Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 30: Cắm trại (1) ở cùng nhau




Đi được hơn một giờ, đoàn xe dần xa thành phố tiến vào một vùng nông thôn. Con đường nhỏ chỉ đủ cho một xe đi qua trải đầy sỏi đá lại còn gập ghềnh không bằng phẳng khiến nó trên xe cứ bị lắc qua lắc lại, suýt chút nữa thì ngã vào người cô.

May mà kịp thời vịn vào ghế!

Cô bên cạnh nó vẫn vững vàng sau những đợt rung lắc. Cô dán mắt vào điện thoại trên tay mặc cho xung quanh có như thế nào. Nó tỉ mỉ quan sát, biểu cảm cô đôi lúc lại thay đổi nhưng cho dù có nhìn bao lâu thì nó vẫn không thể biết được biểu cảm của cô.

Ở một góc mà ít ai có thể nhìn thấy được cô đang nhìn vào một cô gái xinh đẹp trên màn hình điện thoại.

Đi thêm hơn ba mươi phút, cả đoàn dừng lại dưới chân một ngọn núi. Tất cả học sinh rời khỏi xe rồi xếp thành hàng, di chuyển lên núi theo từng lớp. Mỗi lớp được chia một khu vực nhất định.

Lớp nó đi đến khu vực của mình, một nơi bằng phẳng xung quanh đều là vách đá và có một con suối nhỏ. Một góc rất tuyệt để chụp ảnh.

Sao khi đã điểm danh đầy đủ, tất cả bắt đầu chia cặp để dựng lều.

- Lớp chúng ta có hai mươi bốn nam, mười chín nữ. Vậy thì sẽ có mười hai cặp nam và chín cặp nữ dư một. Bạn lẻ đó sẽ ở chung lều với cô. - Cô đứng ra phân phó.

Cô lấy ra hai bộ thăm, đưa cho bên nam một bộ.

- Hai học sinh cùng số sẽ ở chung một lều!

Thông báo xong, những nam sinh hào hứng kéo nhau sang một bên để chia cặp còn cô ở lại đây với các cô gái. Cô mở hộp thăm ra, bên trong chứa đầy những mẫu giấy đủ màu chẳng trùng nhau. Cô đưa tay lấy tờ thăm màu xanh sẫm rồi lại đưa hộp về phía nó.



- Em đầu tiên! - Cô dịu dàng.

Nó nhìn hộp thăm rồi rút lấy chiếc thăm màu trắng, cô cong khóe môi vui vẻ khiến cho các nữ sinh ở đó đều chói mắt. Các bạn học còn lại cũng lần lượt rút thăm, sau một lúc nhộn nhịp thì ai nấy cũng đã tìm được bạn cùng lều của mình.

Riêng nó thì nãy giờ vẫn chưa tìm thấy người rút được lá thăm cùng số với mình. Đang đau đầu thì một giọng nói vang lên từ phía sau làm nó giật mình quay đầu lại.

- Em đang tìm thứ gì à? - Cô nhẹ nhàng bước tới.

Nó nhất thời im lặng, cô thấy thế liền hỏi thêm.

- Có phải em đang tìm người cùng số phải không?

Nó "vâng" một tiếng, cả hai không hẹn trước mà cùng nhau chìa lá thăm cho đối phương xem.

Nó ngạc nhiên, hoá ra nãy giờ người nó cần tìm chính là cô. Hai lá thăm đều in số chín, nó bỗng trào lên một tia vui mừng nhưng lại nhanh chóng bỏ ra sau đầu.

Cô với nó mắt lớn nhìn mắt nhỏ, cô chớp chớp hai mắt to tròn long lanh như có nước khiến nó bị mê hoặc.

Nhìn nhau xong cả hai tìm một chỗ để dựng lều, nơi này cách biệt với những căn lều khác, rất yên tĩnh, riêng tư.

Nó bảo cô cứ vào trong nghỉ ngơi để một mình nó là được rồi nhưng cô không chịu, dù gì thì cũng là cả hai cùng ở, sao cô có thể để nó làm một mình?



Cô với nó tính toán kĩ lưỡng rồi chia nhau ra làm việc. Dựng khung, phủ bạt lên, cố định khung với bạt lại. Chỉ khoảng nửa giờ lều đã vững chãi trên mặt đất. Cô vào trong lều sắp xếp đồ dùng, còn nó vì đang cố tránh cô nên vừa xong liền chuồn mất.

Nó đi đến con suối cách căn lều chỉ khoảng mười mét. Nó tựa lưng vào vách đá, nép mình vào cỏ cây nhắm mắt hít thở không khí trong xanh. Khi ở gần cô, tim nó đập nhanh như không theo quy luật. Nó đặt tay lên lồng ngực điều chỉnh lại hô hấp, tại vị trí này có thể ngắm được cảnh đồng ruộng, nhà cửa từ trên cao, không gian thiên nhiên giúp nó thư giãn, thả lỏng hoàn toàn tâm trạng.

...

Cô bên này đã sắp xếp ổn thỏa. Bước ra khỏi lều nhìn một lượt xung quanh thì chả thấy nó đâu, cô đút tay vào túi áo khoác đi dạo một vòng. Đi đến con suối cô theo lối mòn tiến vào một nơi bao trùm bởi một bóng mát từ các tán cây cao.

Đi đến cuối lối mòn, cô thấy một vách đá cao bằng phẳng trông rất hùng vĩ. Men theo vách đá một vài bước, tầm nhìn cô rơi vào quang cảnh đẹp đẽ đến kinh ngạc mà lúc nãy bị những bụi cây to che khuất.

Ngắm nhìn khung cảnh yên bình, cô thấy lòng mình cũng nhẹ bẫng theo. Cô theo thói quen nhìn xung quanh, cô thấy nó đang ngồi tựa lưng vào vách, nhắm mắt lại.

Hình như đã ngủ rồi!

Cô mỉm cười nhẹ nhàng bước đến gần nó. Nó trông rất đáng yêu, cô ngẫm nghĩ. Cũng đã hơn hai tuần rồi cô chưa được ở gần nó như thế này. Không biết làm sao nó lại cứ tránh cô như thế, cũng không còn vui vẻ rộn nhịp giống trước.

Cô thoáng đau lòng. Nghĩ gì đó, cô lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh. Vào phần chỉnh sửa, cô gắn cho nó một đôi tai thỏ, thêm bộ ria mép của mèo,... Thấy thật ưng bụng cô mới cất điện thoại vào. Cô từng bước nhẹ như tơ hồng đến ngồi sát bên cạnh nó. Hai má trắng trẻo bắt mắt khiến cô muốn đưa tay véo một cái, cô nhìn nó cố kìm chế việc muốn hôn vào hai cái má đó.

Không biết khi chúng đỏ lên sẽ như thế nào nhỉ? Chắc sẽ đáng yêu chết mất!

Ý cười trên mặt cô mỗi lúc một lộ rõ. Cô ngồi chống cằm ngắm nhìn nó, càng nhìn càng vui vẻ.