Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 8: Vả mặt chị gái




Alisa khẽ gật đầu, khóe môi cong lên, cười như một tiểu thiên sứ: "Just a little..." [Hơi hơi thôi.]

Jack chạy đến, nhìn thấy con gái không sao thì thở phào, nói lời cảm ơn với Bối Doanh Doanh.

Cô gái nhỏ khẽ cười lắc đầu, ""It's just a show of hands. Or watch out for children, don't let her run around, the floor here is very slippery, easy to fall down."

[Chỉ là một cái nhấc tay thôi. Chú nên coi chừng trẻ nhỏ, đừng để cô bé chạy lung tung, sàn nhà ở đây trơn lắm, rất dễ ngã.]

Jack nói chuyện với cô vài câu và ông rất ngạc nhiên khi thấy cô nói tiếng Anh rất trôi chảy và chuẩn. Ông hỏi đùa có phải cô đã lớn lên ở nước ngoài không.

Thật ra từ nhỏ Bối Doanh Doanh đã rất thích xem phim Mỹ hoặc các loại phim ảnh bằng tiếng Anh. Cô thường ở trong phòng một mình, xem phim cả một ngày, vừa xem vừa bắt chước, tự mình cười đùa vui vẻ.

Jack rất thích cô gái nhỏ trước mặt, lần nữa nắm tay cô tỏ lòng biết ơn. Ông nắm lấy tay Alisa định quay về với đoàn người bên kia, Alisa lại nắm chặt tay Bối Doanh Doanh, ngửa đầu nói với ông:

"Dad,I like this sis so much, may I stay with her?"

[Bố ơi, con thích chị này lắm, con có thể ở với chị không?]

Jack nghe vậy cũng nhiệt tình mời Bối Doanh Doanh đi theo đoàn người tham quan với bọn họ. Bối Doanh Doanh gật đầu đồng ý.

Bối Sơ Nhan đứng tại chỗ đợi bọn họ quay lại. Cô ta nhìn thấy hai bố con người nước ngoài kia quay lại, mà Alisa lại nắm tay Bối Doanh Doanh!

Cô ta kinh ngạc há hốc miệng, Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn thấy chị mình cũng sửng sốt mất mấy giây.

Ba người đi đến trước mặt Bối Sơ Nhan, cô ta nghe thấy em gái mình đang nói tiếng Anh lưu loát với người nước ngoài kia, ngạc nhiên đến mức không thể nói thành lời.

Tiếng Anh trôi chảy này so với mấy câu tiếng Anh lắp bắp đứt quãng vừa rồi của cô ta khác nhau một trời một vực.

Sau đó Bối Doanh Doanh đi theo bọn họ đi tham quan trường, bọn họ có vấn đề gì không hiểu, cô đều có thể giải đáp câu hỏi của bọn họ. Người phiên dịch đi theo thấy bọn họ giao tiếp không có vấn đề gì, nên lui về phía sau.

Bối Sơ Nhan đi theo phía sau, cô ta nghe thấy có mấy học sinh nhỏ giọng nói:

"Khẩu ngữ của bạn họ kia nghe sướng tai ghê, giỏi thật đấy."

"Mà cậu ấy trắng nhỉ, xinh dã man."

Bọn họ nói xong, cô ta nghe thấy lãnh đạo trường hỏi giáo viên đi theo: "Em này là học sinh của lớp nào, rất được đó..."

Bối Sơ Nhan tức giận nắm chặt nắm đấm, chỉ có thể yên lặng đi sau lưng bọn họ.

Tham quan trường xong, lãnh đạo trường ở trước mặt mọi người khích lệ Bối Doanh Doanh. Đây là lần đầu tiên cô dũng cảm đứng trước mặt người lạ nói chuyện như vậy.

Cô quay đầu, chạm phải ánh mắt của Du Hàn.

Cô im lặng cong khóe môi cười.

-

Bối Doanh Doanh từ phòng triển lãm quay về hậu trường của hội trường nơi diễn ra cuộc thi, công việc của tổ chiêu đã chuẩn bị kết thúc.

Địch Dịch đến thông báo, mọi người hôm nay vất vả rồi có thể kết thúc công việc sớm, một lúc nữa trong nhóm chat sẽ thông báo thời gian tụ họp. Tối nay tổ chức liên hoan tất cả các nhóm đều đến.

Cô gái nhỏ trở lại phòng nghỉ, sắp xếp xong đồ rồi đi ra.

Cô theo đường cũ trở về, trùng hợp gặp một nam sinh từ trong phòng họp đi ra --

Là Du Hàn.

Anh khóa cửa xong, khi đảo mắt nhìn lên, anh thấy Bối Doanh Doanh đang tiến lại gần.

Cô cũng giật mình, đi đến trước mặt anh thì dừng lại.

Anh cụp mắt, ánh mắt dừng trên gương mặt trắng nõn căng bóng của cô.

"Có chuyện gì không?"

Cô chớp mắt, giọng nói mềm mại: "Du Hàn, cảm ơn cậu vừa rồi đã đi ra tìm mình, cổ vũ mình..."

Vừa rồi khi cô buồn, anh đã xuất hiện bên cạnh cô.

Anh nghe thấy những lời này, một tia cảm xúc thoáng qua mắt anh, anh lạnh nhạt nói:

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi… Đúng lúc tôi đi ngang qua đó, lo lắng có người nghĩ quẩn nhảy sông thôi."

Cô sửng sốt mấy giây, chợt nhướng mày. Cô híp mắt cười khúc khích, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

"Sẽ không đâu, sao mình lại không biết chứ, với lại con sông đó cạn như vậy mà."

Du Hàn nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, trái tim anh khẽ rung lên một cái. Anh vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, hai tai nổi lên màu đỏ nhạt.

Bối Doanh Doanh không nhìn ra sự khác thường của anh, lại hỏi: "Tối nay cậu có tham gia tiệc liên hoan không?"

"Không có thời gian."

"Thôi vậy..." Cô vừa dứt lời đã nghe thấy phía sau lưng có người đang gọi mình, cô quay đầu lại thấy Tiêu Tử Mặc đang đi về phía bọn họ.

Tiêu Tử Mặc đến trước mặt cô, khoác tay lên cặp sách của cô, mỉm cười nói:

"Doanh Doanh, đi thôi, trong nhóm chat Địch Dịch đang gọi bọn mình đó, có phải cậu lại không đọc tin nhắn không, hả?"

"Hả..."

"Đi mau nào."

Cậu ta nắm cặp sách của Bối Doanh Doanh kéo cô đi, "Còn chậm trễ nữa, tiệc liên hoan tối nay phải tự mình đến địa điểm tổ chức đó..."

Hai người càng đi càng xa, phó hội trưởng Hiểu Quang đi đến tìm Du Hàn, thấy vẻ mặt anh lạnh như băng, môi mỏng khẽ nhếch, cậu ta nhìn theo hướng Du Hàn đang nhìn, không thấy ai hết.

"Cậu đang nhìn cái gì thế? Người đẹp à?"

Du Hàn quay đầu nhìn cậu ta, trong mắt còn vẻ lạnh lùng chưa tan, Hiểu Quang cười cười, "chỉ đùa chút thôi."

"Chuyện gì?"

"Cuộc họp tối nay tạm thời dời lại, chủ nhiệm thấy bọn mình hôm nay bận rộn cả ngày nên nói là dời sang tuần sau."

Du Hàn gật đầu, đi về phía trước.

"Vậy liên hoan tối nay cậu có đi không? Cậu là sếp lớp của hội học sinh mà, nên cậu phải đến làm gương cho những người khác chứ, đúng không?"

Hiểu Quang biết Du Hàn không thích kiểu tụ tập như thế này, khi bàn chuyện liên hoan mấy người trong hội đã bàn sẵn một đống lý do thuyết phục Du Hàn tham gia để cậu ta nói, ai ngờ lần này Du Hàn nghe xong lại nói: "Ừm."

Hiểu Quang: ?

"Ừm là ý gì?"

Cảnh tượng vừa rồi lần nữa hiện lên trong đầu anh, mấy giây sau trong con ngươi đen nhánh lướt qua một tia ác độc.

Giọng nói trầm thấp vang lên:

"Đi."

Buổi tối, tiệc liên hoan diễn ra ở một nhà hàng bán đồ tươi sống ở trung tâm thành phố. Mọi người tự đến, sáu giờ có mặt.

Tổ chiêu đãi bao cả một xe bus mini để chở mọi người trong tổ qua địa điểm liên hoan. Lúc đến nơi, những tổ khác cũng lục đục đến, tối nay nhóm bọn họ chiếm năm bàn.

Mọi người nói chuyện thoải mái, rất sôi nổi.

Không có quy định vị trí chỗ ngồi, mọi người thích ngồi đâu thì ngồi đó. Bối Doanh Doanh cũng không có quen biết nhiều người ở đây nên cô ngồi bên cạnh Tiêu Tử Mặc, cùng bàn với tổ chiêu đãi.

Tiêu Tử Mặc chỉ vào bát đũa trước mặt cô, "Mình giúp cậu nhúng nước sôi nhé?"

*Ở nhà hàng Trung Quốc, trước khi ăn người ta sẽ cho một chậu nước sôi để khách tự tráng bát đũa.

Cô vội vàng xua tay, "Không cần đâu, mình tự làm được..."

Các bạn nữ ngồi cùng bàn nói muốn đi rửa tay, hỏi cô có đi cùng không, cô gật đầu đồng ý.

Bọn họ vừa ra khỏi phòng bao, mấy bạn nữa lập tức nắm lấy tay của cô, vẻ hóng chuyện hiện rõ trên khuôn mặt của bọn họ: "Có phải cậu với Tiêu Tử Mặc đang quen nhau không?"

"Hả? Không phải đâu, bọn mình chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Bối Doanh Doanh ngạc nhiên vì sao lại có người hỏi cô câu này.

"Thật hay giả đó, bọn mình đều thấy giữa hai cậu có cái gì đó nha, Tiêu Tử Mặc cực kỳ thân thiết với cậu luôn á."

Bối Doanh Doanh lập tức vội vàng lắc đầu giải thích, sau khi mấy bạn nữ nghe xong lại đưa ra một kết luận mới: "Vậy chắc chắn Tiêu Tử Mặc có ý với cậu rồi."

"..."

Trong lòng cô bắt đầu có chút luống cuống. Cô biết Tiêu Tử Mặc đối với cô rất tốt, nhưng cô không hề nghĩ đến chuyện này.

Bối Doanh Doanh cảm thấy có chút đau đầu.

Sau khi rửa tay xong, nhóm Bối Doanh Doanh trở lại chỗ ngồi. Tiêu Tử Mặc ngồi bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: "Cậu muốn uống sprite hay nước dừa?"

"... Cái nào cũng được."

Tiêu Tử Mặc mở một chai nước dừa và muốn rót cho cô, nhưng cô từ chối.

"Để mình tự rót."

Hai người bốn mắt chạm nhau. Cô nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác. Lời của cậu ta đến khóe miệng rồi nhưng đành phải nuốt xuống.

Trong thời gian chờ đồ ăn lên, Bối Doanh Doanh cúi đầu nhìn điện thoại, một lúc sau cô bỗng nghe thấy tiếng ồn ào.

"Wow, không ngờ Du Hàn sẽ đến, đẹp trai quá..."

"Cậu ấy là hội trưởng hội học sinh sao? Mẹ ơi, con cũng muốn tham gia vào hội học sinh!"

Bối Doanh Doanh nhanh chóng ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy anh đang đứng ở cửa. Dáng người cao ráo của anh bỗng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Hả? Không phải anh nói không đến sao?

Mấy người cán bộ trong hội lập tức đi lên trước, cười vỗ vai Hiểu Quang.

"Khá đó, không ngờ cậu có thể lay động được hội trưởng."

"Mình không có bản lĩnh lớn vậy đâu, là do buổi họp tối nay bị hủy, bọn mình mới được rảnh."

"Vào trong đi, kiếm chỗ cho các cậu..."

Bối Doanh Doanh cúi đầu uống nước dừa, cô nghe thấy có một nam sinh nói: "Hay là hai cậu ngồi đây đi? Ở đây còn thừa hai chỗ."

Cô ngẩng đầu lên, thấy Du Hàn đi lại chỗ bàn của cô. Lúc cô đang kinh ngạc nhìn anh, dường như anh cũng nhìn thấy ánh mắt này của cô, cũng đáp lại cô một ánh mắt.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, ánh mắt anh sáng ngời như ánh sáng từ chiếc đèn chùm màu vàng ấm áp trên đầu.

"Sao nào, hay là kiếm thêm cái ghế để các cậu ngồi cùng bàn với bọn mình?" Nam sinh kia hỏi.

Du Hàn rũ mắt xuống, kéo ghế ra, "Ngồi ở đây đi."

Bối Doanh Doanh nhìn anh, nhịp tim cô vô thức đập nhanh hơn. Mấy bạn nữ ngồi cùng bàn, có lớp mười một, thậm chí có mấy em gái lớp mười lần đầu tiên gặp Du Hàn, trên mặt đều là vẻ kích động khó giấu.

Các bạn ngồi bàn khác cũng quay đầu nhìn về phía bàn bên này.

Du Hàn trầm mặc ít nói, bình thường ở trong hội học sinh đều trưng bản mặt thối ra, mà chỉ có Hiểu Quang quen với tính tình này của anh, lúc nào cũng ồn ào cười cười nói nói.

Hiểu Quang vừa rót đồ uống, vừa hỏi mọi người ngồi cùng bàn: "Các cậu đều ở tổ tiếp đãi à? Không hổ là nhóm chịu trách nhiệm cho bộ mặt của chúng ta, ai nấy cũng đều trông rất ngon giai, xinh xắn."

Cậu ta lại hỏi bọn họ là lớp mười hay lớp mười một, sau đó phát hiện chỉ có Bối Doanh Doanh và Tiêu Tử Mặc là học lớp mười một.

"Từ Mặc thì mình biết rồi, nhưng bạn học nữ này học lớp nào? Sao từ lớp mười đến giờ mình chưa từng thấy cậu nhỉ." Hiểu Quang thắc mắc nhìn Bối Doanh Doanh.

"Lớp 11.3, mình vừa mới chuyển đến."

Bối Doanh Doanh vừa nói hết câu, Hiểu Quang ngạc nhiên nhìn Du Hàn: "Vậy cậu là bạn cùng lớp với hội trưởng của chúng ta rồi?! Thật là khéo đó nha."

"..."

Bọn họ còn là bạn cùng bàn nữa đó.

Bối Doanh Doanh chỉ cười cười.

Không biết tại sao, nhưng có vẻ như Hiểu Quang không muốn dừng chủ đề này tại đó. Cậu ta bắt đầu buôn dưa, tiếp tục hỏi: "Ê bạn cùng lớp, có phải ở trong lớp cậu có rất nhiều bạn nữ theo đuổi Du Hàn không? Mình nghe nói hơn một nửa các bạn nữ trong lớp đều thích cậu ta, còn vì cậu ta mà đánh nhau, có thật không thế?"

"Mình..." Bối Doanh Doanh lộ vẻ hoang mang, cô đang không biết phải trả lời thế nào, Tiêu Tử Mặc ở bên cạnh lại trả lời giúp cô:

"Cậu ấy và Du Hàn không thân, hơn nữa mới chuyển đến, sao biết mấy chuyện này được?"

Sau đó cậu ta lại cười lạnh một tiếng, "Với lại, tôi đoán Du Hàn không thân thiết với nữ sinh đâu."

Du Hàn nghe cậu ta nói vậy thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn cậu ta với ánh mắt âm trầm.

Nhưng Du Hàn cũng không đáp lại, giống như ngầm thừa nhận.

Lúc này cuối cùng phục vụ cũng bê đồ ăn lên, đề tài này cũng được kết thúc tại đây.

Hiểu Quang đứng lên, nhìn một vòng những bàn khác, "Nào, mọi người đứng lên cùng nhau nâng ly ăn mừng ngày lễ thành lập trường hôm nay mọi người đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ! Mọi người đã làm việc chăm chỉ rồi!"

"Cạn ly ——" Trên mặt mọi người đều tràn ngập ý cười, cùng nhau nâng ly.

Từng món ăn được bày lên bàn ăn, Bối Doanh Doanh yên lặng ăn thức ăn. Tiêu Tử Mặc thỉnh thoảng nói vài câu với cô, cô lại có chút không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đối diện.

Bọn họ ăn được một lúc, có mấy nam sinh đến đưa chai bia ướp lạnh, "Mọi người muốn uống chút bia không, Hiểu Quang, hôm nay tới phải cho cậu uống đến khi nào cậu say mới thôi."

"Ai da, nào tới luôn..."

Tiêu Tử Mặc lấy một lon, sau khi bật lon bia nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh: "Cậu có muốn uống một chút không?"

"Hửm?"

Bối Doanh Doanh từ bé đến lớn chưa từng uống bia rượu, Tiêu Tử Mặc thấy cô do dự, cười cười rồi rót cho cô một cốc.

"Cậu yên tâm, mình sẽ đưa cậu về nhà an toàn, hơn nữa uống một chút thôi không sao đâu."

Cô gái nhỏ thấy cậu ta khuyên như thế, cũng lấy dũng khí nhấp một ngụm.

"Thế nào?"

"Ừm..."

Cô đặt cốc bia xuống, cảm giác có người đang nhìn cô, cô nhìn về phía đối, phát hiện nam sinh buông thõng mắt, dường như không để ý đến bên này của cô.

Cô cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi.

Một lúc sau, vài cán bộ trong hội học sinh cũng đi đến, Hiểu Quang và Du Hàn đứng lên cùng bọn học đi mấy bàn khác mời rượu, Bối Doanh Doanh ngồi tại bàn cũng cụng ly với các bạn, rất nhanh đã uống hết ba, bốn cốc bia.

Nhưng càng uống cô càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô cảm thấy đầu cô như muốn phình ra, tim đập cực kỳ nhanh, cả người không biết tại sao thấy rất khó chịu.

Du Hàn đi mời rượu quay lại bàn, cùng cụng ly với mọi người trong bàn, Bối Doanh Doanh sau khi uống, ngồi xuống. Tiêu Tử Mặc cầm lon bia lên định rót thêm cho cô.

"Mình không uống..." Cô nhanh chóng xua tay.

Tiêu Tử Mặc không phát hiện sự khác thường của cô, dịu dàng cười một tiếng, "Sao thế, tửu lượng của cậu kém thế à?"

Bối Doanh Doanh còn chưa kịp từ chối, đột nhiên có một bàn tay khác giật lấy lon bia trên tay Tiêu Tử Mặc, "rầm" một cái đặt lon bia lên bàn.

Các bạn cùng bàn nghe thấy tiếng động, đồng loạt quay lại nhìn, sau đó đều cực kỳ ngạc nhiên.

"Mù à, cậu ấy dị ứng với cồn, không thấy sao?"

Du Hàn quay đầu nhìn Tiêu Tử Mặc.

Giọng nói của Du Hàn đã thấp đến mức chạm đến đáy.

Bối Doanh Doanh ngạc nhiên nhìn lên thấy anh đứng giữa ghế của cô và Tiêu Tử Mặc, lúc này lông mày anh đang nhíu lại, ánh mắt khiến người khác rét run, hàm dưới nghiến chặt.

Nhìn có vẻ rất tức giận.

Một số cán bộ của hội học sinh: Mẹ kiếp, tình huống gì thế này???