Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh

Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh - Chương 11: Kid Là Ai ?




Trông Ngọc Khả Nhi thật đáng sợ, tiếng quát không quá lớn nhưng cũng đủ làm Kid toát mồ hôi hột , miệng bỗng im bặt.



‘’Cô gái này là ai mà khiến mình thế này…sợ…đùa !’’



Kid tự nghĩ trong tiềm thức…bởi lần đầu tiên bị một cô gái làm cho bối rối.



Một cảm giác khác lạ chợt nhen nhói trong người, ánh mắt không ngừng tỏa khí lạnh liếc qua nó…Kid cảm thấy thú vị với con nhỏ này.



‘’Cô gái này…nhìn dáng người rất dễ thương…mái tóc ngắn cá tính nhưng…ánh mắt mang một chút gì đó…lạnh?’’



Kid vừa nghĩ vừa xoay chiếc nhẫn nơi ngón tay. Đây là thói quen của hắn mỗi lúc suy nghĩ điều gì…Kid là một kẻ luôn tỏ ra là một người có quyền lực.Chiếc nhẫn màu đen có đính một viên kim cương nhỏ ở giữa lấp lánh tôn lên sự đáng sợ và uy quyền của hắn.



Những ai đeo chiếc nhẫn ấy đều là những con người bí ẩn và nằm trong giới thượng lưu, hắn cũng không ngoại lệ.



Kid là con trai độc nhất của gia tộc Blackstealing danh giá.



Vì một lí do đặc biệt , Kid phải từ Mĩ trở về Việt Nam cấp tốc…và giờ phải học ở ngôi trường này.



Ngọc Khả Nhi sẽ chẳng nói chuyện với hắn nếu nó không nhìn thấy chiếc nhẫn đó.



‘’Ngươi…’’



Miệng nó mấp máy…ánh mắt kinh ngạc …giờ nó mới nhìn hắn thật sự.



Bộ vest màu trắng…toát lên khí chất thiên thần…ánh mắt sắc lạnh, như bất cần…khuôn mặt đẹp vô nhường…Hắn là ...?



‘’Ngươi là hoàng tử bạch thần? !’’



Một lần tình cờ, Ngọc Khả Nhi đã đọc qua một tờ báo TIME NOWADAYS của Mĩ và nó rất ngạc nhiên về một chàng trai khoác trên người toàn một màu trắng trong- được gọi là hoàng tử bạch thần rất giống với tên đang ngồi trước mặt nó…tuy nhiên tờ báo đó lại không ghi tên chàng trai ấy. Chỉ biết rằng , trên ngón tay giữa của hoàng tử có đeo một chiếc nhẫn màu đen có đính kim cương.



Chiếc nhẫn quý báu…ai đeo vào là người có quyền lực cao quý.



Kid giật bắn người khi nghe nó gọi tên …cái tên mà hắn đã giữ kín để không ai được biết. Chỉ có người trong giới mới được gọi hắn như vậy-sao cô gái đó biết được ! Kid phải nhìn cô gái này với sự đánh giá cao hơn !



‘’Cô gọi tôi…không phải đâu…mà ai là Hoàng tử bạch thần vậy ?’’



Kid giả ngây…đầu lắc mạnh…rồi liếc xung quanh như đang tìm kiếm người mang cái tên Hoàng tử bạch thần. (thông minh mà kiểu đánh lừa ngốc thế không biết!)





Nó chẳng nói gì…tay chỉ chiếc nhẫn hắn đang đeo.



‘’Vậy thì cái kia là sao ?’’



‘’À…cái này hả…tôi bắt chước một người ấy mà…cả bộ vest màu trắng này nữa…người ấy phong độ quá trời…tôi cũng muốn thế nên…’’



Kid bị nó giật thót…miệng nói như đùa cợt…nhưng làm sao qua được mắt nó.



Ngọc Khả Nhi rất thông minh, ánh mắt nhạy bén và tinh thường…chỉ cần nhìn qua là nó biết ngay thật hay giả.



Dạo đó, vì tò mò về nhân vật này…nó đã tìm kiếm thông tin về Hoàng tử bạch thần và chiếc nhẫn.




Nó nhìn vào chiếc nhẫn một lần nữa…liếc qua Kid…chẳng cần nhìn lâu…nó đã chắc như đinh đóng cột…con người mặc bộ đồ trắng toát kia đúng là hoàng tử bạch thần.



Một tia hi vọng bỗng sợt qua người nó…trong tíc tắc nhưng nó đã kịp nắm lại.



‘’Hoàng tử bạch thần…có quyền lực…ha…đúng rồi mình sẽ nhờ hắn giúp một tay để xóa sổ Vương gia’’



‘’Không…nhờ sợ không được…phải biến hắn trở thành con bài giết chết họ bởi Hàn Phong là một kẻ rất giỏi ... e chỉ có mình sẽ không làm được gì cả.’’



Ánh mắt đáng sợ của Khả Nhi nổi lên…hướng thẳng vào Vương Hàn Phong đang lạnh lùng ngồi yên ở bàn trên.



Cái nhìn như hàng mũi kim muốn xuyên qua người hắn vậy.



Đừng oán than vì sao Ngọc Khả Nhi lại trở nên một con người đáng sợ như vậy mà hãy tự trách thầm bản thân đã có một người cha quá nhẫn tâm –Vương Hàn Phong ạ !



‘’ Ngươi là Kid ?’’



Lúc nãy chăm chú đọc sách nhưng độ thính của tai cũng đã giúp nó nghe rõ cái tên Kid của kẻ mặc áo trắng.



Sự thay đổi trong cái nhìn của nó với Kid làm hắn không thể lường trước được mọi hành động.



‘’Ừ…’’



Kid cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.




‘’Còn bạn?”



‘’Ngọc Khả Nhi!’’



Vì muốn tiếp cận hắn nên nó cũng giả giờ trò chuyện làm quen chứ trong lòng chẳng muốn làm gì ngoài học…học để vượt qua Vương Hàn Phong.



Kid cười thầm trong bụng…cảm thấy rất hứng thú với người con gái kì lạ này.



Ngọc Khả Nhi chưa biết sự kiêu ngạo và nhẫn tâm của Kid đâu nên nghĩ còn đơn giản. Nó không biết rằng Kid thực sự là ai?



Sau những giờ học căng thẳng, Ngọc Khả Nhi và An Nhược lại ra sau góc vườn trường nghỉ ngơi.



‘’Khả Nhi này…mày có thấy Kinen đẹp quá không ?’’



Nhỏ Nhược mặt đỏ hồng…đầu óc đang mơ tưởng đến Kinen.



Trong khi Khả Nhi đang còn suy nghĩ rất nhiều về cách để tiếp cận Kid.



Bây giờ không phải lúc vui đùa –với nó …trận chiến đang được bắt đầu.



‘’Mày có nghe tao nói gì không vậy !’’



‘’Ơ…mày nói gì nhỉ ?’’




Khả Nhi cũng phải thoát ra đống suy nghĩ rắc rối để nhìn An Nhược kẻo nhỏ giận mất.



An Nhược hiền lành nhưng giận thì dai lắm…con trai thì nó không sợ chứ còn con bạn thân này thì nó phải lắc đầu.



‘’Tao giận đó hà’’



Vẻ mặt giận dỗi của An Nhược cũng thật đáng yêu…và rất hiền. Nó là con gái cũng phải bật cười và thích nhỏ huống hồ con trai.



‘’Thôi…tao biết rồi…anh chàng đó đẹp thật đó’’



Nó nói thế thôi chứ có nhìn Kinen đâu mà bảo đẹp.Nó có thấy anh chàng tóc vàng ngồi bên nhỏ nhưng không để ý.




‘’Kinen là hoàng tử nụ cười đó’’



‘’ừ…rất xứng với mày đó…’’



‘’Tao cũng thấy vậy à…’’



An Nhược bối rối , e thẹn nhưng nụ cười vẫn chưa tắt, nhỏ nói chêm vào…đùa hay thật vậy @_^



Chưa kịp nói xong , thấy bóng dáng Kinen thấp thoáng đầu kia…nhỏ đứng bật dậy…



‘’Thôi mày ngồi đó chút nha…tao có việc’’



Kịp ‘’trăn trối’’ một câu với Khả Nhi, nhỏ chạy mất hút…khiến nó cũng phải lắc đầu cười mỉm-con bạn hám trai.



An Nhược đi rồi…chỉ còn mình nó ngồi bên gốc cây.



Gió nhè nhẹ đem theo hương hoa thơm ngát…mí mắt nó nặng nề buông xuống…nó dựa nhẹ người vào cây…



Bóng ai đó tiến lại gần nó…miệng chợt cười…ánh mắt nhìn không chớp vào thiên thần kia.



‘’Khả Nhi, lúc ngủ em thật đẹp, thật hiền nhưng…’’



Ánh mắt chất chứa bao nhiêu nỗi niềm…thương…hận…chỉ biết lòng người đó đang rất đau.



‘’Ngọc Khả Nhi, tại sao em luôn đối xử lạnh nhạt với anh như vậy…anh đã khóc rất nhiều khi phải rời xa em, khi không thể ở bên bảo vệ , che chở em được nữa…’’



Từng cảm xúc của người con trai lạnh lùng và nhẫn tâm ấy như vỡ òa…Ánh mắt thay vì lạnh lẽo lại mang một nỗi buồn sâu thẳm …rất muốn biết là tại sao Khả Nhi lại trở nên như vậy…tại sao…tại sao???



Vương Hàn Phong buồn bã xoay người …định bước đi.



Ngọc Khả Nhi dường như đã nghe được tất cả…giọng nói mang âm sắc vang lên:



‘’Anh muốn biết sao’’