Ngọc Cầm

Chương 30




Chớp mắt đã đến cuối năm, ngoài đường đã bắt đầu rộn ràng chuẩn bị cho dịp giáng sinh.

Đối với Du Cẩm Ngọc, giáng sinh là ngày rất đặc biệt, vì nó gần với ngày cậu được nhận về nhà họ Du.

Vì vậy mỗi năm, gia đình nhà họ Du đều tổ chức tiệc giáng sinh rất lớn. Và vào mỗi dịp lễ, Du Cẩm Ngọc đều sẽ tự tay chuẩn bị những món quà cho các anh trai.

Nhưng năm nay cậu có lẽ sẽ không thể làm việc đó.

Du Cẩm Ngọc nằm mềm nhũn trên giường không chút sức sống, cậu vừa nôn ra toàn bộ bữa sáng của mình.

Dưới bụng lại truyền đến cảm giác cồn cào khó chịu, Du Cẩm Ngọc chẹp miệng, lần thứ tư có cảm giác muốn nôn nhưng vẫn nhịn được.

Cậu đưa tay xuống xoa bụng mình.

Cả người cậu dường như là đã gầy một vòng, chẳng hiểu sao bụng cứ từ từ to lên.

Có đêm Du Thanh nằm áp mặt lên bụng cậu, khẽ xoa xoa với vẽ mặt đăm chiêu xen lẫn chờ đợi, khi Du Cẩm Ngọc hỏi đến, hắn liền cười ha hả, trêu cậu giống như chim cánh cụt, đã lùn tịt còn biết tích mỡ dưới bụng.

Kết quả là bị thiếu niên giận dỗi phồng má, một cước đạp rơi xuống giường. (🥥)

Nhưng Du Cẩm Ngọc vẫn cảm thấy không hợp lí. Cậu vừa nghĩ vừa xoa xoa bụng, bên ngoài nhìn vào không biết còn tưởng là thiếu niên đang tự nghịch bụng mình.

Cốc cốc...

Có tiếng gõ cửa khiến Du Cẩm Ngọc ngẩng đầu nhìn sang, Du Hàm đẩy cửa, từ ngoài bước vào, trên tay cầm theo cái khay gỗ gì đó.

"Anh cả."

Nhìn tiểu mỹ nhân trên giường đang uể oải thấy hắn đột nhiên mắt sáng, còn phấn khởi hẳn lên khiến Du Hàm không nhịn được treo nụ cười vui vẻ trên mặt.

"Ừ. Khỏe hơn chưa?" Du Hàm ngồi lên giường, đặt khay gỗ sang bên cạnh, xoa đầu thiếu niên mà hỏi thăm.

Du Cẩm Ngọc híp mắt hưởng thụ, nhìn thấy hắn khiến cậu cảm thấy đỡ khó chịu hơn một chút.

Thiếu niên khẽ gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, bĩu môi nói với hắn. "Bụng khó chịu, muốn nôn."

"Ngọc Nhi thật đáng thương. Vất vả cho em rồi." Du Hàm dùng giọng trầm thấp như dỗ trẻ con nói với Du Cẩm Ngọc. Đây có lẽ là câu hắn nói nhiều nhất trong khoảng thời gian này.

Thiếu niên được vuốt ve đến mềm cả người, thoải mái dựa lên người Du Hàm.

"Cái gì thế ạ?" cậu nhìn sang cái khay bên cạnh Du Hàm với ánh mắt tò mò.

"Đồ cho em chơi." Du Hàm cười cười, đem khay để đến trước mặt cậu.

Du Cẩm Ngọc lúc này mới nhìn rõ được trên đó có gì.

Có vài cuộn len màu xanh lá và đỏ, cây móc len và vài dụng cụ linh tinh khác mà Du Cẩm Ngọc không biết.

Cậu nhìn Du Hàm với ánh mắt khó hiểu.

"Học đan len cho đỡ chán." Du Hàm nói, cầm cuộn leo màu đỏ lên cho Du Cẩm Ngọc sờ.

Cậu thuận tay nhận lấy nó, bóp nhẹ vào cảm giác vô cùng mềm mượt và ấm áp, Du Cẩm Ngọc vô cùng thích cảm giác này.

"Đan như nào?" Du Cẩm Ngọc ngước mắt nhìn nam nhân, điệu bộ rất là mong chờ.

Du Hàm chỉ mong cậu được vui vẻ, đẩy máy tính bảng sang, trên đó đã phát sẵn video hướng dẫn đan len cơ bản cho người mới bắt đầu.

Thiếu niên lập tức bị thu hút, nghiêm túc bày đồ lên giường và bắt đầu học tập.

Du Hàm ngồi một bên nhìn cậu, mấy tháng nay đối với tất cả bọn họ đều thật mệt mỏi.

Đặc biệt là đối với Du Cẩm Ngọc, mỗi khi nhìn thấy thiếu niên bị cơn ốm nghén hành hạ đến vô lực nằm trên giường, uống bát thuốc đông y đắng ngắt mà mặt màu ủ dột tim hắn luôn thắt lại.

Hắn biết mình ích kỷ.

Hắn biết mình là đang lợi dụng tình cảm của cậu dành cho mình mà ép cậu nghỉ học ở nhà là bất công đối với Du Cẩm Ngọc.

Hắn biết mình bệnh hoạn, biến chất khi có những suy nghĩ kinh khủng đối với em trai nuôi từ khi thiếu niên còn chưa lớn.

Hành vi lạm dụng này muốn bao nhiêu sai trái thì có bấy nhiêu. Nhưng hắn chưa bao giờ hối hận, cũng chẳng còn cơ hội để quay đầu. Nhưng nếu ông trời có thương mà cho hắn cơ hội làm lại, có lẽ sự ích kỷ kia vẫn sẽ khiến hắn chọn con đường này.

Tương lại của hắn vẫn còn phía trước, và tương lại của cậu là nằm trong tình yêu của hắn.

Một tương lai thật hạnh phúc, có hắn, có cậu, và những đứa con kết tinh từ tình yêu của bọn họ.

Do Du Cẩm Ngọc còn đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ, cảm xúc rất dễ bị xao động, cộng thêm cơ thể bị hao tổn mấy tháng nay cần được chăm sóc, chỉ cần qua khoảng thời gian nhạy cảm này, Du Hàm sẽ cẩn thận lựa chọn thời điểm để nói cho cậu về chuyện đưa bé.

Du Hàm vừa nghĩ, vừa cụp mắt kín đáo quan sát gương mặt của thiếu niên, mắt, mũi, miệng, gò má, đuôi lông mày, hàng mi dài, rõ ràng là rất bình thường, nhưng khi ghép lại liền biến thành gương mặt khiến trái tim hắn rạo rực mỗi khi nhìn thấy. Là dung mạo khiến dục vọng bùng lên như ngọn lửa lớn, thiêu đốt cả tâm trí lẫn linh hồn này.

Ánh mắt của hắn dần dần chuyển xuống dưới, len lỏi vào cổ áo rũ xuống của cậu, lướt qua chiếc cổ thon gọn trắng ngần và xương quai xanh tinh tế. Càng nhìn dục vọng của người đàn ông lại càng chậm rãi nổi lên,  Du Hàm hít sâu, khó khăn dời tầm mắt đi.

Tiểu mỹ nhân ngồi trên giường say mê xem hướng dẫn trên máy tính bảng, hoàn toàn không biết bản thân đang bị người đàn ông kế bên thị gian.

Vì còn công việc, cũng như để tiểu mỹ nhân có thời gian tự mình khám phá đồ chơi mới, Du Hàm đứng xoa đầu cậu, thấy thiếu niên ngẩng đầu nhìn mình với đôi mắt luyến tiếc khiến hắn không nhịn được cúi xuống hôn cậu thật sâu.

Du Cẩm Ngọc bị gặm môi đến thoải mái, khẽ rên nhẹ, môi mềm khẽ hé ra, mở đường cho đầu lưỡi của nam nhân chui vào.

Du Hàm nhận được sự cổ vũ của cậu thì cũng không khách khí, động tác vừa ôn nhu vừa mãnh liệt, mang theo tình ý cuồn cuộn cùng thiếu niên môi lưỡi quấn quýt đến khi mặt mũi cậu ửng đỏ, môi cũng sưng lên thì mới tiếc nuối dứt ra.

Thiếu niên còn đang vui vẻ tận hưởng, mắt cũng nhắm lại, lúc nụ hôn kết thúc môi cậu còn chưa khép lại được.

Du Cẩm Ngọc xấu hổ, lấy tay khẽ xoa môi, ánh mắt lúng túng nhìn theo hình ảnh Du Hàm rời đi.

Cũng không trách cậu được, mấy tháng nay hoặc là Du Thanh, hoặc là Du Nhẫn Phong thay nhau dùng miệng và tay để đùa bỡn cơ thể cậu, anh hai của cậu thậm chí còn dùng mấy thứ đồ chơi kỳ quá không biết lấy ở đâu ra khiến cậu nằm trên giường vặn vẹo rên rỉ đến sắp ngất mới dừng lại. Nhưng chỉ dừng lại ở đó, họ không hề làm đến bước cuối cùng.

Riêng Du Hàm thì từ đầu đến cuối đều để cậu nghỉ ngơi, hoàn toàn không chạm vào cậu, có đôi khi họ tắm cùng nhau, Du Cẩm Ngọc thấy rõ mồn một đũng quần lót căng phồng của anh cả nhưng người đó vẫn làm như không hề có gì xảy ra, chuyên tâm sắm vai nhân viên chăm sóc giúp cậu tắm rửa và mát xa.

Khi cậu hỏi đến, Du Hàm đều sẽ từ chối cười dịu dàng đến mức Du Cẩm Ngọc  cũng ngẩn người. Sau đó anh cả sẽ kéo cậu vào lòng hôn hít đến mức đầu óc choáng váng, tiểu mỹ nhân cứ như vậy dễ dàng bị lừa gạt cho qua chuyện.

Du Cẩm Ngọc lúc đầu còn có chút thắc mắc, nhưng những triệu chứng kì lạ gần đây của cơ thể khiến cậu nghĩ rằng mình đang bị bệnh nên bọn họ mới kiềm chế như vậy, chuyên tâm chăm sóc cho cậu.

Có những đêm Du Cẩm Ngọc bị cơn ác mộng dày vò mà tỉnh lại lúc nửa đêm, bên cạnh cậu luôn là gương mặt lo lắng của các anh trai, chỉ nhìn nhiêu đó thôi mà toàn bộ tất cả những sự sợ hãi trước đó của cậu đều như tan biến.

Cũng vì lẽ đó, mỗi khi tâm trạng của cậu đột nhiên thay đổi mà vô tình nói ra những lời hoặc làm ra những hành động mà Du Cẩm Ngọc cho rằng là nó khiến bọn họ bị tổn thương thì đều làm cậu áy náy cả mấy ngày sau đó.

Phải đến khi được các anh trai kiên trì an ủi và dỗ dành thì tâm trạng tiểu mỹ nhân mới khá hơn.

Nói đến nhũng cơn ác mộng kia, Du Cẩm Ngọc vô thức cảm thấy bất an vô cùng.

Cậu luôn thấy những giấc mơ có cùng một nội dung kha khá giống nhau.

Đôi khi sẽ là dãy hành lang dài bất tận, căn phòng tối lạnh lẽo, tiếng mưa lộp bộp va vào cửa sổ, những cơ thể đầy mồ hôi quấn quít lấy nhau trên chiếc giường to lớn, có tiếng trêu đùa chọc ghẹo đến mức người ta đỏ mặt, có tiếng rên rỉ khóc lóc đến đau lòng.

Thi thoảng Du Cẩm Ngọc sẽ cảm thấy, thiếu niên kia giống như đang bị dày vò, hoặc hẳn là đang được nhận thứ tình yêu nùng liệt của người đàn ông kia, chỉ là theo cách đặc biệt một chút.

Giống như cậu cùng ba anh trai của mình vậy.

Cách nghĩ này khiến Du Cẩm Ngọc xấu hổ, cậu thậm chí còn nghĩ rằng bản thân đang là dục cầu bất mãn nên mới mơ phải những giấc mơ dâm dục như vậy.

Không có cách giải thích nào được cậu cho là hợp lí để giải thích cho những giấc mơ đó.

Nhưng luôn có thứ gì đó khiến cậu cảm thấy những giấc mơ kia thật quen thuộc, dù là trong mơ, nhưng mỗi lần Du Cẩm Ngọc đều có thể cảm nhận rõ từng sự va chạm hay âu yếm của người đàn ông phía trên, như thể chính cậu mới là người đã, hoặc đang trải qua chuyện đó.

Điều này khiến Du Cẩm Ngọc có chút sợ hãi.

Nhưng cậu lại chọn không nói những điều này cho các anh trai.

Nếu hỏi lý do thì Du Cẩm Ngọc không biết, nhưng trực giác mách bảo cậu như thế, mãnh liệt đến mức cậu không thể bỏ qua.

Tiếng nói của cô gái trong máy tính bảng kéo lại dòng suy nghĩ đang trôi xa của Du Cẩm Ngọc, cậu nhìn video hướng dẫn đang chạy, thầm hạ quyết tâm sẽ tự đan một món giáng sinh thật ý nghĩa cho các anh trai để cảm ơn sự chăm sóc của họ.

_____  (Đọc truyện ở wattpad @ti_not_ti để ủng hộ mình nhé 💖✨, vì đã có nơi ăn cắp truyện của tui mất zùi 😢) _____

Ngày giáng sinh cuối cùng cũng đã tới, người làm trong biệt thự bận rộn chạy tới lui, khắp nhà được trang trí ấm áp và sôi động, không cần ra ngoài nhưng không khí ngày lễ vẫn tỏa ra xung quanh.

Du Cẩm Ngọc háo hức chạy xuống lầu, giữa hành lang thì đúng lúc gặp Du Hàm cũng từ phòng đi ra, người đàn ông thấy cậu chạy thì cau mày, sải chân dài chỉ mất ba bước là có thể bắt kịp cậu.

"Đi từ từ thôi." Du Hàm nhẹ giọng nhắc nhở.

"Dạ." Du Cẩm Ngọc liếc nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm chặt tay mình, thầm nghĩ anh cả của mình thật biết lo xa, bước chân cậu cũng chậm lại, tay trong tay cùng Du Hàm đi xuống.

"Mấy nay không uống thuốc nữa ạ?" Du Cẩm Ngọc thoáng nghĩ rồi hỏi, đây là niềm vui nho nhỏ mà mấy nay thiếu niên cảm nhận được. Không còn bát thuốc đắng ngắt kia nữa, bữa cơm của cậu dường như ngon lên gấp chục lần.

"Không uống nữa." Du Hàm cẩn thận dắt tay cậu đi xuống cầu thang, như thể cậu là món vật bằng thủy tinh mỏng tanh, chạm vào là vỡ vụn, xuống khỏi cầu thang  người đàn ông mới nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa, nói tiếp, "Em đã ổn hơn rồi."

"Ò." Du Cẩm Ngọc không để ý lắm, gật gù xem như chấp nhận đáp án này, đối với cậu chỉ cần không uống thức thuốc kia thì đã là phúc phần lắm rồi.

Hôm nay là giáng sinh, đồ ăn trong nhà cũng cầu kì hơn bình thường rất nhiều.

Vừa đi đến cửa bếp Du Cẩm Ngọc đã ngửi thấy mùi gà nướng mật ong thơm lừng, miệng đã không nhịn được chảy nước miếng.

Du Hàm nhìn cậu cũng chỉ biết cười cười, tay vẫn nắm lấy cậu, chỉ sợ mình lơi là một chút, thiếu niên sẽ hóa thành con chim bằng ngọc quý bay đi, không cẩn thận đụng vào đâu đó vỡ nát thì chỉ còn có thể hối hận.

Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, háo hức nhìn từng món ngon được mang lên, dạo này khẩu vị của cậu tốt lên rất nhiều, không còn ăn gì nôn đấy như mấy ngày trước nữa. Cũng không còn bị ảnh hưởng tâm lý bởi chén nước thuốc kia.

Mùi thơm của đồ ăn cứ quanh quẩn trên chóp mũi khiến cái bụng to của Du Cẩm Ngọc không nhịn được lại kêu lên.

Thiếu niên lúng túng đỏ mặt, ánh mắt thấp thỏm nhìn xung quanh, thấy không ai phát hiện thì thở phào nhẹ nhõm.

Du Thanh từ ngoài cửa đã thấy hết, nhịn cười đến run cả vai, bước chân vững vàng đi vào.

"Vui quá nhỉ?" Du Thanh đi ra sau lưng cậu. Dùng sức vò tóc của thiếu niên.

"Á!" Du Cẩm Ngọc bị tập kích bất ngờ, tóc bị vò cho thành cái tổ chim, ngơ ngác ngốc ngốc nhìn chằm chằm anh ba của cậu.

Du Thanh như không biết sợ, còn đưa tay nhéo má của cậu, Du Cẩm Ngọc tức đến đỏ mắt, thật sự rất muốn giơ chân lên đạp  hắn một cái thật mạnh.

"Đừng ghẹo em ấy." Du Hàm sợ tiểu mỹ nhân bị chọc đến khóc, đành lên tiếng nhắc nhở.

Du Thanh bĩu môi, thấy hốc mắt có chút đỏ của thiếu niên, cảm thấy đã đến lúc nên thu tay.

"Anh hai đâu?" Du Cẩm Ngọc ngó nghiêng xung quanh, thấy thiếu một người nên quay sang hỏi Du Hàm.

"Sắp về rồi." nam nhân trả lời, nhận bánh ngọt từ tay người giúp việc, đặt chiếc bánh kem nhỏ trước mặt thiếu niên để cậu ăn trước.

Du Cẩm Ngọc gật đầu, giáng sinh nên có đầy đủ mọi người trong gia đình, vậy mới vui vẻ chứ. Vì vậy cậu vừa xúc bánh ăn, vừa nghĩ về những món quà mà các anh trai sẽ chuẩn bị cho mình.

Thấy tâm trạng của cậu đã được nâng lên,  Du Thanh ngồi một bên vừa nhìn cậu ăn, vừa nhàm chán nghịch điện thoại

Đường phố ngày lễ đương nhiên sẽ vô cùng nhộn nhịp, vì vậy phải rất lâu Du Nhẫn Phong mới về tới nhà.

Du Cẩm Ngọc chờ đến bụng đều đói meo, gục mặt lên bàn chán nản thở dài. Du Hàm đương nhiên không nỡ để cậu chịu đói như vậy, vừa an ủi vừa khuyên cậu ăn trước nhưng thiếu niên không chịu. Thấy cậu nhất quyết muốn đợi Du Nhẫn Phong thì Du Hàm có chút ghen, nhưng cũng không nói gì.

Du Thanh bên cạnh thi thoảng lại pha trò hay nói chuyện cùng thiếu niên để cậu đỡ chán.

Khi Du Nhẫn Phong về, thiếu niên vừa thấy hắn đã vui vẻ đứng dậy, vẫy tay gọi hắn.

Du Nhẫn Phong hưởng thụ cảm giác được mặt trời nhỏ sưởi ấm, trên mặt đều là nét dịu dàng, ánh mắt vô cùng thâm tình nhìn thiếu niên.

Trên tay hắn cầm hai hộp quà khá lớn. Du Cẩm Ngọc vừa thấy nó đã mong chờ đều viết hết trên mặt.

Du Nhẫn Phong đương nhiên nhận ra, đặt quà vào tay quản gia, đi đến thân thiết ôm lấy eo của cậu, đặt lên môi thiếu niên một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Cất giọng ôn nhu nói, "Tiểu Ngọc, giáng sinh vui vẻ. "

Du Cẩm Ngọc có chút bất ngờ. Nhưng động tác thân mật nhẹ nhàng này khiến tim cậu nhộn nhịp, mặt hơi đỏ lên, nó nhỏ, "Anh hai giáng sinh vui vẻ."

Du Nhẫn Phong cười cười đáp, "Có em là đủ vui rồi."

Thiếu niên mặt mỏng bị lời tán tỉnh này của hắn làm cho mặt đỏ tim đập, giấu mặt vào bờ ngực săn chắc của Du Nhẫn Phong, chỉ chừa lại hai tai nhỏ đỏ bừng lộ ra.

"Này." Du Thanh ngồi một bên chua đến mày đều nhăn lại, không nhìn nổi nữa nên lên tiếng.

Du Cẩm Ngọc thoát khỏi cái ôm của Du Nhẫn Phong, quay sang nhìn anh cả và anh ba đang ngồi trên bàn nhìn mình chằm chằm.

Du Cẩm Ngọc cảm thấy có chút áy náy vì mình vẫn chưa chúc họ dù họ đã ở đây với mình từ đầu.

Cậu đi đên ôm cổ anh cả, hôn cái chóc vào má hắn rồi nói,  "Anh hai giáng sinh vui vẻ. "

Sau đó đi qua làm tương tự với Du Thanh, thấy hắn vẫn lầm lì thì cười cười, hôn thêm cái nữa vào bên má còn lại và môi hắn.

Người đàn ông lúc này mặt mày mới sáng sủa hơn, gật đầu hào phóng nói, "Vậy mới tốt."

"Ăn xong đi rồi mở quà của em." Du Nhẫn Phong kéo ghế ngồi xuống, thấy thiếu niên cứ dán mắt vào hộp quà nên nhắc nhở.

Du Cẩm Ngọc đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Bữa tiệc giáng sinh thịnh soạn nhanh chóng chui vào bụng Du Cẩm Ngọc.

Cậu thỏa mãn ngồi dựa ra ghế, vô tư vuốt chiếc bụng tròn vo chứa đầy thức ăn của mình. Đã lâu lắm rồi Du Cẩm Ngọc mới ăn ngon và nhiều như vậy, cậu thầm nghĩ thuốc kia tuy khó uống nhưng mà vẫn tốt, cậu không còn phải vừa ngửi mùi đồ ăn liền nôn mửa nữa, các cơn ác mộng vẫn còn, nhưng tần suất không còn thường xuyên như trước.

Càng nghĩ Du Cẩm Ngọc càng khoái chí, chân đong đưa trên ghế, cả người cơ hồ đều lắc lư.

"Đi thôi." Du Hàm nói, đưa tay muốn đỡ cậu dậy.

Du Cẩm Ngọc nhìn sang, thấy Du Hàm đang đứng trước mặt đưa tay về phía cậu, ánh mắt vẫn ôn nhu như ngày nào. Du Nhẫn Phong bên cạnh đút tay vào túi vừa cười cong mắt vừa nhìn thiếu niên. Du Thanh phía sau lười biếng dựa vào tường, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo từng chuyển động của cậu.

Du Cẩm Ngọc đưa tay ra, đứng dậy và bước về phía bọn họ. Khung cảnh tuy bình thường nhưng dưới ánh đèn vàng  ấm áp lại trở nên bình yên đến lạ.

______

Lời tác giả:

Ngọc: Bụng toàn thức ăn nên to ghê.

Bé con: (Thì ra cha nhỏ nghĩ mình như thế. 😕)

Đã nghĩ xong câu cuối cùng khi end truyện hehe 🔥