Ngọc Lâu Xuân

Ngọc Lâu Xuân - Chương 32




Dương Dự dẫn người kéo hai cổ thi thể vào trong rừng sâu vứt bỏ, sau đó dùng tuyết lấp đi vũng máu lớn chảy ra trong lúc dụng hình mới rồi, trên mặt đất lập tức sạch sẽ, nhìn không ra nửa điểm dấu vết tàn sát nào.



Từ Nhược Lân đứng dậy, đoàn người lập tức đi theo lên ngựa một cách yên lặng, tiếp tục đi về hướng đông.



Y cùng với Dương Dự, trước đây đều từng đóng quân tại vùng này mấy năm, cho nên biết rõ đường. Đi về phía trước khoảng hơn mười dặm đường, bên cạnh bến phà Lâm Vân giang, có một cây cầu. Qua khỏi cây cầu này tiếp tục đi về hướng Bắc, là địa giới của người Xích Ma, mà rẽ về hướng đông nam, chính là con đường bình nguyên thông suốt tới Yến Kinh.



Trước mắt thì đây là con đường ngắn nhất, tốt nhất có thể lựa chọn.



Mỗi người đều hiểu rõ, phía sau, thậm chí ở phía trước, bất cứ lúc nào cũng đều có thể xảy ra một hồi truy sát mới chờ đợi chính mình. Cho nên mặc dù giờ phút này, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bên tai chỉ có duy nhất tiếng vó ngựa đạp tuyết, nhưng không ai dám có chút thả lỏng. Sau khi đi một hơi được hơn mười dặm đường, Từ Nhược Lân dẫn đầu đằng trước bỗng nhiên phóng ngựa chậm lại, mọi người lập tức cùng ngừng lại.



Xa xa ở bên tay trái, trên một vùng tuyết trắng rộng lớn trống trải, nơi nơi đều hổn độn dấu ấn vó ngựa cùng dấu chân người, binh khí khôi giáp rơi vãi ngổn ngang trên mặt đất, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hơn mười người nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết chết sống thế nào.



Thoạt nhìn, chỉ một lúc trước, nơi này vừa mới xảy ra một cuộc chiến quy mô nhỏ.



Dương Dự lập tức dẫn theo vài người xuống ngựa đến xem thử. Tới gần đó, hắn phát hiện những người nằm trên đất, ngoại trừ vài binh lính Đại Sở, những kẻ còn lại trên đầu kết đuôi sam đều là người Xích Ma. Lật vài binh lính Đại Sở kia lại để kiểm tra, phát hiện đều đã chết cứng ngắc. Ngược lại bên cạnh có một tên Xích Ma, nghe được động tĩnh, giãy dụa nâng mặt lên. Dương Dự đi tới, dùng tiếng Xích Ma nói vài câu xong, trong ánh mắt hoảng sợ cầu xin thương xót của đối phương, hắn không chút lưu tình mà rút đao liền kết liễu tính mạng kẻ đó. Sau đó nhanh chóng quay về, nói với Từ Nhược Lân: “Đám người Xích Ma này tới đây cướp bóc, chạm trán với binh lính tuần tra của quan phủ Đại Ninh, song phương phát sinh xung đột.”



Từ Nhược Lân khẽ nhíu mày.



Tộc người Xích Ma này ở trong mắt người Đại Sở là loại người ăn tươi nuốt sống, thiếu văn minh; từ xa xưa tới nay, vẫn bị xem là mối họa của Đại Ninh. Đất của họ về mặt chính trị là đất phiên thuộc Đại Sở, ngoài mặt phục tùng vương giáo. Nhưng họ không sản xuất, mà vừa du mục, vừa thường xuyên xâm phạm biên giới Đại Ninh cướp bóc dân chúng địa phương. Năm xưa khi Tiêu Chấn Nghiệp nhậm chức tổng binh ở Đại Ninh, tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp. Vài năm gần đây tro tàn lại cháy. Triều đình Đại Sở không thể ngăn chặn hoàn toàn loại tình huống này, chỉ có thể lấy “dịch bệnh” ra để tiến hành tự mình an ủi mình.



“Tiếp tục lên đường!” Y nói.



Sự việc ngoài ý muốn này, đối với đoàn người bọn họ mà nói, hoàn toàn không có quan hệ gì. Mục đích duy nhất của họ hiện tại, chính là nhanh chóng thoát khỏi truy binh, đưa thế tử đến Yến Kinh an toàn.



Nhưng rất nhanh thôi, Từ Nhược Lân phát hiện bản thân mình đã nghĩ sai. Khi men theo một đường hỗn độn đầy vó ngựa cùng dấu chân tới trước cây cầu bên cạnh bến phà Lâm Vân giang, mỗi người đều giật mình. Thậm chí Hoàng Thường còn nóng nảy chửi rủa một tiếng mẹ nó, oán hận nói: “Lũ Xích Ma chết tiệt! Cư nhiên dám đốt cầu!”



Trước mặt nơi này nguyên là cây cầu thông suốt nam bắc, thế nhưng lại bị đốt đứt. Một đầu nơi Từ Nhược Lân đứng, lửa đã tắt, phía đầu cầu bị chặt đứt bên bờ bên kia, lúc này vẫn còn thấy ánh lửa đang nhảy múa. Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi hương cây đồng gay gắt.



Hiển nhiên, người Xích Ma bởi vì đào thoát, chạy qua rồi, thuận tiện châm lửa thiêu đốt đứt cầu.



“Đại nhân, chỉ có thể đi xuống bến phà xem thử. Hy vọng có thuyền.” Dương Dự nhìn về phía Từ Nhược Lân, nói.



Nếu còn muốn theo kế hoạch đi qua bình nguyên đã nói lúc trước, phương pháp duy nhất còn lại chính là vượt sông.



Từ Nhược Lân rốt cuộc thu hồi tầm mắt từ ánh lửa còn đang tỏa khói dày đặc ở bờ bên kia trở về, nghiêng đầu nhìn về hướng bến phà ở bên phải đằng trước, gật đầu. Đoàn người quay đầu ngựa, phi nhanh về hướng bến phà.



Dòng Lâm Vân giang này, mặt sông trống trải, bề rộng ước chừng hơn mười trượng. Mùa đông năm ấm áp hơn những năm trước, cho nên đến nay vẫn chỉ có hai bên bờ sông kết băng, ở giữa sông ước chừng hơn mười trượng mặt nước chảy mãnh liệt. Một đường đi tìm, một con thuyền cũng không thấy.



Với chừng ấy độ rộng, lấy kỹ năng bơi lội của Từ Nhược Lân mà nói, bơi qua là không thành vấn đề. Nhưng ngoại trừ y, thuộc hạ bị thương cùng Triệu Vô Dạng, và ngựa, hiển nhiên là không có khả năng cùng với y bơi từ giữa sông bơi sang đến bờ bên kia trong làn nước rét lạnh thấu xương…



“Nhìn xem, bên kia có thuyền!”



Triệu Vô Dạng bỗng nhiên kinh hỉ kêu lên một tiếng.





Từ Nhược Lân theo tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy cách đó không xa có một con thuyền đang đến. Không phải là đò, mà là một chiếc thuyền mà dân bản xứ thường xuyên sử dụng trên sông để bắt cá, là một chiếc thuyền đánh cá.



Dương Dự lập tức lớn tiếng gọi thuyền phu. Thuyền phu nhanh chóng nhìn thấy đám người đứng trên bờ. Dường như có chút e ngại, mới đầu dường như hắn không muốn tới gần, nhưng kinh không bằng kêu, cuối cùng rốt cuộc vẫn tới gần, cảnh giác nhìn lại, rồi chần chờ hỏi han: “Các ngươi… là ai? Muốn làm gì?” Giọng nói nặng trịch âm địa phương.



Dương Dự không trả lời, chỉ xem xét kỹ lưỡng thuyền phu này. Thấy hắn mặt đen ửng đỏ, cả đôi tay đầy vết nứt. Trên khoang thuyền có mấy chục con cá đã đông cứng, bên cạnh là đống lưới đánh cá. Hắn liền chỉ vào mớ cá đó hỏi: “Đó là cá gì?”



“Biên hoa, lí quải tử.” Thuyền phu mờ mịt chả hiểu gì, nhưng cũng trả lời rất nhanh.



Quả thật là vài tên gọi mà dân bản xứ dành cho loại cá này.



Dương Dự hoàn toàn xua tan mọi điều lo lắng, nói: “Chúng ta là quan quân Đại Ninh, phải qua sông. Ngươi đưa chúng ta đi!”



Thuyền phu than thở. Chỉ liếc mắt lướt qua nhân mã phía sau hắn, lại khó xử lắc đầu, nói: “Quân gia, thuyền ta nhỏ, các ngươi nhiều người, còn có ngựa, chỉ sợ không có phương tiện…”




“Cho ngươi tiền là được. Ngươi quay vòng đưa thuyền vài lần!” Dương Dự không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn.



Thuyền phu rốt cuộc lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội cho thuyền cập bờ, nói: “Quân gia mời lên thuyền, cẩn thận một chút!”



Dương Dự quay đầu lại nhìn về phía Từ Nhược Lân. Từ Nhược Lân vẫn luôn không mở miệng suốt từ nãy đến giờ, rốt cuộc đi đến đằng trước, dừng lại.



Thuyền phu lúc này dường như mới chú ý tới y, nhìn về hướng y cười nịnh nọt còn mang theo chút vẻ sợ sệt, khom lưng cười nói: “Vốn là không nên đòi tiền của quân gia. Nhưng vì cuộc sống khó khăn, mỗi tháng vất vả mới nộp đủ tô thuế cho vương phủ, còn phải đề phòng bọn người Xích Ma. Hôm nay trời vừa sáng đã lập tức đi ra bắt cá, mà cũng chỉ được mấy con như vầy…”



Từ Nhược Lân mỉm cười, nói: “Làm chậm trễ việc ngươi đánh cá, bồi thường tất nhiên phải làm, chính là…” Ánh mắt y quét qua lại cao thấp trên thân thuyền phu hai lần, thản nhiên nói, “Đao của ngươi không giấu kỹ, lộ ra chuôi đao!”



Thuyền phu ngẩn ra, rồi theo bản năng liền cúi đầu nhìn xuống thắt lưng xem xét, cũng không thấy gì khác thường. Khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, hắn chợt hiểu ra. Đột ngột ngẩng đầu, thấy phía đối diện sắc mặt nam tử trẻ tuổi này đã chuyển sang rét lạnh hàn, lạnh lùng nói với hắn: “Tên ngu xuẩn! Nghĩ rằng như vậy là có thể lừa được sao?”



Sắc mặt thuyền phu đại biến, thân người mới vừa rồi vẫn còn còng xuống bỗng chốc thẳng tắp, gần như chỉ trong chớp mắt, trên tay hắn liền thêm một thanh đao dài hơn một thước, dồn sức tấn công về hướng Triệu Vô Dạng đang đứng cách đó không xa. Chỉ là thân hình hắn vừa mới động, đao của Từ Nhược Lân đã xuất khỏi vỏ, giơ tay chém xuống, một đường sắc lạnh xẹt qua, máu tươi tựa như pháo hoa từ cổ hắn phun ra, bắn cả lên mặt Từ Nhược Lân.



Thuyền phu trước khi chết liếc mắt một cái cuối cùng, dường như ngừng lại trên gương mặt che kín máu tươi, mà lại bình tĩnh đến không có chút biểu tình.



“Đại nhân!”



Đám người Dương Dự lúc này mới phản ứng được mà xông lên, hoảng sợ rút đao ra khỏi vỏ.



Từ Nhược Lân nhìn chằm chằm thi thể ngã khỏi thuyền dần dần chìm xuống nước, nói: “Đi thôi! Cho dù vượt qua sông, phía trước cũng có mai phục. Đường bình nguyên đã không thể đi!”



Khi đoàn người trên đường quay trở về, Triệu Vô Dạng rốt cuộc không nén được tò mò trong lòng, hỏi: “Sư phụ, người nhìn ra thuyền phu kia có vấn đề như thế nào vậy?”



Vấn đề Triệu Vô Dạng hỏi, đúng là điều đám người Dương Dự cũng đang bức thiết muốn biết. Nhất là Dương Dự. Xuất phát từ cẩn thận, hắn cũng đã thử qua. Cảm thấy không có vấn đề. Trăm ngàn lần không nghĩ tới là, chính mình đã bị qua mặt. Nếu không phải Từ Nhược Lân cuối cùng ra tay, một khi người đến giữa sông, tên sát thủ kia lại tiếp cận rồi ra tay đánh bất ngờ, hậu quả…



Tuy đã thân kinh bách chiến, mà giờ phút này nghĩ đến Dương Dự vẫn còn có chút kinh sợ, cho nên lập tức nhìn về phía Từ Nhược Lân.




Từ Nhược Lân nhìn về phía Triệu Vô Dạng, nói: “Bắt đầu từ khi ta thấy cây cầu kia bị đốt, đã thấy chắc là có vấn đề. Không biết các ngươi có lưu ý đến không, đầu bên phía chúng ta, lửa đã tắt, mà bên bờ kia lửa vẫn còn cháy. Điều này nói lên cái gì?”



Triệu Vô Dạng nhíu mày, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, bật thốt lên nói: “Ta biết rồi! Lửa đã bắt đầu được đốt từ bên này của chúng ta!”



Từ Nhược Lân gật gật đầu khen ngợi, nói: “Không tồi. Cho nên cái mồi lửa này, không có khả năng là do đám người Xích Ma trốn chạy châm ngòi. Mà quân lính ti phủ Đại Ninh, lại càng sẽ không vô duyên vô cớ đốt cầu. Cho nên ta liền nghi ngờ đây là do bọn người truy sát chúng ta lợi dụng việc ngoài ý muốn này mà bày mưu giăng lưới. Mới vừa rồi tới bờ sông, lại đúng lúc gặp được thuyền có thể đưa chúng ta qua sông. Thuyền phu này, mặc dù khẩu âm bên ngoài so với dân bản xứ cũng không có kém mấy, thậm chí ngay cả chủng loại cá dưới sông cũng phân biệt rành mạch. Nhưng các ngươi có chú ý tới không, khi Dương Dự đề nghị hắn đưa chúng ta qua sông, ngay từ đầu hắn tỏ vẻ không muốn đi. Nếu hắn thật sự là nhà đò địa phương, cũng không muốn đưa chúng ta qua sông, hắn hẳn là phải đề nghị chúng ta đi đường núi, đây mới là phản ứng bình thường, bởi vì lúc này hắn căn bản là không biết chuyện cây cầu đã bị thiêu hủy. Nhưng hắn không có chút đề nghị nào. Cho nên ta nghi ngờ càng sâu, liền thử hắn. Không hề phòng bị, quả nhiên hắn đã để lộ dấu vết.”



Từ Nhược Lân nói xong, bọn người Dương Dự Hoàng Thường trên mặt đều lộ vẻ kính nể. Triệu Vô Dạng càng mở to mắt, thở dài: “Sư phụ, người thật lợi hại! Cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt của người! Khi nào ta có thể giống được như người vậy thì tốt rồi!”



Từ Nhược Lân nhìn hắn thoáng cười, nói: “Này cũng không khó. Chỉ cần ngươi khắp nơi đều lưu tâm quan sát, dùng đầu óc của ngươi suy xét, ngươi cũng có thể giống như ta.” Dứt lời y ngước mắt nhìn sắc trời, thấy trời đã bắt đầu tối, quay đầu nói với Dương Dự, Hoàng Thường: “Ngoại trừ con đường bình nguyên, còn có hai con đường là Thặng Xương Hà cùng Mật cổ đạo. Chúng ta trước tiên hãy tìm một chỗ nghỉ qua đêm, rồi lại thương nghị nên đi theo phương hướng nào?” Dứt lời y đề cương phóng ngựa, nhanh chóng vút đi.



Tại một chỗ bí ẩn bên bờ đối diện, sau khi nhận được tin tức hồi báo, thân hình nam tử che mặt đang đứng ở nơi đó bỗng dưng cứng lại. Mặc dù còn che mặt, nhưng này ánh nhìn toát ra từ đôi mắt, cũng tỏ rõ nội tâm hắn giờ phút này cực kỳ tức giận và thất vọng.



“Đại nhân không cần như vậy, từ đây đến Yến Kinh còn đến bảy tám trăm dặm đường, chúng ta còn có thể bàn bạc kỹ hơn!”



Một hắc y nhân phò tá khuyên giải vài lời an ủi.



Người bịt mặt lạnh lùng nói: “Vô dụng thôi! Trước khi ta đi, khi chủ nhân đề cập đến Từ Nhược Lân đã kịp dặn dò, mưu kế gì ở trước mặt y đều thành vô dụng, nếu muốn chiến thắng y, phương thức duy nhất chính là dựa vào thực lực đến đấu. Lúc trước ta còn có chút không tin, hiện giờ xem ra, thực sự không hề nói quá. Nhân số của chúng ta gấp thập bội phần so với y, suốt một đường chẳng những để cho y đưa người chạy trốn tới nơi này, người của ta còn thiệt mạng hơn phân nửa…” Trong mắt hắn bỗng ánh lên vẻ âm ngoan, trảm đinh tiết thiết nói, “Kế tiếp cắn chặt gắt gao cho ta! Không tiếc đại giới cũng phải hoàn thành công đạo của chủ nhân!”



“Dạ!”



Người đứng đối diện rùng mình, ngay lập tức đáp ứng.



Ngày kế tiếp, người bịt mặt dẫn theo mấy chục thủ hạ, bám theo dấu vết đoàn người phía trước lưu lại, rốt cuộc đuổi tới một giao lộ dưới Hương Mộc Phong, đi bên trái, là Xương Hà đạo, bên phải, là Mật Cổ đạo.



Người bịt mặt ngừng lại, cẩn thận xem xét xung quanh. Thấy con đường thông đến Xương Hà đạo rất sạch sẽ, không có lấy một dấu ấn vó ngựa, mà bên phải trên đường thông đến Mật cổ đạo, lại kéo dài ra một loạt vó ngựa lộn xộn.



“Đại nhân, bọn họ đi Mật cổ đạo sao?”




Hắc y nhân phò tá hỏi.



Người bịt mặt trầm ngâm một lát, ánh mắt dừng tại chỗ một loạt vó ngựa in lại kia, hơi hơi nheo mắt, nói: “Từ Nhược Lân vô cùng giảo hoạt. Chưa chắc đã thực sự đi về hướng Mật cổ đạo. Cũng có thể là cố ý bày ra nghi trận, muốn làm chúng ta đuổi sai phương hướng. Ta đã bố trí người canh giữ trên Bình nguyên đạo, hai con đường này càng không thể buông tha. Ta sẽ dọc theo những dấu chân này hướng về Mật cổ đạo, ngươi đuổi theo hướng Xương Hà đạo. Ngươi vượt lên phía trước, nếu phát hiện Xương Hà đạo quả thật không có ai, lập tức quay ngược trở về theo hướng của ta. Cần phải dùng hết toàn lực chặn giết, quyết không thể để cho mục tiêu còn sống về tới Yến Kinh!



Trợ thủ đáp ứng. Rồi nhanh chóng, hai nhóm nhân mã liền phân nhau ra đi theo hai hướng trái phải.



Ước chừng một lúc lâu sau, đám người trước đó đi hướng Xương Hà đạo vòng trở lại, quay ngược đầu ngựa đuổi về hướng Mật cổ đạo như tên bắn. Thân ảnh nhanh chóng thu nhỏ lại thành một đám điểm đen di động trong tầm nhìn trắng toát.



Lúc này, tại một gò đất thấp trên Hương Mộc Phong, Từ Nhược Lân đang quan sát động tĩnh ở giao lộ phía dưới. Mà Dương Dự cùng Triệu Vô Dạng thì đang cảnh giác tứ phía. Chờ sau khi nhìn thấy bọn người áo đen kia cuối cùng đã đi, Dương Dự hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Từ Nhược Lân, nói: “Đại nhân, quả nhiên như người sở liệu, nhóm Hoàng Thường bọn họ đã dẫn dụ được bọn chúng đi rồi. Bây giờ có phải chúng ta sẽ quay ngược lại, tìm chiếc thuyền qua sông rồi tiếp tục đi theo Bình nguyên đạo hay không?”



Từ Nhược Lân chậm rãi lắc đầu, nói: “Bình nguyên đạo chưa chắc đã an toàn. Ngươi bị thương không nhẹ, Vô Dạng khó có thể tự bảo vệ mình, hợp sức của ba người chúng ta, nếu lại gặp phải bọn chúng, một lần hai lần, có lẽ còn có thể phá vây, nhưng cuối cùng như thế nào, thật sự khó có thể đoán trước.”



“Vậy thì phải thế nào?”




Vẻ mặt Dương Dự lúc này, thấy rõ là ủ rũ mờ mịt.



“Dương Dự, ngươi đã từng thấy chó săn cắn đuôi con mồi chưa?” Bỗng nhiên, Từ Nhược Lân hỏi một câu như vậy.



“Đại nhân, ý của người là…”



Từ Nhược Lân mỉm cười, nói: “Chó săn dù có hung hãn đến mấy, cũng chỉ có thể cắn đuôi của con mồi. Ngươi nào giờ có thấy chó săn nào có thể cắn đuôi chính nó chưa?”



“Đại nhân, người là nói?”



Ánh mắt Dương Dự bỗng chốc sáng ngời, nhìn về hướng Mật Cổ đạo.



Từ Nhược Lân gật đầu, nói: “Không tồi. Chúng ta sẽ đi Mật cổ đạo. Có đám người Hoàng Thường đi trước dẫn dụ lực chú ý của truy binh, bọn chúng vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, chúng ta lại đi theo phía sau chúng. Dù cho đám người ở Bình nguyên đạo có ngộ ra, khi chúng đuổi theo, chỉ sợ thời gian cũng đã quá muộn. Khi đó, chúng ta đã sớm tới được Yến Kinh. Mà một khi tới đó rồi, ở dưới mí mắt của Bình vương, đối phương dù lá gan có lớn, cũng sẽ không dám tùy tiện dùng lại phương thức này xuống tay với thế tử.”



Dương Dự nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng nói: “Vậy còn chờ cái gì, Từ đại nhân, mời đi trước dẫn đường!”



Từ Nhược Lân xuống sườn núi, chờ Triệu Vô Dạng cùng Dương Dự lên ngựa rồi, chính y cũng xoay người đi lên, mạnh mẽ đề cương, chiến mã lập tức dựng đứng hí vang, tung vó như bay.



— —



Mười ngày sau, đêm khuya, binh sĩ thủ thành ở đông môn Yến Kinh bị một loạt tiếng gõ cửa dồn dập dưới thành kinh động, khi thò người xuống dưới tra hỏi, thấy ba người cưỡi ngựa đứng trước cổng thành. Nhờ ánh sáng từ chiếc đèn bão treo trên cổng thành, lập tức nhận ra người dẫn đầu kia chính là Từ Nhược Lân – Từ tổng binh, vội vàng xuống thành mở cửa. Vó ngựa đạp đất vẫy đầy băng tuyết, khí thế phần phật phóng như gió vào trong thành.



Bình vương nghe thấy tin, nửa đêm đứng dậy ra đón. Thời điểm nhìn thấy Từ Nhược Lân một thân băng sương dẫn theo nhi tử của chính mình đứng ở trước mặt, nhanh chóng bước đến, trước khi Từ Nhược Lân quỳ xuống, chặn ngang đỡ lấy y, siết lấy cánh tay y thật chặt.



Từ Nhược Lân mỉm cười, nói: “Điện hạ, Nhược Lân may mắn không làm nhục mệnh, đã đưa thế tử về đến.”



Bình vương nhất thời không nói nên lời, chỉ không ngừng gật đầu, cuối cùng rốt cuộc nhìn về phía Triệu Vô Dạng, từng chữ từng chữ nói: “Tiểu súc sinh! May mà Tử Tường (tên tự của Từ Nhược Lân) không sao. Nếu người ta vì ngươi mà có điều chi sơ xuất, ta thà răng ngươi hiện giờ còn ở Kim Lăng!”



Triệu Vô Dạng cúi đầu, chầm chậm quỳ xuống trước phụ thân mình, nói: “Phụ vương, nhi tử trước khi đi, mẫu phi đã nhắc nhở, người nói nếu con gặp được phụ vương, chuyện thứ nhất, là phải dập đầu trước phụ vương đủ mười tám cái, để bù lại trong sáu năm ly biệt, hàng năm Trừ tịch (giao thừa) nhi tử vốn phải hành lễ với phụ thân.” Dứt lời hắn trịnh trọng dập đầu, chạm đất phát ra tiếng vang.



Bình vương nhất thời giật mình, nhìn thấy nhi tử của mình hướng về phía mình liên tục dập đầu, rốt cuộc khi hắn dập đầu đến cái thứ mười, ông xông lên phía trước, nâng hắn dậy, chậm rãi ngồi xổm trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn một lát, cuối cùng vươn tay qua, xoa đầu của hắn, trong mắt cũng ngân ngấn ánh lệ, thấp giọng nói: “Thôi thôi… Nói đúng ra, là ta phải xin lỗi mẫu tử hai người. Liên lụy mẫu thân ngươi hiện giờ còn bị vây ở Kim Lăng…”



Triệu Vô Dạng nghe ông đề cập đến Tiêu Quang Vinh, rốt cuộc nhịn không được, đôi mắt cũng đỏ lên, số chết cắn môi không phát ra tiếng.



Bình vương vỗ vỗ vai hắn, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Từ Nhược Lân, nói: “Đúng rồi, ngày hôm qua, có một người tự xưng là người của Ngụy quốc công phủ đã tới đây, tên là Chu Chí, nói là đến tìm ngươi có việc gấp. Hạ nhân thấy hắn bị thương không nhẹ, nếu quả thật là việc gấp, sợ chậm trễ đại sự, đã báo cho ta. Nhưng ta còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, hắn đã hôn mê bất tỉnh, cũng không biết giờ này đã tỉnh chưa…”



Từ Nhược Lân sắc mặt đại biến, lập tức hỏi: “Người ở đâu?”



Bình vương nói: “Ta đã sai người an trí cho hắn ở Nam dịch quán…”



Ông còn chưa nói xong, Từ Nhược Lân đã xoay người, cơ hồ chạy như bay về phía đại môn.