Bối Doanh Doanh không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của cô lúc này.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị anh giam lại trong phạm vi của của anh, hơi thở nóng rực của anh phả vào bên tai, chỉ có những cặp đôi yêu nhau với có những hành động thân mật như thế này.
Nhưng lại ngoài dự đoán, cô không những không có suy nghĩ phản kháng hay đẩy anh ra. Cô chỉ cảm thấy bản thân như đang bước đi trên mây, cả người nhẹ hẫng.
Khi cô nghe thấy Du Hàn nói câu "Chắc hẳn Doanh Doanh chưa từng yêu đương", tâm tư của cô bị anh đâm trúng.
Sao mà cô từng yêu đương được, từ nhỏ đến lên cô chưa từng tiếp xúc với các bạn học nam, cũng không chủ động nói chuyện với bọn họ.
Từ khoảng cách gần, anh có thể thấy được bờ môi đỏ mọng của cô hơi mím lại, làn da mềm mịn như được bôi thêm một lớp mật màu hồng, hàng lông mi như cánh quạt khẽ run run, mười ngón tay nắm chặt váy đến mức tạo thành cả nếp gấp trên váy.
Bàn tay nắm thành nắm đấm sau lưng cô không ngừng nắm chặt hơn.
Sau đó, Bối Doanh Doanh cảm nhận được cơ thể của Du Hàn lại áp sát cô hơn một chút, giọng của anh khàn khàn nói với cô:
"Nhắm mắt lại."
Cô sửng sốt hai giây, chợt chậm rãi nhắm mắt lại.
Thật ra trong lòng cô đang hoảng sợ không nói nên lời, cô ấy cảm thấy rằng tim mình đập nhanh đến mức tưởng chừng như giây phút tiếp theo sẽ bị hỏng do hoạt động với tần suất cao.
Cô không biết anh định làm gì...
Mấy giây sau, giọng nói khàn khàn của anh lại vang lên: "Được rồi."
Cô lập tức mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt có chút tươi cười của anh, "Cậu đỏ mặt thành ra như vậy, người ta sẽ thật sự cho rằng tôi làm gì với cậu đấy."
Nhưng thật ra cái gì anh cũng không làm.
Thật sự không nhịn được muốn trêu chọc cô.
Anh ngồi thẳng người, cô gái nhỏ khẽ thở ra vài hơi, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập thình thịch của mình, vừa rồi cô thật sự nghĩ anh sẽ hôn cô.
Nếu như hai người bọn họ thật sự hôn...
Ôi ôi ôi, cô đang tưởng tượng linh tinh cái gì thế này! Chẳng lẽ cô đang mong chờ sao?
Suy nghĩ vừa rồi của cô khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận với bản thân mình, cô quay mặt đi chỗ khác. Du Hàn thấy vậy, tưởng rằng cô không vui, anh khẽ nhíu mày, giọng mềm hơn mấy phần: "Có phải tôi làm gì sai rồi không, khiến cậu cảm thấy bị đụng chạm."
Vẻ mặt cô cứng lại, quay đầu lại nhìn anh, cô nghe thấy anh nói: "Nếu như cậu thấy không thoải mái, tôi xin lỗi."
Cô nhanh chóng lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm, "Không phải..."
Anh cong môi cười một tiếng, "Ồ, vậy thì là xấu hổ rồi."
Bối Doanh Doanh bị anh nói trúng tim đen vừa xấu hổ vừa tức giận, bàn tay không chút sức lực đẩy anh ra, "Du Hàn, mình không muốn nói chuyện với cậu nữa..."
Giọng điệu giống như đang nũng nịu.
Nhưng anh không có cách nào không nói chuyện với cô.
Ý cười dưới đáy mắt anh càng đậm, tạm thời không có ý định tiếp tục đùa cô, nên anh đứng dậy.
Bối Doanh Doanh nhìn anh, thấy anh đi đến bên cạnh người chèo thuyền, hai người trao đổi vài câu, người chèo thuyền đưa mái chèo trong tay cho anh.
Anh bắt đầu chèo thuyền, cô nhìn bóng lưng cao gầy của cô, trong lòng run lên một cái.
Du Hàn quay đầu hỏi cô: "Muốn đi đâu nào?"
Cô thoáng sững người một chút, sau đó cười với anh, chỉ chỉ về phía bên phải, đúng như ý cô, anh chèo về phía bên phải.
Cô chậm rãi đứng lên, đi đến phía sau lưng anh, anh nhìn thấy cô, "Sao thế?"
"À, mình cũng muốn chèo..."
Vẻ mặt anh nghiêm lại: "Không được, quá nguy hiểm."
"Vậy thôi..." Cô bĩu môi, đang định quay người lại thì tay bị anh giữ chặt. Lúc cô còn đang ngạc nhiên, anh kéo cô về phía trước, sau đó đưa mái chèo cho cô, "Cầm chắc vào."
Cô làm theo anh, Bàn tay lớn của anh phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh nắm lấy tay cô dạy cô chèo thuyền.
Bối Doanh Doanh: !!!
Anh đang đứng sau lưng cô, tư thế của hai người bọn họ lúc này, giống như anh lại một lần nữa ôm cô vào trong lòng.
"Giữ nguyên lực này nhưng bàn tay thả lỏng một chút." Anh hơi cúi người, giọng nói của anh như một cây sắt cắm sâu vào trong tai của Bối Doanh Doanh, thiêu đốt vành tai của cô trở nên đỏ bừng.
Mấy người quay phim chụp ảnh ở thuyền bên cạnh: ... Hai người cũng quá biết cách tạo tương tác đấy!
Bọn họ bàn luận: "Tôi cảm thấy hai người bọn họ rất hợp đôi, sự chênh lệch chiều cao này rất dễ thương, hơn nữa bạn nam này thật sự rất cưng chiều bạn nữ..."
"Hâm mộ quá đi, cẩu độc thân kiếm tiền không dễ dàng tí nào, bị cho ăn cẩu lương đầy miệng luôn."
"Cậu có người mình thích không? Chúng tôi cũng có thể quay cho cậu một video ngắn."
"À, nếu như tôi nói với nữ thần của tôi, cô ấy sẽ trực tiếp xé nát kịch bản rồi đạp bay tôi luôn."
Một bên khác, Bối Doanh Doanh đã học chèo thuyền xong, Du Hàn hơi buông tay ra nhưng vẫn đứng che chở sau lưng cô, sợ cô xảy ra nguy hiểm gì.
Thật ra anh phát hiện, có những lúc cô không phải nhát gan đến mức như vậy.
Chèo thuyền xong, nhiệm vụ quay, chụp hình ngày hôm nay đến đây là kết thúc. Trở lại trên bờ, đoàn quay phim chân thành cảm ơn bọn họ hôm nay đã tận lực phối hợp, cũng để lại cách thức liên lạc, đợi sau khi đoàn làm phim chỉnh xong video, sẽ gửi cho bọn họ một bản.
Sau khi đoàn phim rời đi, Vương Thụ Trạch nhìn đồng hồ đeo tay, "Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm luôn đi, tao đặt chỗ trước rồi."
"Ui, hôm nay anh Vương chơi khô máu luôn." Viên Gia trêu chọc.
Tâm trạng hôm nay của Vương Thụ Trạch hiển nhiên là rất tốt, trước mặt cô gái cậu ta thích, tất nhiên muốn thể hiện hào phóng một chút.
Dưới sự nhiệt tình mời mọc của cậu ta, Bối Doanh Doanh và Du Hàn cũng đành phải đi cùng bọn họ.
Năm người chậm rãi đi ra khỏi thành cổ, lúc này điện thoại trong túi Bối Doanh Doanh rung lên mấy cái.
Cô lấy ra xem, là nhóm chat bốn người bọn họ, Trịnh Hy, Kỷ Diệu, Cố Anh và cô, Trịnh Hy đang nhắn tin: [Hôm nay mình phát sốt cả ngày, khó chịu cực kỳ.]
Kỷ Diệu: [Hả, cậu nhanh đi khám đi! Sao bố mẹ cậu không đưa cậu đi bệnh viện?]
Trịnh Hy: [Hai người bọn họ đều đang tăng ca rồi, không sao đâu, mình đang ở nhà nằm rồi, một lát nữa xuống dưới lầu mua chút cháo ăn là được.]
Bối Doanh Doanh suy nghĩ một chút, Trịnh Hy từng nói cho cô biết địa chỉ nhà của cô ấy, cô quay đầu hỏi Du Hàn: "Cậu có biết quận Cổ Điền ở đâu không?"
"Không phải thành cổ nằm trong quận Cổ Điền sao?"
Thật là trùng hợp!
Du Hàn hỏi cô, "Sao vậy?"
Bối Doanh Doanh không trả lời, cô gọi điện thoại cho Trịnh Hy trước, người ở đầu dây bên kia có hơi ngạc nhiên: "Cậu muốn qua đưa thuốc cho mình? Không cần đâu Doanh Doanh ngốc, cậu định chạy xa như vậy làm gì, khụ khụ..."
Cô nhíu lông mày: "Nhưng mình nghe thấy giọng cậu hơi nặng, không sao đâu đúng lúc mình đang ở thành cổ, chắc cách nhà cậu cũng không xa đâu?"
"Cậu đang ở thành cổ à... Vậy từ đó đến nhà mình khoảng mười phút."
Bối Doanh Doanh cúp điện thoại, quay đầu cười với Du Hàn một cái: "Mình muốn đi đưa thuốc cho Trịnh Hy, cậu ấy sốt rồi, mình không đi ăn với các cậu được rồi."
Ánh mắt lãnh đạm nhìn xa xăm của Du Hàn thu lại, rơi xuống gương mặt trắng nõn của cô.
"Cùng đi với cậu vậy."
"Hửm?"
Anh đút hai tay vào trong túi, "Đúng lúc tôi cũng không đói."
"Vậy đi thôi ~"
Hai người nói với Vương Thụ Trạch một tiếng, Vương Thụ Trạch nở nụ cười xấu xa: "Hôm nay hai người các cậu chưa trải nghiệm đủ cảm giác thế giới hai người à?"
"..."
Mặt Bối Doanh Doanh đỏ lên, bả vai của cô bị anh ôm chặt, "Đi." Anh nói xong, không thèm để ý Vương Thụ Trạch, kéo cô rời đi.
Hai người im lặng đi về phía trước, đến khi người bên cạnh lên tiếng mới kéo tâm trí đang bay bổng của cô trở về: "Không phải muốn đi mua thuốc sao?"
Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn lại, là tiệm thuốc.
Cô đi vào, mua thuốc xong đi ra, cô lấy điện thoại ra nhìn định vị Trịnh Hy gửi cho cô.
"Chỗ này đi như thế nào..."
Cô đang nghiên cứu thì điện thoại trong tay bị anh cầm lấy.
Du Hàn cầm điện thoại nhìn vị trí trên bản đồ, đột nhiên sửng sốt, ánh mắt không che được vẻ ngạc nhiên.
"Du Hàn...?"
Cô mềm giọng hỏi anh, anh nâng mắt lên bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cô đang nhìn anh, vẻ mặt nhạt dần, hầu kết anh chuyển động, giọng nói như đóng một lớp băng mỏng.
"Đi thôi."
Anh cất bước, cô lập tức đi theo.
Hai người đi trên đường, Bối Doanh Doanh phát hiện Du Hàn có chút không ổn. Anh bỗng nhiên trở nên im lặng hẳn, sắc mặt có hơi căng cứng, dường như đang mang tâm sự rất nặng.
Đó là thứ mà cô không thể với tới.
Cô không dám hỏi, ngoan ngoãn yên lặng đi sau lưng anh. Hai người đi đến cửa khu nhà Trịnh Hy, cô gọi anh lại: "Cậu chờ một chút nhé, mình đi mua cho cậu ấy một tô cháo."
Cô quay người đi vào con phố bên cạnh mua cháo, Du Hàn đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn cửa hàng bên đường.
"Mẹ ơi, con muốn ăn một tô mì hoành thánh nhỏ, khi nào chúng ta mới ra ngoài ăn cơm?"
"Con ngoan, chờ bố con đi làm về nhé, bố lập tức về đến nhà rồi."
"Vì sao phải chờ ông ta chứ! Mỗi lần ông ta trở về đều mắng chúng ta, con không muốn nhìn thấy ông ta!"
...
Ánh mắt của anh dần tối sầm lại, đáy mắt sâu không thấy đáy, cuồn cuộn cảm xúc u ám.
Anh dần siết chặt lòng bàn tay.
Một lúc sau, Bối Doanh Doanh quay trở lại, cô lắc thứ mình đang cầm trên tay, "Đi thôi ~"
Mấy giây sau, anh bước đi.
Đến gần cửa tiểu khu, Bối Doanh Doanh nhìn xung quanh, tiểu khu này xây đã được gần năm, sáu năm, nhìn vẫn còn rất mới, cũng chỉ có bảy, tám tầng.
"Tòa số mười..." Cô lẩm bẩm, nhìn xung quanh, Du Hàn nghe vậy con ngươi co lại: "Tòa số mười?"
"Đúng thế, tòa số mười căn 302."
Đáy lòng Du Hàn trầm xuống.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Bối Doanh Doanh cuối cùng cũng tìm thấy tòa số mười, "Kia, ở kia kìa!"
Cô lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Hy, Trịnh Hy bảo cô không cần phải đi lên, cô ấy tự mình xuống lấy.
Hai người đứng ở dưới lầu trước cửa chống trộm, bên cạnh là bãi đậu xe điện, xe đạp, vì là khu dân cư cũ nên quản lý ra vào rất lỏng lẻo.
Một bà lão cầm bộ đàm đẩy cửa ra khỏi tòa nhà, đi theo bà ấy là Trịnh Hy.
"Doanh..." Trịnh Hy còn chưa nói hết câu, đảo mắt nhìn thấy Du Hàn đứng bên cạnh Bối Doanh Doanh, trợn mắt há hốc miệng.
"... Du Hàn?" Cô ấy ngẩn người.
Sao hai người lại xuất hiện cùng một lúc?
Bối Doanh Doanh vội vàng giải thích hôm nay các thành viên trong đội thi biện luận của bọn họ cùng nhau đi thành cổ, sau đó cùng nhau đến đây, "Đây là cháo và thuốc, cậu nhớ ăn liền đi nhé."
Trịnh Hy gật đầu, bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Du Hàn: "Cảm ơn, làm phiền cậu quá..."
Bối Doanh Doanh hạ giọng, rầu rĩ nhỏ giọng nói với Trịnh Hy: "Ừm... Mình có thể đi nhờ phòng vệ sinh nhà cậu một chút không?"
Cô sắp không nhịn nổi rồi.
Trịnh Hy phì cười, "Được, mình dẫn cậu đi lên."
Thế nên Du Hàn chờ ở bên dưới, hai cô gái đi lên vào. Sau khi vào cửa, Trịnh Hy hít một hơi thật sâu, quay người đi xuống dưới lầu.
Bối Doanh Doanh đi vệ sinh xong, cô đi ra gọi vài tiếng không thấy Trịnh Hy đáp lại, cô cảm thấy khó hiểu đi xuống lầu, đang định kéo cửa chống trộm khép hờ ra, thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài truyền vào ——
"Không ngờ cậu thật sự không nhận ra mình đấy, lúc mình vừa vào lớp chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cậu."
Đây là giọng nói của Trịnh Hy.
"Lâu quá rồi."
Còn đây là giọng nói của Du Hàn.
"Không sao, vậy bây giờ cậu đang ở chỗ nào.
Trịnh Hy vừa mới hỏi xong, cánh cửa phía sau bị đẩy ra, cô ấy quay đầu nhìn thấy Bối Doanh Doanh, hơi sửng sốt một chút, lập tức chấm dứt đề tài vừa rồi: "Cậu xong rồi à."
Bối Doanh Doanh nhìn hai người trước mặt, cong môi cười cười: "Ừm."
Trịnh Hy đưa hai hộp bánh quế hoa cho cô, "Không phải lần trước cậu nói ăn rất ngon sao? Đúng lúc mẹ mình vừa làm vài cái, tặng hai cậu đó."
Cô ấy lần nữa ngước mắt nhìn Du Hàn, sau đó thu hồi ánh mắt: "Mình lên lầu trước đây."
Sau khi Trịnh Hy rời đi, Du Hàn nhìn Bối Doanh Doanh đang đứng bất động, "Không muốn đi à?"
Hai người chậm rãi đi ra khu cư xá, sắc trời dần tối, đèn đường phát ra ánh sáng màu cam. Cô vừa đi vừa nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nghe được, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Du Hàn và Trịnh Hy quen biết từ trước sao?
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Anh lên tiếng hỏi cô.
"Không có gì..."
Anh đưa tay búng trán cô, "Đói bụng không? Muốn ăn gì."
Thời gian dù nhanh hay chậm vẫn luôn tiến về phía trước, ngày hôm sau khi đi thành cổ về, Bối Doanh Doanh xếp lại tâm tư ngổn ngang, tập trung vào học tập.
Lần thi biện luận tiếp theo vào thứ sáu tuần sau, thời gian chuẩn bị khá dư giả, ưu tiên hàng đầu bây giờ là kỳ thi giữa kỳ sắp đến.
Tuần trước vì bận thi biện luận nên bài tập của cô bị bỏ dở lại một chút, cũng may bạn cùng bàn của cô là Du Hàn, một người máy học tập siêu trí tuệ, chỗ nào không hiểu cô đều có thể hỏi anh.
Nàng nằm ở trên bàn, chống cằm gật gật đầu, "Khó quá..."
Ánh mắt Du Hàn chuyển từ cuốn sách sang cô, "Bài nào?"
Cô chỉ chỉ, anh cầm đề bài trong tay cô nhìn, lúc này Kỷ Diệu đi tới: "Đi thôi, tiết tiếp theo là tiết thể dục đó hai nhà học giả ạ."
"Đúng rồi, buổi chiều có tiết thể dục!"
Kỷ Diệu cười hỏi cô: "Mình thấy cậu học đến mức ngốc luôn rồi."
Bối Doanh Doanh nhanh chóng đứng dậy, cười nói với Du Hàn: "Hết tiết thể dục lên lớp lại nghiên cứu tiếp nhé."
Anh có chút bất đắc dĩ nhìn cô, "Nghe thấy tiết thể dục lập tức sống lại."
Mấy người bọn họ đi xuống dưới, đột nhiên Kỷ Diệu nhớ ra một chuyện: "Tiết thể dục hôm nay là tuần thứ tám rồi!"
Bối Doanh Doanh: !!!
Cô lập tức ỉu xìu như quả cà héo. Từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là kiểm tra môn thể dục, mỗi lần đều chỉ đủ điểm vừa qua, có lúc thậm chí còn không đủ điểm qua môn. Cô nhớ lúc còn học tiểu học, cô rất kém bộ môn nhảy xa, bạn học bên cạnh nói cô là học sinh ba tốt, thầy thể dục liền nói: "Thể dục kém như vậy mà là học sinh ba tốt?"
Mọi người đi đến sân tập, sau khi tiếng chuông vang lên, thầy giáo thật sự thông báo hôm nay sẽ kiểm tra. Sau khi chuẩn bị xong, thầy thể dục nói kiểm tra chạy năm mươi mét sau đó đứng nghiêm nhảy xa.
Chạy xa năm mươi mét ba người một đội, Du Hàn cao ráo ở đội một, đội của anh đúng lúc cũng có Trịnh Hy. Sau khi đội bọn họ chạy xong, thầy thể dục bảo Du Hàn bấm giờ còn Trịnh Hy ghi kết quả. Những bạn khác chạy xong thì kiểm tra nhảy xa.
Bối Doanh Doanh chạy trước trong nhóm chạy năm mưới mét. Cô rất lo lắng, lớp phó thể dục giơ tay lên ra hiệu chạy, cô dốc hết sức lực chạy về phía trước.
Chạy đến điểm cuối cùng, cô đi đến bên cạnh Du Hàn, "Bao nhiêu vậy?"
"9.9."
Trịnh Hy cười cười, "Đạt tiêu chuẩn rồi nhé." Cô ấy quay đầu nhìn Du Hàn đứng bên cạnh, "Đúng rồi Du Hàn, thầy giáo bảo mình lát nữa đi lấy thảm tập, cô có thể giúp mình bê một ít không?"
"Ừm."
Nụ cười trên môi Trịnh Hy càng tươi hơn.
Lúc này Kỷ Diệu cũng chạy đến, cô ấy kéo tay Bối Doanh Doanh, "Đi nào, nhanh kiểm tra nhảy xa thôi, đau dài không bằng đau ngắn."
Bối Doanh Doanh bị Kỷ Diệu lôi đi, nhưng sau đó Kỷ Diệu không ngừng quay đầu nhìn về phía hai người bên kia đang đứng, cô ấy nhỏ giọng nói: "Doanh Doanh, có một chuyện mình cảm thấy rất lạ."
"Chuyện gì?"
"Cậu không cảm thấy, Trịnh Hy giống như thật sự thích Du Hàn sao?"
Bối Doanh Doanh sửng sốt.
"Kỳ thật mình cảm thấy, Trịnh Hy đối xử với các bạn nam khác trong lớp đều khá hung dữ, nhưng chỉ duy nhất ở trước mặt Du Hàn cậu ấy mới dịu dàng hơn rất nhiều, với lại Du Hàn dường như cũng không để ý."
Bối Doanh Doanh nghe vậy, không hiểu tại sao trong lòng lại chùng xuống, cô chỉ cười không nói gì.
Thật ra cô cũng cảm giác được quan hệ giữa Du Hàn và Trịnh Hy rất khó nói.
Chẳng lẽ Du Hàn cũng thích...
Trong lòng cô khó chịu giống như bị kim đâm, cô nhíu này không tiếp tục nghĩ nữa.
Hai người bọn họ đi đến chỗ kiểm tra nhảy xa xếp hàng, Bối Doanh Doanh sợ nhất là phần này, đúng như dự đoán, lúc đến lượt cô nhảy, lần thứ nhất cô nhảy chỉ được một mét bốn lăm.
Thầy giáo nhướng mày: "Nhảy lại lần nữa."
Xung quanh có rất nhiều bạn học đang nhìn, Bối Doanh Doanh cảm thấy mặt cô nóng rực, nhanh chóng nhảy lại một lần nữa, nhưng lần này cũng chỉ nhảy được một mét năm.
"Không đạt, một lúc nữa kiểm tra lại, bạn tiếp theo."
Cô thất vọng đi qua một bên, Kỷ Diệu an ủi cô, ánh mắt cô đảo một vòng nhìn thấy Du Hàn và Trịnh Hy đang ôm thảm tập từ đầu bên kia của sân tập đi tới, không biết hai người đang nói cái gì nhưng trên mặt đều nở nụ cười.
Du Hàn đi tới, ánh mắt tùy ý quét một vòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ ở đâu, anh đi hỏi Kỷ Diệu.
"Vừa rồi Doanh Doanh nhảy xa không đạt yêu cầu, tâm trạng không tốt, nói muốn ở một mình."
Trịnh Hy nghe thấy thì hỏi lại, "Sao cậu ấy nhảy không đạt yêu cầu được?"
Du Hàn nhìn một vòng quanh sân tập, cuối cùng cũng nhìn thấy cô, anh nói: "Tôi đi tìm cậu ấy."
Sau khi Du Hàn rời đi, Kỷ Diệu đi đến bên cạnh Trịnh Hy, cười cười vào thẳng vấn đề: "Trịnh Hy, có phải cậu thích Du Hàn không?"
Bối Doanh Doanh đi đến bãi cỏ gần chỗ luyện tập môn đẩy tạ, khoanh chân ngồi trên mặt đất, chống cằm nhìn cỏ ngẩn người.
Trong lòng cô lúc này cũng giống như đám cỏ nhân tạo này, xơ xác.
Trong tâm trí của cô đều là hình ảnh của Du Hàn.
Cô cúi thấp đầu xuống, bỗng nghe thấy từ trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng nói: "Bối Doanh Doanh —— "
Bối Doanh Doanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với cô là con ngươi đen nhánh của anh.
"Du Hàn..."
Anh ngồi xổm nửa người trước mặt cô, khẽ nói: "Làm sao vậy? Không vui sao?"
Cô mím môi, gục đầu xuống không nói gì nhưng vẻ phiền muộn trên mặt cô không thể thoát khỏi ánh mắt anh.
"Hửm?" Anh tiếp tục hỏi.
Cuối cùng cô cũng gật đầu.
Anh đặt tay lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô rồi cong môi khẽ nói: "Vậy tôi phải làm gì mới có thể khiến Doanh Doanh vui vẻ đây?"