Ngoảnh Lại Để Yêu Em

Chương 10: 10. Tai Nạn




Sau khi Thẩm Lệ Chi rời đi, Vương Dịch Thành thở dài, anh biết lần này Thẩm Lệ Chi trở về không dễ dàng gì buông bỏ anh. Con người Thẩm Lệ Chi anh hiểu rõ, nếu không có được thứ mình muốn cô ta cũng sẽ ra sức lấy cho bằng được.

Bỏ qua chuyện của Thẩm Lệ Chi, Vương Dịch Thành trở về việt phòng của mình, hôm nay không đến công ty nhưng vẫn có một số dự án cần giải quyết tại nhà. Vương Dịch Thành làm việc hồi lâu, chợt nhận ra Lâm Giai Ý từ sáng giờ không thấy đâu, hay là sợ bị anh mắng nên nằm vùi trong phòng không dám ra ngoài. Vương Dịch Thành sang phòng Lâm Giai Ý thì thấy có nằm cuộn trong chăn, thì ra là ngủ. Vương Dịch Thành bước lại gần chỉnh chăn lại cho cô, thấy những sợi tóc lòa xoà trước trán, tay vô thức mà tém gọn sang một bên. Trời sắp vào đông, chăn nệm của Lâm Giai Ý thì khá mỏng, Vương Dịch Thành không chần chờ mà bảo Liu Hàm đi mua bộ chăn mới. Từ khi nào anh lại quan tâm đến Lâm Giai Ý như vậy.

Lâm Giai Ý thức dậy lúc 2 giờ chiều, cô vội vàng chạy xuống bếp. Hôm nay cô cả gan dám nằm trương ra đó ngủ tới giờ này, còn không chuẩn bị cơm trưa, Vương Dịch Thành chắc chắn sẽ nỗi giận.

Bước tới châu cầu thang, Lâm Giai Ý ngạc nhiên vì thấy Vương Dịch Thành đang ở trong bếp, đeo chiếc tạp dề cô hay đeo, tay điêu luyện xốc chảo rau trên bếp. Vương Dịch Thành chăm chú làm thức ăn nên không biết Lâm Giai Ý đứng đó từ lúc nào. Lâm Giai Ý tiến lại gần:

- Thiếu gia! Để tôi làm!!!

Có đưa tay định cầm lấy chiếc chảo thì Vương Dịch Thành ngăn lại:

- Đừng động vào, qua ghế ngồi đi …..

Lâm Giai Ý vẫn đứng đó, nói giọng lí nhí:

- Thiếu gia, tôi xin lỗi, do tôi ngủ quên nên phải để thiếu gia đích thân xuống bếp…..

Vương Dịch Thành cười nhẹ:

- Cô nghĩ tôi nhỏ mọn như thế sao, sức khỏe cô không tốt nên cần phải nghỉ ngơi. Hơn nữa trước đây khi tôi ở đây một mình cũng tự tay tôi nấu ăn thôi.

Lâm Giai Ý im lặng, đứng đó nhìn Vương Dịch Thành nấu ăn. Một lúc sau các món ăn được dọn lên bàn, Lâm Giai Ý và Vương Dịch Thành cùng ngồi ăn. Trong bữa ăn Vương Dịch Thành gắp thức ăn chất đầy bát của Lâm Giai Ý, ép cô ăn nhiều vào. Lâm Giai Ý nhìn bát cơm trước mặt mà nhăn nhó, hôm nay Vương Dịch Thành bị làm sao lại ép cô ăn nhiều như thế.

Chiều hôm đó Vương Dịch Thành đưa Lâm Giai Ý đến một cửa hàng thời trang. Lâm Giai Ý thắc mắc, đi mua quần áo thì dẫn cô theo làm gì. Đến nơi, ở đây toàn là những hãng thời trang nổi tiếng, những chiếc váy áo xinh lung linh khiến Lâm Giai Ý không thể rời mắt, Mà khoan đã, đây toàn là đồ nữ, Vương Dịch Thành không mua đồ cho anh ta.. Hay là mua đồ cho tình nhân nên đưa cô theo để thử…Đừng nói là đưa vợ đi chọn quần áo cho tình nhân nha. Lâm Giai Ý nhún vai lắc đầu, không thể được. Mãi trong cái suy nghĩ vớ vẩn của cô, không để ý cô va vào lưng Vương Dịch Thành một cái rõ đau, Lâm Giai Ý luống cuống vừa xoa cái mũi mình vừa xin lỗi:

- Tôi xin lỗi thiếu gia……



Vương Dịch Thành:

- Mắt mũi để đâu vậy, đi đứng cho cẩn thận.

Hai người đi tới chỗ nhân viên, Vương Dịch Thành nói với nhân viên:

- Chào cô, phiền cô chọn cho cô ấy vài bộ quần áo giữ ấm cho mùa đông sắp tới nhé…

Nhân viên tươi cười đáp:

- Vâng à, mời hai người đi theo tôi ….

Lâm Giai Ý há hốc mồm, vội lay tay Vương Dịch Thành:

- Thiếu gia, không cần đâu ạ, tôi còn rất nhiều đồ chưa mặc đến ở nhà….

Vương Dịch Thành:

- Thời tiết sắp giao mùa, ở đây gần núi đông đến sẽ rất lạnh, những bộ quần áo mỏng manh của cô không giữ ấm được, mau đi theo nhân viên để thử đồ….

Lâm Giai Ý:

- Nhưng mà …..

Vương Dịch Thành cắt lời:

- Đây là mệnh lệnh, nếu không muốn ăn đòn thì đừng cãi lời …..



Lâm Giai Ý riu ríu đi theo nhân viên làm Vương Dịch Thành bật cười. Sau hơn một giờ đồng hồ thử quần áo, cuối cùng cũng chọn được vài bộ ưng ý. Vương Dịch Thành và Lâm Giai Ý bước ra khỏi cửa hàng, Vương Dịch Thành hỏi:

- Có muốn đi dạo quanh đây không???

Lâm Giai Ý gật gật đầu, thật ra từ khi tới đây Lâm Giai Ý chưa có cơ hội ra ngoài, cũng chưa biết xung quanh đây như thế nào. Vương Dịch Thành nhận ra mình đã giam lỏng cô trong căn nhà đó là không tốt, Lâm Giai Ý cũng cần tự do như bao người.

Vương Dịch Thành gọi cho Liu Hàm bảo anh mang đồ về trước. Đi dọc trên con đường nằm gần ngoại ô này, không khí bắt đầu se lạnh, hai bên đường được bày bán những thứ như đồ ăn vặt và quà lưu niệm được làm bằng thủ công. Lâm Giai Ý thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, đôi mắt sáng rỡ, nụ cười cũng xuất hiện trên môi từ bao giờ. Vương Dịch Thành nhìn cô, nhìn thấy được nụ cười hồn nhiên đó bất giác anh cũng mỉm cười. Lâm Giai Ý chỉ tay qua bên kia đường:

- Bên kia có bán gấu sáp dễ thương, tôi sang đó mua nhé….

Vương Dịch Thành gật đầu với cô, Lâm Giai Ý vui vẻ chạy qua nhưng không để ý có một chiếc xe đang lao tới, Vương Dịch Thành thấy vậy hét to:

- GIAI Ý CẨN THẬN!!!!

Tiếng phanh gấp vang lên chói tai, Lâm Giai Ý bị chiếc xe đâm vào, cô ngất lịm đi. Vương Dịch Thành chạy đến thì chiếc xe đã lao vun vút đi mất, anh chỉ kịp nhìn biển số xe. Ôm lấy Lâm Giai Ý vào lòng, vội gọi cấp cứu đưa cô vào bệnh viện.

Ở bệnh viện, Vương Dịch Thành đang ngồi trước phòng cấp cứu, áo anh nhuộm đỏ một phần vì máu. Tống Thiệu Quân từ ngoài chạy vào, hỏi:

- Vương ca, xảy ra chuyện gì???

Không quan tâm đến lời nói của Tống Thiệu Quân, Vương Dịch Thành nói:

- Mau điều tra chiếc xe mang biển số (****) giúp anh. Và đừng báo cho ông nội chuyện Giai Ý bị thương. Anh sẽ tự tìm ông nói chuyện……

_________________________________________

Cho Vương Dịch Thành động lòng với Lâm Giai Ý như vậy có sớm quá hong mấy bà