Thời gian trôi nhanh như mây trên trời, nhìn thì chậm chạp nhưng thoáng cái đã vụt mất.
Sau lần chạy trốn lần trước, Du Cẩm Ngọc bị ba người đàn ông thay phiên hành hạ. Cả cơ thể thảm không nỡ nhìn.
Đặt biệt là Du Thanh, hắn giống như là phát điên, điên cuồng hành hạ Du Cẩm Ngọc.
Phải mất cả tuần liền Du Cẩm Ngọc mới lành lại sau những đêm hoang đường đó.
Cậu ngồi trên ghế mây, từ cửa sổ sát đất mà quan sát cảnh tượng mây trôi nước chảy ngoài vườn.
Thiếu niên ở độ tuổi xinh đẹp hoạt bát lại trầm lặng khác thường, trên mặt lúc nào cũng treo biểu tình vô cảm chán nản.
Du Hàm đi làm về vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Đây sớm đã là cảnh tượng quen thuộc của mấy tháng nay.
Kể từ lần cậu chạy trốn đó, Du Hàm đã cho người tu sửa lại một căn nhà nhỏ nằm trong khu vườn rộng lớn của biệt thự.
Nơi này bao quanh bởi cây cỏ, sân vườn có hồ nước, trong nhà nhiều cửa sổ, khiến cho ánh sáng tự nhiên mỗi ngày đều chiếu sáng cho nơi này.
Vốn là căn nhà chuyên dùng để đi cắm trại hoặc nghỉ ngơi của anh em họ ngày nghỉ. Nơi ẩn chứa kỉ niệm hạnh phúc. Giờ đây Du Hàm đã chỉnh sửa cải tạo lại nó, biến nó thành nơi nhốt lại hạnh phúc của hắn.
Hắn vẫn giữ phong thái điềm đạm như mọi ngày, cởi bỏ áo khoác đắt tiền, tùy tiện vắt nó lên giá treo bên cạnh, sải bước đến cạnh thiếu niên đang ngẩn người.
Dù có tiếng bước chân đột ngột xuất hiện, tiểu mỹ nhân vẫn không có phản ứng gì đặt biệt, có lẽ cậu không nhận ra hoặc có lẽ cậu đã nhận ra nhưng không để tâm.
Du Hàm bước đến, khom lưng cúi người nhìn cậu.
Du Cẩm Ngọc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh về rồi đây." người đàn ông tự lên tiếng, cũng không quan tâm thiếu niên có trả lời hay không. Hắn tiếp tục tự biên tự diễn.
"Kéo áo khoác kín một chút." Du Hàm đưa tay chỉnh áo khoác hơi tuột ra của thiếu niên về lại đúng vị trí vai cậu.
Xong việc hắn dễ dàng bế cậu lên như bế trẻ con, cả người thiếu niên mềm oặt, dường như chẳng có chút sức sống nào, hay đúng hơn là cậu chẳng muốn phản ứng gì với hắn.
Du Hàm bế cậu ngồi lên ghế sô pha cao cấp trong phòng khách, trân quý đặt thiếu niên ngồi trong lòng mình. Sau đó hắn dùng tay nâng mặt cậu lên, đảm bảo thiếu niên thật sự đang nhìn vào hắn.
"Nghe người giúp việc nói hôm nay em lại không ăn gì. Nhịn từ trưa tới giờ sao?" Người đàn ông nghiêm túc chất vấn.
Du Cẩm Ngọc không phản ứng lại, chỉ nhìn hắn một cái rồi dời tầm mắt đi.
"Tại sao không ăn? Có biết mình gầy thế nào rồi không?" Chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể sờ được sườn mặt của thiếu niên.
Rõ ràng trước đây có da có thịt, ôm vào rất thích. Nhưng bị nhốt ở nơi này, được nuôi bởi đủ loại thức ăn ngon mà thiếu niên vẫn ngày một gầy đi.
Chỉ cần không bị bắt ép, cậu thậm chí có thể nhịn ăn cả ngày.
Dù đói đến không thể đi nổi, bụng dáng sát vào lưng cũng sẽ không chịu ăn.
Lúc đầu Du Hàm muốn mặc kệ cho cậu nhịn ăn, hắn nghĩ để cậu chịu đói khát vài lần có lẽ cậu sẽ ngoan hơn.
Nhưng hắn đã sai, hắn chưa từng nghĩ cậu lại có một mặt cứng đầu và cố chấp như vậy. Điều này quả thật giống với con cháu nhà Du gia.
Nghe hắn hỏi, Du Cẩm Ngọc cũng không thèm trả lời, đến tận khi eo bị người đàn ông siết lấy, cảm giác ân ẩn đau và khó chịu khiến thiếu niên cau mày.
Lúc này mới nhìn sang người đàn ông.
Chỉ một ánh nhìn này của Du Cẩm Ngọc cũng đủ để nắm lấy linh hồn Du Hàm.
Đôi mắt thiếu niên to tròn trong trẻo, trước đây sáng lấp lánh như sao trên trời, như bóng trăng trên nước nhìn hắn.
Giờ bị giam lại, trải qua nhiều lần vấy bẩn, chẳng còn thứ ánh sáng tinh khiết đó, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng u tối, ngược lại mị hoặc đến chết người.
Cậu nói "Không muốn ăn."
Du Hàm dường như không cần cậu giải thích thêm gì, gật đầu :"Vậy anh kêu nhà bếp làm món khác. Một lát sẽ ăn cùng em."
Nói rồi hắn lại xoa eo của thiếu niên, nơi này vốn có chút thịt êm ái, giờ bị thể trạng gầy gò của thiếu niên ảnh hưởng, chạm vào còn cảm thấy được xương cứng.
Du Cẩm Ngọc chẳng quan tâm, cậu thật sự muốn ngó lơ hắn.
Du Hàm lại tự nói chuyện một mình, "Thật sự gầy đi nhiều rồi. Anh đau lòng lắm."
Nghe đến đây, Du Cẩm Ngọc đột nhiên cảm thấy buồn cười , cậu nhìn hắn rồi mỉa mai, "Đau lòng? Anh mà cũng biết đau lòng cho tôi."
Du Hàm không chút xấu hổ gật đầu, chẳng có bộ dạng lãnh khốc như ở nhoài, chỉ làm ra bộ mặt si mê nắm lấy tay thiếu niên mà hôn lên, "Đương nhiên. Anh yêu em mà."
"Đừng có làm tôi buồn nôn. Nhốt tôi ở đây rồi để anh em nhà anh thay phiên nhau cưỡng hiếp tôi sao không thấy anh đau lòng?" cậu nói một tràng, đôi mắt thậm chí còn có chút xúc động mà đỏ lên, trong mắt và lời nói đều là hận ý không hề che dấu.
Du Hàm bị chỉ đích danh lại điềm nhiên xem lời trách móc oán hận của thiếu niên giống như gió thoảng mây bay quá, hoàn toàn không để ý, bởi vì hắn đã nghe nó rất nhiều lần.
Thậm chí hắn còn bị đôi mắt có chút đỏ ửng của thiếu niên mê hoặc.
"Ngọc Nhi à, có rất nhiều cách yêu. Và giam em lại cho riêng mình, là cách yêu của tôi." Hắn nói, trong giọng đều là thâm tình. Giống như đang dùng lời đường mật dỗ dành người yêu.
"Vậy thì cách yêu của anh khiến tôi kinh tởm vô cùng."
Đó là câu nói cuối cùng mà Du Cẩm Ngọc nói với hắn.
Tiếp đó mặc kệ người đàn ông nói gì, làm gì cậu đều không thèm để ý.
Chỉ đến khi tối khuya, cậu bị hắn đặt xuống dưới thân điên cuồng xỏ xiên.
Du Cẩm Ngọc rốt cuộc cũng không nhịn được, rên rỉ, khóc lóc, cuối cùng là cầu xin.
Người đàn ông dường như đang đòi nợ, làm mọi cách để khiến cậu kêu nhiều hơn nữa. Nhưng điều này cũng giống như là đang đòi mạng của thiếu niên.
Không chỉ bị dày vò bởi hắn, Du Cẩm Ngọc còn bị cặp song sinh kia thay phiên đùa bỡn.
Bọn họ rất thích cùng nhau làm tình với Du Cẩm Ngọc, hay đúng hơn là chỉ có Du Nhẫn Phong thích, còn Du Thanh chỉ là thấy thú vị nên làm theo.
Du Nhẫn Phong nói hắn thích cảm giác cả ba cơ thể của họ quấn lấy nhau. Thật sự là khắn khít và ấm áp như một gia đình.
Nghe hắn nói vậy mà Du Cẩm Ngọc trực tiếp nôn khan. Cái thể loại gia đình như bọn hắn. Có chết cậu cũng không thèm.
Nhưng Du Nhẫn Phong không quan tâm cậu nghĩ gì, hắn luôn sẽ có cách bắt cậu thuận theo ý hắn.
Trước đây cậu không biết, không ngờ kỹ năng trên giường của Du Nhẫn Phong lại phong phú như vậy. Có thể nói lạ phong phú nhất trong cả ba người.
Hắn thi thoảng sẽ lôi từ đâu đó ra những món đồ chơi hết sức kì lạ rồi áp dụng lên người Du Cẩm Ngọc, khiến cậu quằn quại trong biển khoái cảm vô tận, nhục nhã mà cầu xin hắn.
Còn bị ép buộc gọi ra mấy thứ xưng hô mà cậu chẳng bao giờ ngờ được.
Cuộc sống không khác gì chim trong lòng thế này khiến cả cơ thể và tinh thần của cậu đều kiệt quệ.
Hôm nay lại là một buổi chiều Du Cẩm Ngọc ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, thời gian trôi qua đối với cậu dường như lại chẳng có ý nghĩa gì.
Cả cơ thể đột nhiên bị nâng lên, khiến cậu theo bản năng hoảng hốt ôm lấy cổ người đằng sau.
Du Nhẫn Phong mỉm cười đối diện với anh mắt kinh ngạc của cậu.
Hắn hôn lên má cậu cái chốc, bày tỏ lòng nhớ thương của hắn đối với cậu sau chuyến đi quay chương trình kéo dài gần hai tuần vừa qua. "Chồng nhớ em quá. Sao Tiểu Ngọc lại gầy đi thế này?"
Hắn nhéo nhéo phần thịt trên mông thiếu niên, phì cười, "Nhưng chỗ này vẫn đầy đặn lắm. Có phải vì Tiểu Ngọc biết chồng thích nơi này của em không?"
Tiểu mỹ nhân đau đớn nhắm mắt, cậu chẳng muốn đối diện với những lời nhục mạ như vậy chút nào.
"Có nhớ anh không?"
Vốn chẳng muốn trả lời, nhưng cậu lại cảm thấy tay Du Nhẫn Phong đang dần luồn vào trong áo cậu vuốt ve, Du Cẩm Ngọc khẽ rùng mình, mím môi nói, giọng thậm chí còn có chút run rẩy. "Nhớ..."
"Ngoan quá, xem ra những gì chồng dậy trước khi rời đi vẫn được em nhớ rõ." hắn vui vẻ hôn lung tung lên mặt Du Cẩm Ngọc.
Cậu theo bản năng muốn né đi, nhưng vẫn là không dám, sau đó hắn để cậu gác cằm lên vai hắn. Du Cẩm Ngọc lúc này mới thấy được đằng sau.
Hai mắt cậu mở to kinh ngạc, vì ở cửa đang có một người đàn ông đứng đó, trên tay cầm theo một cái túi lớn.
Có phải người này đã thấy hết rồi không?
Anh ta có biết mối quan hệ giữa cậu và Du Nhẫn Phong hay không?
Anh ta có thấy cậu thật... thấp kém không?
Chỉ cần nhìn thấy sự hiện diện của người lạ mặt, điều đầu tiên mà Du Cẩm Ngọc nghĩ đến không phải là cầu cứu, mà là sợ hãi.
Cậu không dám nhìn ra phía sau, chôn mặt vào lồng ngực Du Nhẫn Phong, cả cơ thể đều run rẩy.
Du Nhẫn Phong cảm thấy sự thay đổi khác lạ của cậu, mới nhớ ra có khác người đang có mặt. Hắn quay qua nói với người kia, cũng là trợ lý của hắn. "Cậu để cái túi lên bàn rồi rời đi là được."
Sau đó quay sang an ủi tiểu mỹ nhân đang co rúm trong lòng. "Không sao, chỉ là trợ lý của anh thôi. Anh ta sẽ đi ngay. Tiểu Ngọc đừng sợ, đừng sợ." vừa nói, hắn vừa vỗ vỗ lên lưng cậu, giống như đang an ủi một đưa bé.
Vậy mà lạ thay, Du Cẩm Ngọc lại cảm thấy đỡ sợ hãi hơn rất nhiều.
Đến tận khi người đàn ông kia rời đi, Du Cẩm Ngọc mới hồi phục lại bình thường. Du Nhẫn Phong lâu ngày không gặp lại nên bày tỏ tình cảm với cậu vô cùng nhiệt thành. Hết bắt cậu ngồi lên đùi hắn để hắn đút ăn lại đến tắm cùng nhau.
Trong phòng tắm còn bị hắn đè ra làm tình một lần.
Sau khi tắm xong, cả người Du Cẩm Ngọc mệt mỏi như không xương, mặc cho người đàn ông ôm mình lên lên đem ra ngoài.
Đặt tiểu mỹ nhân đang còn trần truồng lên giường, người đàn ông xoay lưng đi xuống lầu mang cái túi khi nãy lên.
Du Cẩm Ngọc nằm nhìn trần nhà, cậu biết đêm nay sẽ không thoát được nên chỉ đành nhắm mắt lại chấp nhận số phận.
Du Nhẫn Phong về phòng, đi đến cạnh giường và ngồi xuống, khẽ vuốt ve gương mặt đang nhắm lại của tiểu mỹ nhân, "Tiểu Ngọc đang nghĩ gì vậy?"
Du Cẩm Ngọc nghiêng đầu tránh đi, biểu thị không muốn trả lời hắn.
"Ngồi dậy nào."
Thiếu niên vẫn không phản ứng.
Du Nhẫn Phong nhìn cậu, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi nhưng không khí bên ngoài đã trầm xuống thấy rõ.
Du Cẩm Ngọc khẽ rùng mình, dù không muốn nhưng cậu biết rõ nếu đối đầu với người đàn ông thì sẽ không có kết cục tốt đẹp, vì vậy dù không tình nguyện, Du Cẩm Ngọc vẫn chống người ngồi dậy.
Cậu thấp hơn Du Nhẫn Phong rất nhiều, lúc ngồi cũng chỉ tới vai hắn, vì vậy đầu cậu hơi ngước lên, anh mắt ngờ vực cùng phòng bị quan sát người đàn ông.
Du Nhẫn Phong mỉm cười, không tiếc lời tán dương sự ngoan ngoãn của Du Cẩm Ngọc.
Thiếu niên ngược lại chỉ cảm thấy điều này thật trào phúng. Chẳng ai muốn nghe theo những yêu cầu và dục vọng biến thái của bọn họ cả.
Du Nhẫn Phong đặt cái túi khi nãy ở giữa cả hai, Du Cẩm Ngọc không nhịn được nhìn một cái, không hiểu sao trong lòng chợt thấy bất an.
Trước mặt thiếu niên, người đàn ông thản nhiên lấy ra đủ loại đồ chơi tình thú mà hắn mua, nào là dương cụ giả, trứng rung, 'đuôi', nút chặn,...
Du Cẩm Ngọc nhìn mà sắc mặt trắng bệch, đây là lần đầu tiên cậu thấy những thứ này, nhưng chỉ cần nhìn qua chiếc dương cụ giả kích thước lớn rơi ra từ chiếc túi thì cậu đã ngay lập tức hiểu được tác dụng của những thứ này.
Trong mắt thiếu niên tràn đầy sợ hãi, không dám tin mà nhìn nam nhân.
Du Nhẫn Phong thưởng thức biểu tình biến hóa liên tục của cậu, nói bằng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, "Chọn một cái, tối nay dùng."
Du Cẩm Ngọc con ngươi run run nhìn hắn, cậu đương nhiên không muốn phải chọn cái nào, vì thế thái độ cũng mềm xuống, nhu nhược cầu xin người đàn ông, "C-Có thể không chọn không? Chẳng phải có anh... rồi sao?"
Nghe cậu nói như vậy, người đàn ông đột nhiên gục mặt xuống cười, đang lúc Du Cẩm Ngọc còn đang hoảng hốt, hắn duỗi tay ôm cậu, thiếu niên nhỏ bé dễ dàng lọt thỏm giữa lòng ngực hắn.
Du Nhẫn Phong cọ mũi mình vào cổ cậu, tham lam hút ngửi hương thơm tươi mát thuần khiết chỉ thuộc về thiếu niên, "Anh biết ngay là Tiểu Ngọc rất thích cái của anh mà. Đương nhiên đêm nay cũng sẽ dùng nó thỏa mãn em. Nhưng vẫn phải chọn một món."
Du Cẩm Ngọc đỏ mặt bởi những lời không chút che giấu của hắn, cậu còn có thể mơ hồ nghe ra hàm ý cảnh cáo trong lời nói của người đàn ông nhưng vẫn cố cầu xin lần nữa.
Ánh mắt hắn hơi tối đi, thậm chí còn lạnh lùng nhìn cậu , hệt như người vừa âu yếm dịu dàng cậu mới đây là một người khác, hắn hạ thấp giọng thì thào vào tai thiếu niên. "Anh cho em cơ hội cuối cùng, nếu không chọn, thì tối nay sẽ dùng hết lên người em."
Du Cẩm Ngọc nghe mà rùng mình, nhắm mắt chọn đại một món trông vô hại nhất.
Du Nhẫn Phong nhìn vào lựa chọn nhỏ của cậu, cười khúc khích, dường như rất thích thú, Du Cẩm Ngọc khó hiểu nhìn hắn.
Không đợi cậu tò mò quá lâu, Du Nhẫn Phong đã cho cậu biết tác dụng của thứ đồ chơi mà cậu chọn.
Thứ Du Cẩm Ngọc chọn là một chiếc vòng inox, bên trên có đính vài viên bi tròn tròn, nhìn kích thước của vòng tròn, Du Cẩm Ngọc thầm nghĩ nó hẳn sẽ không có tác dụng gì đối với cậu.
Nhưng cậu đã đoán sai, đúng là món đồ đó không phải cho cậu dùng, nhưng tác dụng của nó thì cậu hoàn toàn hưởng hết.
Người đàn ông đè cậu xuống giường, sau khi qua khuếch trương hết một lượt thì hắn đeo cái vòng đó vào.
Nhìn đến đây Du Cẩm Ngọc rốt cuộc cũng hiểu rõ tác dụng của món đồ kia.
Âm hành của người đàn ông đột nhiên lại lớn hơn một vòng.
Mỗi lần hắn di chuyển, quy đầu cọ mạnh qua tử cung của cậu, những viên bi nhỏ xung quanh còn lăn đè lên vách thịt mẫn cảm.
Khoái cảm đột nhiên tăng lên gấp bội khiến Du Cẩm Ngọc khó kịp thích ứng. Chỉ một chút đã cao trào.
Cao trào liên tục khiến đầu óc cậu trống rỗng, nhưng cũng quá đáng sợ. Chỉ một lúc sau nữ huyệt đã tê dại, dường như không thể tiết ra bất cứ thứ gì, cậu lại chỉ biết khóc lóc nức nở cầu xin người đàn ông dừng lại.
Ngày một, ngày hai, rồi lại không biết là ngày bao nhiêu trôi qua. Du Cẩm Ngọc cuối cùng cũng chờ được cơ hội bỏ trốn lần nữa.
Trong ngôi nhà vừa đổi vài người làm mới, trong đó có một chàng trai thoạt nhìn còn khá trẻ, có vẻ đang học đại học.
Cậu ta rất hay vô tình hoặc cố ý liếc sang nơi Du Cẩm Ngọc hay ngồi. Mỗi lần cậu nhìn lại thì cậu ta đều đỏ mặt lúng túng quay đầu đi.
Sau khoảng thời gian ngắn, có lẽ cậu ta đã sớm nhận ra mối quan hệ không ổn giữa Du Cẩm Ngọc và ba nam nhân kia. Nhiều lần Du Cẩm Ngọc còn thấy hắn cứ tỏ thái độ muốn nói lại thôi mỗi khi đến gần cậu.
Một ngày nọ trong căn nhà không còn ai, chàng trai mang theo một dĩa trái cây từ bếp mang cho Du Cẩm Ngọc, đang lúc Du Cẩm Ngọc nghĩ anh chàng sẽ rời đi thì anh lại nói, "Cậu có đang ổn không?"
Du Cẩm Ngọc nhìn thẳng vào anh, chàng trai ngay lập tức đỏ mặt bởi nhan sắc của cậu, giọng điệu còn có chút lúng túng. "Tôi thấy cậu, có vẻ bị ép ở đây."
Du Cẩm Ngọc mím môi, gật đầu khẽ một cái. Chàng trai ngay lập tức kích động, "Tôi, tôi biết trong vườn có một góc thông ra với bên ngoài, nếu cậu muốn tôi sẽ dẫn cậu đi."
Du Cẩm Ngọc ngẩn người khi nghe những lời đó.
Nghĩ đến tính khả thi, Du Cẩm Ngọc vẫn có chút không tin tưởng. Hơn nữa vẫn còn có ám ảnh từ lần chạy trốn lần trước, Du Cẩm Ngọc không dám manh động.
"Để tôi nghĩ đã."
Nói rồi cậu quay đi không nhìn anh chàng đó nữa.
Chàng trai dường như có chút tiếc nuối, "Nếu cậu nghĩ kĩ rồi thì có thể nói với tôi."
Chiều hôm đó không biết vì lí do gì Du Nhẫn Phong và Du Thanh đều đi làm về cùng một lúc. Vừa nhìn thấy cậu, hai người đã ăn ý kéo Du Cẩm Ngọc lên sô pha làm tình.
Động tác vừa ác liệt vừa thô bạo, Du Cẩm Ngọc kêu khóc không ngừng, hỏi đến thì Du Thanh chỉ nói là trừng phạt. Thiếu niên đáng thương phạm lỗi gì cũng không biết. Bị hai người đàn ông đè lên ghế tàn nhẫn thao làm.
Đến tận tối khi Du Hàm đi làm về, bước chân hắn có chút khựng lại khi thấy cảnh tượng dâm loạn trên sô pha.
Du Nhẫn Phong vừa đưa đẩy hông, dập liên tục vào trong Du Cẩm Ngọc, vừa hướng Du Hàm mời chào, "Anh cả có tham gia không?"
Du Cẩm Ngọc đang mơ màng cũng dần tỉnh táo, cậu không thể tưởng tượng nổi nếu phải phục vụ thêm một người nữa thì cậu sẽ ra sao.
Nhưng Du Nhẫn Phong giống như không nhìn thấy biến hóa trên mặt cậu, vẫn hung ác giã vào, khiến lời thiếu niên nố ra đều là âm thanh rên rỉ vô nghĩa.
Vốn nghĩ Du Hàm sẽ cùng tham gia, nhưng hắn chỉ liếc một cái rồi nói, "Không." sau đó dường như còn nheo mày lại, "Bẩn." rồi rời đi luôn.
Du Cẩm Ngọc không biết lời bẩn kia là dành cho cậu hay cho ai, cả cơ thể thiếu thiếu niên vốn bị tô đậm bởi toàn dấu hôn, thậm chí trên bụng và ngực còn có tinh dịch vẩn đục của nam nhân. Giữa hai chân ướt dầm dề, hẳn là lộn xộn vô cùng.
Bẩn?
Hắn vậy mà còn dám bảo cậu bẩn?
Nếu cậu bẩn thì hắn là như thế nào?
Đây đều không phải là phúc mà bọn họ ban cho cậu sao?
Giờ lại còn chê cậu...
Du Cẩm Ngọc tự cho rằng lời kia của Du Hàm là dành cho mình. Trong lòng ngây lập tức thương tâm và tủi thân tột độ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tiếng khóc vừa lớn vừa thê thảm giống như bị bắt nạt vô cùng. Du Thanh ngồi trên đầu cậu, đưa tay lau qua loa mặt của thiếu niên, khiến nước mắt dính ra khắp mặt cậu, trông vừa nhem nhuốc vừa đáng thương.
"Khóc cái gì?" Du Thanh khó hiểu hỏi.
Du Nhẫn Phong quan sát tốt, hiển nhiên biết lí do Du Cẩm Ngọc đột nhiên khóc lóc, động tác cũng không vì vậy mà nhẹ đi, giọng điệu vui vẻ mà trách móc Du Hàm an ủi cậu, "Anh cả cũng thật là, chọc cho Tiểu Ngọc thương tâm rồi."
Du Thanh hiểu ngay ý hắn, nhưng lại cho rằng Du Cẩm Ngọc khóc vì Du Hàm không chịu tham gia, "Nhóc này tham qua đấy. Yên tâm, một mình côn thịt của anh ba đây cũng đủ để địt chết em."
Du Cẩm Ngọc vẫn cứ khóc, hoàn toàn không còn nghe vào những lời châm chọc của hai người đàn ông.
Cậu hạ quyết tâm, nếu đã như vậy, thì cậu sẽ trốn đi.
Vài ngày sau, Du Cẩm Ngọc tìm đến chàng trai kia để nói, anh chàng mừng rỡ khi cậu tìm hắn, giữ đúng lời hứa dẫn Du Cẩm Ngọc đi ra khỏi ngôi nhà.
Chẳng hiểu sao bình thường nơi này luôn có người canh giữ nhưng đường chạy trốn của bọn họ lại thuận lợi không gặp ai.
Đến khi sắp rời khỏi con đường mòn, Du Cẩm Ngọc nhìn lại phía sau. Đột nhiên vấp phải cục đá mà ngã uỵch xuống.
"Có sao không?"
"Tôi, không sao."
Du Cẩm Ngọc chống tay ngồi dậy, đột nhiên thấy đôi giày da đối diện với mình, cậu rùng mình, mặt trắng bệch mà ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt tối đen của Du Hàm.
Cậu hoảng sợ lùi lại ra sau. Gọi tên chàng trai kia nhưng không thấy đâu. Du Hàm ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dùng tay bắt lấy cằm của thiếu niên để cậu đối diện với hắn.
"Không cần gọi, hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu." hắn gằn từng chữ nói với cậu, thậm chí Du Cẩm Ngọc còn nghe thấy tiếng nghiến răng của hắn, "Ngọc Nhi, em lại muốn trốn sao?"
Du Cẩm Ngọc sợ đến run rẩy, không dám hé miệng nói nửa lời.
"Lần trước đã nói, nếu em còn dám trốn, tôi sẽ đánh gãy chân em. Xem ra là không đủ dọa sợ em rồi. Ngọc Nhi, em xem tôi thành kẻ chỉ nói suông thôi sao?"
"Không... " Du Cẩm Ngọc nhìn hắn, chỉ biết lắc đầu, nước mắt không nhịn được dâng lên đầy mắt, như sắp sửa tuôn ra.
Du Hàm không nói hai lời, lấy từ đâu đó một cây kéo tỉa vườn, trực tiếp vung mạnh lên mắt cá chân của thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc hét thảm một tiếng, đau đến cúi gập người.
Du Hàm dễ dàng ôm cậu lên, cõng cậu trên lưng rồi lần theo lối mòn cũ trở về ngôi nhà.
"Ngọc Nhi à, anh chưa từng muốn hà khắc với em. Ngoan ngoãn ở lại không tốt sao?"
Thiếu niên đã đờ đẫn vì đau đớn, nghe hắn nói thì tiếng khóc lại càng lớn hơn, "Du Hàm... Tôi ghét anh lắm."
"Ừ. Anh yêu em là đủ rồi."
Trở về ngôi nhà, Du Thanh và Du Nhẫn Phong đã chờ sẵn ở phòng khách, dưới sàn là chàng trai giúp việc đã giúp Du Cẩm Ngọc bỏ trốn, ánh chàng bị trói lại, nhìn qua cũng biết đã chịu không ít hành hạ.
Du Hàm không thèm liếc sang, trực tiếp cõng thiếu niên đã ngất đi lên phòng.
-------
Lời tác giả :
Đồ chơi anh Phong dùng
Xin lỗi mấy ní, toi quá nghèo nên mấy nay phải zẽ tranh kiếm tiền 😔