Ngoan Nào, Đừng Sợ

Chương 18




"Em... em không chịu nổi..."

 

"Không chịu nổi chỗ nào, sao không chịu nổi? Miêu tả chi tiết đi, hả? Đại nhà văn?"

 

...

 

Hôm sau, tôi mang theo cảm giác đau nhức cả người tỉnh dậy.

 

"Giang Trì, sao đã mười giờ rồi? Không phải em đặt báo thức bảy giờ sao? Toàn bộ điểm chuyên cần của em a a a..."

 

Người bên cạnh ngái ngủ ôm tôi lại.

 

"Anh xin phép nghỉ cho em rồi."

 

"Nghỉ để làm gì?"

 

Anh xoa đầu tôi: "Kết hôn."

 

Tôi đột nhiên ngơ ngác: "Kết hôn..."

 

"Anh cũng không hỏi em..."

 

Anh có chút không hài lòng nhéo má tôi:

 

"Hôm qua anh đã cố gắng như thế, em còn có gì không hài lòng?"

 

Mặt tôi đỏ bừng: "Không phải..."

 

"Em chỉ cảm thấy, kết hôn không phải là chuyện đơn giản."

 

Anh cười nhẹ: "Sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân tìm ra chưa, là em ngoan ngoãn đi theo anh, hay là anh phải trói em đi đây?"

 

Hai giờ sau, anh lắc lư cuốn sổ nhỏ màu đỏ, đắc ý hỏi tôi:

 

"Kết hôn có phải là chuyện đơn giản không?"

 

Đúng, quả thực rất đơn giản...

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Trong nháy mắt, chúng tôi đã hợp pháp rồi.

 

"Giang Trì, anh kết hôn, mẹ anh biết không?"

 

Tôi đột nhiên nhớ ra, anh còn có một người mẹ...

 

Anh không quan tâm: "Bà ấy ở nước ngoài, vài ngày nữa sẽ về."

 

20

 

Nhưng chuyện đến thật đột ngột, vào một ngày cuối tuần nào đó, hai chúng tôi tối hôm trước quậy đến khuya.

 

Hôm sau đang ngủ mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng hét kinh ngạc trong phòng khách:

 

"Con trai, nhà con có giấu người à?"

 

Tôi giật mình, mẹ của Giang Trì hình như đến rồi...

 

Tôi vội vàng xuống giường tìm quần áo, dọn dẹp chiến trường.

 



"Gấp gì?"

 

Giang Trì từ từ mặc quần đùi, đi ra ngoài trước.

 

"Ai ở nhà?" Mẹ anh không ngừng phấn khích.

 

"Vợ con." Giang Trì ngáp một cái.

 

"Nam hay nữ, để mẹ nhìn xem!"

 

Tôi căng thẳng mặc quần áo xong, chậm rãi bước ra phòng khách.

 

"Dì ơi..."

 

Mặt tôi đỏ bừng, ngại ngùng chào.

 

"Ái chà, đây không phải là Yêu Yêu sao?"

 

Mẹ của Giang Trì kinh ngạc, "Dì đã nói mà, sao thằng nhóc này đột nhiên đổi tính chứ."

 

"Mẹ, chúng con kết hôn rồi, mấy hôm trước vừa lấy giấy."

 

Giang Trì lười nhác nhắc nhở bà.

 

Mẹ của Giang Trì thoạt tiên kinh ngạc, sau đó quay sang đánh anh một cái.

 

"Sao con không nói sớm, không có người mai mối hay của hồi môn, đã đem người ta về rồi!"

 

Nói rồi, bà nhìn quanh một vòng trên người mình, cuối cùng tháo vòng tay trên cổ tay ra.

 

"Bé con, mẹ đến vội, không chuẩn bị gì cả, cái này con cầm trước, mấy hôm trước mẹ mới mua."

 

"Đám cưới các con định vào lúc nào? Kiểu Trung hay Tây?"

 

"Chuẩn bị bao nhiêu bàn, tổ chức ở đâu, mẹ đi sắp xếp cho các con."

 

Tôi bị sự nhiệt tình đột ngột này làm cho giật mình, một lúc không biết phải làm thế nào, thậm chí rất bất ngờ.

 

Tôi và Giang Trì, dù sao chênh lệch cũng lớn.

 

Tôi nghĩ, làm cha mẹ, chắc chắn sẽ để tâm.

 

Rốt cuộc, ai mà không muốn con mình tìm một người xứng đôi vừa lứa, gia đình bình thường chứ?

 

Sau đó, tôi cuối cùng không nhịn được mà hỏi bà: "Mẹ không phản đối con và Giang Trì ở bên nhau sao?"

 

Bà lại cười đến không khép được miệng: "Tại sao mẹ phải phản đối? Thằng nhóc đó nhớ thương con bao lâu nay, cũng coi như được toại nguyện rồi."

 

Bà nắm lấy tay tôi, như bảy năm trước, nói với tôi rất nhiều điều.

 

"Đừng để ý người ta nói gì là có xứng đôi vừa lứa hay không, cuộc sống chỉ có ba vạn sáu nghìn ngày, hai chữ hạnh phúc là quan trọng nhất. Nói thật, dì không cho rằng Giang Trì giỏi hơn con, nếu nó cầm trong tay những quân bài của con, e rằng còn không bằng con."

 

"Con bây giờ mới 25 tuổi, biết mẹ 25 tuổi thì như thế nào không? Mẹ chẳng qua là một bà nội trợ toàn thời gian, chăm sóc đứa con hai tuổi. Chồng ngoại tình, ỷ vào gia cảnh mẹ không bằng hắn mà càng ngày càng ngang ngược. Người thứ ba tìm hết người này đến người khác, mẹ nhẫn nhịn bao nhiêu năm, cuối cùng lại đổi lấy những cái tát và cú đ.ấ.m của hắn..."

 

"Lúc đó, vì Giang Trì mà không dám ly hôn với hắn, nhưng sau này, hắn thậm chí còn đánh con mình, vết sẹo trên lông mày Giang Trì chính là do hắn dùng ghế đập, cũng chính ngày đó, mẹ dẫn theo đứa con trai mười tuổi, thà rằng tay trắng cũng phải ly hôn."

 

"Ở trường học, người ta nói thằng bé là đứa trẻ không có cha, bắt nạt nó, lúc đó mẹ nói với nó, sau này ai đánh con thì con đánh lại, mẹ sẽ đứng ra."