Ngọc Cầm

Chương 17




Ánh mặt trời mọi người mong chờ cuối cùng cũng xuất hiện.

Tia nắng theo khe hở từ màn cửa chiếu sáng khắp căn phòng, mang theo mùi gió, hương cỏ và suối mát.

Ánh nắng thật ấm áp, nhẹ nhàng chiếu lên thân ảnh hai con người đang dán chặt vào nhau trên giường.

Du Nhẫn Phong khẽ mở mắt, hắn có thói quen dậy tương đối sớm.

Tinh thần cũng lúc này đặc biệt thoải mái. Từ đầu đến chân đều cảm thấy bừng bừng sức sống.

Nhìn qua người bên cạnh, thiếu niên vẫn đang say giấc.

Hơi thở của cậu phả vào lồng ngực hắn, tựa như đang thổi từng luồng khí nhẹ vào im.

Du Nhẫn Phong cảm. Thấy tâm tình mình muốn dậy sóng.

Hắn rời giường, động tác chậm rãi, sợ đánh thức người bên cạnh.

Nhìn quần áo vương vãi trên sàn, Du Nhẫn Phong nhướng mày, lặng lẽ thu thập bãi chiến trường rồi đi vào phòng tắm.

Đến khi hắn trở ra thì người trên giường vẫn còn đang ngủ.

Du Nhẫn Phong dùng điện thoại có sẵn trong phòng để gọi cho nhân viên khu nghỉ dưỡng bảo họ chuẩn bị một ít món cho bữa sáng.

Thời gian thật sự vẫn còn rất sớm, Du Nhẫn Phong đang cân nhắc xem có nên ra ngoài chạy bộ môt chút hay không thì có tiếng gõ cửa.

Du Nhẫn Phong đoán là nhân viên giao đồ ăn nên mở cửa mà không suy nghĩ nhiều.

Đến khi nhìn thấy gương mặt của Hứa Minh thì giữa mày hắn nhíu lại.

Hứa Minh nhìn Du Nhẫn Phong một lượt.

Trên người nam nhân là áo choàng tắm có sẵn trong khu nghỉ dưỡng.

Dây áo choàng được hắn buộc hờ hững, để lộ ra thân hình săn chắc và hoàn mỹ như tượng tạc.

Chính là dáng vóc mà mọi người đàn ông muốn hướng tới.

Đầu tóc hắn còn ướt. Cộng thêm bộ dạng này hẳn là mới tắm xong.

Trước ngực bị lộ ra của người đàn ông còn có những dấu vết đỏ, giống như vết cào của ai đó.

Nhìn rất mờ ám.

Hứa Minh cũng không phải con nít, hắn dĩ nhiên biết đêm qua người này cùng Du Cẩm Ngọc đã trải qua chuyện gì.

Nhớ lại nụ hôn hôm qua giữa hai người, lời vừa định nói đến bên miệng Hứa Minh lại như bị nghẹn lại.

Thấy anh chỉ mãi đứng im, Du Nhẫn Phong thiếu kiên nhẫn hỏi, "Chuyện gì?"

Hứa Minh giọng điệu khó xử nói, "Tôi... Tôi muốn tìm Cẩm Ngọc. "

Du Nhẫn Phong đương nhiên từ chối. Hắn hờ hững dựa vào cửa nói, "Đang ngủ rồi. Em ấy cũng không có chuyện gì muốn nói với cậu đâu."

Nói xong, Du Nhẫn Phong đị xoay người vào phòng thì bị Hứa Minh cản lại.

"Anh có quyền gì mà thay em ấy quyết định?" Hứa Minh nói với thái độ mà Du Nhẫn Phong cho rằng là khó chịu cùng tức tối.

Hắn cười khẩy đáp, "Đêm qua thấy cũng đã thấy rồi. Cậu thật sự vẫn không hiểu hay cố ý không muốn hiểu vậy?"

Nói xong, cũng không có chút mong muốn nghe Hứa Minh trả lời, Du Nhẫn Phong đẩy người ra rồi trực tiếp đóng của phòng.

Cuối cùng sự yên tĩnh cũng trở lại.  Người đàn ông chậm rãi đi vào gian phòng ngủ, đến khi nhìn thấy chiếc giường thì khựng lại.

Du Nhẫn Phong ngẩn người.

Du Cẩm Ngọc không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.

Cậu ngồi ngơ ngác trên giường, đối diện với Du Nhẫn Phong là góc nghiêng của cậu.

Ánh nắng chiếu lên cơ thể thiếu niên, da cậu trắng như trong suốt.

Nắng xuyên qua hàng mi, đuôi mắt, gương mặt, nhìn lâu lại cảm tưởng như các tia nắng ấy rọi xuyên qua cơ thể cậu.

Du Cẩm Ngọc ngồi nhìn vào nơi vô định, nam nhân đi đến gần cũng không hay biết.

Du Nhẫn Phong ngồi lên giường, trước mặt cậu cũng không phản ứng.

"Tiểu Ngọc." hắn hỏi, giọng nói mang theo sự thăm dò và lo lắng.

Du Cẩm Ngọc vẫn không trả lời.

Rõ ràng là ánh mắt cậu đang nhìn về phía hắn, nhưng Du Nhẫn Phong ý thức được mình không hề nằm trong đôi mắt cậu.

Hắn hoảng sợ rồi.

Tại sao?

Du Cẩm Ngọc bây giờ, tựa như cậu của trước đây vậy...

"Tiểu Ngọc. Có nghe anh nói không em?" Du Nhẫn Phong sốt ruột gọi thêm mấy lần.

Tay hắn chạm lên mặt cậu, vẫn là sự mềm mại đó, chỉ là gương mặt không có chút biểu cảm nào.

Ngón tay Du Nhẫn Phong sờ và mắt cậu, thiếu niên ngay cả chớp mắt cũng không biết.

Du Nhẫn Phong gọi cậu thêm vài lần, tầm mắt đang trôi nổi của cậu cuối cùng cũng đọng lại.

Mí mắt cậu chớp chớp theo phản xạ.

Cảm nhận được sự cọ xát nhẹ nhàng dưới ngón tay gây ra bởi lông mi của cậu thì Du Nhẫn Phong mới cảm thấy chân thật.

Cậu lúc nãy, tựa như ảo ảnh luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn vài năm trước.

Chỉ cần chạm vào là tan biến, đuổi bắt thế nào cũng không níu lại được.

"Anh ơi?" giọng cậu nhỏ nhẹ, có hơi khàn.

"Sao vậy em?" Hắn vuốt ve gò má cậu, rồi đặt lên đó một nụ hôn nhạt.

Du Cẩm Ngọc cũng không biết bản thân vừa bị gì.

Cảm giác như từng tế bào trong cơ thể đang cuộn lên, cố bài xích thứ gì đó.

Có loạt cảm xúc xa lạ nổi lên rồi nhanh chóng bị đè ép xuống.

Du Cẩm Ngọc chôn đầu mình vào trong lòng ngực của nam nhân, cảm nhận nhịp tim chân thật của hắn.

Cậu khẽ lắc đầu, Du Nhẫn Phong cũng không hỏi, chủ đề này trong mắt Du Cẩm Ngọc cứ thế lắng xuống.

Đồ của cậu được Du Nhẫn Phong chất lên xe, cũng không nhiều, một cái balo và vài đồ lưu niệm linh tinh cậu mua được.

"Về sớm vậy ạ?" Du Cẩm Ngọc hỏi, giúp hắn bỏ đồ vào cốp xe.

"Muốn ở đây lăng nhăng tiếp à." Du Nhẫn Phong cười, đem cốp xe đóng lại rồi mở cửa xe cho cậu.

"Không có mà." thiếu niên phụng phịu trả lời.

Sau khi tỉnh lại thì kí ức đêm qua cứ như thước phim chảy vào đầu cậu, Du Cẩm Ngọc vừa xấu hổ vừa oan ức.

Du Cẩm Ngọc ngồi vào xe, cạnh ghế cậu ngồi có một ngăn nhỏ đựng toàn đồ ăn vặt, vài món còn là đặc sản của vùng này.

Cậu tiện tay xé mở một gói khoai lang sấy rồi ăn.

Sáng giờ cậu không thấy Hứa Minh tìm cậu nữa, mà vậy cũng tốt, miễn cho Du Nhẫn Phong thấy ngứa mắt rồi lại trách oan cậu.

"Có muốn ghé qua phim trường của anh không?" Du Nhẫn Phong khởi động xe, sau đó chỉnh lại máy lạnh.

Du Cẩm Ngọc gật đầu, cậu cũng không tò mò lắm nhưng hắn rủ thì vẫn đồng ý thôi.

Phim trường được dựng trong một toà nhà, rất lớn, đó là ấn tượng của Du Cẩm Ngọc với nó.

Cậu nhìn xung quanh, thấy thiết bị nào lạ cũng nghiêng người quan sát kĩ hơn, mấy lần còn suýt đụng người khác.

Du Nhẫn Phong sợ cậu lạc, nên dưới ống tay áo, tay hai người gắt gao đan chặt vào nhau.

"Đợi anh." Du Nhẫn Phong để cậu ngồi lên ghế ở phòng nghỉ dành riêng cho diễn viên, nhẹ xoa đầu cậu rồi rời đi.

"Dạ." Du Cẩm Ngọc cũng nhanh chóng ngồi thả lỏng, tối qua Du Nhẫn Phong thật sự làm quá ác, nãy giờ đi có chút xíu mà nơi đó của cậu đã cảm thấy rất nhói rồi.

Chân cũng không còn sức nữa.

Du Cẩm Ngọc ngồi được vài phút thì nghe tiếng mở cửa, tưởng là Du Nhẫn Phong nên cậu tắt điện thoại rồi ngước đầu lên.

Dương Phỉ bước vào thì bắt gặp một thiếu niên đang mở to mắt nhìn cô, cô cũng khá bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Chào em nha. Em là diễn viên mới hả?" Dương Phỉ mỉm cười tiêu chuẩn, tiến tới chào hỏi Du Cẩm Ngọc.

Du Cẩm Ngọc lúng túng, cậu không muốn kết thêm quan hệ gì nữa đâu.

Đúng lúc cậu đang ngẩn người thì Du Nhẫn Phong cũng trở về, hắn đưa mắt đánh giá tình huống trong phòng.

Du Cẩm Ngọc nhìn hắn như cọng rơm cứu mạng, chạy đến nấp sau lưng hắn, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy nhìn Dương Phỉ.

Dương Phỉ chỉ thấy cậu thật dễ thương, đôi mắt to tròn hệt như em trai cô lúc nhỏ vậy.

"Chào tiền bối Du, anh cũng đến nói chuyện với đạo diễn ạ?" Dương Phỉ chuyển sang chào Du Nhẫn Phong.

"Ừ. Giờ tôi đi đây." dứt lời, hắn gật đầu  chào cô một cái rồi dắt tay Du Cẩm Ngọc đi luôn.

Dương Phỉ ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa, tư tình đong đầy trong đôi mắt cô gái.

"Anh ơi, đi chậm chút." sức khỏe của Du Cẩm Ngọc vẫn chưa hồi phục nên không theo kịp tốc độ của Du Nhẫn Phong, hắn như đang kéo chứ không phải dắt cậu.

"Em cũng hay thật, anh vừa đi thì đã tán tỉnh người khác." Du Nhẫn Phong đi chậm lại một chút, nhưng giọng vẫn không vui.

Du Cẩm Ngọc vội vã giải thích, sợ hắn không tin còn luống cuống tay chân muốn thân mật nhưng lại ngại chỗ công cộng.

Du Nhẫn Phong thì không để ý, thấy không có ai thì đè cậu vào tường, cúi xuống gặm lấy môi Du Cẩm Ngọc.

Cậu khó khăn nắm chặt lấy áo hắn, khiến nó nhăn nhúm thành một mảng, khi sắp không thở nổi nữa thì mới được buông tha.

Nhìn cậu đang cố hít thở, Du Nhẫn Phong bá đạo nói, "Em nghĩ cũng đừng nghĩ."

Về đến nhà họ thì trời cũng đã tối, Du Cẩm Ngọc do mệt nên đã ngủ gục trên xe, được Du Nhẫn Phong bế vào nhà.

Du Hàm cùng Du Thanh hiếm khi ngồi cùng nhau ở phòng khách mà không có thiếu niên bên cảnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Du Cẩm Ngọc rồi mới lướt qua Du Nhẫn Phong.

Du Nhẫn Phong chỉ cười rồi bế thiếu niên lên phòng.

Nhìn phản ứng của hai tên kia thì hiển nhiên là đã được Du Nhẫn Phong báo lại chuyện Du Cẩm Ngọc được tỏ tình ở chỗ cắm trại.

Du Hàm thì không phản ứng gì rõ rệt nhưng Du Thanh thì tức điên lên, hắn kiếm Du Hàm, trách rằng tại sao ngay từ đầu không cho cậu ở nhà luôn đi, dù sao Du Cẩm Ngọc cũng đâu cần đi học.

Du Hàm chỉ im lặng không đáp lại hắn.

Du Nhẫn Phong bế cậu vào phòng mình, giúp cậu thay một bộ đồ ngủ thoải mái rồi leo lên giường ngủ cùng cậu.

Sáng hôm sau khi Du Cẩm Ngọc tỉnh dậy, nhìn căn phòng quen thuộc thì cậu mới nhận ra mình đang ở nhà.

Du Nhẫn Phong đã đi đâu mất rồi, cậu mở điện thoại ra xem thử thì thấy tin nhắn của hắn, do phim trường có việc nên phải đi trước.

Du Cẩm Ngọc lúc này mới hiểu, hắn xuất hiện chỉ là để đưa cậu về thôi.

Du Cẩm Ngọc vệ sinh cá nhân đơn giản rồi mới xuống lầu ăn sáng.

Ở nhà hình như không có ai cả, trong phòng ăn chỉ có mình Du Cẩm Ngọc, cậu ngồi vào bàn rồi ăn bữa sáng vừa được người làm dọn lên.

Ăn xong thì cậu đi ra sau vườn thăm rùa của mình, sau đó về phòng nghỉ riêng của cậu xem ti vi.

Chẳng biết Du Cẩm Ngọc ngủ quên từ lúc nào, khi cậu tỉnh dậy thì trời đã tối.

Cậu xỏ lại dép, mơ màng đi ra khỏi phòng, đúng lúc bắt gặp Du Hàm vừa đi làm về.

"Anh cả." Du Cẩm Ngọc chạy ra đón hắn, Du Hàm cũng đứng đó chờ cậu chạy đến.

Du Cẩm Ngọc lao vào lòng hắn, tận hưởng cái ôm ấp áp của nam nhân, cậu còn ngửi thấy mùi nước hoa mát lạnh trên người hắn.

"Nhớ em quá." Du Hàm vùi đầu vào hõm cổ cậu, cũng tham lam hít vào mùi cơ thể của thiếu niên, cơn tức giận bùng lên trong lòng hắn mấy ngày nay cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Du Cẩm Ngọc cảm thấy cơ thể mình được nhấc bỗng lên, đến khi định thần lại thì đã thấy mình đã được nam nhân bế lên.

Du Cẩm Ngọc nhạy cảm, cậu cảm giác người kia không hề có tâm trạng thoải mái như cách hắn thể hiện ra bên ngoài.

Có lẽ cậu đã đoán đúng.

Tối đó, trên chiếc giường có khung làm bằng gỗ hương đỏ sang trọng, hai thân thể trần trụi điên cuồng quấn quít lấy nhau.

Nhưng nhìn kĩ lại có cảm giác không giống vậy.

Nhìn giống như thiếu niên nhỏ nhắn đang bị người đàn ông đè ép trên nệm giường.

Nệm có màu sẫm làm nổi bật lên nước da trắng nõn của cậu, giờ đây nó lại bị nhiễm hồng bởi không khí nóng trong phòng, trên da còn chi chít các dấu hôn cắn chói mắt.

Nam nhân phía trên không ngừng ra vào hạ bộ dị biệt của cậu, động tác mạnh mẽ, dữ dội như muốn làm tan cái huyệt đó.

Thiếu niên bị đâm thọc liên tục làm cơ thể không ngừng lay động, muốn bò đi để trốn tránh lại bị nam nhân đè chặt lại dưới thân đâm ác liệt hơn.

Du Cẩm Ngọc níu chặt lấy bắp tay đang chống hai bên người mình của hắn, giọng bị thao đến khóc nói: "Chậm... Chậm chút... A a .. Hức.. Anh ơi... A"

Nam nhân như không nghe thấy, hông điên cuồng động, một mực truy đuổi hoa huyệt của cậu, hoa dịch bên trong bị đánh cho văng ra xung quanh, hai túi thịt vỗ lên mông mang theo âm thanh bạch bạch thật vang.

Du Cẩm Ngọc bị làm quá nhanh, đến rên cũng không rên kịp động tác của Du Hàm, cào lên bắp tay hắn, lúc thì gào khóc, lúc thì cầu xin, gương mặt đỏ bừng đẫm nước mắt đáng thương vô cùng.

Du Cẩm Ngọc không biết tại sao hôm nay động tác của hắn lại ác liệt như vậy, cậu chỉ biết bất lực nằm đó chịu đựng xâm phạm dưới thân, nữ huyệt bị làm đến sưng đỏ một vòng, bị ép ăn vào âm hành to quá cỡ mà miệng huyệt trắng bệch.

Du Hàm bị khoái cảm hun đến đuôi mắt đỏ ửng, nhìn còn hung ác hơn bình thường.

Hắn cúi xuống hôn lên gò má cậu, đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn của nước mắt, như si mê mà từ hôn chuyển sang liếm.

Du Cẩm Ngọc không quen với trêu chọc kiểu này, muốn né tránh lại bị âm hành đánh mạnh vài cái lên miệng tử cung cảnh cáo, đành phải ngoan ngoãn nằm im chịu trận.

Du Hàm đột nhiên nói: "Em à, đừng đi học nữa được không em?" Giọng hắn dường như mang theo hàm ý cầu xin.

Du Cẩm Ngọc vẫn còn đang trôi dạt trong biển khoái cảm, nghe nam nhân hỏi thì đầu óc đã có chút tỉnh táo.

Động tác phía dưới của Du Hàm cũng không còn dồn dập như lúc nãy, chậm rãi đều đặn ra vào, nhưng mỗi lần đều chui sâu vào lấp đầy toàn bộ khoang tử cung của Du Cẩm Ngọc thì mới thỏa mãn rút ra.

"Không muốn... Hức... Em muốn đi học..." Du Cẩm Ngọc mím môi trả lời, cậu nghiêng mặt qua một bên để né tránh nụ hôn sắp rơi xuống của nam nhân.

"Ngọc à. Ngọc của anh." Du Hàm bị từ chối cũng không tức giận, chuyển sang hôn liếm vào vùng cổ nhạy cảm của thiếu niên.

Nghe từng tiếng gọi tha thiết của hắn, cộng thêm khoái cảm chậm chạp truyền đến từ hạ thân, Du Cẩm Ngọc lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng.

"Anh... Không thích em... A a... đi học ạ? Hức..." Du Cẩm Ngọc cẩn thận dò hỏi.

"Ừ." Du Hàm lại hôn lên đầu ngực cậu, nơi sâu phía dưới là trái tim nóng hổi đang đập của thiếu niên.

Thật tốt nếu trái tim này chỉ chứa mình hắn.

Hô hấp của cậu thoáng trở nên khó khăn, sâu trong trí óc đột nhiên xuất hiện một đoạn kí ức quen thuộc nhưng rất xa lạ.

Nam nhân trong đoạn kí ức kia cũng hôn lên trái tim cậu như thế, giọng hắn khàn khàn, mang theo mùi rượu cùng hương vị tình dục nam tính: "Trái tim em chỉ hướng về anh thì tốt quá." 

Nước mắt từ khóe mắt cậu tràn ra, được Du Hàm liếm lấy, Du Cẩm Ngọc nằm nghiêng trên giường, đôi mắt khẽ chớp, cố gắng cảm nhận sâu hơn về kí ức kia.

"A a... " chân cậu bị nam nhân vác lên cao, động tác ra vào dần nhanh hơn, cuối cùng là như dồn hết sức đánh lên hoa huyệt của cậu.

Mọi suy nghĩ của cậu đều bị những cú thúc của hắn đánh bay ra ngoài, dâm dịch của cậu cũng vậy.

Chẳng bao lâu, sau vài phút đưa đẩy, Du Cẩm Ngọc đã cong lưng hét lớn, miễn cưỡng đạt đến lần cao trào không biết là lần thứ bao nhiêu.

"Đừng đi học nữa. Anh nuôi em mà." Du Hàm hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, động tác mang theo yêu thương ngập tràn.

"Hức... Hức... " Du Cẩm Ngọc không trả lời, móng tay được cắt tỉa gọn gàng của cậu cào lên tấm lưng rắn chắc của hắn, run rẩy tiếp nhận từng đợt xâm phạm dồn dập mới.

"Ngọc của anh. Trái tim của anh. Ở cạnh anh mãi được không em?" Càng nói, nam nhân càng lộ ra dáng vẻ yếu đuối bên trong mình, tựa như con thú bị thương, vết thương thật lớn, khoét mất đi cả sự trưởng thành, hoang dã của hắn.

Du Cẩm Ngọc chớp đôi mắt đẫm nước, mông lung nhìn người đàn ông dường như đang cầu xin trước mặt mình.

"A... Bắt... Ư a.. buộc sao... ạ?" cậu hỏi, dùng tay vuốt nhẹ bóng lưng to lớn của hắn.

"Không. Anh tôn trọng quyết định của em." Du Hàm nói, Du Cẩm Ngọc có thể nghe thấy sự thiếu tự tin trong đó.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt này của Du Hàm.

Hóa ra ở nơi cậu không thấy, người đàn ông này cũng thật yếu đuối, cũng thật đáng thương.

Từng cú thúc của Du Hàm lúc nhanh lúc chậm, mang theo tình yêu vô tận mà Du Cẩm Ngọc có thể cảm nhận được.

Du Cẩm Ngọc nghĩ, dù sao ở trường cậu cũng không làm gì, đi cũng chỉ cho có, không có gì ở trường học đáng để cậu lưu luyến cả.

Phải rồi.

Du Hàm đáng thương thế này, sao cậu lại đặt một thứ không quan trọng lên trước hắn chứ.

Đúng rồi, bố mẹ đều mất rồi, anh cả là người lớn nhất trong nhà, là nơi để mọi người dựa vào, mà người anh ấy có thể dựa vào chỉ còn mỗi cậu mà thôi.

Đúng vậy.

Anh cả cậu vốn là người đàn ông đáng thương như thế mà.

"Được... ạ." Du Cẩm Ngọc thấp giọng trả lời, sau đó tri kỷ chủ động hôn lên môi nam nhân.

Du Hàm như chỉ chờ giây phút này, đè cậu xuống giường, hai người đều chìm đắm vào nụ hôn, không ai muốn dứt ra cả.

Âm hành lần nữa lấy lại phong độ, Du Cẩm Ngọc bị dâm cho cả tiếng rên cũng cao vút, nam nhân hôn lên khắp cơ thể cậu, tựa như thiếu niên chính là bảo vật mà hắn trân trọng và yêu quý nhất.

"Em tốt quá. Anh yêu em." lời nói yêu thương nhất được nói ra, từ ánh mắt đến cử chỉ của nam nhân đều có thể cảm nhận được.

Thân thể cả hai lại gắt gao thân mật.

Giờ phút này chẳng có gì là quan trọng nữa, họ trao cho nhau thứ tình cảm tinh khiết nhất, bằng phương pháp nguyên thủy nhất.

Du Cẩm Ngọc cảm thấy bản thân đượ yêu thương, trái tim bập bùng một cảm giác nóng ấm lạ kì, tựa như dòng máu nóng mới mẻ bơm vào mạch máu, cả cơ thể lẫn tinh thần đều an tâm.

Chỉ có một điều mà dường như Du Cẩm Ngọc chưa từng để ý đến.

Cậu cảm thấy Du Hàm đáng thương.

Vậy cậu có cảm thấy bản thân mình cũng thật đáng thương không?

____

Ủa app của mn có bị lỗi hong 🥹