Ngọc Lâu Xuân

Ngọc Lâu Xuân - Chương 35




Thành Thanh Châu suốt một đêm nay, hoàn toàn hỗn loạn.



Trận nổ mạnh liên miên không dứt kéo dài hơn nửa khắc (tức khoảng mười phút) đến từ ngoài thành tây sơn, cơ hồ khiến cho toàn thành mọi người đều bừng tỉnh. Đèn đuốc đều sáng lên, trong tiếng ầm ầm ình ình, hỗn loạn tiếng trẻ con mới sinh khóc nỉ non, tiếng chó sủa, tiếng phụ nhân kinh hoảng gọi hán tử nhà mình. Khủng hoảng cùng xôn xao giống như cơn ôn dịch nhanh chóng lan tràn nở rộ khắp thành. Trên con đường phụ cận Phúc vương phủ, các hộ dân trước đó đã bị một trận chém giết cùng tiếng nổ mạnh từ chiếc xe ngựa làm bừng tỉnh, cũng không dám mở cửa ra coi có chuyện gì xảy ra. Kinh hồn táng đảm một hồi. Rốt cuộc cũng tới hồi kết thúc, khi tất cả mọi thứ đều lắng xuống, có người gan lớn rốt cuộc thử mở cửa ngóng, từ bên trong ló đầu ra tìm hiểu, lúc này mới hoảng sợ phát hiện, thì ra không chỉ ở phía tây sơn xảy ra chuyện, giờ phút này, cả mảnh trời đêm bên phía Bắc Sơn, bỗng nhiên đỏ hồng tựa như ráng đỏ vào thời điểm chạng vạng. Các nam nhân bất chấp sợ hãi, đều leo lên nóc nhà, xôn xao bàn tán kinh nghi bất định, ngóng cổ lên xem xét quang diễm kỳ quan diệu lệ này. Mặc dù cách một khoảng cách xa như vậy, cũng không chút trở ngại bọn họ cảm thụ được trận liệt hỏa hừng hực này cơ hồ có thể đem nửa bầu trời đêm biến thành ban ngày…



Tây môn cùng Bắc môn của thành Thanh Châu khẩn cấp mở ra. Trong tiếng sấm rền ầm ầm không dứt cùng hỏa ảnh cuồng vũ tứ phía, nhóm thân binh của Phúc vương phủ nhận được mệnh lệnh phân công đến xưởng quân công ở Tây sơn cùng kho lương khố ở Bắc Sơn. Đang vây quanh chờ cửa thành mở ra bỗng nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa hối hả, khi quay đầu lại là lúc, chúng hoảng sợ nhìn thấy một người mang theo một nữ tử, hãn mã dưới thân từ trong bóng tối điên cuồng phóng ra như sấm chớp. Cả người y nhuộm đầy máu, trên tay là một thanh trường đao bốn thước, tựa như có sát khí ác linh địa ngục cuốn theo, y không chút lưu tình phách trảm hết thảy chướng ngại ngăn trở trên đường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhìn huyết hoa tung bay trong hỏa ảnh rạng hồng, cảnh tượng này, giống như một màn luyện ngục chốn nhân gian, nhóm bộ binh vốn dĩ gác ở cổng thành, thế nhưng không dám tiến lên ngăn trở, ngược lại răm rắp dạt sang hai bên tránh đường, trơ mắt nhìn người nọ mang theo một thân huyết tinh, như cơn cuồng phong quét qua bên người cuốn ra khỏi cổng thành.



Sau khi Từ Nhược Lân thúc chiến mã dũng mãnh chạy ra khỏi bắc môn, quay đầu nhìn lại phía sau cách mấy chục bước vẫn còn bốn năm mươi kỵ binh vương phủ đuổi theo không tha, điện quang hỏa thạch, y lập tức ra quyết định, hét gọi Chu Từ Long đi theo bên cạnh: “Ngươi đưa nàng đi trước! Những người khác ở lại, theo ta cản đường phía sau!” Dứt lời ra sức nâng Sơ Niệm ở trước người lên, ném qua Chu Từ Long.



Một trận trời đất quay cuồng, Sơ Niệm còn chưa kịp có phản ứng gì, phía sau lưng xiêm y đã bị túm lấy, cả người đã bay sang trên lưng một con khoái mã khác. Chu Từ Long giúp nàng ổn định lại, lớn tiếng đáp lời, không hề chậm lại, thúc mạnh roi, ngựa liền chạy như điên về phía trước, đảo mắt đã phóng đi xa hơn mười trượng. Sơ Niệm cố gắng quay đầu lại, trong mắt lại bị gì đó mơ hồ che mất, nhìn không thấy y, trong tầm mắt phía sau phảng phất chỉ còn ánh lửa đang gào thét rống giận…



Từ Nhược Lân nhìn theo nhân mã đằng trước đi xa, bỗng dưng ghìm ngựa dừng lại, đề cương chuyển hướng sang mười mấy tên kỵ binh của vương phủ đang tê rống hò hét vây lên, y chậm rãi giơ lên trường đao bốn thước trong tay còn đang tí tách rỉ máu, thản nhiên nói với hộ vệ bên cạnh: “Hùng ưng bay lượn ở Yên Nhiên sơn, há lại thất bại trước một đám gà què do phúc vương phủ dưỡng ra?”



“Tuyệt đối sẽ không! Đại nhân!”



Bốn hộ vệ cùng lớn tiếng đáp, nhanh chóng phân ra hai bên sườn Từ Nhược Lân, cùng y sóng vai —— bọn họ đều là dũng sĩ trăm dặm mới tìm được một người, đi theo Từ Nhược Lân trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, bất luận là ẩu đả hay là ý chí, đều vượt xa khả năng người bình thường.



Cùng tiếng gầm lên giận dữ, vài đạo thân ảnh mạnh mẽ cùng ánh đao ào ào hướng tới nhóm kỵ binh đối diện đang sợ ngây người, phát động đòn tiến công sắc bén.



Lửa trên Bắc sơn càng cháy càng lớn, giống như một hồi lửa phẫn nộ đến từ sứ giả địa ngục A tu la, thề phải đốt tới khi tất cả đều hóa thành tro bụi….



— —



Chu Từ Long mang theo Sơ Niệm, liên tục phóng ngựa về phía trước, không ngừng nghỉ, thẳng đến khi phát giác ngựa dưới thân bắt đầu đuối sức sùi bọt mép, quay đầu lại nhìn về phía sau, thấy truy binh đã sớm bị bỏ rơi không thấy bóng dáng, lúc này mới dừng ngựa, tự mình xoay người đi xuống, lập tức cung kính nói với Sơ Niệm: “Phu nhân nắm chặt yên ngựa ngồi vững, tiểu nhân tìm một chỗ, để phu nhân dừng chân nghỉ ngơi.” Dứt lời hắn vọng khắp chung quanh, thấy một góc ở chỗ đất hoang phía trước cách đó không xa tựa hồ có tòa miếu nhỏ, hắn liền dắt ngựa từ từ đi đến nơi đó. Đến trước ngôi miếu, phát hiện là tòa miếu đổ nát hoang tàn, liền giúp đỡ Sơ Niệm xuống ngựa, dẫn theo nàng đẩy cửa đi vào.



Chu Từ Long tháo tấm ván cửa cũ nát cùng mấy thanh gỗ trên cửa sổ, lấy đá lửa từ trong túi da trên lưng ngựa, châm một đống lửa, hắn cởi áo khoác của mình ra trải lên chỗ đất trống cạnh đống lửa, lúc này mới nói với sơ Sơ Niệm: “Phu nhân, mời ngồi.”



Sơ Niệm chưa từng cưỡi ngựa, bị mang theo trên lưng ngựa chạy điên cuồng lâu như vậy, cả người gần như rụng rời. Sau khi hai chân đặt xuống đất, nàng phải cố gắng cầm cự lắm mới không ngã sấp xuống, giờ phút này không biết là vì lạnh hay vì duyên cớ nào khác, cả thân mình nàng đều đang lạnh run. Đống lửa cháy lên, nàng chậm chạp ngồi gần lại, cúi đầu nhìn thấy chính mình nguyên là một thân quần áo trắng thuần đã nhiễm đầy vết máu đỏ sẫm, nhớ tới một màn vừa qua, máu tươi ở trước mặt mình phun tung toé lên cao vài thước, nàng lại run rẩy một trận. Ngước mắt lên, lúc này nàng mới chú ý tới Chu Từ Long chẳng những cũng cả người đầy huyết, hơn nữa giờ phút này, máu tươi dường như còn đang chảy ra từ phía sau thấm qua lớp xiêm y rách nát của hắn, nàng không khỏi cả kinh kêu lên: “Thương thế của ngươi?”



Chu Từ Long sau lưng bị chém một đao rất mạnh, may mà có mặc bộ nhuyễn giáp trong người, nên tới giờ mới không phải thí mạng, nhưng quả thật cũng bị thương không nhẹ, vẫn cố nén mà thôi. Giờ thấy bị nàng phát giác, hắn vội xoay người sang chỗ khác, nói: “Không đáng ngại. Trong hành lý tùy thân của tiểu nhân có mang theo thuốc trị thương, tự mình xử lý là được. Phu nhân tự tiện.”



Sơ Niệm nói: “Thương thế của ngươi ở phía sau lưng, tự mình ngươi làm sao mà xử lý được? Để ta giúp ngươi!”



Chu Từ Long còn muốn từ chối tiếp, Sơ Niệm đã đứng lên khỏi đất, nghiêm mặt nói: “Nếu không có các ngươi liều mình bảo vệ, thì giờ phút này làm sao ta còn có thể bình yên đứng ở chỗ này nói chuyện như vậy? Xin cho ta tận chút sức mỏng này.”



Chu Từ Long thấy vẻ mặt nàng kiên quyết, vả lại thương thế phía sau lưng, tự mình xử lý quả thật cũng không thể tới đâu, nói tiếng tạ ơn, liền lấy ra thuốc trị thương cùng băng vải, xoay lưng về phía nàng rồi cởi nhuyễn giáp ra. Sơ niệm cẩn thận giúp hắn bôi thuốc, dùng vải băng bó lại. Chu Từ Long sau khi mặc lại quần áo, cúi mắt nhìn dưới đất, lại cung kính nói lời cảm tạ.




Sơ Niệm nhè nhẹ lắc đầu.



Vết thương trên lưng của Chu Từ Long, khiến nàng nghĩ tới Từ Nhược Lân thay mình chắn một đao kia cùng mũi tên trên cánh tay. Trong lòng đã sớm rối loạn thành một đoàn, nàng chậm chạp đi đến cửa miếu, tựa trán vào trên khung cửa lạnh lẻo, kinh ngạc nhìn về hướng Bắc Sơn giờ phút này ở phương xa xa kia vẫn có thể trông thấy ánh hồng. Rốt cục nhịn không được, nàng quay đầu lại nhìn về phía Chu Từ Long, hỏi: “Y… Y có thể xảy ra chuyện gì hay không?”



Cơ hồ là phải ngưng tụ hết toàn bộ khí lực toàn thân còn sót lại lúc này, nàng mới cuối cùng mới có dũng khí hỏi ra một câu như vậy. Hỏi xong, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền chảy ra.



Chu Từ Long có chút kinh ngạc. Không dám nhìn tiếp, chính là đáp: “Phu nhân yên tâm. Từ đại nhân không phải lần đầu tiên trải qua trường hợp này. Trước đây ở doanh địa Bắc Nhũng đại hãn, người cũng từng từ trong vòng vây trùng trùng điệp điệp mà bình yên thoát ra.”



Niềm hy vọng vốn dĩ như ngọm lửa dập tắt trong lòng Sơ Niệm lập tức được đốt lên. Cảm thấy chính mình bộc lộ tâm tình ra ngoài làm cho nam tử đối diện này tựa hồ có chút mất tự nhiên, nàng vội vàng giơ lên ống tay áo lau nước mắt. Lại hỏi: “Nhưng mà, vạn nhất y tìm không thấy chúng ta thì sao?”



Chu Từ Long nhìn nàng, nói: “Một đường đến đây, ven đường ta đều lưu lại ký hiệu. Người có thể tìm được.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Phu nhân vẫn là nên đi sưởi ấm hạ thân. Ta đi ra bên ngoài chờ.” Dứt lời hắn vội vàng ra trước cửa miếu.




Sơ Niệm rốt cục thả lỏng một chút. Lúc này nàng mới phát giác hai chân của mình vẫn đang run lên. Yên lặng quay lại với đống lửa ban nãy, nàng chậm chạp ngồi xuống, bình tĩnh nhìn ngọn lửa đang nhảy múa không ngừng. Không biết trôi qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, quả tim nhảy lên. Quay đầu nhìn lại, Chu Từ Long tươi cười đầy mặt tiến vào, nói với nàng: “Đại nhân bọn họ đã trở lại!”



Sơ Niệm đứng bật dậy, chỉ chớp mắt, đã thấy Từ Nhược Lân sải bước tiến vào, hướng về phía mình. Bước chân y thoáng tập tễnh, một thân đầy máu, trên mặt còn lưu lại nồng đậm lệ khí sát lục, nhưng đôi mắt nhìn về phía nàng, dường như lại hàm chứa ý cười.



Nàng không hề nghĩ ngợi, theo bản năng hướng về phía y. Mới vừa run giọng nói một câu: “Ngươi đã trở lại….” Khuôn mặt bị lửa hơ có chút nóng bỗng nhiên cảm giác thấy một tia mát lạnh, lúc này nàng mới phát hiện bản thân mình thế nhưng lại một lần nữa rơi lệ.



Thương thế của vài hộ vệ đều khá nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch, nhưng ngay cả rên cũng chưa rên một tiếng. Trong lúc Chu Từ Long ở một bên giúp bọn họ băng bó miệng vết thương, Sơ Niệm cũng đã đỡ lấy Từ Nhược Lân, chờ y ngồi xuống xong, nàng quỳ gối trước người y, giúp y cởi ra quần áo đã nhiễm đỏ như được lấy ra từ chậu máu. Sau đó nhìn thấy Chu Từ Long đi đến, dùng chủy thủ nhọn giúp y lấy ra đầu mũi tên còn cắm sâu trong thịt. Đinh một tiếng, sau khi đầu tên nhiễm đầy máu được lấy ra, miệng vết thương liền không ngừng chảy máu.



Thương thế của Từ Nhược Lân, với chính y mà nói, cũng không tính là cái gì. Vết thương chỗ bả vai bị chém vẫn chưa chạm đến xương cốt, chỗ trên cánh tay trái chờ cầm máu bôi thuốc xong, hẳn là sẽ không đáng ngại. Chính là giờ khắc này, lần đầu tiên trong cuộc đời y, nhìn thấy nàng dịu dàng quỳ gối bên cạnh chính mình như vậy, ở bên cạnh, run rẩy tự tay vào làm giúp chính mình bôi thuốc băng bó; ở bên cạnh, nước mắt kia như chuỗi trân châu bị đứt không ngừng rơi xuống; nhất thời thụ sủng nhược kinh, trong lòng y lại thấy thỏa mãn mà trước giờ chưa từng có. Chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, rốt cục y vẫn không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Ta không sao, nàng đừng khóc.”



Sơ Niệm cắn môi, cúi đầu ừ một tiếng. Giúp y buộc lại một vòng băng vải cuối cùng trên vai, cẩn thận thắt nút lại, sau đó khi hầu hạ y một lần nữa mặc lại quần áo, bỗng nhiên nàng trông thấy từ trong vạt áo rơi ra một chiếc khăn tay đã nhiễm vết máu loang lổ. Ngẩn ra. Khi nhặt lên, nàng lập tức nhận ra đó là chiếc khăn mà lúc trước nàng đã lấy gói điểm tâm đưa cho Triệu Vô Dạng, nàng giương mắt nhìn về phía y.



“Này….. Vô Dạng nói cho ta……”



Từ Nhược Lân thấy đôi mắt sáng của nàng nhìn sang, bỗng nhiên có chút chột dạ, ngượng ngùng giải thích.



“Từ đại nhân, Dương Dự, Thường Đại Vinh đến rồi!”



Ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến hai tiếng côn trùng đêm kêu to. Chu Từ Long lập tức thò người từ cửa vào, vẻ mặt vui mừng.



Sắc mặt Từ Nhược Lân lập tức chuyển sang nghiêm túc, dừng lời lại, bật dậy từ trên mặt đất, đi hướng ra ngoài.