Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 1: Lần chạm mặt đầu tiên




Ting! Ting! Ting!... Cái đồng hồ báo thức đã bắt đầu làm công việc quan trọng của mình đó là kêu con sâu lười trên giường dậy. Nhưng cô nhóc đâu dễ dàng mà chịu xuống giường ngay chứ. Nó mắt nhắm mắt mở với tới cái đồng hồ trên bàn gỗ đầu giường, tắt đi rồi lại vùi mình trong chăn ngủ tiếp.

- Định ngủ đến bao giờ hả? Có dậy đi thi không này!!- Chị nó ở dưới nhà nói vọng lên.

Nghe thế, nó lập tức tung khỏi chăn, lao vào nhà tắm làm vệ sinh. Xong, nó chạy xuống bếp ăn sáng.

- Ăn từ từ thôi! Sáng gọi mãi không chịu dậy!-Thấy nó hấp tấp, chị nói.

- Ăn đi rồi kêu bác Khánh chở đi học, chị đi trước đây!

Chị kêu bác Khánh chở nó đi rồi sau đó nhanh chóng đi làm. Lát sau, nó bước ra khỏi nhà, trên người nó mặc một cái áo sơ mi trắng, mặc quần tay màu xanh sẫm, thắt một cái cà vạt đen để kiểu tóc mái xéo qua một bên. Nhìn nó ngầu hết sức nhưng tiếc là lúc này nó còn buồn ngủ nên thần thái cũng bị giảm đi. Chiếc xe dừng trước cổng trường. Cũng may là bác Khánh chạy xe nhanh nên nó không bị trễ.

Hôm nay là ngày thi để chọn lớp. Kì thi này cũng không áp lực gì mấy nên nó cũng thoải mái. Nó vừa đến nơi thì Nhi - bạn thân của nó 5 năm chạy đến ôm chầm lấy nó, vì cũng lâu rồi Nhi và nó không được gặp nhau mà dù gì cũng còn nhỏ mà, ôm ấp tí cũng không sao.

- Này! Lâu quá không gặp đấy, mà sao nay đến trễ vậy!- Nhi hỏi nó.

- Đêm qua thức khuya cày phim, nên sáng dậy trễ - Nó mơ hồ trả lời.

- À mà này! Ôn thi hết chưa tớ hồi hộp lắm đó! - Nhi nói với nó.

- Ô...ôn...ôn bài!!! - Nó tỏ ra hoảng hốt.

- Đừng nói là chưa ôn nhé, nói thế thôi chứ tớ hiểu rõ cậu mà! Đời nào mà chịu ôn - Nhi nói rồi nhìn nó cười nham nhở.

- Ờm... thì tớ cũng có ôn mà! Cậu... cứ như thế là không tin tưởng tớ à! - Nó bị nói trúng tim đen nhưng vẫn cố bào chữa.

- Thôi đi! Tớ còn xa lạ gì với cậu nữa - Nhi mỉm cười nhìn nó.

- TẤT CẢ CHÚ Ý! CUỘC THI SẮP BẮT ĐẦU CÁC EM CHÚ Ý NGHE VÀ VÀO ĐÚNG PHÒNG HỌC CÓ TÊN MÌNH! CHÚC CÁC EM THI TỐT! - Giọng thầy phát ra từ loa.

- Chúng ta ở phòng này nè Duệ - Nhi chỉ tay vào căn phòng phía cuối dãy nói với nó.Cả hai đi đến căn phòng đó, đứng ngoài hành lang đợi được đọc tên. Lúc này, nó cảm thấy rất lo lắng.

Nó lo sợ mình sẽ không làm được, không chỉ riêng nó mà ai cũng vậy vì cuộc thi này quyết định tất cả. Lúc này, nó cố gắng giữ bình tĩnh. Nó liếc mắt nhìn xung quanh để tìm một cái gì đó giải tỏa áp lực. Nó nhìn trời nhìn đất nhìn mọi thứ, nhưng càng nhìn thì nó càng cảm thấy áp lực hơn.

Nó quyết định đi rửa mặt để lấy lại sự tỉnh táo, nó đưa cái balo đen cho Nhi nữ giữ hộ rồi chạy ra nhà vệ sinh. Vì nó sợ lúc cô đọc tên nhưng nó không có mặt thì khốn. Nó rửa mặt xong, nó chạy như bay về lại phòng thi

- Aaa, cho mình xin lỗi nha! - Nó chạy mà không nhìn đường nên đụng trúng người ta.

Nó vội vàng xin lỗi rối rít. Cũng may là cả hai đều không bị ngã. Cô nhìn nó hỏi.

- Em có sao không?

- Dạ, dạ... em không sao ạ xin lỗi cô!

Nó ngước mặt lên nhìn cô. Một người phụ nữ thật sự rất xinh đẹp. Đôi mi dài, chân mày cong, đôi mắt đen to tròn, tóc xõa xuống hơi xoăn ở đuôi. Đôi môi hồng hào nhỏ nhắn đầy quyến rũ.

- Xin phép cô cho em đi trước ạ

Nó ngẩn người nhìn cô, bỗng nhớ ra là mình còn phải thi nên nó hoàn hồn lại rồi nhanh chóng rời đi. Không biết cô ấy tên là gì nhỉ? Người gì đâu mà đẹp quá trời! Nó thầm nghĩ rồi mỉm cười.

Nó vừa đến nơi thì cũng kịp lúc cán bộ coi thi đọc tên nó. Nó vội đi vào phòng thi, nó ngồi bàn đầu sát bàn của giáo viên. Chết rồi, sao lại ngồi gần quá nhỉ? Nó thầm nghĩ.

Nó chưa kịp nghĩ ngợi gì thì giáo viên coi thi bước vào. Cô ấy có dáng người cao hơi gầy. Cô diện áo sơ mi trắng, quần tây đen. Trên vai có cái balo mini màu nâu. Nhìn rất lịch sự, trang nhã và ngầu lòi.

"Oh!! Là cái cô lúc nãy". Nó thầm nghĩ.

- Mời các em ngồi xuống! Sau đây, cô sẽ phổ biến luận thi cho các em! Cô mong các em sẽ tuân thủ đúng luật! - Cô dõng dạc nói.

Sau khi phổ biến luật, cô phát bài cho cả phòng. Không khí lúc này vô cùng căng thẳng. Nhưng điều khiến nó bận tâm lúc này không phải là bài thi mà là cái người đang ngồi đối diện nó. Nó làm bài lâu lâu lại ngước lên nhìn cô. Nói lâu lâu vậy thôi chứ nó nhìn cô suốt à! Nó nhìn cô còn nhiều hơn nhìn bài thi của nó nữa.

"Cô sao vậy nhỉ? Lạnh lùng quá!" Nó nghĩ. Nó để ý, từ nãy đến giờ cô không cười lấy một cái. Gương mặt cô vẫn không thay đổi, cái gương mặt lạnh lùng không một biểu cảm đó làm nó cảm thấy hơi sợ nhưng vì cô đẹp nên nó cứ nhìn thôi!

Hết thời gian. Tất cả dừng bút nộp bài và từ từ di chuyển ra ngoài phòng thi. Ai cũng bàn tán xôn xao về bài thi.

- Này! Cậu làm bài được không? Tớ thấy bài hơi khó? Tớ nghĩ chắc nhà trường đang muốn thử năng lực của chúng ta đấy! Còn bạn thì sao Duệ? - Nhi hỏi.Nó không nói gì, suốt đường đi nó chẳng hề lên tiếng gì cả. Trong đầu nó lúc này quanh quẩn chỉ có hình ảnh của cô thôi!

- TỬ DUỆ!!! - Nhi lớn giọng.

- H..ả hả?? - Nó ngơ ngác.

- Mà thôi đi! Cậu chả chú tâm gì cả! - Nhi giận dỗi.

- Thoi mà!! Đừng giận, tớ xin lỗi mà! Đừng giận tớ nha! - Nó nài nỉ.

- Thôi được rồi, tớ hiểu cậu quá mà. Tối mình đi chơi không? - Nhi chuyển chủ đề.

- Okk. Vậy tối nay 7h qua chở tớ nha! - Nó nói.

- Ok, bạn iu vậy nhé! - Nhi mỉm cười.

Tối đó Nhi với nó đi chơi vui vẻ. Đúng 10h thì nó về nhà. Nó vào phòng thay đồ rồi nằm ịch xuống giường đánh một giấc ngon lành tới sáng.

_____________________________