Du Cẩm Ngọc nước mắt ướt mặt được Du Hàm bế vào phòng tắm, cậu ôm chặt lấy cổ người đàn ông, hít ngửi mùi hương cơ thể hắn để trấn an bản thân.
Du Hàm cưng chiều vỗ nhẹ lưng cậu, cố gắng mang đến cảm giác an toàn cho thiếu niên.
Du Hàm đặt cậu ngồi lên thành bồn tắm bằng đá cẩm thạch, không nhanh không chậm giúp tiểu mỹ nhân cởi quần áo.
Quần được cởi ra, lúc này Du Cẩm Ngọc mới thấy kỹ, hai bên đùi cậu đều bê bết máu, nhìn sợ vô cùng.
Thiếu niên hít hít mũi, nom rất tủi thân, liếc mắt nhìn người đàn ông.
"Không sao cả. Anh rửa cho em." Du Hàm xoa tóc cậu trấn an, cúi xuống đặt lên má cậu vài nụ hôn nhẹ.
Bàn tay hắn luồn vào hai bắp đùi cậu, tẩy sạch vệt máu dính bên ngoài, rồi lần sâu vào nơi đóa hoa kia đang lẩn trốn.
Du Cẩm Ngọc chỉ im lặng quan sát từng động tác của hắn, cậu đang suy nghĩ về lời nói lúc nãy của Du Hàm.
Du Cẩm Ngọc không chắc rằng mình có nghe nhầm hay không nhưng hình như Du Hàm là nói cậu... Đang có chu kỳ kinh nguyệt thì phải.
Thiếu niên khó hiểu, cậu biết mình có dư thừa ra một bộ phận của nữ giới, nhưng nó dường như rất đơn thuần vô hại, chỉ đơn giản ở đó mà chảy nước thôi.
Đến cả ngực của cậu cũng bằng phẳng, từ lúc phát dục đến giờ, dù bị nắm trong bàn tay của ba người đàn ông xoa nắn đủ kiểu thì cũng chẳng lớn lên được.
Đột nhiên thế này khiến Du Cẩm Ngọc có chút nghi ngờ, liệu có phải là do thứ thuốc mà Du Hàm bắt cậu uống hay không?
Nhưng tại sao nam nhân lại phải làm vậy?
Du Cẩm Ngọc có nghĩ thế nào cũng không ngờ, cả ba anh trai mình đều đang ấp ủ âm mưu khiến cậu hoài thai đứa bé của họ.
Trong lúc Du Cẩm Ngọc đang suy nghĩ miên man, Du Hàm đã giúp cậu rửa sạch tất cả.
Chẳng biết anh lấy từ đâu ra một hộp tampon, tỉ mỉ nghiên cứu hướng dẫn sử dụng của nó rồi bóc vỏ hộp ra.
Du Cẩm Ngọc là lần đầu thấy thứ này, cậu không khỏi nhìn nó kĩ hơn một chút.
"Gì thế?" nhìn hình dáng kì quặc của nó, Du Cẩm Ngọc có chút bất an hỏi.
"Dùng nó thì máu sẽ không bị tràn ra ngoài. Ngọc Nhi ngoan, tách chân ra một chút." Du Hàm từ tốn giải thích, vỗ nhẹ lên đùi cậu hướng dẫn.
Du Cẩm Ngọc ngoan ngoãn làm theo.
Đến tận khi hai cánh hoa lớn bị tách, nhị hoa bên trong run rẩy bị lộ ra ngoài thì Du Cẩm Ngọc mới biết là hắn định nhét nó vào trong cậu.
"Không thích..." Du Cẩm Ngọc cầm tay Du Hàm lại, nhìn hắn bằng ánh mắt ngập nước.
Nam nhân chẳng có biểu cảm gì, chỉ nói một chữ "Ngoan" rồi thẳng tay nhét nó vào trong cậu.
Vì sợ cậu đau, nên khi nãy Du Hàm đã sờ sờ đóa hoa mẫn cảm này.
Dù đang trong giai đoạn khó nói, nhưng nơi này vẫn là bị dạy dỗ đến ngoan dịu, vừa sờ một lát là mật hoa đã chảy ướt cả mấy ngón tay Du Hàm, bên trên cơ hồ còn có tơ máu nhàn nhạt.
"Ư..." Du Cẩm Ngọc khó chịu siết vai nam nhân, cảm giác dị vật khô khốc tiến vào thật sự không dễ chịu chút nào.
"Đau không?" Giọng Du Hàm trầm trầm hỏi.
Du Cẩm Ngọc lắc đầu, nơi đó chỉ hơi khó chịu chứ không đến mức đau.
Sau khi thu dọn lại một chút, Du Hàm bế Du Cẩm Ngọc ra ngoài, cặp song sinh vẫn còn trong phòng chờ họ.
Du Nhẫn Phong vô cùng săn sóc, giúp thiếu niên chọn một bộ quần áo đơn giản rồi thay cho cậu.
Bị ba người cao lớn vây quanh, một thiếu niên cao hơn mét sáu như Du Cẩm Ngọc có cảm giác bị đè ép một chút, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Thay đồ sạch sẽ, tất cả đều hộ tống cậu xuống nhà.
Du Cẩm Ngọc mím môi, bọn họ dường như không có chút nào là muốn giải thích cho cậu chuyện gì.
Dù biết bọn họ sẽ không làm gì tổn hại cậu, nhưng cảm giác bị giấu diếm thế này thật sự không dễ chịu.
Trong suốt bữa ăn, dù bọn họ có quan tâm thế nào, Du Cẩm Ngọc cũng xụ mặt, không có tinh thần.
Có lẽ do đang có cái kia, nên bụng dưới cậu lúc nào cũng ẩn ẩn cảm giác khó chịu, tinh thần cũng lên lên xuống xuống, nói chung toàn thân đều không thoải mái
Du Cẩm Ngọc ăn xong thì ra phòng sinh hoạt riêng của cậu nằm dài trên sofa xem hoạt hình.
Các nam nhân đều trầm mặt nhìn nhau, hiển nhiên là chưa lường được tình huống này.
Du Thanh là người đầu tiên không chịu được, hắn nhảy lên sofa, đem thiếu niên khóa chặt vào lòng ôm ấp.
Du Cẩm Ngọc khó chịu đẩy hắn ra, thấy hắn vẫn như ngọn núi không nhúc nhích thì đành tự tìm chỗ thoải mái rồi dựa vào.
Hai người còn lại cũng không tính nhìn nhau cả ngày, đành ra ngoài tự làm việc của mình.
Qua mấy ngày hôm sau bọn họ mới thật sự cảm thấy nhức đầu.
Du Cẩm Ngọc đau bụng nằm dài trên giường, nhiều lúc vừa thấy họ đã khó chịu, dùng gối ném vào người họ.
Lúc cậu dễ chịu thì cũng đặt biệt dính người, ôm ấp dựa dẫm khiến bọn họ vui sướng khôn nguôi.
Khoảng cách từ thiên đàng đến địa ngục chỉ cách nhau một nét mặt của tiểu mỹ nhân.
Nhưng điều khó khăn nhất chính là nhẫn nhịn không chạm vào cậu.
Do mùa hè nên thiếu niên chỉ mặt áo cộc tay cùng quần đùi ngắn.
Lúc nằm sấp trên ghế, mông vểnh cao lên, quần đùi khó khăn mới bao hết mông cậu cũng không thể che hết, lộ ra một góc mập mờ cực kì tra tấn.
Du Thanh nhịn đến trán đều nổi gân xanh, dứt khoát cắm cọc ở trụ sở làm việc.
Du Hàm thì cũng có công tác nên chỉ ở lại cùng Du Cẩm Ngọc vài ngày là đi.
Chỉ có Du Nhẫn Phong là ở nhà bồi cậu, vì vậy cũng chiếm được sự ỷ lại của Du Cẩm Ngọc nhiều hơn.
Chỉ cần cậu vui sẽ đu bám trên người hắn, hắn ở đâu cũng muốn đến dựa.
Giống như chiếc đuôi nhỏ vô cùng đáng yêu, Du Nhẫn Phong thích hết sức, ôm cậu lên ghế hôn hít một lúc.
Hôm nay Du Nhẫn Phong lại bế cậu đi tắm.
Trang phục mỏng trên người thiếu niên hai ba động tác đã bị người đàn ông lột sạch.
Mặt hắn không chút biến sắc, đưa tay xuống dưới giúp cậu vệ sinh đóa hoa nhỏ, phát hiện nó vẫn sạch sẽ như lúc sáng thì đoán có vẻ cậu đã hết rồi.
Đáy mắt Du Nhẫn Phong xoẹt qua một tia nhẹ nhõm nhưng nhanh chóng biến mất, hắn thật cưng chiều mà hôn lên nơi đó một cái, không cẩn thận thế nào lại hôn lên ngọc hành đang rũ xuống của Du Cẩm Ngọc.
"Ư... Gì đó?" Du Cẩm Ngọc đang ngẩn người thì đột nhiên bị chạm vào, có chút bất ngờ mà kêu lên, ánh mắt mông lung nhìn Du Nhẫn Phong.
"Hôn nhầm." Du Nhẫn Phong nhếch miệng cười, dưới ánh nhìn của thiếu niên, hắn tách hai cánh hoa của cậu ra, đôi môi quen thuộc hôn lên nơi đó.
"A...? Anh làm gì? Nơi đó còn đang..." Du Cẩm Ngọc còn đang tính nói thì nghe một tiếng đẩy cửa thật lớn.
Cậu giật mình ngẩng đầu, do giật mình nên trượt chân suýt ngã, may là có Du Nhẫn Phong đang ôm mông cậu giữ lại.
Du Nhẫn Phong cũng quay đầu lại để nhìn.
Chỉ thấy trước cửa là Du Thanh đang bận quân phục chỉnh tề, trên mặt là sự u ám không thể che giấu.
Chỉ có Du Thanh mới hiểu được cảm xúc của hắn lúc này.
Hắn vốn định ở trụ sợ một buổi tối cho tinh tâm, nào ngờ có việc đột xuất nên bị nhốt ở đó hẳn hai ngày.
Mà hai ngày này không được nhìn thấy Du Cẩm Ngọc còn khó chịu hơn là nhìn mà không chạm được.
Nên hắn dứt khoát sửa sang một mớ giấy tờ, đảm bảo bản thân rảnh rỗi cả tuần rồi mới về thẳng nhà.
Nào ngờ vừa về đã nghe quản gia nói tên anh trai sinh đôi kia đang dẫn Du Cẩm Ngọc đi tắm.
Hắn biết rõ tên lông vàng bụng dạ như nào, không yêu tâm mà chạy lên, kết quả mở cửa ra thật đúng như mong đợi.
Tên lông vàng kia còn đang chôn mặt vào háng cục cưng của hắn hôn hôn liếm liếm.
"Hai người..." Du Thanh gằn giọng, không khí xung quanh cũng lạnh xuống theo cảm xúc của hắn.
Du Cẩm Ngọc cũng bất ngờ, cậu lấy lại thăng bằng, như được lập trình chạy qua chào rồi ôm Du Thanh.
Du Nhẫn Phong thì không có phản ứng gì, chỉ 'chậc' một tiếng, đi kiểm tra nhiệt độ nước trong bồn tắm.
Du Thanh ôm hôn thiếu niên một lúc rồi mới buông ra, lúc hôn còn dùng bàn tay không an phận bóp mông cậu.
Nhớ lại hành động khi nãy của Du Nhẫn Phong, Du Thanh không nhịn được hỏi: "Em hết cái kia rồi à?"
"Hong biết...". Du Cẩm Ngọc lắc đầu, cậu không biết thật, dù sao mỗi ngày Du Nhẫn Phong tắm rửa cho cậu đều sẽ sờ sờ hôn hôn nơi đó mấy lần.
Du Thanh chuyển tầm mắt sang mặt Du Nhẫn Phong, chỉ thấy gương mặt giống hệt hắn nhếch miệng cười, gì cũng không nói.
Du Thanh nhìn thôi cũng biết được đáp án, có chút vui mừng trong lòng vì bản thân về kịp. Không thì tên kia đã một mình hưởng lợi.
Ánh mắt Du Thanh trở về lại gương mặt của thiếu niên, chỉ mới hôn cậu vài cái mà môi đã sưng sưng, đuôi mắt cũng ửng đỏ, ẩn ẩn ánh nước trong suốt.
Không biết còn tưởng cậu vừa bị người ta đè xuống khi dễ thật thảm.
Có lẽ vì nhịn ăn quá lâu nên Du Thanh tương đối 'nhạy cảm', cụ thể là vừa nhìn cơ thể trần trụi của Du Cẩm Ngọc thì liền cứng.
Du Nhẫn Phong đã đến phía sau Du Cẩm Ngọc từ lúc nào, không chịu thua kém mà ôm mặt cậu sang hôn môi.
Thiếu niên bị kẹp ở giữa, ai muốn hôn cũng mở miệng chào đón, thoạt nhìn hết sức ngoan, nhưng chỉ có cặp chân run rẩy mất hết sức lực kia là đang tố cáo cậu.
Du Cẩm Ngọc bị hôn đến mềm nhũn, nếu không phải có hai nam nhân cường tráng chống đỡ cơ thể giúp cậu thì có thể cậu đã ngồi bẹp xuống sàn rồi.
Du Cẩm Ngọc còn đang hôn hít say mê với Du Thanh thì đột nhiên bị một lực đạo nhấc lên.
Cậu như con búp bê, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt còn đang mê man.
Du Nhẫn Phong đặt cậu vào bồn tắm, thiếu niên dường như đã thanh tỉnh đầu óc, ngồi trong bồn tắm ngơ ngác nhìn hai người đàn ông.
Dáng người của bọn họ thực cao, Du Cẩm Ngọc nhìn lên có chút chật vật, cổ cũng mỏi.
Bọn họ đứng ngược sáng, cái bóng to lớn bao phủ hoàng toàn lên cơ thể thiếu niên nhỏ bé.
Mà cậu ngồi trong bồn tắm cũng co chân lại, ánh mắt có chút bất an mà nhìn bọn họ.
Du Cẩm Ngọc thoáng nghe hai người họ đang nói gì đó, sau đó Du Thanh đi ra ngoài, còn Du Nhẫn Phong thì ngồi xuống tắm rửa cho cậu.
Động tác hắn nhẹ nhàng, suốt quá trình đều trò chuyện với Du Cẩm Ngọc.
Mặc dù thiếu niên không trả lời nhiều, nhưng chỉ cần hắn nói đến thì đều sẽ đáp lại.
Du Nhẫn Phong đem thiếu niên bọc trong khăn tắm rồi bế ra ngoài.
Do sữa tắm nên trên mùi cậu có mùi hoa linh lan thật nồng.
Du Nhẫn Phong không nhịn được hít một hơi thật sâu mùi hương này.
Ra khỏi phòng, Du Nhẫn Phong đặt cậu lên giường, lấy máy sấy tóc rồi sấy giúp cậu.
Du Cẩm Ngọc sẽ cảm thấy động tác bình thường, nếu như gần tầm mắt cậu không phải là đũng quần căng phồng của hắn.
Khi tóc cậu gần khô thì cửa phòng vang lên âm thanh mở cửa.
Du Cẩm Ngọc tò mò nhìn sang, chỉ thấy Du Thanh hình như cũng vừa tắm xong, trên người chỉ khoác một cái áo choàng tắm bằng lụa được buộc dây một cách hờ hững, cơ bắp người đàn ông ẩn hiện đầy quyến rũ dưới lớp áo choàng.
Du Cẩm Ngọc nhìn chằm chằm, cho đến khi Du Thanh dừng lại trước mặt cậu, người đàn ông đưa tay nắm lấy nhúm tóc trước mắt cậu, thấy cậu chớp mắt nhưng vẫn nhìn hắn thì hỏi :"Nhìn gì?"
"... Không có." Du Cẩm Ngọc xấu hổ dời mắt đi, không thể thừa nhận cậu bị cơ ngực của Du Thanh hấp dẫn được.
Quá mất mặt.
Du Thanh nhếch môi cười, cũng không quá để ý, đưa tay tháo chiếc khăn tắm của cậu ra như đang mở giấy gói quà.
Cơ thể trần trụi của cậu lại lần nữa hiện ra, có lẽ do mấy ngày nay được để yên, những dấu vết tình ái trên cơ thể cậu trước đó đã biến mất hẳn.
Nhưng Du Thanh cũng không tiếc nuối là bao, đằng nào thì hắn cũng sẽ cho cậu cái mới ngay bây giờ.
Du Thanh động tác có chút gấp gáp, hôn liếm cổ của thiếu niên.
"Ư..." Du Cẩm Ngọc cảm thấy có chút nhột, đưa tay muốn đẩy Du Thanh ra nhưng hắn hoàn toàn không di chuyển.
Nơi môi nam nhân đặt lên rất nhanh liền xuất hiện vài dấu hôn đỏ chói mắt.
Du Nhẫn Phong không biết từ lúc nào lại lần nữa xuất hiện phía sau cậu, Du Cẩm Ngọc bị đè hôn mà mất trong lực tựa vào lòng ngực đó.
Du Thanh vẫn mân mê nơi cổ cùng xương quai xanh mềm mại của thiếu niên.
Hai tay không quên xoa nắn nụ hoa nhỏ trước ngực cậu.
Du Cẩm Ngọc đã lâu không bị chạm vào, nay đột nhiên hưởng thụ loại kích thích dịu dàng thế này có chút không quen, nhưng cơ thể rất hưởng ứng, giữa hai chân chậm rãi đốt lên một cỗ nhiệt.
"A.." hai chân của Du Cẩm Ngọc được nam nhân gác lên, Du Nhẫn Phong ở phía sau phối hợp với động tác của hắn, giữ chân cậu lại, nữ huyệt trần trụi cứ như vậy lộ ra trước mắt hắn.
Du Thanh nhìn mà mê mẩn, hầu kết không nhịn được trượt lên xuống, bộ dạng đói khát, nhìn thoáng qua giống như mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày, bây giờ mới tìm được con mồi, đương nhiên sẽ không để nó trốn thoát.
Du Cẩm Ngọc bị thị gian không nhịn được mà run rẩy.
Đóa hoa ngày thường vốn đã mẫn cảm, nay không hiểu sao lại còn dâm đãng hơn gấp bội phần.
Cái nhìn gắt gao của Du Thanh không ngừng đốt nhiệt trong lòng Du Cẩm Ngọc, từ trong đóa hoa lặng lẽ chảy ra dòng dịch mật.
Du Thanh quan sát đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cảnh đẹp này.
Hắn nâng mắt lên, đối diện với cặp mắt ngập nước của Du Cẩm Ngọc, mỉm cười, nói: "Dâm đến vậy? Bị nhìn thôi mà đã chảy nước lênh láng rồi này."
"Không có..." Du Cẩm Ngọc muốn phản bác, nhưng bản thân vừa đuối lý vừa xấu hổ, không biết phải đáp lại như thế nào. Đành dứt khoát nhắm mắt lắc đầu.
A..." đóa hoa đột nhiên bị một ngón tay khều vào, Du Cẩm Ngọc không nhịn được khẽ rên, miễn cưỡng mở mắt ra.
Du Thanh vẫn giữ bộ dạng ác bá, ngón tay vuốt ve trước lối vào của nữ huyệt, tựa như đang phát họa lại hình dáng của nó, không tốn chút sức nào đã đem hoa dịch thấm một tầng nước sáng bóng trên đầu ngón tay.
Du Thanh đắc ý, giơ ngón tay ướt dính lên trước mặt Du Cẩm Ngọc , giọng điệu trêu chọc nói: "Còn dám nói không phải, nhìn xem đống nước dâm này là của ai? Bình thường bảo em thiếu thao còn chối đây đẩy."
Du Thanh giống như lấy việc ghẹo cậu làm niềm vui, nói xong, hắn cho ngón tay dính hoa dịch kia vào miệng liếm mút, bày ra biểu cảm gợi dục quyến rũ.
Du Cẩm Ngọc cảm thấy oan ức, xấu hổ vô cùng nhưng không cách nào phản bác. Đang lúc nghẹn đến sắp khóc thì nghe người phía sau ghé vào tai cậu nói.
"Anh ba xấu quá, chỉ biết chọc ghẹo bảo bối đáng thương thôi." Du Nhẫn Phong thấp giọng dỗ dành thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc cảm nhận được dòng khí nóng phả vào tai, không nhịn được khẽ co rút cơ thể.
"Nói thì hay lắm." Du Thanh bĩu môi, hiển là không vừa mắt với thái độ giả tạo kia.
Càng nhìn càng ngứa mắt, Du Thanh khó chịu đảo mắt sang bên cạnh thì nhìn thấy một cái hộp gỗ thần bí trên tủ đầu giường, tò mò hỏi Du Nhẫn Phong: " Gì đấy?"
Du Nhẫn Phong mí mắt cùng không nâng lên, trả lời: "Một chút đạo cụ nhỏ trợ hứng cho bảo bối."
Du Thanh nghe vậy thì nhướng mày, đi sang cầm cái hộp lên xem, mở ra thì có chút bất ngờ, quay sang nhìn Du Nhẫn Phong: "Nhiều vậy?"
Du Nhẫn Phong giải thích: "Tưởng hôm nay cậu không về, tính sẽ cùng bảo bối thử nghiệm một chút."
Trong lúc nói chuyện với Du Thanh, Du Nhẫn Phong dùng một tay ôm chặt chân của tiểu mỹ nhân, cố định cậu trong lòng mình, ngón tay vuốt ve hai cánh hoa phía dưới của câu. Sau khi bôi được dịch nhờn lên khắp cả đóa hoa và ngón tay thì dùng hai ngón tay đâm vào, bắt đầu chọc móc.
Du Cẩm Ngọc không nhịn được ngửa cổ ra sau rên rỉ, muốn khép chân lại để né động tác moi móc của nam nhân đối với nơi nhạy cảm của mình nhưng cơ thể đã bị hắn đè chặt trong lòng không cách nào nhúc nhích.
Đầu óc Du Cẩm Ngọc nổ ong ong, lý trí bị khoái cảm đánh úp, trở nên mơ màng, hoàn toàn không nghe tới cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Thử nghiệm gì?" Du Thanh hỏi, lại nhìn về phía đồ trong hộp.
Du Nhẫn Phong nhếch mép: "Muốn xem thử không có gậy thịt của tôi thì Tiểu Ngọc có thể bắn được bao nhiêu, sẵn tiện tính thử mỗi lần làm tình em ấy ra được mấy lần."
Du Thanh nghe thì sờ cằm, đúng là có chút thú vị. Mỗi lần làm tình đều thọc rút vài cái nhóc con kia đã không chịu được phun như cái vòi nước nhỏ, đến đêm đều sẽ khóc lóc bảo mình không bắn được nữa như nữ huyệt vẫn cứ chọc vào là rỉ nước.
"Vậy thì thử xem." Du Thanh hưng phấn nói.
Thế nhưng Du Nhẫn Phong lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ và giễu cợt nhìn hắn: "Cậu nhịn được không đó?"
Du Thanh bị nói khích thì giận dữ nói: "Anh xem thường tôi?"
"Không dám." Du Nhẫn Phong nhún vai.
"Vậy thì so xem là biết, làm ngay và luôn." Du Thanh nheo mày lại, đặt cái hộp lên giường, từ bên trong lấy ra cái máy đếm.
"Bắt đầu thôi."
"Được."
"A?" Du Cẩm Ngọc còn đang ngơ ngác, đột nhiên ngón tay bên trong tăng nhanh tốc độ.
Từ hai ngón đã thành bốn ngón, đang điên cuồng moi móc đóa hoa nhỏ đáng thương của cậu, dâm thủy vì động tác mạnh bạo của Du Nhẫn Phong mà văng ra ngoài.
"Đừng mà... A a a.. C-Chậm thôi- A.. ha." Du Cẩm Ngọc tay quơ loạng quạng, do chân bị ôm chặt, tầm nhìn hạn chế bên chỉ có thể nắm lấy bắp tay của Du Nhẫn Phong.
Cậu cảm nhận được cơ bắp của hắn đang căng lên, giống như đang dùng hết sức để đào móc cái huyệt nhỏ của cậu vậy.
Nữ huyệt bị căng rộng đến đáng thương, ngón tay thô bạo không ngừng ra vào lối nhỏ. Từng đốt móng tay, thậm chí là cả phần đệm thịt có chút móng tay nhô lên liên tục móc ngược vách thịt bên trong.
Dâm thủy theo động tác của hắn mà trào ra. Càng móc nhanh thì càng ra nhiều, chẳng mấy chốc mà mông cậu đã nhoe nhoét nước dâm.
"A a... Xin anh mà... Hức." nữ huyệt mấy ngày nay được tha bổng, sao có thể đột nhiên chịu đựng xâm phạm điên cuồng như vậy.
Tiểu mỹ nhân đáng thương nước mắt chảy dài, miệng nhỏ vừa rên vừa xin, đầu lắc ngoay ngoảy nhưng có nói gì cùng không đổi lại được cái nhướng mày của Du Nhẫn Phong.
Du Nhẫn Phong dùng sức đến mức gân trên tay cũng nổi lên, nhưng nhiêu đây đối với hắn không nhằm nhò gì cho cam.
Du Cẩm Ngọc nhịn không được nữa, hét lớn rồi run rẩy kịch liệt, một dòng nước dâm không thể cản lại mạnh mẽ chảy ra khỏi nữ huyệt.
Du Nhẫn Phong rút mạnh ngón tay ra, dâm dịch từ trên nhón tay hắn nhỏ giọt xuống giường.
Du Cẩm Ngọc thất thần, đến chân cũng run rẩy, từng ngón chân nhỏ vì khoái cảm mà co quắp lại.
Du Thanh đứng một bên quan sát, mặc dù côn thịt đã trướng đau nhưng hắn thật sự không quan tâm. Ánh mắt si mê mà nhìn gương mặt đỏ ửng vì lên đỉnh của thiếu niên.
Ngón tay miết lấy chiếc máy đếm đang cầm, khẽ nhấn một cái, trên màn hình hiển thị của máy đếm hiện lên số một.
Du Cẩm Ngọc dựa vào người Du Nhẫn Phong thở dốc.
Nữ huyệt đang cao trào không ngừng đẩy dâm thủy bên trong ra ngoài, hoàn toàn không biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của đêm nay.
.
.
.
"Buông... a a... Thả em ra... Hức hức.. A chết mất." Du Cẩm Ngọc kiệt sức, dựa vào lòng ngực Du Nhẫn Phong khóc lóc.
Âm thanh anh ách không ngừng vang lên.
Hai chân cậu sớm đã buông thõng, nhưng bị người ta nắm lấy gác lên cao, không ngừng đung đưa qua lại theo động tác của hắn.
Du Thanh không biết mệt mỏi, chôn mặt vào đóa hoa giữa hai chân cậu không ngừng liếm mút.
Tiếng nước vang lên dâm loạn vô cùng, chẳng biết việc này đã diễn ra trong bao lâu, chỉ biết nữ huyệt bị ngâm trong nước ướt nhẹp như đóa hoa úng nước.
Môi lưỡi Du Thanh điêu luyện vô cùng, chăm chỉ cày cuốc mảnh đất màu mỡ này.
Du Cẩm Ngọc rên đến muốn khàn giọng, cuối cùng bất lực hét lên một tiếng, dòng nước quen thuộc từ sâu bên trong chảy ra, bị nam nhân một ngụm uống sạch.
Du Thanh dường như chưa hài lòng, lưỡi hắn chen vào trong muốn đào thêm chút mật ngọt.
Du Cẩm Ngọc chịu không nổi kích thích kiểu vậy, vừa khóc vừa đẩy đầu hắn ra nhưng không được.
Du Nhẫn Phong ngồi sau nhếch miệng cười, bấm lên nút của máy đếm đang cầm trên tay. Con số hiển thị nảy từ số mười một lên mười hai.
Du Thanh cuối cùng cũng kết thúc động tác suồng sã, ngẩng đầu nhìn cậu.
Tầm nhìn của Du Cẩm Ngọc vì bị nước mắt che mờ nên có chút nhòe, cậu đưa tay dụi mắt, sụt sùi đáng thương, mếu máo nói: "Hức... Rút ra... Huhu."
"Được." Du Thanh hào phóng đáp ứng.
Trong nữ huyệt không biết đã ngậm ba cái cái trưng rung hết bao lâu, chỉ thấy ba sợi dây màu xanh nhạt nằm bên ngoài, nối với nút điều khiển nằm lung tung trên giường. Nhìn kỹ sẽ thấy mức độ hiển thị trên đó đều là mức cao nhất.
Du Thanh lại dí sát mặt lại gần đóa hoa kia, dùng miệng cắn lấy sợi dây điện, chậm rãi rút trứng rung bên trong ra.
Từng cái từng cái bị rút ra rơi bộp bộp trên nệm.
Du Cẩm Ngọc cảm thấy linh hồn mình cũng bị rút ra theo, vùng vẫy khóc lóc nhưng bị giữ chặt lại.
Tra tấn qua đi, cậu dựa lên người Du Nhẫn Phong thở dốc, khóc thút thít thật đáng thương.
"Nhiều nước quá." Du Thanh đưa tay lau đi vệt nước trên miệng, bày ra điệu bộ tra nam chuyên tìm bạn tình.
Du Cẩm Ngọc liếc mắt nhìn hắn, cảm giác ấm ức dâng lên, giọng vì khóc nhiều còn mang theo tiếng nấc: "Ai bảo.. Hức! Anh cứ liếm mãi..."
Du Thanh dường như không để tâm lời trách móc của cậu, quay sang hỏi Du Nhẫn Phong: "Mấy lần rồi."
"Mười hai." Du Nhẫn Phong điềm tĩnh trả lời.
"Không tệ." Du Thanh gật gù. "Tiếp thôi."
Du Thanh từ trong hộp gỗ lấy ra một cái dương vật giả to bằng ba ngón tay, tiện tay cầm luôn mấy cái mà hắn thấy thú vị.
"Không..." Du Cẩm Ngọc vừa thấy đã hoảng sợ, cậu quay đầu, vung tay vung chân muốn bò đi nhưng vừa nhúc nhích đã bị Du Nhẫn Phong giữ chặt lại. Hắn trầm giọng dụ dỗ nói: "Ngoan nào."
"Hức... Không ra được nữa.. Tha cho em đi mà." tiểu mỹ nhân đáng thương cầu xin, nước mắt như hạt châu lăn xuống trên gò má xinh đẹp.
"Cùng đúng, em phun như vòi nước ấy." Du Nhẫn Phong cười khẽ, tay cầm lấy ngọc hành rũ xuống của cậu lật qua lại, thấy nó không có phản ứng cũng không buồn chán mà thả tay.
"Đừng..." Du Cẩm Ngọc giữ tay hắn lại, không cho hắn đùa giỡn miếng thịt nhỏ của mình nữa, nơi đó vì bắn liên tục mà giờ hơi đau khi bị chạm vào, chất lỏng phun ra chỉ là vài giọt dịch trong suốt mờ ám.
"Ra nữa thì hỏng mất. Du Thanh, lấy cây cắm niệu đạo cho tôi." Du Nhẫn Phong hướng về phía Du Thanh nói.
"Này hả?" Du Thanh bóc cây que bằng bạc trong hộp ra, ngắm nghía hình dáng của nó rồi đưa cho Du Nhẫn Phong.
Du Nhẫn Phong nhận lấy, cây gậy nhỏ này làm bằng bạc, bên trên trăng trí bằng một bông hoa nhỏ chế tác tinh xảo vô cùng.
Du Nhẫn Phong cố định thiếu niên trong lòng, vì cậu đã sớm kiệt sức nên việc này không khó khăn là mấy.
Hắn một tay giữ lấy ngọc hành của cậu dựng thẳng, một tay chậm rãi đẩy cây gậy vào.
Du Cẩm Ngọc thấy đau mà sợ, cảm giác bị cắm vào vừa thống khổ lại có chút vui sướng hoàn toàn giống như đang tra tấn.
Tiểu mỹ nhân khóc lóc van xin, còn muốn nói gì đó nhưng bị Du Thanh cố định gương mặt hôn môi.
Đến khi cây gậy cắm vào hết, trên đỉnh ngọc hành đã chỉ còn đóa hoa xinh xắn lộ ra, nhìn như đổ chơi nhỏ vô cùng thích mắt.
Du Cẩm Ngọc bị hôn đến mặt mày say sẩm, đến khi được tha thì ngơ ngác ngồi nhìn bọn họ.
Du Thanh cảm thấy cậu như món đồ chơi của hắn, bảo gì làm nấy, thật ngoan, thật yêu thích chết mất.
"Đừng mà..." nước mắt cậu lặng lẽ rơi xuống khi hai mép âm hộ đỏ bừng bị tách ra, bị ép phải đối diện với dương vật giả trong suốt.
Có lẽ do thấy cậu quá đáng thương, Du Thanh và Du Nhẫn Phong cũng có chút mũi lòng.
"Được rồi. Chỉ cần Tiểu Ngọc làm được việc này thì anh sẽ bảo Du Thanh dừng lại." Du Nhẫn Phong nhẹ nhàng gặm lấy tai cậu, vừa hôn vừa nói.
"Thật ạ?..." Du Cẩm Ngọc bán tín bán nghi nhìn hắn.
"Thật." Du Nhẫn Phong híp mắt cười nhìn cậu.
___
"Mấy viên rồi cục cưng?" Giọng nói của Du Thanh thanh khàn khàn hỏi.
"B... Ba viên... A hức!" Du Cẩm Ngọc run rẩy trả lời.
"Đúng rồi, giỏi quá." Du Nhẫn Phong hôn lên má cậu, khích lệ nói.
Thấy cậu chỉ lo rên rỉ không để ý mình thì kéo quá sau hôn môi.
Du Cẩm Ngọc bị bịt mắt không có cách nào phản kháng, chỉ cần hắn kéo là thuận theo vô điều kiện.
Du Thanh thừa cơ lại nhét vào trong nữ huyệt của cậu ba viên châu to bằng hai ngón tay nữa.
Có vẻ thực sự bị nhồi đầy, Du Thanh cố nhét thêm chút nhưng hình như là không được.
Cơ thể Du Cẩm Ngọc căng cứng, đến khi bị thả ra đã thở dốc không ngừng.
"Mấy viên rồi?" Du Thanh cười hỏi, nhéo lấy hạt nhỏ trên nữ huyệt của cậu mà trêu đùa.
"Năm... viên.. A" Du Cẩm Ngọc mơ hồ đáp.
"Sai rồi~." Du Thanh vui mừng nói đáp án. "Là sáu viên."
"Tiểu Ngọc, hết cơ hộ cho em rồi." Du Nhẫn Phong tháo bịt mắt cho cậu, đây đã là lần thứ ba cậu đoán sai, thật sự đã hết cơ hội.
Du Cẩm Ngọc mếu máo, nhìn nụ cười sáng láng của Du Nhẫn Phong mà rùng mình.
"Thực hiện giao dịch thôi." Du Thanh nói, dùng một tay thô bạo rút toàn bộ chuỗi ngọc ra.
Du Cẩm Ngọc chịu không nổi, căng người rồi cao trào một lần, sau đó như quả bóng hết hơi mà xẹp xuống.
"Ngoan, mở chân ra một chút~." còn chưa đợi cậu trả lời, Du Thanh đã banh chân cậu ra, bốn ngón tay không báo trước mà đâm vào, động tác moi móc thật thô bạo.
"A a a... " Du Cẩm Ngọc biểu cảm méo mó rên la, cuối cùng là bất lực khóc lớn, nữ huyệt bị hắn móc văng nước tứ tung chẳng bao lâu lại lên đỉnh lần nữa.
Du Nhẫn Phong ở sau vẫn bình tĩnh nhân nút trên máy đếm, dưới lực ấn của hắn, trên máy đếm lại lần nữa nhảy số, số hiển thị lần này là mười lăm.
Và đây hẳn không phải là kết quả cuối cùng của đêm nay.
____
Thi xong rồi mình trở lại liền ayy, cảm ơn các cậu vẫn theo dõi truyện nhé!!!
Mãi iu ❤🌷🌹🌻🍀💦✨