Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 8: Liều lĩnh




- Hừ.... - Cô ta nhếch mép.

'Cạch' - Còi súng được gài xuống...

'ĐÙNG!...' - Tiếng súng vang lên...

- ------------------

'Rầm! Rầm! Rầm' - Có người đập cửa từ bên ngoài...

- Mở cửa, mở cửa mau! - Là tiếng của chú bảo vệ lúc nãy.

- Mở cửa... - Mọi người đều bị tiếng súng làm cho giật mình. Những người hiếu kỳ tụ tập lại xem...

- Chìa khóa này! - Trưởng khoa đã đến.

Chú bảo vệ nhanh chóng lấy chìa khóa và mở cửa ra.

'Rầm' - Cánh cửa mở toang.

Cảnh sát lúc này cũng ập vào....

- -------------------

- Ưm...

- Cô tỉnh rồi à? Cô Châu. - Y tá đứng cạnh nói với cô.

- Tôi.... Tôi ngất bao lâu rồi vậy... - Cô như cố giữ hơi thở.

- Được 5 ngày rồi! - Y tá cười ôn nhu.

Cô đưa tay lên xoa xoa nhẹ hai bên thái dương... Trong đầu nghiền ngẫm lại những chuyện trước đó...

" Mình bị thương ở trong lớp học rồi ngất đi, tỉnh lại đã ở đây và...Tử Duệ đứng cạnh. Em ấy nói với mình là đi mua cái gì đó cho mình.... rồi mình cảm thấy đầu rất đau và mọi thứ đều nhòe đi....sau đó mình tỉnh lại và nghe bác sĩ nói tình trạng của mình khá xấu có thể sẽ hôn mê lâu nên cũng im lặng chờ bác sĩ ra ngoài.... Một lúc thì có người bước vào, mình hé mắt nhìn thì thấy Tử Duệ nên nói cho em ấy biết mình không sao....em ấy đi được một lúc thì có tiếng người bước vào lần nữa.... rồi....sau đó thì......" Cô nhăn nhó " Chuyện gì xảy ra tiếp theo nhỉ?" Đến giờ cô vẫn chưa có câu trả lời.

- À, cô... Cho tôi hỏi! Cô có thấy một cô bé khoảng 16 tuổi mặc quần kaki đen với áo thun trắng không? - Cô hỏi.

- À, cái cô bé ấy đang nằm ở trong phòng kia kìa - Cô y ta chỉ về căn phòng đối diện.

Cô nhìn theo hướng tay cô y tá chỉ...

"Phòng...hồi sức dành cho bệnh nhân dễ chuyển biến xấu..." Đọc những dòng chữ đề trước cửa căn phòng ấy cô như chết lặng.

- Cô...cô có thể cho tôi biết em ấy bị gì không? - Cô nhìn cô y tá.

- Chuyện là như này...... - Cô y tá bắt đầu kể lại cho cô nghe.

'Lúc bảo vệ và cảnh sát đã phá được cửa liền xông vào. Nhìn vào cảnh tượng bên trong, ai cũng hoảng hốt....

Cô gái mặc áo y tá đang nằm dưới sàn một tay đang nắm chặt một vị trí trên bụng đang chảy máu. Còn nó thì đang dựa lưng vào tường, tay này nắm chặt bắp tay kia, thở hồng hộc, ánh mắt yếu ớt như sắp nhắm lại...

Bác sĩ đưa cả hai đến phòng cấp cứu.

Cô gái kia bị một nhát dao đâm thẳng vào bụng, mất khá nhiều máu nhưng cũng đã không sao... Còn nó, tuy chỉ bị bắn vào cánh tay thôi nhưng bác sĩ lại xác định được trong viên đạn đó có độc nên đến bây giờ nó vẫn chưa tỉnh lại'

Nghe đến đây cô thật sốc. Sao nó lại bị như vậy chứ? Cô gái kia muốn giết cô? Còn nó là muốn cứu cô sao?? Cô lại tiếp tục hỏi cho rõ với thái độ nghiêm túc làm cô y tá kia cảm thấy hơi run.

'Bệnh viện đã trích xuất lại camera nhưng màn hình chỉ có một màu đen nên chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra'

- Vậy cho tôi hỏi, cô gái kia đâu? - Cô nhìn y tá.

- Cô gái đó đang ở trong phòng 157... Cảnh sát đã lấy lời khai nhưng cô ta một tiếng cũng không hé môi, cũng không nói gì về chất độc có trong viên đạn - Y tá có vẻ rất bất mãn.

- Chất độc đó.... Bệnh viện không có thuốc giải sao? - Giọng cô hơi đứt quãng

- Đúng vậy, đó là chất độc lạ bộ phận hóa nghiệm của chúng tôi chưa có thuốc giải.... Mà hình như chất độc đó giống với chất mà cô bị trúng hay sao ấy... - Y tá nhớ ra điều quan trọng.

- Nhưng.... chất độc đó mạnh hơn của cô thì phải.... Hơn nữa, thời gian cũng khá lâu nên độc đã ngấm vào cơ thể rất nhiều nên chúng tôi chưa có kết luận được gì cả - Y tá thở dài...

Cô cố tiếp thu hết từng từ, từng chữ mà y tá nói ra và sau đó thì nhận ra một điều...

- Cô nói chất độc có trong viên đạn giống chất độc mà tôi bị trúng trước đó?

- Vâng, đúng rồi! Bên hóa nghiệm đã kiểm tra rất kĩ nhất định không lầm đâu....

- Tôi có thể vào trong thăm em ấy được không? - Cô đột nhiên gấp rút

- Được.... Nhưng cô còn.... chưa khỏe hẳn mà - Y tá nhìn cô

- Tôi ổn rồi, tôi không sao cả

- Vâng, vậy cô có thể vào thăm cô bé

Nói rồi, y tá tháo hết những thứ vướng víu trên người cô. Cô lập tức xuống giường đi vào phòng bệnh của nó, trên tay cầm chiếc áo khoác...

Cô đi vào trong phòng, đập vào mắt là một thân thể nhỏ nhắn của nó đang nằm bất động trên giường...

- Em không sao chứ?

- Em là cứu cô nên mới bị như vậy phải không?

- Sao em liều lĩnh quá vậy?

......

Cô nói chuyện với cái thân thể đang nằm bất động đó....

Cô cho tay vào túi áo khoác và lấy ra một lọ thuốc*. Cô từ từ mở nắp, lấy ra một viên rồi bỏ vào miệng nó....

- Em sẽ sớm tỉnh lại thôi! Tôi đợi! - Cô thầm thì vào tai nó

*Au: Lọ thuốc này là cái lọ thuốc mà trong chap trước au có nhắc đến đó. Còn tác dụng và nó từ đâu ra thì từ từ mới biết nhé!

Cho nó uống thuốc xong, cô nán lại một chút rồi đi ra ngoài. Cô bước đến phòng số 157 nơi cái con người muốn giết cô nhưng không rõ nguyên nhân đang nằm.

'Cạch' - Cửa mở

- Cô đến đây để làm gì? - Người phụ nữ đó thấy cô bước vào liền hỏi

- Đến để thăm người quen không được sao? - Cô đáp lại

- Aha... Người quen mà cô nói.... là tôi sao? - Cô ta nhếch mép cười

- Đúng vậy! - Cô lạnh lùng

_______________________

Thế là chap này đã kết thúc rồi nè mọi người. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.

Đây là bộ truyện đầu tay nên các bạn thông cảm nha. Mình cũng rất mong có được sự góp ý của các bạn, các bạn cứ để dưới phần bình luận nha, mình sẽ tiếp thu hết và hoàn thiện hơn. Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!

Sao vàng ⭐ cho mình đi~~~