Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 5: Bị thương




Cả lớp hối hả, la toáng lên tìm người giúp...

Cô lúc này ngồi gục xuống trên bục giảng, tay phải nắm chặt cánh tay còn lại đang chảy máu liên tục. Trên khung cửa sổ gần bàn giáo viên có một con dao đang cắm chặt ở đó.

Nó thấy cô như thế, lòng như bị ai đó bóp chặt. Nó chạy lên gần cô hơn để xem, mặt cô hơi tái nhợt, máu chảy liên tục không có dấu hiệu dừng lại. Lòng nó bắt đầu nhói hơn, sống mũi cay cay. Nó bật khóc khi thấy cô đau, nó không kìm được lòng mà lao đến ôm chầm lấy cô. Cô cũng tựa đầu vào lòng nó. Cả hai im lặng...

Một lúc sau, có nhiều thầy cô đi đến rồi xe cấp cứu cũng đến, lúc này cô đã ngất đi rồi. Nó muốn lên xe đi theo cô nhưng bị ngăn lại. Nó chỉ có thể đứng nhìn theo bóng dáng chiếc xe cấp cứu mỗi lúc một nhỏ và mờ dần với trái tim nặng trĩu.

Cô được đưa vào bệnh viện kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần băng bó và nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe. Nhận được thông tin này từ nhà trường, lòng nó mới nhẹ đi một chút...

Sau khi xe cấp cứu rời đi thì cảnh sát cũng đã đến.

- Hãy cho chúng tôi biết lúc xảy ra vụ việc có bao nhiêu người có mặt ở đó, bao nhiêu người chứng kiến việc đó,... - Một viên quan cảnh sát hỏi.

- Dạ thưa, lúc xảy ra vụ việc thì trong lớp có cô Tuệ Minh và mấy đứa nhỏ này - Thầy giám thị chỉ vào lớp nó.

- Chúng tôi có thể xem camera được không.

- Dạ, được ạ.

Cảnh sát điều tra hiện trường và kết luận đây là vụ ám sát...

Vì phải để cho cảnh sát điều tra và bây giờ trường nó cũng loạn lên nên tụi nó được nghỉ hôm nay. Nó về đến nhà không lên phòng lăn ra ngủ như mọi hôm mà ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách. Nó rất lo lắng cho cô, tuy nhà trường đã thông báo rằng cô không sao nhưng nó cứ cảm thấy không ăn tâm...

- Cô đang ở bệnh viện thành phố đó - Nhi nói qua từ đầu dây bên kia của điện thoại.

Lúc nãy nó vì quá lo lắng cho cô nên đã nhờ Nhi đi hỏi xem cô đang ở bệnh viện nào... Nó sẽ đến thăm cô...

- Lát cậu đi với tớ được không - Nó

- Ồ, xin lỗi cậu nhé! Lát tớ phải đi học thêm rồi - Nhi tiếc nuối.

- Không sao đâu, tớ đi một mình cũng được - Nó

- Ừm... Số phòng của cô là...

_______________________

Bệnh viện thành phố GH

Phòng 251----

Cô mở hé đôi mi dày. Mọi thứ đều mờ ao... Phía trên có những giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống liên tục, chảy vào bên trong mạch máu.

'Cạch' - Y tá đi vào.

- Cô tỉnh rồi à - Y tá nói với chất giọng lãnh đạm.

- Ưm... - Cô cố gắng ngồi dậy vô tình chạm trúng kim tiêm nên gục lại xuống giường, mặt nhăn nhó kêu nhẹ lên một tiếng...

- Cô mới tỉnh không nên cử động nhiều - Y tá nói nhưng vẻ mặt vẫn cứ như cũ, vô cùng...lạnh...

- Um... Tôi biết rồi - Lời nói nhẹ nhàng, yếu ớt như hơi thở.

Y tá nhìn cô, cô nhìn y tá... Nhìn một hồi cảm thấy chán nên cô ngồi dựa vào tường xoa xoa huyệt thái dương. Đang xoa thì vô tình động trúng vết thương. Cô nhăn mặt, y tá cũng cạn lời vì đã nói rồi mà cô chẳng chịu nghe.

Cũng đáng!

'Cộc, cộc, cộc' ai đó gõ cửa từ bên ngoài.

Y tá ra mở cửa...

- Cô y tá ơi cho cháu hỏi, ở đây có bệnh nhân nào mới được xe cấp cứu đưa đến vào lúc sáng vì bị thương nặng ở cánh tay không ạ? - Một giọng nói khá quen thuộc... Là nó.

- Là phòng này nè, em là người nhà của bệnh nhân hả? - Y tá chỉ vào căn phòng mà cô đang nằm, nhướn mày hỏi thăm dò nó.

- Dạ không, em là học sinh của cô ạ. truyện đam mỹ

- À, được rồi em vào đi.

- Dạ, em cảm ơn.

Nói xong nó bước vào cửa, y tá cũng đi chỗ khác. Nó đóng chặt cửa lại rồi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giường của cô.

- Cô... đã ổn hơn chưa ạ.

- Cô không sao rồi, em đến đây làm gì?

- Dạ...tại em thấy lo cho cô nên mới... - Nó ấp úng trả lời. Nó cứ lấy tay nắm chặt cúc áo vò tới vò lui. Bộ dạng của nó bây giờ rất dễ thương và có chút ngốc khiến cô phải bật cười.

- Cảm ơn em...

- À, cô ăn gì chưa vậy?

Cô nghe nó nói mới chợt nhận ra là mình chưa ăn gì. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã bắt đầu tối.

- Cô chưa...

- Vậy cô muốn ăn gì ạ? Để em đi mua.

- Gì cũng được - Cô mỉm cười.

Nó chạy ra ngoài mua cho cô cái gì đó...

"Đang bệnh thì nên ăn gì nhỉ? Cháo..!!" Nó ghé vào một cửa tiệm nhỏ trên phố mua một ít cháo thịt bằm rồi quay trở lại bệnh viện.

Đang đi thì nó thấy bên vỉa hè có một quầy hàng bán trái cây nên cũng ghé vào mua một ít để làm món tráng miệng cho cô.

Đến khi cảm thấy đủ nó mới quay lại bệnh viện."Nãy giờ cũng chỉ khoảng 15-20 phút chắc cô vẫn còn đang ngồi đợi" nó nghĩ thế liền bước chân nhanh hơn...

Đi đến phòng bệnh của cô thì...

- Cô.... - Nó hét lớn.

Những túi nilon trên tay nó rơi xuống đất....

_______________________