Sáng hôm sau Vương Dịch Thành đến phiên tòa để tham gia xét xử, đi cùng anh còn có Tống Thiệu Quân và Tần Uyển cùng một số người của Vương thị. Do Cố thị chiếm đoạt nhiều doanh nghiệp lớn nhỏ nên những doanh nghiệp khác cũng tham gia phiên tòa.
Lâm Giai Ý cùng người nhà Lâm gia đang đến sân bay, Chu gia đã đến sân bay trước để làm thủ tục. Ngồi trên xe cô im lặng không nói nào, lòng buồn rười rượi.
Đến sân bay cũng đã chín giờ sáng, ba mươi phút nữa cô sẽ lên máy bay. Châu Hoa ôm lấy cô vào lòng:
- Khi nào đến nơi thì gọi về cho thím biết đó, qua đó nhớ ăn uống nghỉ ngơi cho tốt. Sao này trở về ốm đi là không được đâu đấy nhé.
Lâm Giai Ý gật đầu mỉm cười, Lâm Mặc ôm cô:
- Nếu có khó khăn thì cứ về với chú, chú luôn chào đón cháu trở về.
Lâm Giai Ý khóc:
- Cháu biết rồi ạ!
Lâm Đình Duật:
- Hẹn này sớm nhất chị trở về, thượng lộ bình an nhé chị.
Tiểu Mỹ ôm cô vỗ về:
- Giữ gìn sức khỏe cho tốt vào đó.
Lâm Giai Ý:
- Cảm ơn mọi người rất nhiều, nhất định cháu sẽ thành công trở về trong một ngày gần nhất.
Chu Bách Hiên:
- Được rồi, sắp đến giờ rồi mau vào trong thôi. Mọi người cứ yên tâm, có cháu chăm sóc cho Tiểu Ý nên mọi người không phải lo đâu ạ.
Lâm Giai Ý vẫy tay chào mọi người rồi kéo Vali đi vào trong, Chu Bách Hiên nhìn Tiểu Mỹ gật đầu chào cô rồi xoay người bước vào. Đi được một bước không thể kìm nén mà quay lại chạy đến ôm lấy Tiểu Mỹ vào lòng mà khẽ nói:
- Đợi anh về nhé!!!
Siết chặt cô trong tay rồi luyến tiếc buông ra. Tiểu Mỹ đứng yên tại chỗ, Chu Bách Hiên vừa bảo cô đợi anh về tức là muốn tiến xa hơn với cô sao.
Kết thúc phiên tòa cũng đã 11 giờ hơn, Cố Xuyên bị tuyên án bồi thường cho các doanh nghiệp mà hắn từng chiếm đoạt và phải ngồi tù từ bảy đến mười năm.
Vương Dịch Thành như được rút bỏ gánh nặng nụ cười hiện trên môi nói với Tống Thiệu Quân:
- Lần này đưa Cố Xuyên tới pháp luật cũng một phần nhờ cậu đấy!
Tống Thiệu Quân khó hiểu:
- Nhờ em sao?
Vương Dịch Thành tát nhẹ vào đầu Tống Thiệu Quân:
- Còn không phải nhờ em tìm kím được con chip chứa toàn bộ thông tin đó sao?
Tống Thiệu Quân gãi đầu:
- Anh có nhầm lẫn gì không đấy, con chip gì?
Vương Dịch Thành nhíu mày:
- Thế sao Lý Ngạn bảo con chip đó do em nhờ anh ta mang đến cho anh?
Sao khi về đến công ty Vương Dịch Thành gọi Lý Ngạn đến hỏi chuyện:
- Con chip hôm trước anh đưa cho tôi là do ai bảo anh đưa nó cho tôi?
Lý Ngạn có chút bất ngờ:
- Là…là Thiệu Quân nhờ tôi đưa cho anh.
Tống Thiệu Quân từ ngoài bước vào vừa nhai cái bánh ngọt vừa nói:
- Anh có nhầm lẫn gì không sếp Lý, tôi có giữ cơm chip nào đâu mà đưa cho anh.
Vương Dịch Thành gằn giọng:
- Là ai đưa cho anh!
Lý Ngạn đành thành thật trả lời:
- Là cô Lâm nhờ tôi đưa cho anh.
Vương Dịch Thành ngỡ ngàng:
- Là…là Lâm Giai Ý sao?
Lý Ngạn gật đầu:
- Là cô ấy, cô ấy nói rằng nếu cô ấy trực tiếp đưa cho anh sợ anh từ chối nên đành nhờ tôi. Còn cái này….
Lý Ngạn lấy xấp tài liệu nằm gọn gàng trong bìa kẹp đưa cho Vương Dịch Thành, anh nói tiếp:
- Cô ấy còn nhờ tôi đưa thứ này cho anh, bảo tôi khi nào xét xử xong chuyện Cố Xuyên rồi hẳn đưa.
Vương Dịch Thành nhận lấy xấp tài liệu, mở ra bên trong là toàn bộ giấy tờ dự án Đông Dương mang tên Vương Dịch Thành kèm theo đó là một bức thư. Nét bút gọn gàng in trên tờ giấy trắng:
“ Gửi anh! Vương Dịch Thành.
Thời gian qua anh chịu nhiều áp lực rồi đúng không? Xin lỗi anh vì không thể chia sẻ cùng anh những áp lực đó. Dự án Đông Dương này vốn dĩ thuộc về anh nên em đã cố gắng lấy lại từ tay Cố Xuyên mong sau này anh xây dựng nó lớn mạnh hơn. Cảm ơn anh thời gian qua đã cho em biết những ngọt ngào là như thế nào. Nhưng chúng ta hoàn toàn không thể cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước. Rồi sẽ có người cùng anh bước đi trên con đường mới vui vẻ hơn hạnh phúc hơn. Em không thể đến gặp trực tiếp để nói chuyện với anh nên đành nhờ Lý Ngạn gửi những thứ này cho anh, đừng buồn em nhé. Sau này anh nhất định phải bình an và hạnh phúc, tạm biệt anh!!!
Bàn tay run run lấy điện thoại từ túi quần nhấn dãy số mang tên “ Tiểu Ý”, sóng mũi cay xè ánh mắt nhoè đi.Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của tổng đài quen thuộc. Như nhận ra điều gì đó, Vương Dịch Thành vội lao ra ngoài như tên lửa khiến hai con người trong phòng phải giật mình.
Vương Dịch Thành lái xe đến nhà Tiểu Mỹ nhưng nhà bị khóa trái, anh đành chạy đến Lâm gia tìm cô. Vừa đến anh lao vào nhà như một tên điên mà không gõ cửa, Lâm Đình Duật giật mình nhìn anh, Vương Dịch Thành hỏi:
- Đình Duật, Tiểu Ý có ở đây không?
Lâm Đình Duật khó chịu:
- Anh tìm chị ấy làm gì?
Vương Dịch Thành mất kiên nhẫn mà tóm lấy cổ áo Lâm Đình Duật:
- CÔ ẤY Ở ĐÂU?
——————————————————