Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 33: Cắm trại (3) dính chặt




Trò chơi này được nhà trường chuẩn bị rất kỹ lưỡng, ngoài nhóm các giáo viên phụ trách ra thì chẳng ai biết gì nữa. Kho báu bí mật được giấu trong một chiếc rương gỗ, khóa bằng ổ khóa mật khẩu. Các đội được phát một phần tấm bản đồ như nhau, kèm theo một tờ gợi ý bằng mật mã. Giải được mật mã trong phần gợi ý sẽ tìm được vị trí của những phần bản đồ còn lại. Nơi cất giấu những mảnh ghép bản đồ đều được kèm theo một gợi ý để tìm mảnh tiếp theo.

Tổng cộng có mười mảnh ghép để ghép thành bản đồ hoàn chỉnh. Tất cả các lớp đều đã được phát một mảnh ghép, cần tìm thêm chín mảnh nữa. Nhưng vì số lượng có hạn nên phải khẩn trương, lớp nào tìm được thì lấy đi một phần, những phần còn lại thì để cho các lớp đến sau. Nhớ phải ghi tên lớp của mình khi tìm được lên lòng nắp hộp. Phạm vi trò chơi là cả ngọn núi rộng rãi này.

Nó vốn không hứng thú nhưng vì có cô chơi cùng nên mặt mày hưng phấn. Giải mật mã cũng là sở thích của nó.

Các lớp đều nhìn vào phần gợi ý.

"Nước chảy xuôi ngược chiều gió, cây cỏ xum xuê khuất tầm nhìn"

Một đám trẻ ngẩn ngơ, cái kiểu mật mã thơ văn gì đây?

Những học bá bắt đầu đứng ra phân tích.

- Nước chảy xuôi? Có phải đang ám chỉ nơi nào có nước không? - Cả nhóm không hẹn mà cùng nhìn về phía thác nước.

Lớp nó kéo nhau đến bên con suối chia ngau tìm kiếm, còn có thêm vài lớp khác nữa.

Nó như nghĩ ra gì đó, nhớ lại vị trí lối mòn hôm qua rồi đi vào trong đó. Trong lối đi chật hẹp, cây cối um tùm, nó nhìn từ trên xuống dưới một lược rồi bắt đầu tìm kiếm từ cách phiến đá, lùm cây lớn nhỏ dưới đất.

Đang mò mẫm trong bụi rậm thì bắt được một thứ gì đó mềm mềm. Nó chau mày kéo thứ đó ra.

Là một bàn tay trắng bóc...

Nó khiếp sợ nhưng thét không ra tiếng, nó bật người lùi về phía sau một khoảng. Bụi cây động đậy, từ bên trong ấy chui ra một người.

Cô với vẻ mặt hoang mang chẳng khác gì đó, tóc tai còn dính vài chiếc lá khô.



Cả hai nhận ra đối phương, đứng hình một hồi rồi cùng nhau cười thành tiếng.

Cô đi đến chỗ nó kéo người vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy. Một lúc còn mút nhẹ lên má khiến nó đỏ bừng mặt.

- Tìm được gì chưa? - Tiếng nói của ai đó vang lên, nghe như sắp tiến vào đây.

Cô với nó nhanh chóng buông nhau ra, cúi xuống tiếp tục tìm kiếm không một động tác thừa.

Cô với nó thì mỗi người một phía ra sức lục lọi. Cuối cùng cô tìm thấy một phiến đá nhỏ có dán logo của trường liền với lá cây chỗ ấy ra, thấy được một chiếc hộp gỗ.

Cô nhỏ tiếng gọi nó đến, cả hai cùng mở ra. Bên trong có một vài túi giấy, kiểm tra toàn bộ thấy bên trong mỗi túi giấy đều có một phần tấm bản đồ cùng một tờ giấy ghi nội dung gợi ý. Mỗi túi đều giống nhau.

Cô lấy đi một túi còn nó thì viết tên của lớp vào phía trên nắp hộp, xong xuôi thì đưa về chỗ cũ. Nhìn hiện trường y hệt lúc đầu.

Giấu chiến lợi phẩm tìm được sau lớp áo, nó và cô lặng lẽ ra ngoài sau đó gọi nhưng bạn học khác lại, cùng nhau xem gợi ý tiếp theo.

....

Chơi từ sáng đến chiều, kết quả chẳng lớp nào tìm được vị trí của kho báu. Sau khi ghép toàn bộ mảnh ghép thành bản đồ hoàn chỉnh thì tấm bản đồ ấy lại ẩn chứa câu đố còn hại não hơn.

Học sinh đều bỏ cuộc, ban tổ chức đều ngẩn ngơ.

Kho báu sau đó cũng được đưa ra, tất cả mọi người đều có cảm xúc khác nhau. Một số thì tiếc nuối, một số thì vui vẻ, một số khác lại mệt mỏi bất cần mọi thứ. Riêng nó thì thấy vui vì cả ngày được dính lấy cô.

Tối hôm đó, nó và cô ôm nhau cuộn trong lớp chăn bông nói chuyện phiếm.

- Em có việc muốn hỏi? - Đang im lặng, nó bỗng dưng lên tiếng.

- Em cứ nói! - Cô đưa người ra khỏi hõm vai nó, giọng điệu nghiêm túc.



- Cô chia tay với anh Mạc Thanh gì đó rồi sao? - Đây là câu hỏi đã nhen nhóm trong lòng nó bấy lâu.

- Thật chất có quen đâu mà chia tay chứ! - Cô cười thành tiếng.

Nó ngóc đầu lên khỏi chăn mở to mắt nhìn cô, bày vẻ khó hiểu.

- Mạc Thanh là bạn cô, hắn chỉ nhờ cô tư vấn tình cảm cho thôi! - Cô ấn đầu nó xuống, sau đó lại với vẻ mặt đắc ý nói - Em khó chịu sao?

Còn hỏi nữa, nó dĩ nhiên là khó chịu rồi!

- Em đâu có.

Cô cười vui đến mặt cứng đơ.

- Còn nữa....cô ghét đồng tính lắm sao?

Câu này còn ngộ hơn, cô không biết nó có bị ngốc không. Nếu cô ghét đồng tính vậy sao còn này này nọ nọ với nó chứ!

- Ngốc! Em dựa vào đâu nói tôi ghét đồng tính chứ? - Cô giở giọng trách móc cùng ghét bỏ.

- Thì...em thấy cô cứ mỗi lần nhìn thấy tác phẩm đồng tính liền trầm mặt lại. - Nó nuốt bớt vài chữ "trông đáng sợ lắm" vào bụng không nói ra.

Cô lại cười, trở mình nằm trực tiếp lên người nó, mắt lớn nhìn mắt bé. Cô nói rõ từng chữ.

- Vì cô thích những tác phẩm đó nên mỗi lần nhìn thấy quyển nào chưa có mới cố tình nhìn rõ xem tên với mã sách. Sao trước đây tôi lại không biết em ngốc đến như vậy nhỉ? - Càng nói về sau giọng cô càng lớn hơn, nghe giống như đang tức giận.

Nói xong cô che giấu sự ngượng ngùng, leo xuống khỏi người nó, trực tiếp vùi mặt vào chăn, chỉ thấy đôi tai trắng bóc nhuộm lên một tầng phiếm hồng.