Ngọc Cầm

Chương 1




[ Buổi sáng bị anh hai tàn nhẫn quấn lấy. Được anh cả yêu chiều chở đi học. ]

______

Tít. Tít___

Tiếng chuông báo thức vừa vang lên đã bị một bàn tay to lớn tắt đi. Đồng hồ chỉ đúng sáu giờ sáng.

Người đàn ông chậm chạp ngồi dậy, đôi mắt phượng chớp mắt cái để tỉnh táo. Ân cần nhìn qua người bên cạnh.

Thiếu niên vẫn đang say giấc, môi đào hé mở theo từng nhịp thở của cậu. Cơ thể thơm mềm dưới lớp chăn dày như đang mời gọi nam nhân.

Càng nhìn nhiệt độ trong phòng càng nóng lên. Du Nhẫn Phong cưng chiều hôn lên má thiếu niên.

"Tiểu Ngọc, dậy thôi nào." giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai khiến cậu thiếu niên có chút rùng mình. Nhưng vẫn như cũ nằm im không phản ứng.

Du Nhẫn Phong càng hôn càng nghiện. Từ má, di chuyển đến đuôi mắt, mũi, cằm, rồi đến chiếc cổ vừa thơm vừa ngọt.

Bụng dưới truyền lên nhiệt độ quen thuộc. Du Nhẫn Phong vuốt tóc mái ra sau đầu. Liếc thấy thời gian vẫn còn hẳn hai giờ, tâm tình không khỏi rục rịch.

"Tiểu Ngọc, em còn không dậy thì anh không nhịn được đâu." đôi mắt chăm chú nhìn người kia. Thấy cậu vẫn như cũ ngủ say, Du Nhẫn Phong cười nhẹ hai tiếng, đưa tay xốc tấm chăn của cậu lên.

Cơ thể của thiếu niên dần lộ ra, đường cong mềm mại của cậu khiến Du Nhẫn Phong cảm thấy nóng mắt. Chưa nói hai lời đã đem chân ngọc của cậu tách ra.

Địa phương ẩn nấp phía dưới khiến người ta ngạc nhiên. Rõ ràng phía trên là cơ thể của một cậu thiếu niên khỏe mạnh, bên dưới lại ấp ủ nữ huyệt hồng hào nhỏ nhắn. Tiểu ngọc hành trắng nõn ủ rũ xìu xuống.

Du Nhẫn Phong cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc, vô thức liếm môi. Vị Ảnh đế im lặng cúi người xuống, đem nữ huyệt nhỏ nhắn ngậm vào miệng.

"Ư... " Du Cẩm Ngọc khó chịu hừ một tiếng, như cũ vẫn chưa tỉnh, mặc kệ người đàn ông đang dâm loạn hạ thể mình.

Nữ huyệt bị yêu thương đến ngoan ngoãn chảy nước, nhu thuận dẫn đầu lưỡi của người đàn ông vào sâu bên trong. Du Nhẫn Phong nâng người nhìn tác phẩm của bản thân, hoa huyệt bị hắn liếm cho sáng bóng, mấp máy thấy được cả thịt hồng bên trong, e ấp rỉ ra chút mật ngọt.

Du Nhẫn Phong đem chân cậu vác lên vai, móc ra âm hành đã cương cứng từ lâu, kêu gào đòi được nữ huyệt yêu thương. Hắn khẽ cọ lên miệng huyệt, kiên nhẫn đem thanh dịch của cậu bôi lên khắp hung khí rồi dũng mãnh đâm vào.

Miệng hoa huyệt bị âm hành căn ra đến trắng bệch, khó nhọc nuốt vào món ăn quá cỡ. Mặc dù đã cố thít chặt ngăn cản nhưng vẫn bị nam nhân kiên trì đẩy vào, chỉ còn cách bất lực nhả ra dâm dịch để người đàn ông càng thuận lợi đâm vào.

"Ha... Ah.." Du Cẩm Ngọc khó chịu rên rỉ, cặp mày thanh tú nhíu lại, nước mắt cũng tràn ra từ khóe mắt.

Du Nhẫn Phong dừng lại xem phản ứng của cậu, sau đó nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng cũng vì vấn đề thời gian mà đấy nhanh tốc độ. Âm hành ra vào nhanh đến mức khiến nước từ nơi kết hợp của cả hai bắn ra, rơi xuống ga giường.

"Ah... Anh.. Anh hai?.. " tiểu mĩ nhân rốt cuộc cũng bị dâm đến tỉnh. Vừa tỉnh dậy đã bị côn thịt đánh lên miệng tử cung đến giật mình kêu lớn.

"Tiểu Ngọc cuối cùng cũng chịu dậy rồi. Anh hai kêu em rất cực đó. " còn chưa đợi Du Cẩm Ngọc trả lời, Du Nhẫn Phong đã ngậm lấy môi cậu hôn cắn, đưa đầu lưỡi vào dây dưa chiếm đất.

Du Cẩm Ngọc bị hôn đến choáng váng, đầu óc vừa tỉnh táo một cút lại bị côn thịt của Du Nhẫn Phong dọng cho nổ ong ong. Tay cậu bấu chặt lên tấm lưng của hắn, đáng tiếc ngón tay vô lực được cắt tỉa cẩn thận chỉ có thể để lại vài vệt hồng trên da dày của nam nhân.

"Không muốn... Chậm lại.. " Du Cẩm Ngọc bị hôn cho sưng cả môi, nước miếng không kịp nuốt tràn ra ngoài, chảy dọc theo đường nét trên khuôn mặt.

Du Nhẫn Phong lại như không nghe thấy. Ôn nhu đem bàn tay đang bấu chặt trên lưng mình gỡ xuống, nhẹ nhàng hôn lên. Động tác phía dưới lại ác liệt trái ngược hoàn toàn. Côn thịt hung hăng đánh lên miệng tử cung, tốc độ vừa nhanh lại lực vừa mạnh, đánh cho âm đế bên ngoài cũng không nhịn được mà đỏ một mảng.

Thấy Du Cẩm Ngọc lại muốn quơ tay loạn xạ, Du Nhẫn Phong dứt khoát đem tay cậu ghì chặt xuống nệm. "Ngoan nào. Anh chỉ làm một lần thôi."

Du Cẩm Ngọc lại cảm thấy mình bị bắt nạt, rõ ràng tối qua anh hai cũng nói thế. Nhưng rất nhiều lần lại rất nhiều lần cứ đâm cậu đến nhũn cả chân. Một lát cậu còn phải đến trường, chỉ sợ bị Du Nhẫn Phong dâm đến không đi nổi mất.

"Em không... muốn-.. A" lời còn chưa nói xong, điểm dâm bên trong đã bị Du Nhẫn Phong nghiền lên chục lần. Du Cẩm Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được cao trào, ngọc hành phía trước phun ra tinh dịch, tưới lên cơ bụng săn chắc của người đàn ông. Tử cung cũng mở ra tưới một đống nước lên âm hành của hắn.

"Tiểu Ngọc ngoan nào. Anh làm thật nhanh để Tiểu Ngọc còn đi học nhé?" Du Nhẫn Phong yêu thương hôn lên khóe mắt cậu. Hắn rất thích những lúc cậu cao trào thế này, bên trong cứ ép chặt lấy hắn, dùng dâm dịch ngâm đến cả côn thịt lẫn linh hồn hắn đều tan ra.

"A..? Dạ.. " Du Cẩm Ngọc còn đang chìm trong tư vị cao trào. Bị nam nhân thừa cơ dỗ đến ngoan ngoãn mở chân. Đáng tiếc, quyết định này của cậu cũng thật sai lầm.

Du Nhẫn Phong nhân lúc cậu không chú ý, đem hay tay Du Cẩm Ngọc đè chặt xuống giường, hai chân vắt lên vai hắn mở lớn, tư thế này chính là thuận tiện cho hành động tiếp theo của nam nhân.

Du Nhẫn Phong hít sâu, đem âm hành rút ra đến tận ngọn, không báo trước rồi đâm mạnh vào. Du Cẩm Ngọc bị đâm đến nảy cả người, trên bụng nhỏ hằn lên cả hình dạng dữ tợn của người đàn ông.

Du Nhẫn Phong còn chưa đợi cậu bình tĩnh, đã như chạy nước rút mà vận hết sức đâm vào. Côn thịt to dày ra vào nhanh đến mức chỉ thấy mỗi tàn ảnh, đem nước sốt do thiếu niên tiết ra đánh cho nổi bọt bong bóng.

"A.. A.. Anh hai.. Chậm chút... Em chết mất.. Ư.." Du Cẩm Ngọc bị tốc độ nam nhân dọa cho khóc lớn. Tay chân đều bị khóa lại khiến cậu không thể giãy giụa, chỉ đành lắc lắc eo tránh né.

Kết quả càng tránh nam nhân càng đuổi theo ác liệt hơn. Cậu khóc lóc van xin thế nào cũng không có chịu chậm lại. Du Cẩm Ngọc thật sự cho rằng hắn muốn đâm chết cậu.

"Buông em ra.. Huhu.. A.. Em không xong rồi.. " Du Cẩm Ngọc bị Du Nhẫn Phong đẩy đến không ngừng xốc nảy. Khóc hu hu nhìn nam nhân. Nhưng mà chẳng hiểu thế nào cậu càng khóc nam nhân lại đâm cậu càng dữ hơn.

"Ngoan. Anh xong ngay đây." Du Nhẫn Phong trán nổi gân lên, đưa đẩy hơn chục cái cuối cùng cũng đem hạt giống của mình gửi vào dâm huyệt này.

"A.. Không chịu nổi.. nữa.. " Du Cẩm Ngọc càng thảm khỏi nói. Nữ huyệt cao trào không ngừng thi nhau chiếm chỗ với tinh dịch nam nhân phun ra bên trong. Ngọc hành vừa bắn ra giờ lại run rẩy lên đỉnh lần nữa.

Nhưng không chỉ mỗi tinh dịch nhạt màu đến đáng thương chảy ra. Dòng chất lỏng trong suốt không cách nào kiềm chế cũng thừa cơ chảy theo đường tinh dịch tiết ra. Ngọc hành của cậu như chiếc vòi hỏng không ngừng rỉ nước.

"Hu hu... Em ghét anh.. " Du Cẩm Ngọc nước mắt thi nhau chảy xuống. Khóc đến thở không nổi. Đáng thương quay mặt sang một bên ủy khuất.

Nước tiểu ấm nóng chảy xuống nơi kết hợp giữa cả hai. Du Nhẫn Phong nhìn đến nóng mắt, cảm thấy dục vọng vừa tiết ra lần nữa đáng trở lại. Nhưng nhìn gương mặt khóc đến đáng thương của cậu lại nhịn xuống, đem âm hành vẫn còn sức chiến đấu rút ra.

Bên trong nữ huyệt không có gì chặn lại. Chất lỏng trắng đục sền sệt chảy ra như lũ. Hạ thân của cậu ướt rượt. Đủ loại chất lỏng chảy xuống làm ga giường ướt một mảng lớn.

"Tiểu Ngọc ngoan nào. Không khóc nữa, đều là lỗi của anh. Là anh hai không tốt. Để anh bế bảo bối đi tắm nhé." Du Nhẫn Phong ôn nhu hôn lên mặt cậu. Đem tiểu mĩ nhân còn đang khóc đến ướt cả mặt ôm vào nhà tắm.

Đến khi xuống lầu đã hơn sáu giờ rưỡi. Du Cẩm Ngọc mắt sưng húp được anh hai Du Nhẫn Phong bế xuống phòng ăn dưới lầu.

Trên bàn ăn Du Hàm đã ngồi sẵn. Trước mặt còn có laptop làm việc, vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.

Du Cẩm Ngọc vẫn còn giận dỗi, không chịu ngồi lên đùi của Du Nhẫn Phong mà vùng vẫy chạy đến gần Du Hàm. Khóe mắt hắn dưới cặp kính nhìn về phía cậu.

Du Hàm không nói hai lời, đem cơ thể của cậu đặt gọn vào lòng. Đẩy laptop sang một bên.

Du Cẩm Ngọc ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái rồi tự nhiên ngã vào lòng ngực nam nhân. Bắp chân trắng nõn lộ ra dưới bộ đồng phục mùa hè khẽ đong đưa.

Đồ ăn nhanh chóng được gia nhân dọn lên. Nhìn trên bàn đều là món ngon mình thích, Du Cẩm Ngọc vui đến mắt cũng phát sáng.

Còn chưa kịp vươn người lấy thức ăn đã bị anh cả ôm ngược lại. Ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn. Cậu hoang mang nhìn Du Hàm.

Du Hàm tựa như không để ý, đem cổ áo bị lệch của em út chỉnh lại ngay ngắn, đôi tay to lớn với những khớp xương đẹp đẽ và mạnh mẽ giờ đây đang giúp Du Cẩm Ngọc buộc lại nơ trên cổ áo.

Mắt thấy dấu hôn trên cổ thiếu niên đã biến mất, đáy mắt rũ xuống của Du Hàm rốt cục cũng biến mất.

"Mới sáng sớm đã cùng tên kia lăn giường? " Du Hàm lơ đãng hỏi, tay đem những món ăn Du Cẩm Ngọc thích đặt đến trước mặt cậu, thuần thục dùng dao cắt những miếng thịt trở nên vừa ăn và đẹp mắt.

Du Cẩm Ngọc bị trách oan liền chu môi phản bác, âm thanh mang theo giọng mũi bắt đầu tố giác. "Là anh hai bắt nạt em. Em vừa dậy đã bị anh ấy... Anh cả phải lấy lại công bằng cho em! "

"Phải không? " Du Hàm nhướn mày, đem thịt đã cắt xong đặt trước mặt cậu. Nâng mắt nhìn về phía Du Nhẫn Phong, người đang là bị cáo.

"Anh cũng đừng nhìn em như thế. Lát nữa em phải đến thành phố D quay quảng cáo, năm bảy hôm nữa mới về. Em cũng chỉ là muốn ăn no trước khi nhịn đói thôi." Du Nhẫn Phong nhún vai, đôi mắt phượng vì cười mà hơi nheo lại, mị lực tràn ra từ khóe mắt đẹp đến chết người đối diện.

Đáng tiếc Du Hàm hoàn toàn miễn nhiễm, chỉ có tiểu ngốc Du Cẩm Ngọc là bị mị lực của hắn mê hoặc. Lông vừa xù lên không cần vuốt cũng bị dỗ cho mềm xuống.

"Anh hai đi lâu vậy sao?" Du Cẩm Ngọc vừa ăn vừa hỏi. Giọng nói không hề che dấu sự không nỡ.

"Ừ. Khi về sẽ mang nhiều quà hơn cho Tiểu Ngọc. Bảo bối sẽ nhớ anh chứ? " Du Nhẫn Phong ấm áp nhìn cậu, ngón tay không nhịn được nhéo đôi má phúng phính đang nhai như con chuột nhỏ kia.

Du Cẩm Ngọc cũng không để bụng, ngoan mềm đáp "Nhớ ạ."

Bảy giờ thì xe của quản lý Du Nhẫn Phong cũng tới đón hắn. Du Nhẫn Phong nâng cằm Du Cẩm Ngọc hôn cậu đến say sẩm mặt mày, môi sưng vù như hai miếng thịt trên dĩa mới no say liếm môi đi ra ngoài.

Du Cẩm Ngọc còn đang choáng váng, đôi môi đã bị khăn mềm sượt qua. Là anh cả đang giúp cậu lau môi. "Cảm ơn anh cả."

Du Hàm ừ nhẹ một tiếng trong miệng, cũng không nỡ thể hiện sự khó chịu đối với cậu. Chỉ đành dùng lực ném khăn vào sọt rác mini bên cạnh.

Du Cẩm Ngọc được Du Hàm bồi ăn đến no nê, quản gia cũng đến nhắc hắn nên đưa cậu đi học. Du Hàm đem nhóc con trên người ôm ra cổng, xe của hắn đã đổ sẵn ở đó.

Nhét Du Cẩm Ngọc vào ghế sau, Du Hàm mới trang nhã ngồi vào, đem dây an toàn của cậu thắt xong rồi mới thắt cho chính mình.

Du Cẩm Ngọc mặc kệ sự săn sóc chu đáo của Du Hàm, tay vẫn không ngừng đưa món tráng miệng đến bên môi.

Nam nhân vẫn im lặng làm việc kế bên bằng laptop. Thi thoảng vẫn sẽ yêu thương giúp cậu phủi vụn bánh rơi trên tay.

Chẳng bao lâu tài xế thông báo đã đến trường của Du Cẩm Ngọc. Tiểu mĩ nhân nhanh gọn đeo cặp sách, trước khi xuống xe còn không quên ngoan ngoãn dâng môi để cho nam nhân gặm.

Tài xề cũng biết điều đưa ánh mắt sang chỗ khác. Đến khi môi đã bị nam nhân hôn gặm đến bóng loáng,sưng đỏ, Du Cẩm Ngọc mới lấy can đảm đẩy hắn ra.

"Anh cả đi làm cẩn thận ạ!" nói rồi xoay người loạng choạng chạy biến vào hướng cổng trường.

Du Hàm nhìn theo bóng thiếu niên biến mất, trong miệng vẫn còn vị ngọt của bánh kem và tiểu mĩ nhân. Đầu lưỡi khẽ liếm quanh khoang miệng, tận hưởng dư vị còn sót lại.

Chiếc Bugatti Chiron màu đen dừng không lâu lại lăn bánh đi mất. Một vài thiếu niên bên ngoài cổng trường còn lén nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

___

Lời tác giả:

Du Hàm: Không thèm ghen với tên chó lông vàng (Du Nhẫn Phong) kia.

Vẫn là anh cả: Ôm mĩ nhân vào lòng, hôn hôn. Trừng mắt nhìn chó lông vàng. Che chỗ mĩ nhân bị chó cắn, lau chỗ mĩ nhân bị chó liếm.

(À mà tui vẽ bé bot rồi á. K biết có ai mún xem hog?)