Ngọc Đàm Hoàng Hậu

Ngọc Đàm Hoàng Hậu - Chương 46




"Thật xin lỗi ta không làm được." Dương Kinh Thiên nhìn thẳng vào mắt Lương Ly, tư thế hiên ngang đầy khí thế của hắn cứ thế áp bức lên người đối diện khiến nàng ta không khỏi cả kinh mà sợ hãi lùi về phía sau một bước. Nhưng Lương Ly vẫn lấy lại bình tĩnh, nàng ta tỏ ý không phục, vì cớ gì mà hắn dám từ chối nguyện vọng của mình. Dù rất tức giận nhưng nàng ta biết hiện tại không phải lúc để đối chọi với thái tử. Chi bằng nàng ta tạm thời rút lui, sau tìm thời cơ cũng chưa muộn. Vì vậy Lương Ly liền nói,"Rồi ngươi sẽ hối hận."

Lúc này toàn bộ quân lính đều đã lục soát khắp hậu cung nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng thích khách. Điều này khiến Vương Ngọc Đàm vô cùng lo lắng, “Hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lại ám sát ta?” Nàng không ngừng thắc mắc, hiện tại chỉ có Trường Xuân cung là chưa lục soát nhưng đó là nơi ở của hoàng hậu, nàng càng không thể làm càn. Rồi nàng nghĩ tới lúc ở điện Lệ Chính, thấy dáng vẻ lạnh lùng, bao che cho thích khách của Dương Kinh Thiên khiến nàng tức giận đến uất nghẹn, chiếc ly trong tay nàng cũng vì thế mà vỡ tan tành, mảnh thuỷ tinh nhỏ cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng lại chẳng thấy đau chút nào.

Dương Kinh Thiên vốn dĩ chỉ để Lương Ly lánh nạn một thời gian, đợi nàng ta dưỡng thương xong thì sẽ để nàng ta rời đi. Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ tới hoàng hậu biết chuyện, hoàng hậu vì để cảm ơn Lương Ly mà yêu cầu hoàng thượng lập nàng ta trở thành Lương mỹ nhân. Tất nhiên với chủ ý có phần quá đáng của mẫu thân, hắn đã quyết liệt phản đối bởi vì chuyện này không cần thiết. Chỉ là hắn lại không nghĩ hoàng thượng dễ dàng đồng ý với chủ kiến của hoàng hậu. Khi hắn biết tin thì cũng đã quá muộn rồi...

Từ công công cùng đoàn tuỳ tùng đến Đông cung thì dừng lại, Từ công công cung kính hành lễ trước Vương Ngọc Đàm, “Tham kiến thái tử phi.”

Nàng đang tính lên giường, chân phải vẫn xỏ giày, nửa thân trên đã nằm yên vị trên giường. Khi nghe tiếng của Từ công công, thiệt tình nàng chỉ muốn sai người đánh ông ta hai mươi trượng vì tội khiến nàng ngủ cũng không yên.

Nàng lười biếng nói, “Có chuyện gì?”

“Bẩm thái tử phi, hoàng hậu muốn người đến Trường Xuân cung thương nghị chuyện quan trọng.”

Nhắc tới hai từ hoàng hậu, Vương Ngọc Đàm liền nhăn nhó mặt mày, trong lòng bực bội, khó chịu vô cùng. Tuy nhiên nàng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, gượng cười nói với Từ công công, “Báo lại với hoàng hậu, ta sẽ đến ngay.”

Lúc Vương Ngọc Đàm tới nơi liền nhìn thấy hoàng hậu, bà ngồi trang nghiêm trên ghế, nét mặt rất vui vẻ, sảng khoái. Dường như có chuyện gì đó đã khiến bà vô cùng hài lòng, liên tục cười nói với cung nữ bên cạnh.

Nàng nhẹ nhàng hành lễ với hoàng hậu, không ngờ bà ta lại mỉm cười với nàng, còn gọi nàng ngồi cạnh bên mình. Nếu là người khác, sự ân sủng của hoàng hậu chính là một vinh dự lớn vậy mà với Vương Ngọc Đàm lại cho rằng đây là điềm xấu. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện người ghét cay ghét đắng mình lại bất ngờ quay ra nói lời ngon ngọt mà không có âm mưu từ trước.

Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, quay sang nhìn nàng, “Chắc con từng nghe chuyện thái tử ngày nhỏ từng bị bắt cóc chứ?”

Vương Ngọc Đàm mơ hồ gật đầu, nàng chỉ nghe biểu ca kể qua loa nhưng mà cũng biết chút ít.

“Nếu không nhờ Lương tiểu thư cứu giúp thì thái tử đã không thể sống sót đến ngày hôm nay. Vì vậy ta muốn trả ơn cô ấy.”

Nàng không hiểu, nếu hoàng hậu muốn trả ơn cô ta thì việc gì phải gọi nàng tới tận đây, lại còn muốn bàn bạc với nàng. Chẳng phải chỉ cần một tiếng của bà là cô ta có thể sống sung sướng cả đời rồi sao?

“Là chuyện muốn Lương tiểu thư tiến cung.”

Cái gì? Nàng điếng người, đứng bật dậy như cái lò xo, bây giờ nàng đã hiểu ra ý đồ của hoàng hậu. Đúng là gừng càng già thì càng cay, mang tiếng gọi nàng đến hoá ra cũng chỉ là cho có. Bởi vì nếu nàng phản đối nhất định sẽ bị phán vào tội chống đối hoàng hậu mà suy cho cùng dù nàng có đồng ý hay không càng không đến lượt nàng lên tiếng.

Vương Ngọc Đàm bình tĩnh hỏi, “Vậy hoàng hậu muốn Lương tiểu thư làm Lương mĩ nhân hay Lương tiệp dư?”

“Làm Lương tiệp dư.” Lời hoàng hậu vừa nói giống như một gáo nước lạnh tát thẳng mặt vào Vương Ngọc Đàm. Quả nhiên bà ta chưa từng có ý định coi trọng nàng, nghĩ lại ngày trước bà ta dùng cả tính mạng mình làm giả thánh chỉ để ép nàng lên ngôi thái tử phi bằng được. Còn hiện tại bà ta lại dùng chính cách cũ hòng đạt mục tiêu. Thật là ghê tởm. Lương tiểu thư là ai? Nàng còn chưa nhìn rõ mặt, vậy mà phải ngậm đắng nuốt cay chấp nhận phong cô ta làm Lương tiệp dư. Phải hiểu rằng tiểu thư con nhà quyền quý từ cấp hai trở lên nếu vào cung mới được phép phong làm tiệp dư. Còn cô ta thì sao? Cứu thái tử một mạng, muốn trả ơn, có hàng nghìn cách để trả huống gì cứ phải cho cô ta tiến cung làm gì.

Nàng đã sớm nghĩ rõ rồi, nàng và hoàng hậu tuy rằng không trở mặt nhưng cũng chẳng khác là bao, nên không cần nể mặt hoàng hậu, không ngừng tranh cãi với bà ta. Hoàng hậu nói Lương tiểu thư, “Ôn nhu hào phóng”, Vương Ngọc Đàm liền đáp “Trong hậu cung này người nào không ôn nhu hào phóng.”; Hoàng hậu nói Lương tiểu thư “Đầy bụng thi thư.”, Vương Ngọc Đàm liền đáp “Vậy không bằng cho nàng ta đi thi Nữ Trạng Nguyên, tận trung với Hoàng thượng trên triều cũng tốt, cần gì chen chúc giữa đám nữ nhân chỉ biết giúp chồng dạy con, son phấn chất đống như chúng con để mai một mất.”; Thái hậu nói Lương tiểu thư là “mỹ nhân nổi danh trong kinh thành.”, Vương Ngọc Đàm liền cười lạnh, “Khắp kinh thành này đều biết nàng ta xinh đẹp, xem ra vị tiểu thư khuê các này thường xuyên xuất đầu lộ diện rồi.”; Thái hậu nói…