Ngoảnh Lại Chỉ Có Anh

Chương 19: Cắm Trại Mùa Xuân: Xuất Phát (Xung Đột)




Thiên Nam bỗng giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gọi của cậu bạn thân, anh mới nhớ rằng mình đang trên chuyến xe chuẩn bị đến địa điểm đã đặt trước. Anh định hồn lại, nhớ lại những giấc mơ như còn đang lẩn quẩn trong đầu anh: giọng nói của ba anh, rồi mẹ anh, rồi một tiếng nói lạ lẫm nào đó, và cả giọt nước mắt của cô ấy ngày hôm đó. Anh đủ lí trí để nhận biết được đó không phải là một giấc mơ nào cả mà là những kí ức của anh. Nó đang cố gắng để được đánh thức để rồi tiếp tục dày xéo anh và nó tất nhiên liên quan mật thiết đến cô gái đang từng bước bước vào tâm hồn anh. Và anh cũng hiểu điều đó, nó, dù nhiều lần anh đã cố gắng tự trấn an bản thân nhưng liệu nó có như những điều anh mong muốn, đặt biệt là sau khi tận mắt chứng kiến cảnh một cô gái tưởng chừng như mạnh mẽ vậy mà có thể rơi lệ trước biết bao nhiêu ánh nhìn..

Vì là clb phụ trách nên toàn thể các thành viên trong clb đều phải đến trước một ngày để chuẩn bị cho cuộc cắm trại chính thức vào ngày mai, nên từ sáng các thành viên đã tập hợp và khởi hành đến địa điểm cắm trại. Sau hơn 1 tiếng, cuối cùng các thành viên cũng có mặt tại khu cắm trại đặc biệt của Bạch gia. Đó là một khu đất hàng nghìn hecta đã được cô chủ tịch mua lại và xây dựng thành một khu cắm trại gia đình, ban đầu nó chỉ phục vụ người trong gia đình nhưng sau đó mở rộng cho phép tổ chức các cuộc pinic dã ngoại dành cho nhân viên của tập đoàn và sinh viên của đại học Star, nhưng sau khi Tôn Bách đảm nhiệm vai trò chủ tịch, ông nhận thấy được tiềm năng kinh tế lớn của khu cắm trại này nên quyết định đầu tư mở rộng và phát triển để thu hút khách du lịch trong và ngoài nước. chính vì vậy, khu cắm trại này trở thành một địa điểm vui chơi giải trí cao cấp của giới nhà giàu.

Cảm thấy hơi mệt, sau khi xuống xe, Bạch Lan liền nói với Đổng Khiết nhanh nhận chìa khóa phòng rồi về nghỉ ngơi, nên Đổng thư kí liền đi về phía của quầy tiếp tân, để lại một mình Bạch Lan ngồi một mình ở sảnh. Tôn Dung nhanh chóng chớp lấy cơ hội liền chạy lại hỏi han vài câu,chuyến đi lần này đối với Tôn dung chính là một cơ hội tốt để thăm dò Bạch Lan đặt biệt sau khi chứng kiến cảnh cô khóc ngày hôm trước cùng lời dặn kĩ càng của mẹ cô, nên không thể không tiếp cận:

-Chị Lan mệt à, nhưng mà chúng ta chỉ có khoảng 90 phút để nghi ngơi thôi, tại vì còn nhiều việc phải làm nên chị cố gắng tranh thủ nha!

-tôi biết rồi cô không cần nhắc đâu!

Bạch Lan nghiêng đầu, ánh mắt ngước nhìn trong thoáng chốc như thể sự chút quan tâm rồi lại tiếp tục nhìn vào cuốn sách mình đang đọc. chợt nhìn thấy bìa sách, Tôn Dung reo lên:

-Chị cũng thích tác giả Lev Tolstoy à! em cũng thích đọc các tác phẩm của ông ấy. Chị đang đọc cuốn Thời thơ ấu à? Vậy em với chị cùng sở thích rồi, em cũng thích những mẫu chuyện có cốt truyện đơn giản gắn liền với tuổi thơ như vậy, khi đọc nó em như hòa từng bước nhớ lại những kí ức tuổi thơ vậy! Thú vị đúng không/

-Vậy sao ? Tôi thì thích nội dung của hai chương cuối hơn, kiểu đồng cảm sâu sắc luôn vậy!

Bạch Lan vẫn cầm chặc cuốn sách, dùng giọng nói khó chịu nhất để đáp trả. May cho Tôn Dung lúc này Đổng Khiết cũng chech-in vừa xong, liền chạy lại:

-tiểu thư, em lấy chìa khóa rồi, chúng ta đi thôi!

-ừm..tránh ra chỗ khác giùm một chút đi



Cô nói về phía Tôn Dung vẫn đang đứng chết trân ở đó,cô lách nhẹ người qua rồi đi thẳng về phía thang máy, nhưng cô phải dừng lại bởi câu nói của Tôn Dung:

-Chị đừng có sống trong quá khứ mãi được không? cũng đừng có lấy những lí do đó để giành lòng thương hại của người khác! còn nữa gia đình của tôi không có làm gì chị nhưng sau chị cứ cố gắng phá hỏng vậy! chúng tôi phải làm sao chị mới buông tha đây!

Tôn Dung vừa hét vừa rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đầy đau khổ thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh. Bạch Lan khẽ quay đầu, dùng ánh mắt sắc nhất, cùng biểu cảm khó coi nhất mà trả lời rằng:

-dễ thôi, trả lại ông và mẹ cho tôi là được rồi!

-những người đó đã chết từ lâu rồi, chị bớt ảo tưởng lại được không?

-phải! cô nói đúng những người đó đã chết rồi. nhưng những kẻ giết họ thì chưa, vậy thì làm sao tôi có thể quên đây, trong khi một ngày tôi phải nhìn thấy những kẻ giết ngươi đó hạnh phúc sung sướng chứ! hử?

-nhưng đó không phải là họ, tại sao chị cứ đổ lỗi cho họ trong khi kẻ thật sự gây ra tai nạn đó anh tài xế kia!

-không phải họ..không phải họ.. cô nói nghe dễ quá ha! đúng là anh tài xế đó có tội nên cô yên tâm đi tôi sẽ từng bước vạch trần tất cả mọi thứ và những kẻ có liên quan đều phải trả giá!

nói rồi, Bạch Lan ung dung bước đi cô đâu biết rằng cô nói vừa rồi của cô cũng vô tình tác động đến một người tưởng chừng không hề liên quan.....

(p/s: nội dung của hai chương cuối trong tác phẩm Thời thơ ấu: nối về sự rời xa vong tay người mẹ của nhân vật chính khi còn quá nhỏ, và trong đời thực tác giả cũng mất cả cha lẫn mẹ khi còn rất nhỏ. Do đó nó tạo sự đồng cảm ở một người như Bạch Lan)