Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô

Chương 35




“Đồng Khiết, em có thể cùng anh về nhà họ Mạc một chuyến được không?”

Trên bàn ăn, Mạc Thiệu Khiêm tìm một cơ hội mở miệng nói. “Một thời gian rồi anh không về nhà, muốn dẫn em về thăm bố mẹ một chuyến.”

“Cũng phải, phải về thăm bác trai bác gái.”

Đồng Khiết buông đũa xuống, thở ra một hơi. “Đi thôi, em ăn xong rồi, giờ đi luôn.”

Mạc Thiệu Khiêm vui mừng quá đỗi, lập tức dẫn cô ra xe, bảo tài xế lái về Mạc trạch.

Vừa vào cửa, anh đã gào lên một cách hào hứng, “Bố, mẹ, con dẫn Đồng Khiết về thăm hai người này!”

“Ôi! Thiệu Khiêm, Đồng Khiết! Hai con về rồi à!”

Bố Mạc hừ khẽ một tiếng, “Cũng biết đường về rồi đấy! Lâu như vậy rồi mới nhớ đến chúng ta à?”

Mạc Thiệu Khiêm vỗ lưng bố Mạc, cười nói, “Gần đây con đi gia tăng tình cảm với Đồng Khiết, công việc lại bận, giờ mới có cơ hội về một lần.”

Đồng Khiết phối hợp khoác tay anh, cố gắng hết sức bày ra dáng vẻ hai người ân ái trước mặt bố Mạc, mẹ Mạc.

Nếu không ly hôn được thì cô chỉ có thể hy vọng bố Mạc mẹ Mạc vui vẻ thêm chút thôi.

Mẹ Mạc hiền từ cười nhẹ, “Được, được, bây giờ tình cảm của hai đứa tốt hơn, vậy chúng ta cũng yên tâm rồi!”

Đồng Khiết cùng diễn cảnh vợ chồng ân ái cả nửa ngày với anh, cuối cùng đợi đến khi hai người rời đi cũng hất anh ra.

“Lát nữa em có việc, đi trước đây.”

“Em định đi đâu?!” Tim Mạc Thiệu Khiêm giật thót.

“Bờ biển. Anh đừng đi theo em.”

“Khoan đã! Không được đến bờ biển!”

Mạc Thiệu Khiêm chỉ thấy hai chữ này như một cái chùy nặng nện mạnh mẽ lên trái tim anh, khiến anh kinh hồn táng đảm.

Bờ biển?! Không lẽ cô ấy lại định…

Không được! Anh không thể lại giẫm lên vết xe đổ nữa!

Đồng Khiết bị anh kéo cổ tay rất đau, kỳ quái nhìn anh một cái, “Anh làm loạn đủ chưa? Em đến bờ biển giải khuây thôi. Anh mà còn không buông em ra thì em sẽ đi báo cảnh sát.”

Mạc Thiệu Khiêm không sợ cô báo cảnh sát, lại lo bản thân sẽ bị cô chán ghét, chỉ có thể từ từ buông cô ra,

Thấy biểu tình của cô dường như không giống như đi tìm đến cái chết.

Mạc Thiệu Khiêm yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn để bảo đảm, anh trước tiên vẫn giả vờ rời đi, sau đó nhân cơ hội Đồng Khiết không quay đầu lại âm thầm đi theo cô, nhưng chỉ giữ khoảng cách xa.

Đồng Khiết tới bờ biển nơi cô gieo mình ở kiếp trước, chầm chậm tản bộ.

Rất nhanh, có một người đàn ông từ phía trước vẫy tay với cô, nói to, “Đồng Khiết!”

Đồng Khiết chạy bước nhỏ qua đó, nhếch môi, mắt sáng lên ý cười, “Anh Ngôn.”

Hô hấp Mạc Thiệu Khiêm trở nên hỗn loạn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, mắt sung huyết, sắc mặt âm u như muốn giết người.

Người đàn ông đó lại là Ngôn Thuần!

Ngôn Thuần cười nhẹ, nho nhã lễ độ sánh vai đi cùng Đồng Khiết, hai người nói chuyện rất vui vẻ!

Biểu tình Đồng Khiết thả lỏng hơn, trong mắt còn chứa ánh vui mừng.

Mạc Thiệu Khiêm đứng cách đó không xa nhìn một màn này trong mắt liền tỏa ra sự phẫn nộ cùng ghen tỵ!

Tại sao, Ngôn Thuần kiếp trước vì chuyện anh và Đồng Khiết ly hôn nên mới quyết định trở về cướp đoạt. Bây giờ anh cũng đâu có đồng ý ly hôn với Đồng Khiết, tại sao anh ta vẫn còn xuất hiện vậy?!

Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt nắm đấm nghe thấy cả tiếng “côm cốp”, vẫn không nhịn được xông tới.

Anh lập tức kéo Đồng Khiết ra sau người mình, mặt cười như không cười nói, “Anh Ngôn, đây là vợ tôi, chúng tôi còn chưa có ly hôn đâu.”

Khuôn mặt anh tuấn của Ngôn Thuần tràn đầy kinh ngạc, nhíu mày, “Nhưng Đồng Khiết nói với tôi rằng cô ấy đã không còn tình cảm gì với anh nữa rồi, trước đây đã đề nghị ly hôn rồi. Tôi nghĩ rằng anh nhất định sẽ ký, cho nên mới xuyên đêm ngồi máy bay tới nước Hoa…”

Tiếng của Đồng Khiết từ phía sau truyền tới, “Đúng là vậy, ở trong lòng em thì cuộc hôn nhân này đã hữu danh vô thực rồi. Hơn nữa, Ngôn Thuần là bạn của em, Mạc Thiệu khiêm, hình như anh không có tư cách can thiệp vào chuyện xã giao của em mà nhỉ?”

Mạc Thiệu Khiêm đen mặt, “Dù em không yêu anh thì bây giờ em cũng vẫn còn chưa ly hôn với anh, phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ! Anh không đồng ý cho em ở riêng với đàn ông linh tinh ở bên ngoài. Đây không phải là hẹn hò thì là cái gì?”

Anh nhịn rồi lại nhịn, không ngừng nhượng bộ, nhưng không thể nhịn được việc người mình yêu ở cùng với con sói Ngôn Thuần này!