Ngoạn vật thế gia

Chương 20




” Không phản đối.”

Trương Nguyệt Lãng thở ra một ngụm toan khí (hơi thở chua xót/mệt mỏi), thanh âm buồn rầu.

Lần này, Thụy Thanh cuối cùng cũng nghe được, đôi đồng tử một thoáng co rút lại,

” Cái gì?”

Ngữ khí âm trầm khiến cho không khí xung quanh cơ hồ lập tức ngưng kết thành băng,

” Ngươi nói lại lần nữa xem.”

” Dù sao…….Dù sao tương lai chúng ta cũng………..Sư đệ, ngươi cần gì phải quan tâm trong lòng ta nghĩ như thế nào?”

” Tương lai? Tương lai chúng ta cũng cái gì?”

Thụy Thanh trầm thấp hỏi.

” Tương lai cũng phải kết hôn sinh đẻ.”

Nghĩ đến có một nữ tử xinh đẹp như hoa được gả vào Thụy phủ, cùng sư đệ sớm chiều làm bạn, Trương Nguyệt Lãng trong lòng đau đớn giống như bị dao cắt.

Đầu ngón tay thon dài tìm đến, hung hăng đem chiếc cằm của hắn nâng lên.

Đối diện với đôi con ngươi đen láy tràn ngập tức giận của Thụy Thanh.

” Trương Nguyệt Lãng, không thể ngờ ngươi lại còn dám nghĩ đến chuyện sinh đẻ kết hôn?”

Trương Nguyệt Lãng thần tình buồn bã,

” Ta tuyệt không nghĩ đến, nhưng mà ngươi………Ngươi gia thế như vậy, bao giờ cũng phải, ta………………”

” Câm miệng! Ai muốn ngươi nghĩ chuyện của ta, ta hỏi ngươi, ngươi cả ngày không nói một lời, trong lòng có phải hay không luôn luôn nghĩ đến việc ly khai ta, hảo sinh đẻ kết hôn? ‘Hảo thâu dã thực’? Ngươi có hay không nghĩ tới việc cùng người khác lên giường? Có hay không tham mới mẻ mà cùng người khác làm loạn?” ( ôi ghen!!!)

Hắn hỏi một câu, Trương Nguyệt Lãng liền hướng đầu xa một chút.

Thụy Thanh vẫn chưa hết tức giận,

” Thật là ngươi không phản đối cùng người khác lên giường!”

Dâm đãng! Sớm ba chiều bốn! Quyết không thể tha thứ!

Hận không thể ngay bây giờ ‘thao’ chết hắn! Xem hắn có dám cùng người khác làm nữa không?

Trương Nguyệt Lãng cười khổ,

” Ta phản đối có hữu dụng sao?”

” Đương nhiên là có hữu dụng, như thế nào lại vô dụng?”

Thụy Thanh nhếch mày lên, thiếu chút nữa cho hắn một bạt tai,

” Ngươi không chịu, người khác có thể cường bạo ngươi sao?”

Nghĩ đến trước đây, thủ đoạn của mình để có được sư huynh cũng cường bạo không kém nhiều lắm.

Có điều đó là ngoại lệ.( = =”)

Trương Nguyệt Lãng sửng sốt,

” Ngươi cùng người khác làm, người khác tại sao lại cường bạo ta?” ( =)))))))

Lại đến lượt Thụy Thanh sửng sốt,

” Ta? Ta cùng người khác làm?”

Trong lòng mơ hồ cảm thấy có phần không thích hợp, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên thay đổi biểu tình, ( tỉnh táo lại chưa anh ;)))

” Ngươi mới vừa rồi nói ngươi không phản đối ta cùng người khác làm?”

” Ân.”

” Thế nếu ngươi cùng người khác làm? Như vậy, dùng nhục bổng ‘sáp’ nơi này của ngươi, ‘thao’ ngươi cả một buổi tối.”

Đại chưởng (bàn tay to) đặt lên trên cái mông còn chưa hết sưng đỏ.

Trương Nguyệt Lãng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, chính mình? Cùng người khác làm? Làm loại chuyện này? Thật là đáng sợ!

Tức khắc lắc đầu lia lịa,

” Không không! Ta không cần! Đánh chết cũng không cần!”

Thụy Thanh thần kinh đang căng thẳng liền đột nhiên nhẹ hẳn đi. Hắn thở dài một hơi, trong mắt giấu không được sự vui mừng,

” Sư huynh, ngươi chỉ thích cùng ta làm chuyện này?”

” Đương nhiên.”

Trương Nguyệt Lãng thành thật thẳng thắn, hơi mất tự nhiên nói,

” Chỉ cần ngươi mỗi buổi tối đều đừng hung hăng như vậy………….”

” Thật sự chỉ thích ta?”

“Ân.”

” Nói lại lần nữa xem.”

” Câu nào?”

” Ngươi chỉ thích ta, chỉ thích một mình sư đệ ta đây, ngươi sẽ không yêu mến người khác, cả đời cũng sẽ không coi trọng người khác. Nói mau a.”

” Ta………..Ta chỉ thích sư đệ.”

Một câu nói đơn giản, lại khiến trái tim trướng (căng,to,phình) lên cơ hồ nổ tung.

Thụy Thanh lộ ra một nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh, thân thiết đem Trương Nguyệt Lãng ôm vào trong ngực, ôn nhu,

” Sư huynh, ta thật cao hứng. Ngươi muốn cái gì ta cũng đều cho ngươi, muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi nói, ta đều đồng ý.”

Một thoáng, trong lòng Trương Nguyệt Lãng nổi lên một tia hy vọng xa vời.

” Sư đệ.”

Hắn cẩn thận thử dò xét hỏi,

” Ta muốn cái gì, ngươi cũng đều đáp ứng ta sao?”

” Ân.”

Thụy Thanh sau khi gật đầu lại bồi thêm một câu,

” Có điều ngươi tuyệt đối không thể muốn ly khai ta, hoặc là các loại câu vớ vẩn như muốn buổi tối không nên làm nhiều lần…..”

” Vậy……….Ngươi có thể nói cho ta nghe không?”

” Nói cái gì?”

” Ngươi cũng chỉ thích ta.”

Phía trên đầu một trận trầm mặc.

Trương Nguyệt Lãng bỗng nhiên cảm thấy mất mác, ngập ngừng nói,

” Không muốn nói………..Cũng không sao……………..”

” Sư huynh ngốc, ai không muốn nói chứ, cấp chút thời gian nhượng ta nghĩ xem nên nói như thế nào chứ.”

Thụy Thanh dùng ngữ khí cơ hồ có thể hòa tan băng cứng ngàn năm, gằn từng chữ, ( cái nì hơi đối lập a ?)

” Ta – Thụy Thanh thề trước trời đất, cả đời này chỉ thích sư huynh, chỉ hôn sư huynh, chỉ ôm sư huynh, chỉ ngủ cùng sư huynh……….”

Trương Nguyệt Lãng nghe hắn càng nói càng khó lọt tai,

” Đừng đừng………Ngươi đừng nói……….”

” Không được, rõ ràng là sư huynh muốn ta nói.”

Thụy Thanh nghiêm túc tiếp tục,

” Nhục bổng của ta chỉ cho sư huynh dùng, chỉ để ‘thao’ tiểu huyệt của sư huynh, bắn ra tinh hoa của nam nhân nhượng sư huynh thưởng thức (=))))), sư huynh ngươi nghe tốt chứ, không cần che lỗ tai lại, tất cả lời ta nói đều là thứ tốt, rất trân quý, nào, bây giờ chúng ta trở về phòng, giúp sư huynh hảo hảo thưởng thức.”

” Còn nữa?”

Trương Nguyệt Lãng sửng sốt,

” Nhưng mà ta………Ta ta vừa mới………….Ta đã………….”

” Ngươi đương nhiên là đã sảng khoái, nhưng mà ta còn chưa có a.”

Thụy Thanh mỉm cười uy hiếp,

” Đừng quên gia gia của ngươi đã nói, bất cứ lúc nào ngươi cũng phải cùng ta ‘cọ sát’ trao đổi. Tùy thời, tùy chỗ, cho dù không ăn cơm, không ngủ cũng được, có hiểu hay không?”

Trong lòng Trương Nguyệt Lãng phảng phất như bị cái gì nhẹ nhàng chạm vào một chút.( nói chung là cảm động ?)

Hắn ngước mắt lên,

” Sư đệ, ngươi………Ngươi nói thật chứ?”

” Đương nhiên là thật, ta thề với trời đất lâu như vậy, ngươi cho là ta ăn nói lung tung à?”

” Tùy thời, tùy chỗ?”

“Ân.”

” Vậy……Ngươi……….Ngươi sẽ không ly khai khỏi Thanh Dật Các? ”

Thụy Thanh nguy hiểm nheo mắt lại,

” Sư huynh, ngươi không phải là muốn ta rời đi Thanh Dật Các nhanh một chút đấy chứ?”

Hừ, cho dù đi, ta cũng nhất định mang ngươi đi cùng!

” Không không……….”

Có chút cao hứng, sư đệ sau này thật sự sẽ tùy thời tùy chỗ đều ở bên cạnh ta? Một khắc cũng không rời? ( anh cứ vui đi =)))))

Thật tốt, nói như vậy, cũng không cần lo lắng hắn bị những người khác làm cho vui thích…………Lừa gạt đi………..( ai dám lừa =)) anh chưa nhìn rõ bản chất của Thanh ca ư?)

Nhưng mà nhìn thấy sư đệ trong mắt lóe lên dục vọng giống như mãnh thú, Trương Nguyệt Lãng không kìm lòng được rùng mình một cái.

Tùy thời tùy chỗ, vừa mới nghe thấy thật ngọt ngào, giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như rất đáng sợ a.

Sư đệ mới đến hai ngày, cái mông đáng thương của mình từ trong ra ngoài đều đã bị làm đến sưng đỏ cả lên, ngay cả bây giờ phía dưới cũng vẫn còn mang ‘lễ vật’, nếu như sau này mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với sư đệ, không biết còn xuất hiện thêm bao nhiêu trò gian trá nữa.

” Sư đệ, cái kia……….”

” Cái gì? ”

” Trên sách nói, nếu mỗi ngày đều làm chuyện này hình như đối với thân thể không được tốt. Chúng ta hai ngày làm một lần, có lẽ……….Có lẽ sẽ tốt hơn.”

Thụy Thanh nghi ngờ nhìn hắn,

” Sư huynh từ lúc nào bắt đầu biết quý trọng thân thể mình vậy?”

Trương Nguyệt Lãng cả người run lên, lắc đầu quầy quậy,

” Không không, ta là quý trọng thân thể của ngươi, sợ ngươi…… Sợ ngươi tổn thương sức khỏe.”

” À, sư huynh yên tâm đi. Ta sẽ không mỗi thì mỗi khắc đều đem nhục bổng sáp (cắm vào) ngươi, ta cũng chẳng phải là người không biết tiết chế (khống chế, điều độ).”

” Hô……… Vậy thì tốt.”

” Nhưng mà vì hoàn thành nghĩa vụ làm sư đệ của ta, hảo hảo thỏa mã dâm dục của sư huynh, ta quyết định trong lúc không thể dùng nhục bổng thì sẽ dùng các loại ‘trân ngoạn’ (đồ vật quý giá) ‘thao’ tiểu huyệt động của sư huynh là được rồi. Dù sao, các loại ‘cổ ngoạn’ thon dài chúng ta cũng không thiếu, nhỏ mảnh có, thô có, dài có, ngắn có, bằng đá có, bằng ngọc thạch cũng có, còn có gốm sứ nữa; lần này vừa vặn ta mang theo một cái rương chứa đầy các loại bút lông tốt nhất, ống đựng bút cũng…………” ( =))))))

” A? Đừng đừng đừng……….Đừng nên, ta……..”

” Hay là sư huynh vẫn thích nhục bổng của ta hơn?”

Ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo, bắn thẳng vào mặt Trương Nguyệt Lãng.

” Đúng…..Đúng vậy……….”

” Đúng cái gì? Ta nghe không rõ, sư huynh, ngươi nói lại toàn bộ đi.”

Trương Nguyệt Lãng nuốt nước miếng một cái, không thể làm gì đành thấp giọng nói,

” Ta thích…………Thích nhục bổng của sư đệ.”

” Hừ, vậy còn được.”

Thụy Thanh ôm thanh niên tuấn mỹ vào trong lòng, nghênh ngang kiêu ngạo tuyên bố,

Nhớ kỹ, ngươi bây giờ là người của ta, phụ thân ngươi còn có gia gia của ngươi nữa, đều tự tay mình giao ngươi cho ta, muốn ta chỉ bảo ngươi thật tốt, cả ngày luận bàn, hàng đêm trao đổi (ac…ac). Ngươi nếu như không nghe lời của ta, không ở trên giường phối hợp với ta, không khiến cho nhục bổng của ta thoải mái, chính là làm trái ý tứ của phụ thân cùng gia gia ngươi, đó là bất hiếu. Làm người nhất định phải hiếu thuận, ‘ bách đức hiếu vi tiên’, hiểu chưa?” ( không còn gì để nói được nữa ~~ bái phục, chắp tay *lậy lậy*)

Ngươi cũng biết đến hiếu thuận?

” Vì vậy, từ nay về sau, trong mắt ngươi chỉ có thể có ta, trong lòng ngươi chỉ có thể có ta, mỗi khi mở miệng nhắc đến cũng chỉ có thể là ta, tùy thời tùy chỗ, điều trước tiên nghĩ đến phải là ta. Nếu để ta phát hiện ra ngươi xem mấy thứ đồ cổ rách nát kia quá nhiều, ta liền đem bọn chúng nhét toàn bộ vào trong mông ngươi! ”

( Quá bá đạo rồi ~~~~~~)

“A?”

” Thế nào? Ngươi không phục ư? Gia gia của ngươi vừa mới nói gì? Ngươi cái gì cũng đều phải nghe lời ta! ”

Thụy Thanh trong lòng sung sướng, hung hăng âu yếm ôm lấy thân thể sư huynh,

” Ngươi không phục cũng vô dụng, cha mẹ ra lệnh, gia gia đã mở mồm, từ nay về sau ngươi chính là người của ta!”

Giữa ban ngày ban mặt, tại hoa viên, phía sau giả sơn (hòn non bộ), Trương Nguyệt Lãng đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu mình toàn mây đen kéo tới.

Phụ thân, gia gia, ta lần này bị các ngươi hại cho thê thảm rồi.

Không cần hỏi cũng biết, từ nay về sau, mỗi ngày cái mông cùng tiểu huyệt trơn mềm của mình cũng sẽ phải chịu đựng đau khổ so với lúc trước cao hơn trăm lần……….

Tin tức! Tin tức chấn động nhất!

Trong ngoạn vật giới, hấp dẫn nhiều ánh mắt nhất, nhiều người ngưỡng mộ nhất, hai đại nhân tài phong lưu, anh tuấn mới xuất hiện, bỗng nhiên thay đổi quan hệ chuyển biến tới 180 độ!

Chỉ ngắn ngủi vài tháng, một đôi tuấn kiệt từ trước đến nay trên lôi đài luôn thủy hỏa bất dung, đối chọi gay gắt, đảo mắt một cái liền biến thành huynh đệ hữu hảo. Chẳng những Thụy Thanh công tử công khai tiến vào Thanh Dật Các, hai sư huynh đệ còn giống như ‘mật đường dính đậu’ cùng ăn cùng ngủ, cả ngày lẫn đêm ‘nghiên cứu’ đồ cổ.

Thụy Thanh công tử luôn làm cho người ta yêu mến, sau khi xử lý xong cha của sư huynh cùng với gia gia của hắn, một lần nữa lợi dụng điều kiện tuyệt đối có lợi cho bản thân, mang một đống lễ vật khiến kẻ khác hoa mắt cùng những lời ngon ngọt đường mật, thu phục xong người cuối cùng không thể thiếu của Thanh Dật Các ……….. mẫu thân của sư huynh.

Tất cả cố gắng cuối cùng cũng có kết quả, chính là các vị trưởng bối của Thanh Dật Các đều nhất trí đồng ý rằng Tiểu Thanh là một người cầu tiến hiếu học, thông minh lanh lợi, đáng giá bồi dưỡng, là thanh niên có ảnh hưởng tốt nhất đối với Trương Nguyệt Lãng. (ôi =)))))) ảnh hưởng tốt… đề nghị xem xét)

Đó là lý do vì sao sau khi tiến vào Thanh Dật Các không tới nửa tháng, phong lưu hào hoa, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái đa kim ( phóng khoáng nhiều $) – Thụy Thanh công tử, đã lần thứ ba [] ………. Quỳ gối tại Thanh Dật Các bên trong từ đường của Trương gia, chính thức nhận làm cháu nuôi của Trương lão thái gia, con nuôi của Trương lão gia cùng Trương phu nhân và cũng chính là ‘đệ đệ nuôi’ của Trương Nguyệt Lãng.

” Hảo hài tử, bắt đầu từ hôm nay, coi như ngươi đã là một nửa người Trương gia.

” Cám ơn kiền gia gia, kiền đa kiền nương (1). Ân, cái này……..Tiểu Thanh có một việc hết sức khó xử………..”

” Di? Tiểu Thanh a, ngươi có tâm sự gì phải không? Cứ việc nói ra đi.”

” Tiểu Thanh nhận được gia thư, biết được gia mẫu thân thể có chút không khỏe.”

“A?”

” Nên thế! Nên thế! Bách hành hiếu vi tiên (*), Tiểu Thanh, ngày mai ngươi phải đi sao? Để ta kêu quản gia giúp ngươi chuẩn bị hành lý.”

(*):  trăm điều hiếu là đầu tiên.

” Nhưng mà, con lại không nỡ bỏ kiền gia gia, kiền đa cùng với kiền nương.

” Đứa nhỏ ngốc, có cái gì mà không nỡ bỏ? Chờ mẫu thân ngươi khỏi bệnh rồi ngươi muốn đến Thanh Dật Các lúc nào chả được.”

“Ai, con gần đây cùng với sư huynh nghiên cứu cổ ngoạn chi học(*), vừa mới có chút tâm đắc, lần này trở về, bỏ dở giữa chừng học tập, sợ rằng……..Với lại, con cùng sư huynh đang định thảo luận lần thứ chín về ” Cổ ngoạn thưởng tích lục ” của kiền gia gia……….”

(*): học vấn về giám định và thưởng thức cổ vật.

” A? Không cần sợ, không cần sợ, để cho sư huynh với ngươi cùng đi về nhà là được rồi, trên đường có thể tiếp tục thảo luận bàn bạc. Lễ thượng vãng lai(*), nếu ngươi đã bái lạy nhận làm cháu ta, Nguyệt Lãng hẳn là cũng nên đến bái kiến mẫu thân ngươi một chút.

(*): Có qua có lại mới toại lòng nhau.

” Kiền gia gia, người yên tâm để sư huynh theo con trở về ư?”

” A a, Nguyệt Lãng bản tính vốn đơn thuần, dễ dàng bị người ta khi dễ, để hắn cùng người khác ‘xuất môn’ ta đương nhiên là lo lắng. Bất quá đi cùng với ngươi, ta vạn phần yên tâm. Ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không khi dễ Nguyệt Lãng.”

” Đúng đúng, kiền gia gia thật là anh minh! ”

Thế là………….

Đương đương, đương đương đương!

Sư đệ gian ác yêu sư huynh, đến lừa gạt ngoạn vật thế gia, đây quả thật là kinh điển nhất, lãng mạn nhất trong ngoạn vật giới, một vở kịch ‘oanh oanh liệt liệt’ với một kết thúc vô cùng hoàn mỹ.

Thông qua sắp đặt tỉ mỉ cẩn thận, thêm vào đó là: đạo cụ hoàn mỹ ” huyết ngọc bôi ” cùng phối hợp với ” dược tề bôi trơn”, diễn xuất tinh vi của Thụy Thanh cùng với ba lần hy sinh tôn nghiêm quỳ xuống, kế hoạch dụ bắt sư huynh của Thụy Thanh, cuối cùng cũng……….

………..Thành công rồi!

Từ đó về sau, ngoạn vật giới, hai vị thế gia công tử anh tuấn, tiêu sái đã đạt được ước muốn của họ, cuộc sống hạnh phúc ngày đêm trao đổi ‘nghiên cứu cổ ngoạn’…

——————————————–

(1) Kiền gia gia: ông nuôi

Kiền đa: cha nuôi

Kiền nương: mẹ nuôi

– Tùy thời tùy chỗ: Bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào

———————————————

Chính văn chương hoàn