũng không cần nữa sao?” Nói xong bà ta đứng bật dậy, trừng mắt nhìn nàng chăm chăm. Thấy nàng chỉ rũ mắt xuống, không nói tiếng nào, vẻ mặt không chút ngại ngần, chứng tỏ nàng đã sớm hạ quyết tâm, bà ta tức giận đến phát run, đi qua rồi đi lại hai vòng, rốt cục miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, cứng rắn nói: “Ngươi nếu đã nói ra những lời này, thì ta cũng nói thật cho ngươi biết. Ta đã nuôi dưỡng đứa bé ở bên ngoài gần một năm trời, sắp tới sẽ đem trở về đây. Ngươi thủ cũng phải thủ, không thủ cũng phải thủ(*)! Vì đứa nhỏ này chính là cốt nhục của Bang Đạt!”




(*) Thủ: thủ này là thủ tiết



Sơ Niệm kinh ngạc giương mắt, nhìn Liêu thị đứng ở trước mặt, vẻ mặt kiêu căng đang quan sát mình. Bỗng nhiên nàng nhớ tới việc Thu Liệu vô thanh vô tức biến mất hồi năm trước, loáng thoáng hiểu ra chuyện gì, nàng liền chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, nói: “Ý của mẹ, chẳng lẽ là nha đầu Thu Liệu kia đã sinh con cho Nhị gia?”



Liêu thị hừ lạnh một tiếng, nói: “Không tồi. Đứa bé đó, chính là cốt nhục của tiểu nhị do Thu Liệu sinh ra. Con ta nếu để lại tôn tử, ngươi đây chính là mẹ cả, còn muốn phũ tay tự tìm đường cho mình sao? Ta lúc trước chưa nói gì, là bởi đứa bé này tới không đúng thời cơ. Bây giờ có nói với ngươi cũng không sao, ngươi cũng không dám như thế nào.”



Chỉ trong nháy mắt, mà trong đầu Sơ Niệm xẹt qua không biết bao nhiêu ý niệm. Ngoài ý muốn, kinh ngạc, mờ mịt, mâu thuẫn tranh nhau mà đến…



Liêu thị thấy nàng cúi đầu không nói, cho rằng nàng đã bị áp đảo, khẩu khí tức giận trong lòng lúc nãy mới hơi thông một chút, vẫn cứng ngắt nói: “Đứa bé này ta nhất định phải ôm trở về. Sau này ngươi an tâm nuôi dưỡng, ta sẽ không để tâm những lời ngươi mới vừa nói kia nữa.” Truyện được đăng chính thức tại




Sơ Niệm trầm ngâm không nói, trong đầu bỗng nhiên liền xẹt qua sự việc vào ngày thọ của Tư quốc thái năm trước, khi Vân Bình tìm chỗ giải quyết lại ngoài ý muốn bắt gặp Từ gia lão Tam cùng Thu Liễu thâu hoan, trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm. Chờ Liêu thị nói xong, nàng ngẩng mặt nhìn bà ta, từ tốn nói: “Mẹ, chỉ sợ người bị nha đầu Thu Liễu kia lừa rồi!”



Liêu thị trợn mắt, tức giận nói: “Ngươi có ý gì?”



Sơ Niệm không nhanh không chậm nói: “Có một chuyện, chỉ sợ mẹ cũng không biết. Bang Đạt trước khi đi, đã nói với con rất nhiều lời. Ngoại trừ dặn con không cần thủ tiết, chàng còn nói với con, kỳ thật ngày ấy ở Lâm Phương Uyển, mặc dù chàng bị Tam gia dụ uống xuân dược, nhưng khí lực vẫn là không đủ, đến cùng cũng không thật sự làm chuyện đó với Thu Liệu. Chàng đã nói như vậy, Thu Liệu làm sao còn có thể mang thai con của chàng được? Nhất định là nha đầu kia muốn giữ mạng sống, cố ý nói gạt người thôi. Đến cuối cùng cha ruột của đứa bé này không biết là ai, sao mẹ có thể dễ dàng tin đó là cốt nhục của Nhị gia được?”



Đương nhiên Từ Bang Đạt không nói với Sơ Niệm những lời này. Nhưng hiện giờ khi Sơ Niệm nói ra, cũng đường hoàng có đầu có đũa. Liêu thị lại bị trạc trúng tâm tư, làm sao ngờ được Sơ Niệm đang bịa chuyện? Áp chế chột dạ, bà ta lạnh lùng nói: “Ta biết tiểu Nhị luôn luôn coi trọng ngươi. Nó nói với ngươi những lới này, bất quá là để dỗ dành ngươi vui vẻ mà thôi! Vậy mà ngươi cũng cho là thật sao?”



Sơ Niệm thoáng nhíu mày nói: “Đúng là như vậy? Con thật sự cũng hy vọng là chàng chỉ dỗ con. Nhưng lúc ấy chàng lại chỉ thiên mà thề, nói nếu lừa con, liền trọn đời không được siêu sinh!”



Mặt Liêu thị thoắt đỏ thoắt trắng, cương ở nơi đó sau một lúc lâu, bỗng nhiên rơi lệ, nói: “Được, được, ta đây nói thật cho ngươi biết. Đứa bé đó là của Tam đệ Bang Đạt. Ta vốn là muốn tìm cho ngươi đứa con thừa tự để sau này dưỡng lão. Hiện giờ Tam đệ ngươi có đứa bé này, lại không tiện nuôi dưỡng dưới danh nghĩa hắn, đưa đến chỗ của ngươi, chẳng phải càng tiện sao? Đứa bé này đã là cốt nhục của Từ gia ta, lại do ngươi nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, khi trưởng thành cũng dễ dàng thân cận. Ngươi bình thường đều rất nghe lời, vì sao lúc này lại không chịu tỏ chút lòng thông cảm chứ?”



Sơ Niệm nhớ tới bộ dáng đáng khinh của tên Từ Bang Thụy kia mỗi khi thấy mình liền nhìn chằm chằm không tha, thầm nghĩ lúc này nếu không liều mạng từ chối, sau này lại phải ở dưới tình huống Từ Nhược Lân như hổ rình mồi mà nuôi đứa bé có thể là con hắn, toàn thân nổi hết da gà. Trong lòng nàng thống khổ cũng không phải giả, nước mắt cũng thuận thế rơi xuống, nức nở nói: “Mẹ, đứa bé đã con của Tam đệ, càng không thể nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của con. Tam đệ hiện giờ còn chưa thành thân, sau này có chủ mẫu đến đây, biết chuyện trước đó hắn đã có đứa con, lại còn là do con nuôi dưỡng, nàng chẳng phải sẽ oán con? Con trăm ngàn lần không có gan đảm nhận trách nhiệm này.”



Liêu thị nghe đến đây đã hiểu, con dâu này uổng công cưới về rồi. Dầu muối không ưa, nàng ta quyết tâm muốn ra đi, cuối cùng bà lau khô lệ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta thật sự là trăm ngàn lần không ngờ tới, Tư gia môn hộ như vậy, thế nhưng lại dưỡng ra một nữ nhân như ngươi! Tiểu Nhị nhà ta thực mệnh khổ, trong kinh thành nhiều nữ tử trong sạch như vậy không cưới, sao lại cưới phải ngươi chứ?”