Ngoảnh Lại Chỉ Có Anh

Chương 52: Thành Phố Biển (Tiếp)




Chiếc taxi con chạy qua vài ngã tư, băng qua vài con đường, cuối cùng cũng dừng lại trước sảnh của một công ty vận tải có tiếng trong nước. Bạch Lan chầm chậm rời chiếc xe cùng chiếc vali cỡ nhỏ. Thanh toán xong, cô bước vào trong tòa nhà, nội thất cũng như cách thiết kế vô cùng đơn giản nhưng lại rất tinh tế, nhẹ nhàng mà sang trọng, từ đó cho thấy sự chỉn chu của vị chủ tịch công ty. Bạch Lan tiến về phía uầy lễ tân, chào:

- Xin chào!

- Xin chào! Tối có thể giúp gì cho cô không?

- À !! tôi muốn gặp ông Trần để bàn về việc hợp tác với công ty Star!

- Không biết là mình có hẹn trước chưa ạ?

- À! Tôi không hẹn trước. Tôi biết là khá đột xuất nhưng mong cô ..

- Thật xin lỗi! nếu không hẹn trước thì khó cho chúng tôi quá!! Hay là cô cứ đặt lịch trước khi nào chủ tịch có thời gian trống thì tôi sẽ liên lạc!

- Nhưng...

- Dù có đặt lịch hẹn trước thì cũng không gặp được ông Trần đâu!

Một giọng nói nửa tây nửa ta chen vào cuộc đối thoại của hai người, không cần quay lại, Bạch Lan cũng biết đó là ai. Tiếp đến là một giọng nói ngọt ngào của một thiếu nữ:

- Chị Bạch Lan cũng đến đây sao?



- Phải! có một số vấn đề nên cần phải giải quyết gấp!

- Vấn đề liên quan đến vận tải nhỉ? Tội chưa sắp đến hạn mà cũng phải bay ra tận đây để năn nỉ người ta!

- Thì cũng giống như một số người thôi! Có khác gì mấy đâu!

Bạch Lan cúi đầu, cưởi mỉm; Tôn Dung chen vào:

- Vậy là chị chưa biết à? Thật ra hôm nay, tổng giám đốc đến đây để cảm ơn về chuyến nghĩ dưỡng mà ông Trần đã sắp xếp.

- Nghỉ dưỡng, chẳng lẽ....

- Đúng vậy! Công ty của tôi đã hoàn thành kí kết hợp đồng với bên ông Trần nên vấn đề vận tải không có gì phải lo lắng nữa và còn...

- Đã đến giờ hẹn chúng ta mau đi thôi! Mr. Robert

Tôn Dung cố tình chen vào lời của Robert như đang cố che giấu điều gì, nhưng Bạch Lan cũng không còn tâm trạng để quan tâm bởi cô đang đứng chết lặng với thông tin vừa rồi. việc hợp tác với ông Trần là sự chỉ dẫn của ông ngoại khi ông còn sống: ông và ông Trần là đôi bạn nhiều năm, sự tin tưởng lẫn nhau là vô cùng to lớn, ông ngoại luôn dành luôn lời khen về sự thấu tình đạt lý của ông Trần. nhưng giờ đây, đứng trước những lợi ích tiền tài, danh vọng, liệu có mấy ai có thể khước từ. Bạch Lan kéo chiếc vali nhỏ ra ngoài, những hạt mưa lã chã rơi lên tóc , lên vai cô. Bỗng một dáng người quen thuộc tiến về phía cô, Bạch Lan khẽ quay đầu, nở một nụ cười trong nước mắt.....

-

-