Ngọc Cầm

Chương 27




Sau đêm hôm đó, mỗi ngày đều có ít nhất một người anh trai ở nhà bồi Du Cẩm Ngọc.

Tâm trạng cậu gần đây hay thay đổi thất thường, mấy ngày trước thậm chí còn có mấy hành động cực đoan như ném vỡ đồ đạt, các anh trai thấy vậy thì đều rất lo lắng, đành chọn cách ở nhà bối cậu, bọn họ ở cạnh đôi lúc lại làm Du Cẩm Ngọc yên tâm, đôi lúc lại khiến cậu bất an vô cùng , loạt cảm xúc đấu đá liên tục khiến cậu rất mệt mỏi đến đầu cũng muốn nứt ra.

Du Thanh cũng đã lâu không xuất hiện ở nhà, hắn phải ở lại cơ quan làm việc, dù sao chức vụ hắn cũng rất cao, Du Cẩm Ngọc xem trên tivi thấy hình như là do có tội phạm nguy hiểm vượt ngục nên Du Thanh mới phải gấp rút đi xử lí.

Chén thuốc Du Hàm đưa đến mỗi ngày cũng khiến cậu rất nghi ngờ, không chỉ mùi vị của nó, mà còn có tác dụng thật sự của thứ đó khiến Du Cẩm Ngọc hoang mang.

Mỗi khi uống nó, Du Cẩm Ngọc đều sẽ nằm mơ hoặc nhớ lại vài đoạn kí ức không mất tốt đẹp.

Dạo này cậu lại thích ngủ, nhưng cứ ngủ lại gặp ác mộng làm cậu sợ hãi vô cùng. Ngủ không ngon cũng ảnh hưởng đến khẩu vị, thiếu niên ăn vốn ít, giờ lại ăn gì nôn đấy, đến cả mặt cũng gầy đi một vòng.

Ăn không ngon, ngủ không được khiến tinh thần Du Cẩm Ngọc kiệt quệ, cậu nằm lì trong phòng, Du Hàm hay Du Nhẫn Phong dỗ thế nào cũng không được.

Thậm chí sự xuất hiện của họ còn khiến Du Cẩm Ngọc cảm thấy bài xích một cách khó hiểu.

Trời đã vào đông nên Du Cẩm Ngọc kêu anh trai mang rùa vào nhà nuôi.

Có nó, tâm trạng của thiếu niên dường như thấy thả lỏng hơn một chút. Cả ngày cùng nó ôm ấp qua lại, ăn rồi lại ngủ, chủ tớ đều lười biếng đến sắp tan ra trên giường.

"Ngọc à, dậy ăn chút gì đi em." Du Hàm ngồi ở đầu giường lo lắng nhìn cậu, thiếu niên đã ngủ từ tối đến giờ, tỉnh dậy cũng không thèm cử động, nằm ì trên giường đến giờ cũng đã xế chiều.

Du Hàm vừa đi làm về, nghe người làm bảo lại là cậu đã không ăn uống gì từ sáng thì sốt ruột chạy lên xem. Trên tay còn mang theo một bát cháo tôm mà Du Cẩm Ngọc thích ăn nhất.

"Không muốn." Du Cẩm Ngọc không hiểu sao nhìn thấy hắn là không vừa mắt, quay lưng lại với nam nhân, ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ.

"Em không đói thì cũng ráng ăn một ít chứ." Không thể để đứa bé trong bụng đói được. Đương nhiên câu này Du Hàm không nói ra.

"Em đã bảo là không muốn mà!" Du Cẩm Ngọc vô cớ tức giận, ngồi bật dậy hướng Du Hàm quát lớn.

Hốc mắt cậu đỏ bừng, cắn môi, cả cơ thể đều thể hiện sự bài xích rõ ràng đối với sự quan tâm của Du Hàm mà không có nguyên nhân.

Nam nhân rõ ràng bị động thái này của cậu làm cho có chút khó xử. Nhưng vẫn cố gắng khuyên can một chút.

"Sao anh cứ không nghe em thế! Em đã bảo là không ăn!" Du Cẩm Ngọc vẫn không dừng lại, cậu ném gối chăn trên giường về phía Du Hàm.

Nam nhân không tránh né, mặc kệ cậu nói gì đứng đó chịu đựng sự phát tiết của thiếu niên.

Du Cẩm Ngọc do hoạt động mạnh mà mệt đến thở phì phò, thấy Du Hàm vẫn bất động ngồi đó thì càng thêm ngứa mắt.

Đáy mắt cậu liếc qua chén cháo bên cạnh, trực tiếp ném nó xuống giường.

Mảnh vỡ từ chén sứ bắn ra xung quanh, xoẹt qua gương mặt lạnh lẽo của nam nhân, để lại vết xước dài, máu đỏ theo đó tuôn ra ngoài làm gương mặt âm trầm của hắn càng thêm đáng sợ.

Du Cẩm Ngọc vốn tức giận vô cớ nên cũng rất nhanh hết đi, cậu không ngờ sự việc sẽ diễn ra như vậy, nhìn máu trên mặt Du Hàm mà không khỏi run lên, nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.

"Em..."

"Không sao."

Du Hàm lấy khăn trong túi lau sơ qua vết máu trên mặt, chủ động ngồi gần Du Cẩm Ngọc hơn, tránh cho cậu nổi điên bước xuống giường rồi dẫm vào mảnh vỡ bị thương.

"Em không biết bản thân bị làm sao nữa." thiếu niên vùi mặt vào lồng ngực của hắn, cảm nhận được nhịp đập quen thuộc, tâm tình hỗn loạn cùng sự bứt rứt chồng chéo lên nhau khiến cậu càng thêm khổ sở, nước mắt như hạt châu từng giọt, từng giọt rơi xuống. "Em xin lỗi."

"Không sao. Đừng khóc." Du Hàm cũng đau lòng cho cậu, những việc này đều là bọn họ cưỡng ép, Du Cẩm Ngọc lại trực tiếp nhận hết những khó chịu này khiến hắn tự trách không thôi, chỉ mong bản thân có thể gánh nó thay cho cậu, sao có thể tức giận vì mấy hành động này của cậu được.

Du Hàm bế cậu lên, cẩn thận đi vòng qua các mảnh vỡ trên sàn.

"Ăn chút gì đó được không em?" nam nhân thật nhẹ nhàng hỏi, cảm thấy có chút giống như đang cầu xin.

"Nhưng em không muốn." Du Cẩm Ngọc gục mặt trên vai hắn, nước mắt đã ngưng nhưng đôi mắt vẫn còn long lanh ánh nước.

"Ăn chút bánh ngọt cũng được." Du Hàm khẽ nhéo nhéo vòng eo của thiếu niên, giọng đầu đau lòng nói, "Gầy đi rồi."

"Em muốn ăn tiramisu." Du Cẩm Ngọc nghĩ mãi, cuối cùng chẹp miệng nói.

"Được."

_____ (Đọc truyện ở wattpad @ti_not_ti để ủng hộ mình nhé 💖✨, vì đã có nơi ăn cắp truyện của tui mất zùi 😢)______

Du Thanh mang bộ dạng lệ khí bước vào nhà, trên gương mặt không dấu nổi sự mệt mỏi.

Vào trong nhà, hắn thấy anh cả đang ngồi đút em trai út của mình ăn bánh ngọt, coi bộ tình cảm thắm thiết lắm.

Trong lòng Du Thanh ngâm một bụng ghen tị nhưng cũng chỉ đành nhịn xuống, đi đến gần.

"Anh ba về!" Du Cẩm Ngọc liếc mắt đã nhịn thấy hắn, vui vẻ vẫy tay, nếu là bình thường có thể cậu sẽ chạy qua ôm hắn, nhưng tiểu mỹ nhân đã bị chiếc bánh trong tay Du Hàm xích chặt trên ghế.

Du Thanh bất đắc dĩ cười, cởi áo khoác ngoài đưa cho quản gia rồi đi đến nhéo đôi má của thiếu niên, "Nhóc thúi, còn không chịu ra đón anh?"

"Lười lắm." Du Cẩm Ngọc mặc cho hắn kéo, thẳng thắn nói ra lí do.

"Ốm đi rồi." Du Thanh nhận ra khi nhéo má cậu, thịt vốn đã chẳng có bao nhiêu, giờ lại ít đi thêm khiến hắn có chút khó chịu.

Liếc mắt sang anh cả bên cạnh thì vô tình nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, không nhịn được cười nhạo, "Anh bị đánh à?"

Du Hàm không thèm quan tâm, ngược lại còn nhìn Du Thanh cười một cách dịu dàng, "Ừ. Bị vợ đánh." giọng điệu còn rất trào phúng.

Du Thanh hiển nhiên bị chọc tức, mắt sắp trọn ngược lên, tức giận ngồi phịch xuống ghế.

Du Cẩm Ngọc mãi ăn nên không để yd bọn họ nói có, thiếu niên chớp mắt nhìn hắn, không biết cách hòa hoãn không khí nên cậu mặt kệ.

Liếc thấy góc độ của Du Thanh không tồi, tiểu mỹ nhân ăn xong liền dứt khoát ngã lưng gối đầu lên đùi hắn, còn nhìn hắn cười đắc chí.

Du Thanh nhìn cậu, sự tức giận phút chốc cũng dần vơi bớt, cưng chiều cúi xuống gặm lấy môi thiếu niên.

Trong khoang miệng cậu đều là mùi socola và sữa béo ngậy của bánh, ngọt ngào giống như đó là hương vị thực sự của thiếu niên.

Du Cẩm Ngọc không hài lòng khi môi mình bị gặm như thế, quyết định phản kháng bằng cách cắn vào môi Du Thanh, nào ngờ điều này càng kích thích dục vọng của nam nhân, khiến hắn hôn càng thêm mãnh liệt.

Đến khi hôn xong mặt mũi Du Cẩm Ngọc đều đã đỏ bừng, thở phì phò vì thiếu dưỡng khí.

Tiểu mỹ nhân nhân hoàn toàn bị chọc giận, dứt khoát vùng ra khỏi người Du Thanh sau đó chạy qua ôm anh cả.

Du Hàm rất phối hợp, để cậu thoải mái xem mình như cây cọc mà đu bám vào, tay còn cẩn thận vòng qua vì sợ cậu ngã.

Du Thanh khoái chí cười , khung cảnh lúc này phá lệ ấm áp và hạnh phúc vô cùng, cho đến tối hôm đó.

Du Cẩm Ngọc uống thuốc xong lại bắt đầu thấy khó chịu trong người.

Đầu cậu đau như búa bổ, những hình ảnh kì dị xuất hiện trong đầu, rời rạc chẳng có chút liên kết nào với nhau, cứ như chiếc tủ bị khóa chặt. Bên trong thì nhồi đầy thứ gì đó, nay đột nhiên bị nứt ra một khe nhỏ, những thứ bên trong chen chúc nhau mà tuôn ra ngòai.

Du Thanh lần đầu thấy cậu lên cơn, muốn chạy đến an ủi lại bị Du Cẩm Ngọc tức giận đuổi đi.

Cậu ném mọi thứ mà mình thấy về phía hai anh trai, thậm chí có mấy cái nguy hiểm như ly nước cũng bị cậu động đến, cũng may là không trúng bọn họ.

Cơn đau đầu khiến Du Cẩm Ngọc mệt mỏi vô cùng, cộng thêm mùi vị đăng đắng của thuốc trong khoang miệng, khiến thiếu niên ghê tởm đến muốn nôn thóc nhưng không được.

Du Hàm chỉ biết đứng cạnh quan sát, sợ cậu kích động khiến bản thân bị thương nên hắn đã sớm thay đồ trong phòng thành mấy thứ bớt nguy hiểm, mấy cái góc bàn cũng được bao bọc lại, trên sàn lót thảm dày để giữ ấm và tránh cho cậu té ngã chảy máu.

Lúc cho Du Cẩm Ngọc uống loại thuốc kia Du Hàm đã lờ mờ đoán được nó có tác dụng phụ lên cơ thể thiếu niên.

Nhưng cậu lại liên tục phủ nhận cộng thêm những triệu chứng không quá rõ ràng khiến Du Hàm có chút sơ sẩy, giờ trong lòng hắn đều là hối hận.

Nhưng thuốc đã uống thì không thể ngừng, Du Cẩm Ngọc là cơ thể song tính đặc biệt, tỉ lệ mang thai vốn đã không cao, nhờ thuốc mới có thể mang được giờ lại đang trong giai đoạn đầu thai kì, còn chưa ổn định nên phải dùng thuốc đông y để bồi bổ.

Cũng vì lí do này mà Du Hàm không dám nói sự thật cậu đang mang thai với Du Cẩm Ngọc, hắn sợ cậu quá kích thích mà sơ sẩy làm ra điều gì đó ngu ngốc.

Lúc đó hắn có hối hận cả trăm ngàn lần có lẽ vẩn là không đủ.

Mặc dù hắn luôn muốn có đứa con này để có thể khiến Du Cẩm Ngọc bị trói buộc bên hắn cả đời, nhưng nếu phải chọn giữa đứa bé kia và thiếu niên, hắn sẽ không do dự chọn cậu.

Không chỉ hắn mà cả hai người em trai còn lại cũng sẽ như thế.

Bởi vì đối với bọn họ, Du Cẩm Ngọc mới là quan trọng nhất.

Sau khi phát tiết xong, Du Cẩm Ngọc mệt mỏi ngã xuống giường mà ngủ thiếp đi, trong mơ, không biết thiếu niên mơ thấy gì mà chân mày đều nhíu lại, miệng lẩm bẩm gì đó, trán đổ mồ hôi, trong khổ sở vô cùng.

Du Thanh lần đầu nhìn thấy cũng bị dọa sợ đến đứng hình vài giây, hắn cẩn thận đi đến đầu giường, khẽ xoa đầu cậu nhưng lại sợ quấy rầy thiếu niên mà rút tay lại.

Hắn không khỏi đau lòng thay cho cậu.

Lúc sau Du Thanh không nhịn được quay sang nói với anh cả: "Nếu cực khổ như cậy hay là bỏ đi. Dù sao em ấy... cũng không còn như trước."

Du Hàm trầm mặc không nói gì, mãi sau mới lạnh giọng đáp, "Ừ. Qua thời gian nữa... không được thì bỏ đi."

"Em ở lại với em ấy đi." Du Hàm bỏ lại câu đó xong đứng dậy đi ra ngoài.

Du Thanh cũng không nói gì nữa, yên lặng quan sát góc nghiên của tiểu mỹ nhân, tri kỷ dùng khăn lau mồ hôi tuôn ra trên trán cậu. Cuối cùng chỉ đành bất lực, đặt lên trán cậu một nụ hôn thật thành kính.

Lần đầu tiên, hắn cầu nguyện trước đức tin mà trước giờ mình không muốn để ý đến.

Mong cho tình yêu nhỏ bé của hắn không phải chịu nhiều khổ sở như thế. Hoặc ít nhất, hãy để những đau khổ đó hắn gánh thay cho cậu.

_____

Lời tác giả:

Có bà qua nhắn tin phở bò cho tui hỏi truyện có ngược không với cái icon 😢

Tui biết nói sao ay ta ~~ 👁️👄👁️💦