Sau khi trời đã dần tối, Du Nhẫn Phong từ phòng làm việc bước ra, đúng lúc đụng mặt Du Cẩm Ngọc vừa tắm xong.
Vì đang ở nhà, cộng thêm không còn áp lực phải che giấu nên Du Cẩm Ngọc bận lại quần áo ngủ thoải mái như trước kia.
Cổ áo khoét có chút sâu, để lộ ra phần xương quai xanh đầy dấu vết, nhìn vừa câu dẫn vừa cay mắt.
Tóc cậu còn hơi ướt , đôi lông mi ướt át trông như vừa khóc một trận, mỗi một cái chớp mắt đều như cào vào trái tìm người khác.
Du Nhẫn Phong nhìn mà mê mẩn, dục vọng nổi lên nhanh chóng khiến hắn hít sâu một hơi, nhân lúc Du Cẩm Ngọc còn chưa phát hiện thì đóng sầm cửa lại.
Du Cẩm Ngọc đang định chào hỏi người thì đột nhiên đối diện với cửa gỗ có chút ngơ ngác, tuy không hiểu nhưng cậu cũng chẳng để tâm mà xoay người rời đi.
Du Nhẫn Phong dựa vào cánh cửa để bình tĩnh lại, nhìn xuống Tiểu Phong đang hứng chí bừng bừng, hắn cảm thấy có chút nực cười.
sau đó hắn ngồi vào bàn máy tính, mở nó lên rồi đăng nhập vào một file tài liệu ẩn, trong đó đều là video của Du Cẩm Ngọc.
Hắn từ từ nới lỏng khóa quần, nhìn em trai út cùng anh cả của mình đang cùng nhau giao lưu sâu khiến hắn càng hưng phấn hơn.
Tự tay nắm lấy phân thân của mình, Du Nhẫn Phong cười tự giễu, "Cũng không ngờ mình lại có ngày này."
Sau khi xong chuyện thì trời cũng đã tối hẳn, hắn nhanh chóng tắm rửa, bày ra bộ dạng mỹ nam chỉnh chu rồi mới xuống bếp nấu bữa tối cho cả hai.
Bữa tối yên bình cứ như vậy mà trôi qua, nhưng không khí hài hòa như vậy không kéo dài quá lâu vì tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.
Là quản lý của Du Nhẫn Phong mang thuốc tới.
Du Cẩm Ngọc đầu cúi càng ngày càng thấp xuống giống như đang trốn tránh.
Du Nhẫn Phong lại vô cùng thoải mái, không chút kiêng dè mà nhìn thẳng vào cậu.
Thiếu niên cảm thấy người mình sắp bị nhìn xuyên thành mấy lỗ thủng thì không nhịn được nhìn hắn, ánh mắt làm nũng lại vừa uất ức vừa đáng thương.
Du Nhẫn Phong xoa đầu cậu, "Đi thôi, bôi thuốc sớm cho mau khỏi."
Biết không thể thoát được, Du Cẩm Ngọc cũng chỉ đành cắn răng cùng hắn đi lên phòng.
Vào phòng, Du Nhẫn Phong bắt cậu nằm sấp trên giường rồi kêu cậu cởi quần ra.
Du Cẩm Ngọc đỏ mặt, ngượng ngùng vô cùng, cậu cũng không thể hiểu nổi tại sao Du Nhẫn Phong có thể dư xử tự nhiên và thoải mái như vậy.
"Không, không cởi được không ạ?"
"Vậy em nghĩ anh bôi thuốc kiểu gì?" Du Nhẫn Phong nhướng mày nhìn cậu.
Du Cẩm Ngọc bị nhìn cho càng thiếu tự tin hơn, giọng lí nhí, "Hay để em tự bôi."
Du Nhẫn Phong ngắt lời, dường như không muốn cho cậu dong dài nữa nên nói, "Giờ em muốn tự cởi hay anh cởi."
Du Cẩm Ngọc nhắm mắt, xem như đã đầu hàng, cực kì uể oải đáp, "Để em tự cởi..."
Động tác cậu chậm rì rì, dường như rất lâu, rất lâu mới cởi xong, nhưng Du Nhẫn Phong không hề lên tiếng thúc giục cậu, để mặc thiếu niên câu giờ. Cuối cùng chiếc quần ngủ lụa cũng được cởi xuống, cặp mông căng tròn nảy nở của thiếu niên lộ ra không chút che giấu.
Du Nhẫn Phong híp mắt lại, hít sâu vài hơi cố kiềm nén dục vọng đang sôi trào trong cơ thể. Trên mông của thiếu niên có đầy dấu hôn và vết cắn, đã một ngày trôi qua nên nhìn cũng đỡ ghê người hơn hôm trước.
Du Cẩm Ngọc nằm lên giường, vì xấu hổ nên cậu chỉ đành úp mặt vào gối giả chết.
Du Nhẫn Phong ngồi xuống giường, cảm nhận giường từ từ lún xuống khiến Du Cẩm Ngọc có chút căng thẳng.
Người đàn ông không có phản ứng gì nhiều bên ngoài, lấy thuốc từ trong hộp ra quan sát, giống như đang đọc hướng dẫn sử dụng.
Sau đó hắn đỗ một ít thuốc ra tay, xoa nhẹ cho thuốc nhiễm nhiệt độ của hắn, rồi thoa lên bề mặt mông của thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc nhắm chặt mắt chờ đợi. Lúc thứ thuốc như gel tiếp xúc với da thịt khiến cậu rùng mình nhẹ, cũng may nó không lạnh như cậu nghĩ.
Người đàn ông nhẹ nhàng vô cùng, động tác cũng rất có chừng mực, bôi đều thuốc lên các vết sưng trên người Du Cẩm Ngọc.
Khi sắp chạm đến nơi tư mật của cậu, hắn còn tốt bụng nhắc một tiếng. Tuy Du Cẩm Ngọc vẫn không hẳn là thoải mái nhưng ít nhất không còn căng thẳng như vậy nữa.
Sau hơn mười lăm phút thì buổi bôi thuốc này cũng đã kết thúc. Du Nhẫn Phong quay đi cất thuốc vào học tủ nhỏ trong phòng cậu. Lúc hắn quay sang thì vừa vặn thấy thiếu niên đang tính mặc quần.
"Đừng mặc, để thuốc khô rồi mặc. Nằm lên giường đi." Du Nhẫn Phong nhắc cậu, sau đó đi ra ngoài.
Du Cẩm Ngọc hơi hoang mang nhưng vẫn nghe lời hắn nằm xuống giường.
Được vài phút sau thì Du Nhẫn Phong quay lại, trên tay hắn cầm một cái hủ thủy tinh.
Du Cẩm Ngọc không tiện quay đầu nhìn nên hỏi hắn "Gì thế ạ?"
"Nến thơm." Du Nhẫn Phong trả lời ngắn gọn, sau lại muốn giải thích thêm nên nói, "Dùng để thư giản."
Sau đó hắn đặt nó ở trên đầu giường.
Chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, xoa đầu Du Cẩm Ngọc, chúc cậu ngủ ngon rồi rời đi.
Mọi hành động đều toát ra vẻ ân cần mà một người anh trai sẽ có.
Du Cẩm Ngọc nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần sau cánh cửa.
Trong lòng cậu dâng lên nỗi xúc động khó hiểu, đã lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận lại được sự quan tâm này.
Dưới sự kích thích của nến thơm, Du Cẩm Ngọc có chút buồn ngủ, hai mắt có cố thế nào cũng không thể mở lên nên đành thuận theo nhắm lại.
Cậu nghĩ có lẽ mình có thể dựa dẫm vào Du Nhẫn Phong.
Khi cậu chìm sâu vào giấc ngủ, một lúc lâu sau, cánh cửa phòng của cậu bị nhẹ nhàng mở ra.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước vào, bóng hắn to lớn và trải dài bao phủ lên cơ thể của thiếu niên.
Du Nhẫn Phong quan sát cậu, thiếu niên say ngủ, góc mặt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa nhu hòa, ngây thơ trong sáng hợp với độ tuổi.
Phía dưới hoàn toàn để không, lộ ra bên ngoài không chút phòng bị.
Hắn đi đến thối tắt nến hương ở trên đầu giường, sau đó ngồi xuống.
"Tiểu Ngọc ơi, anh có thể chạm vào em không?" Du Nhẫn Phong lịch sự hỏi, ngón tay khẽ chạm vào đôi môi nhỏ của thiếu niên.
Đương nhiên không có âm thanh nào đáp lại hắn.
"Em không trả lời thì là đồng ý rồi nhé." Du Nhẫn Phong tự nói tự trả lời.
Do thiếu niên đang nằm sấp nên hắn lật cậu lại. Có lẽ do chưa kịp thích nghi với tư thế mới, Du Cẩm Ngọc hơi mím môi, chép miệng vài cái rồi nghiêng mặt ngủ tiếp
Du Nhẫn Phong quan sát cậu như đang nhìn một thứ quý giá, mọi biểu cảm của thiếu niên đều không thể lọt khỏi tầm mắt hắn.Du Cẩm Ngọc không hề biết nguy hiểm, ngủ đến quên trời quên đất.
Du Nhẫn Phong thong thả tự tại, ngón tay với khớp xương tinh xảo như tượng tạc gỡ từng cúc áo sơ mi của thiếu niên xuống.
Da thịt cậu theo động tác của hắn mà càng lộ ra nhiều hơn. Những dấu vết Du Thanh để lại từ hai ngày trước đã mờ dần. Nhưng chủ yếu vẫn làm người ta cảm thấy ngứa mắt.
Du Nhẫn Phong tuy thể hiện ra ngoài rất bình tĩnh nhưng hắn cũng là đàn ông, nhìn người mình có dục vọng lại mang trên mình vết tích của kẻ khác thật sự không dễ chịu chút nào.
Ngón tay hắn miết lên dấu hôn trên cổ Du Cẩm Ngọc, ánh mắt thâm sâu không biết đang suy tính điều gì. Có lẽ do da của thiếu niên qua non mềm, bị hắn niết một chút đã để lại dấu đỏ hơi mờ nhạt. Đứng cạnh dấu hôn của Du Thanh lại chẳng thấm vào đâu.
Tuy khó chịu nhưng Du Nhẫn Phong không có ham muốn ấu trĩ đánh dấu lại giống với Du Thanh. Hắn còn muốn xa hơn nữa.
Bàn tay thong thả chu du trên khắp cơ thể của thiếu niên. Du Cẩm Ngọc trong mơ nhe hưởng ứng điều gì đó, khẽ "Ưm" nhẹ một tiếng.
Âm thanh khẽ như vậy nhưng rõ mồn một giữa đêm khuya, lại giống như móng vuốt bén nhọn cào vào lòng nam nhân.
Du Nhẫn Phong không kiềm chế nữa, hắn cúi xuống, vùi mặt mình vào cổ của thiếu niên hít thật sâu.
Trên người cậu có hương sữa tắm thơm mát và mùi hương hoa đặt trưng của riêng cậu.
Dựa vào khứu giác nhạy bén bẩm sinh của mình, Du Nhẫn Phong chậm rãi cảm nhận thứ mùi hương tinh tế chỉ thuộc về thiếu niên.
Cuối cùng xác nhận được đó là mùi của hoa linh lan.
Loài hoa trắng muốt, cánh hoa mịn màng, hương thơm thanh tú khiến lòng người mê đắm mà bỏ qua sự thật rằng nó có độc.
Chỉ khiến người ta muốn chìm đắm trong thứ chất độc ngọt ngào đó.
Mới ngửi một chút thôi mà âm hành của Du Nhẫn Phong đã hưng phấn ngẩng cao đầu, cương cứng làm hắn phát đau.
Nhưng hắn biết bản thân không thể lỗ mãng, và hắn cũng có thừa sự kiên nhẫn.
Du Nhẫn Phong ngậm vào hạt đậu nhỏ trên ngực của thiếu niên, liếm mút chậm rãi nhưng lại rất có kĩ thuật.
Dù đang ngủ say nhưng cơ thể Du Cẩm Ngọc vẫn theo thói quen được dạy dỗ mấy tháng này mà phản ứng lại với dục vọng.
Ngọc hành non mềm vừa chịu chút kích thích đã bắt đầu hứng lên. Hoa huyệt hôm trước vừa bị âm hành nhồi đầy, giờ vẫn còn sưng đỏ nhưng vẫn tham lam mấp máy mấy cái.
Trên mặt thiếu niên cũng nhiễm một tầng mây hồng nhạt, vừa ngây dại vừa quyến rũ.
Du Nhẫn Phong thu hết mọi dáng vẻ dâm đãng của cậu vào mắt.
Miệng vẫn trêu đùa trước ngực cậu nhưng tay đã không nhịn được lần xuống bên dưới. Hoa huyệt đáng thương không có chút phòng bị nào bị ngón tay chạm vào.
Mép thịt run rẩy để mặt ngón tay xoa nắn, dưới kích thích không nhịn được ứa ra một ít nước dâm.
Cảm nhận được sự ẩm ướt nới đầu ngón tay, Du Nhẫn Phong khẽ mỉm cười, hôn lên khóe môi của thiếu niên mà mắng yêu "Dâm quá."
Thiếu niên bị buột tội và chiếm tiện nghi vẫn không hay biết gì say sưa ngủ.
Tuy hai điểm trước ngực của cậu rất đáng yêu nhưng Du Nhẫn Phong cũng không thể không tiến vào vấn đề chính.
Hắn tách hai chân thiếu niên ra rồi chen vào giữa.
Dựa vào ánh đèn ngủ, hắn có thể quan sát được toàn hộ hoa huyệt dâm đãng của em trai.
Khi nãy bôi thuốc cho cậu hắn không thể nhìn chằm chằm được. Nhưng dựa vào cảm xúc trên đầu ngón tay hắn vẫn có thể tưởng tượng ra được hình dạng của nơi này.
Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Bộ phận nhạy cảm của Du Cẩm Ngọc trời sinh đặc biệt, vừa có cơ quan của nam vừa có cơ quan của nữ. Nhưng nơi đó lại không mang đếm cảm giác dị dạng ghê tởm mà ngược lại còn rất... mê hoặc.
Chỉ riêng phần hạ thân trắng muốt chỉ toàn lông tơ, nữ huyệt e ấp non nớt nhưng lại có dáng vẻ dâm đãng cơ khát, một bức tranh đối lập nhưng nếu để hình dung chung thì chỉ có một từ dâm dật.
Du Cẩm Ngọc nào hay biết bản thân đang bị người đàn ông thị gian, ngủ hết sức ngon lành. Cảm thấy tư thế này thoải mái, liền không cần nam nhân cố định mà tự mình dạng chân ra.
Du Nhẫn Phong bật cười, nếu không phải đã sớm biết công dụng của lọ nến thơm kia, hắn có lẽ sẽ thực sự cho rằng Du Cẩm Ngọc giả vờ ngủ để câu dẫn hắn.
Du Nhẫn Phong đưa mặt lại gần nữ huyệt, mùi hương tươi mát và dâm đãng của dâm thủy hòa vào hơi thở nóng ấm của nam nhân, vui vẻ nhảy múa trên đầu mũi hắn.
Có lẽ bị hơi thở hắn phả vào làm cho nhột, hoa huyệt không nhịn được co giật vài cái. Nhìn qua giống như thiếu nữ thẹn thùng e lệ, càng làm cho người ta muốn bắt nạt nó.
Du Nhẫn Phong vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng thăm dò, nữ huyệt đột nhiên bị kích thích có chút co giật, hai mép âm thần khẽ siết lại, như muốn bảo vệ bên trong.
Nhưng sự phòng thủ nhỏ gần như không có này sao có thể cản được người đàn ông. Sau lần thăm dò, hắn liền mạnh dạn hơn hẳn. Động tác liếm mút vừa mãnh liệt vừa có kĩ thuật.
Du Cẩm Ngọc dù đang ngủ nhưng vẫn không nhịn được khẽ rên một tiếng, trong mơ không biết bị sao mà khiến lông mày nhíu chặt lại.
Du Nhẫn Phong biết cậu sẽ không tỉnh, vì vậy động tác ngày càng sỗ sàng hơn mà không hề kiêng nể tí gì.
Đầu lưỡi hắn tiếng sâu vào bên trong, liếm một vòng vách thịt mẫn cảm, cảm nhận từng dây thần kinh của dâm huyệt run lên nhưng vẫn cố níu lấy đầu lưỡi hắn.
Đây là lần đầu tiên Du Nhẫn Phong dùng miệng làm cho người khác, nhưng hắn chính là không học tự biết, dựa theo bản năng vẫn liếm mút hết sức thuần thục, khiến cho dâm huyệt chẳng mấy chốc đã ướt đẫm bởi nước bọt và nước dâm của chính nó.
Sau một hồi liếm mút, Du Nhẫn Phong cuối cùng cũng kết thúc, hắn thỏa mãn liếm môi, động tác vừa quyến rũ vừa trêu chọc nội tâm người khác.
Hắn cho ba ngón tay vào dâm huyệt của Du Cẩm Ngọc để thăm dò, nơi này quả thật là một cái miệng tham ăn, thứ gì đút vào cũng hút lấy ăn hết sức dâm đãng.
Chỉ cần nghĩ đến một lát nữa sẽ có thể dùng âm hành của bản thân để đâm vào cái miệng nhỏ này mà Du Nhẫn Phong đã hưng phấn đến run cả người
Thiếu niên bị móc huyệt khó chịu co chân lại, nhưng bị người đàn ông khóa lại, đem chân lần nữa mở ra, đành hừ hừ hai tiếng ủy khuất trong miệng.
Cuối cùng cũng kết thúc màng khuếch trương, Du Nhẫn Phong rút ngón tay ra cho vào miệng, tận hưởng mùi vị dâm dật còn sót lại trên đầu ngón tay.
Một tay hắn nắm lấy gốc âm hành, chống quy đầu lên trên dâm huyệt mẫn cảm đã được mở rộng của thiếu niên.
Nữ huyệt giống như phát giác được nguy hiểm, có chút mấp máy khép lại miệng huyệt. Đâu biết động tác này làm cho hai mép âm thần cọ qua lại với phần quy đầu, càng làm cho âm hành thêm hưng phấn.
Du Nhẫn Phong nắm lấy eo cậu, một phát đẩy toàn bộ âm hành vào bên trong. Thiếu niên dường như cảm nhận được, từ trong mộng phát ra tiếng nấc nhỏ, eo vừa định nhấc lên đã bị nam nhân đè xuống.
Trong tình huống không hay biết gì, bị nam nhân cưỡng ép ăn vào toàn bộ âm hành của hắn.
Du Nhẫn Phong đem côn thịt một hơi đâm sâu vào đến tận gốc, nhìn miệng huyệt bị căng ra đến trắng bệch vì thức ăn quá cỡ, nam nhân thỏa mãn thở ra một hơi.
Hắn vuốt ve phần bụng bị nhồi đầy mà hơi phồng lên của thiếu niên, trong lòng sinh ra sự hài lòng.
Nhìn qua người vẫn còn đang ngủ, Du Nhẫn Phong khẽ hôn lên trán cậu, động tác vô cùng ôn nhu.
Sau đó hắn nhấc chân cậu lên, điên cuồng tàn sát bên dưới.
Không hề có sự chống cự, nữ huyệt của thiếu niên chỉ biết trơ mặt chịu thao, không ngừng khóc thút thít, nước mắt ướt đẫm nơi giao hợp của hai người.
Ngọc hành cũng được người đàn ông chăm sóc tỉ mỉ, gậy thịt non nớt của thiếu niên dưới sự cưng chiều của bàn tay Du Nhẫn Phong, chẳng nhịn được lâu mà tuốt vũ khí đầu hàng.
Du Nhẫn Phong chán kiểu thao nhanh, lại bắt đầu kiểu chơi vừa sâu vừa mạnh, dập cho mông thiếu niên đỏ bừng lên như bị đánh, mỗi lần ra vào là phát ra tiếng bạch bạch rõ ràng.
Du Nhẫn Phong đâm vào rất sâu, nên rất nhanh đã phát hiện ra sự tồn tại của tử cung nhỏ nằm sâu bên trong.
Nơi này giống như thiếu niên, tuy nhỏ bé yếu ớt nhưng lại cứng đầu, miệng đóng chặt lại nhất quyết không cho âm hành xuyên qua.
Du Nhẫn Phong điều chỉnh lại tư thế, đem hai chân cậu nhấc lên vai, dưới mông thiếu niên được gác một chiếc gối. Nữ huyệt bị dốc gần như là đứng lên, làm ra tư thế hứng trọn bạch dịch của nam nhân.
Du Nhẫn Phong thuận thế tiến thẳng vào, mỗi lần đều nhắm vào miệng tử cung của thiếu niên hung hăng đánh lên.
Tử cung vừa mẫn cảm vừa yếu, bị đánh mấy cái đã không chịu được hé ra một khe nhỏ, âm hành thuận đó chen vào, thao mạnh đem nơi này làm thành cái túi đựng côn thịt.
Nữ huyệt không biết cao trào bao nhiêu lần, giống như chiếc vòi nước bị hỏng không ngừng rỉ nước, theo trọng lực chảy qua kẽ mông của thiếu niên rồi rơi xuống giường.
Du Cẩm Ngọc bị đâm cho cơ thể không ngừng lắc lư, cơ thể vì động dục mà ửng hồng, gương mặt có chút nhăn nhó, miệng phát ra tiếng nấc nhỏ.
Sau hơn trăm cái đưa đẩy Du Nhẫn Phong thoải mái bắn ra dòng bạch dịch đầu tiên, tử cung bị bắt ăn trọn toàn bộ, khiến bụng nhỏ của thiếu niên hơi phồng lên.
Sau khi bắn xong, Du Nhẫn Phong thả chân cậu xuống, lại lật thiếu niên nằm nghiêng qua, bắt đầu một vòng làm tình mới.
Quả thật phải khen nên thơm mà Du Nhẫn Phong mang đến tác dụng quả thật không nhỏ, khiến Du Cẩm Ngọc dù bị lật qua lại, trong lúc mê man bị người đàn ông chịch đến ra bã vẫn hoàn toàn không hay biết gì.
Đến khi sáng, Du Cẩm Ngọc mơ hồ tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể vô cùng nhức mỏi khó chịu, từ thắt lưng đổ xuống. Đặc biệt là vị trí không nói thành lời giữa hai chân, vừa tê vừa sưng.
Du Cẩm Ngọc không muốn chạm qua nơi đó, nhưng vẫn không nhịn được sờ xuống kiểm tra một chút. Ngoài ý muốn phát hiện nơi đó không hiểu sao lại sưng lên một vòng, chạm vào là đau xót.
Du Cẩm Ngọc mím môi, mặc quần áo vào rồi đi vào phòng tắm, mỗi bước đi đều cọ xát qua nơi đó, khiến Du Cẩm Ngọc càng cảm nhận rõ hơn sự bất thường.
Cậu tự huyễn hoặc bản thân có lẽ do thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng. Lê cơ thể đau nhức xuống lầu.
Vừa xuống đã thấy gương mặt tươi như hoa của Du Nhẫn Phong.
Chẳng hiểu tại sao nhưng Du Cẩm Ngọc cảm giác người đàn ông còn chói mắt hơn bình thường.
Du Nhẫn Phong thấy cậu đã xuống, vui vẻ kéo ghế cho thiếu niên, còn lấy một cái gối lót lên ghê cho Du Cẩm Ngọc.
Du Cẩm Ngọc nhìn mà mím môi, hỏi: "Sao anh biết mông em khó chịu?"
Trong một thoáng, Du Cẩm Ngọc nhìn thấy tay đang vuốt gối của nam nhân hơi khựng lại.
Sau đó hắn ngước lên nhìn cậu, gương mặt vẫn ôn hòa nói,
"Trên hướng dẫn sử dụng nói sau khi dùng thuốc có thể dẫn đến hơi tê và sưng nhẹ."
Du Cẩm Ngọc tin hắn, bỏ xuống nghi ngờ, ngồi xuống ghế và bắt đầu ăn bữa sáng.
Không biết ở phía sau, người đàn ông nhìn chằm chằm phần sau gáy của cậu, nụ cười càng lúc càng sâu.
____
Lời tác giả :
Toi thất tình gòi, chuẩn bị ngược đi 😞