Trong căn phòng tối om yên tĩnh, Bối Doanh Doanh khẽ níu lấy ga giường, nhiệt độ nóng hổi trên người anh không ngừng lan truyền sang cô. Cô cảm giác tiếng tim đập của mình dường như bị phóng đại lớn hơn rất nhiều, thình thịch thình thịch, từng nhịp tim vang lên khiến cả người cô nhưng lâm vào cơn mơ màng, không cần nhìn cũng biết bây giờ mặt cô đỏ đến mức nào.
Mấy giây sau, Du Hàn nghiêng người ngã ra bên cạnh, vươn tay mở đèn trên đầu giường.
Tầm mắt cuối cùng cũng sáng lên, cô nhanh chóng ngồi dậy, sau đó nhìn người nằm bên cạnh, khẽ nhíu mày: "Chân của cậu đỡ hơn chưa?"
Anh vừa ấn vừa bóp bắp chân, giả vờ như đang làm dịu cơn đau trên chân, chỉ chỉ trên bàn: "Lấy dùm tôi chai dầu hoa trắng kia."
Cô chạy ra lấy, sau đó quay lại, nhìn lông mày đang nhíu chặt của anh, chân tay cô bắt đầu có chút luống cuống:
"... Thuốc này, có cần mình giúp cậu thoa không?"
"Ừm."
Cô đành phải quỳ trên giường, đổ thuốc ra nhẹ nhàng thoa thuốc bắp chân của anh, rồi bắt đầu xoa bóp, anh ngồi dậy, mắt nhìn cô chuyên chú.
"Dùng sức một chút." Anh nói.
Cô ngoan ngoãn làm theo, dịu dàng giống như con mèo sữa nhỏ, anh nhớ lại xúc cảm mềm mại từ cơ thể mềm nhũn của cô mang lại, ánh mắt lại nóng hơn một chút.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch giúp anh xoa bóp, hoàn toàn không hề hay biết suy nghĩ trong lòng của anh, sau khi xoa bóp xong, cô ân cần hỏi anh:
"Cảm giác rút gân đỡ hơn chút nào chưa"
"... Đỡ hơn nhiều rồi."
Cô yên tâm đứng lên, "Vậy mình về trước đây, ngủ ngon."
Cô vẫy tay với anh, mở cửa đi ra ngoài, anh nhìn chân mình không hề có chút cảm giác đau đớn nào, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Từ khi nào mà anh lại làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế này.
Buổi tối thứ sau là ngày diễn ra vòng sơ loại cuộc thi biện luận. Buổi tối, bốn người cùng nhau đi ăn cơm, sau đó chạy đến phòng truyền thông ở trên tầng cao nhất. Khi đến nơi, bọn họ thấy đội Không Sợ Hãi cũng đã có mặt.
Bốn thành viên trong đội Không Sợ Hãi đều là học sinh nam, trong đó đội trưởng của bọn họ là Phương Trạch. Cậu ta nhìn thấy nhóm Viên Gia, đi đến gần cười cười:
"Này, tôi còn tưởng các cậu không định đến chứ."
Vương Thụ Trạch nghe giọng điệu khiêu khích này của cậu ta, đầu bắt đầu nóng lên, Viên Gia kéo tay Vương Thụ Trạch lại, cười với Phương Trạch: "Sao lại không đến được? Có thể tranh tài với các cậu, cũng là một lần kinh nghiệm khó quên của bọn tôi."
Phương Trạch nhìn về phía Du Hàn, không thể tin nổi: "Du Hàn, lạ thật đấy, sao cậu lại đến tham gia cuộc thi này?"
Nam sinh bị đặt câu hỏi lạnh nhạt nâng mí mắt lên, nhìn cậu ta, giọng lạnh đến tận xương tủy.
"Có người thích, tôi đến chơi cùng thôi."
Bối Doanh Doanh đứng bên cạnh giật mình, chẳng lẽ anh nói "có người" là đang chỉ cô sao?"
Phương Trạch gật đầu, nói theo: "Nếu các cậu mang tâm thái vui chơi đến tranh tài, thì kết quả ra sao cũng dễ chấp nhận hơn, vậy thì tôi chúc các cậu... Chơi vui vẻ."
Cậu ta nói xong quay người cùng đồng đội đi sang một bên, có người nói: "Phương Trạch, cậu có thấy nhóm bọn họ rất giống một nồi thập cẩm không, cảm giác giống như tùy tiện ghép với nhau thành một đội. Ngoại trừ Viên Gia từng tham gia thi ra, các thành viên còn lại đều là lần đầu tiên."
Phương Trạch nhếch môi: "Nên tôi mới nói bọn họ là người máy."
"Nhưng mấu chốt là Du Hàn... Sao cậu ta lại tham gia? Cậu ta là người đứng nhất khối."
Đáy mắt Phương Trạch hiện lên vẻ khinh thường, "Thi biện luận có liên quan gì đến điểm số trên lớp sao? Chỗ này cũng không phải phòng thi, cơ bản là không có chỗ cho cậu ta thể hiện điểm mạnh của mình."
Trong khi đó bốn người bọn họ đều rất chuyên nghiệp, trước đây từng tham ra rất nhiều cuộc thi tranh tài, không thể so sánh được.
Sau khi đội Không Sợ Hãi rời đi, Vương Thụ Trạch tức đến giậm chân ầm ầm, "Mẹ kiếp, mấy tên đó đắc ý cái rắm, lát nữa kiểu gì cũng sẽ bị chúng ta dồn vào góc chết thôi!"
Viên Gia cười, "Than đen, tao cảm thấy mày vẫn rất lạc quan đó."
"Tao chỉ là không nhìn nổi bản mặt thối đắc ý đó của bọn họ thôi, không ai nói gì mà cả ngày cứ mở miệng lảm nhảm abc."
Bối Doanh Doanh bị Vương Thụ Trạch chọc cười, tâm trạng vốn đang căng thẳng lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.
Du Hàn khẽ cong khóe môi, "Mày chỉ cần phát huy trình độ đấu võ mồm bình thường của mày, chúng ta thắng chắc."
"Nhất định rồi..."
Bọn họ đi vào trong phòng truyền thông, bên trong đã chuẩn bị bắt đầu, bọn họ tìm vị trí của mình ngồi xuống, Bối Doanh Doanh nói với Du Hàn: "Mình đi vệ sinh một chút."
Cô đi ra ngoài phòng học, không ngờ vừa đi ra lại gặp Bối Sơ Nhan và đám bạn đi đến.
Cô sửng sốt.
Không phải hôm nay Bối Sơ Nhan không có lịch thi sao?
Bối Sơ Nhan nhìn thấy em gái, cười một tiếng, bảo bạn bên cạnh đi vào trước, sau đó đuổi theo Bối Doanh Doanh gọi cô lại.
"Không ngờ nhanh như vậy đã đến lượt em so tài. Mẹ bảo chị nói với em, bảo em phải thả lỏng, đừng quá đặt nặng thắng thua."
Dù sao thì đây cũng chỉ là một trận đấu đã được định sẵn kết quả mà thôi.
Bối Doanh Doanh lên tiếng: "Cho nên hôm nay chị đến đây xem thi đấu cũng là mẹ bảo chị đến?"
"Cái này thì không phải, chỉ là chị và thành viên của đội Không Sợ Hãi là bạn bè thân thiết, vừa đúng lúc đến đây xem bọn họ thi đấu. Sao nào, chị đến đây xem em thi đấu, em cảm thấy có vấn đề gì à?"
Bối Sơ Nhan hất cái cằm trơn bóng, nở nụ cười vừa đơn thuần vừa tươi tắn, nhưng chỉ Bối Doanh Doanh mới có thể nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt chị mình.
Bối Doanh Doanh nắm chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy DU Hàn đang đi về phía cô.
Bối Sơ Nhan cũng nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy nam sinh đang đến gần, trong lòng rung lên một cái.
Cô ta bắt gặp ánh mắt của Du Hàn, vốn tưởng rằng Du Hàn muốn đến tìm cô ta, nhưng không ngờ anh đi đến trước mặt Bối Doanh Doanh, đưa tay lên nhẹ nhàng che sau đầu cô rồi kéo cô rời đi. Ánh mắt của anh chưa từng rơi trên người Bối Sơ Nhan, giọng nói dịu dàng mà cô ta chưa từng nghe thấy --
"Đồ ngốc, giờ này còn đứng ở đây tán gẫu à? Sắp bắt đầu rồi đấy."
Bối Sơ Nhan nhìn hai người bọn họ rời đi, cô ta vẫn chưa hết bàng hoàng.
Thái độ vừa rồi của Du Hàn đối với Bối Doanh Doanh là thái độ gì thế?!
Sao có thể như vậy được!
Du Hàn đối với cô ta lạnh lùng và dứt khoát như vậy, dựa vào cái gì mà đối với Bối Doanh Doanh lại như một người hoàn toàn khác.
Bối Sơ Nhan cảm thấy như có một đám dây leo đang quấn chặt lấy trái tim cô ta, khiến cô ta cảm thấy khó thở. Cô ta nắm chặt tay lại, đáy mắt lóe lên một tia hung ác.
Du Hàn không dẫn cô quay lại phòng học, mà là đi đến một hành lang không người. Bầu trên đêm đen kịt, tiếng côn trùng trên cây vang vọng bên tai.
Một tay anh chống tay lên lan can, nghiêng người ôm cô gái nhỏ vào trong lòng để cô dựa lưng vào thành lan can, giọng nói trầm thấp lãnh đạm vẫn như thường ngày:
"Thấy chị ta, lại bắt đầu căng thẳng?"
Bối Doanh Doanh không muốn thừa nhận nhưng cô chỉ có thể buông thõng đầu, không nói một lời.
"Vẫn may hôm nay chị ta chỉ đứng dưới sân khấu với tư cách khán giả. Nếu ngày nào đó phải đối diện với chị ta ở sân khấu, không phải cậu sẽ ngay cả lời nói cũng không thể nói lưu loát đấy chứ?"
Bối Doanh Doanh nghe anh nói vậy thì nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mình sẽ không sợ đến mức đó đâu..."
Anh cong môi cười nhìn ra màn đêm xa xa, "Thật ra nhìn thấy cậu, chị ta mới là người phải căng thẳng."
Anh cúi đầu: "Bây giờ tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay cậu, là chị ta đã làm ra chuyện sai trái, là chị ta có lỗi với cậu."
Nhược điểm lớn nhất của Bối Sơ Nhan, hiện tại đang nằm trong tay Bối Doanh Doanh.
Bối Doanh Doanh chỉ cần nghĩ đến nghĩ chuyện đau khổ trước đó bản thân phải trải qua, ý chí phấn đấu trong lòng một lần nữa được vực dậy, cô gật đầu: "Ừm, mình sẽ chỉnh lại tất cả."
Mấy giây sau anh đột nhiên hỏi: "Gần đây có chuyện gì muốn làm không?"
"Hả?"
"Ví dụ như xem phim, đi chơi, hoặc kiểu kiểu như vậy," anh nhìn sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh, "Nếu như cậu muốn, cuối tuần này có thể cùng đi."
Bối Doanh Doanh sửng sốt, "Chỉ... Chỉ hai chúng ta?"
"Là cả nhóm bốn người chúng ta, sau khi thi biện luận xong, mọi người có thể thư giãn một chút, Viên Gia nói địa điểm để cho cậu chọn."
Cô gái nhỏ suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi: "Đi thành cổ Án Lĩnh thì thế nào? Mình chưa bao giờ đến nơi nổi tiếng như vậy." Thành cổ Án Lĩnh là một điểm thu hút khách du lịch ở thành phố T, là địa điểm vàng nổi tiếng, hồi còn rất nhỏ cô từng được người nhà dẫn đi tham quan một lần.
"Được, vậy thì thi cho tốt vào."
Giờ thi đấu chuẩn bị bắt đầu, hai đội đều ngồi xuống vị trí của mình, bọn họ ngồi đối diện nhau, ở giữa là bục và băng ghế trọng tài ở phía sau. Vì đây là vòng sơ loại nên rất ít người đến xem trận đấu. Chỉ có bảy, tám người, hơn nữa tất cả đều là bạn bè của đội Không Sợ Hãi.
Cảm giác này giống như một trận bóng đá, hàng ghế khán giả chật kín nhưng đều là người cổ vũ cho đội chủ nhà, đội chủ nhà ghi bàn thì khán giả sôi nổi gào thét, điều này tạo áp lực tinh thần rất lớn cho đội đối thủ.
Viên Gia hạ giọng hỏi Vương Thụ Trạch: "Sao chúng ta không gọi mấy người đến? Như thế này thì quá yếu thế rồi!"
Vương Thụ Trạch liếc cậu ta: "Gọi cái rắm, tùy tiện thi một chút cho xong việc." Tốt xấu gì thì trong suy nghĩ của mọi người, cậu ta cũng là phú nhị đại! Nếu bị thua, mặt mũi để nơi nào...
Không ngờ, khi cậu ta vừa dứt lời thì có vài nhóm người bước vào cửa, một trong số đó là một cô gái xinh xắn với đôi lông mày rậm và đôi mắt to tròn. Khi cô ấy nhìn thấy Vương Thụ Trạch, khóe miệng cong lên nở nụ cười vui vẻ, vẫy tay với cậu ta rồi dùng khẩu hình miệng nói: "Thụ Trạch, cố lên ~"
Vương Thụ Trạch nhìn cô dẫn theo chị em của mình vui vẻ đi vào phòng, đầu cậu ta nổ ầm một tiếng.
Đùng đùng!
Vương Thụ Trạch lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, véo mạnh lên cánh tay Viên Gia: "Con mẹ nó, mày mau giúp tao nhìn xem quần áo tao có chỉnh tề không, tóc có rối không?"
"..." Ánh mắt Viên Gia rơi xuống khán đài cười khoái trá, "Tao còn đang nghĩ xem sao mày đột nhiên căng thẳng như vậy, hóa ra là An An đến."
"Mày câm miệng, An An là để cho mày gọi à!"
"Người anh em, nếu như hôm nay mày thua, ở trước mặt cậu ấy mà còn có thể ngẩng đầu lên sao?" Viên Gia trêu ghẹo cậu ta.
Cổ họng Vương Thụ Trạch nghẹn lại, ánh mắt quyết liệt hơn mấy phần, "Không thể thua được!" Hôm nay bất kể cậu ta nói gì cũng phải nói với tinh thần tập trung một trăm hai mươi phần trăm.
An An là cô gái gần đây cậu ta đang theo đuổi, mềm mại đáng yêu, mỗi ngày đều nói mấy lời ngưỡng mộ yêu mến cậu ta. Bây giờ mà cậu ta để thua trước mặt cô ấy, thì hình tượng cao lớn dũng mãnh của cậu ta trong lòng An An sẽ sụp đổ mất!
Tuyệt đối không thể!
Vương Thụ Trạch vốn mang tâm trạng thờ ơ sống chết mặc số, bây giờ lập tức như sống lại, bừng bừng sức sống mãnh liệt.
Lúc này, người dẫn chương trình đi lên bục giảng, tất cả mọi người đều im lặng.
"Chào tất cả các bạn học sinh có mặt ở đây, chúc các cậu một buổi tối tốt lành. Chào mừng đến với vòng thi sơ loại đầu tiên của cuộc thi biện luận do trường trung học Cao Lâm tổ chức..."
Người dẫn trương trình ở trên đang nói lời mở đầu, Bối Doanh Doanh nhìn bản thảo trong tay, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô cực kỳ căng thẳng.
Một lát nữa người đầu tiên lên sân khấu, sẽ đại diện cho toàn bộ bộ mặt và phong thái của đội mình.
Thất bại hay thành công là ở bước đầu tiên này.
Ở trên sân khấu người dẫn chương trình đọc xong chủ đề của ngày hôm nay, "Hai đội có quan điểm khác nhau. Bọn họ sẽ thể hiện quan điểm của mình như thế nào đây? Đầu tiên, tôi xin mời đội ủng hộ với chủ đề của ngày hôm nay lên đưa ra lập luận mở đầu của đội mình. Thời gian là ba phút ba mươi giây."
Khoảnh khắc Bối Doanh Doanh đứng lên, ánh mắt của mọi người trong phòng đều dồn vào cô -- Ánh mắt của đám Viên Gia và Vương Thụ Trạch là ánh mắt khích lệ, đối thủ là ánh mắt chực chờ bắt lấy sơ hở, ánh mắt tò mò cùng mong đợi của khán giả, còn Bối Sơ Nhan, đang ở dưới sân khấu nở nụ cười chờ xem trò cười của cô.
Ánh mắt của bọn họ như chen chúc lao về phía cô, khiến cô không thể thở nổi.
Trong giây phút đó, trong đầu cô lại hiện lên câu nói của Du Hàn nói với cô -- "Đừng sợ, có tôi ở đây chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng."
Cuồng phong bão tố bỗng nhiên dừng lại chỉ vì một câu nói này.
Cô hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười tự tin và nói: "Xin chào ban giám khảo, đội bạn và các bạn khán giả, hôm nay tôi rất vinh hạnh khi được đứng ở đây cùng mọi người thảo luận về vấn đề..."
Trong phòng, Bối Sơ Nhan vốn đang lười biếng dựa lưng vào ghế, khoanh tay chờ đợi nhìn Bối Doanh Doanh sẽ làm trò cười trước mặt mọi người, nhìn thấy dáng vẻ nói chuyện thoải mái này của Bối Doanh Doanh, cô ta kinh ngạc mở to hai mắt.
Bối Doanh Doanh thong dong bình tĩnh, vẻ mặt vừa tự nhiên vừa đứng đắn, còn cả chất giọng to rõ ràng kia hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày chỉ dám cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện khi ở trong nhà. Phải nói là khác biệt một trời một vực, giống như Bối Doanh Doanh vừa được tái sinh thay da đổi thịt!
Chuyện này sao có thể...
Một số bạn học ngồi bên cạnh Bối Sơ Nhan cũng đang nhìn Bối Doanh Doanh trên sân khấu, không khỏi cảm thán: "Giọng nói của bạn học nữ này ngọt thật đấy, em ấy trông cũng rất ngọt ngào nữa."
"Đúng vậy, mình cũng cảm thấy nhìn rất quen..." Một nam sinh nhìn về phía Bối Sơ Nhan, "Này, Bối Sơ Nhan cậu có biết người trên sân khấu không? À mình nhớ ra rồi em ấy trước đó có tìm cậu."
Vẻ mặt của Bối Sơ Nhan dần trở nên mất tự nhiên, "Không phải đâu... Cậu nhớ nhầm rồi."
Nam sinh: "Hả, sao mình cảm thấy gương mặt của em ấy nhìn có nét giống cậu nhỉ? Nhìn hai người có hơi giống chị em đó nha ha ha ha."
Bối Sơ Nhan giật mình, có cô bạn kéo cánh tay cô ta, "Nhan Nhan là con gái một, ở đâu ra em gái."
"Chỉ đùa xíu thôi..."
Biểu hiện trên sân khấu của Bối Doanh Doanh khiến hai mắt của Viên Gia và Vương Thụ Trạch phát sáng, bọn họ không ngờ cô có thể thay đổi nhiều như vậy. Du Hàn ngồi bên cạnh vẫn thản nhiên xoay cây bút trong tay, khóe môi dần hiện lên nụ cười.
Vừa đúng như trong dự liệu vừa bất ngờ.
"... . Vì vậy, quan điểm của tôi là bạn bè cần chất lượng chứ không cần số lượng."
Sau khi Bối Doanh Doanh nói những lời cuối cùng, hòn đá trong tim cô cuối cùng cũng rơi xuống, cô ngồi xuống và nhìn thấy nam sinh bên cạnh giơ ngón tay cái lên với cô.
Cô đảo mắt một vòng, thấy vẻ mặt u ám của Bối Sơ Nhan ngồi bên dưới sân khấu, cô hơi sửng sốt một chút, sau đó --
Cười nhạt một cái.
Khúc dạo đầu của hai đội kết thúc, tiếp theo là phần thi chất vấn, điều đội Không Sợ Hãi không thể ngờ đến là lập luận và tài liệu bọn họ chuẩn bị rất kỹ càng và đầy đủ lại bị Vương Thụ Trạch vạch ra hai lỗ hổng, lúc chất vấn, hùng hổ dọa người, khí thế cực kỳ giống như cách bình thường cậu ta chửi nhau, Vương Thụ Trạch hoàn toàn chiếm ưu thế trong trận đấu này.
Người tham gia phần thi chất vấn này của đội Không Sợ Hãi cũng là một người mới, trước đó cậu ta chỉ tham gia vài cuộc thi biện luận nghiệp dư. Thành viên chính thức của đội mấy hôm trước bị ốm, nên Phương Trạch phải tìm một người thay vào, nhưng cậu ta không hề lo lắng, cậu ta cảm thấy cho dù thế này hôm nay đội mình cũng sẽ cho đội NR ăn đau. Không ngờ người mới này bị Vương Thụ Trạch bắn một loạt câu hỏi khiến cậu ta bối rối không biết làm gì.
Phần chất vấn của Vương Thụ Trạch kết thúc, dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay. Vương Thụ Trạch quay đầu nhìn xuống sân khấu, nhìn thấy An An cười híp mắt nhìn mình, lòng tự tin của cậu ta chợt bùng lên.
Phương Trạch nhìn tình thế đột nhiên thay đổi, lông mày nhíu chặt, tâm trạng bình tĩnh của Phương Trạch bắt đầu lên xuống thất thường.
Phần thi tiếp theo là phần tự do biện luận, xích mích ý kiến trái chiều của hai đội trước đó chỉ tóe ra tia lửa bây giờ mới hoàn toàn bùng cháy.
Phương Trạch: "Nhà thơ Âu Dương Tu từng nói, 'Rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng là ít, lời không hợp ý không nhiều hơn nửa câu'. Trong đời sống thực tế của chúng ta không thể có nhiều người bạn chân thật, đối xử với chúng ta như vậy, nếu cứ mù quáng theo đuổi chất lượng mà bỏ qua số lượng, nó chỉ có thể cho thấy rằng điểm mấu chốt của lợi ích đối với bạn bè là quá thấp."
Lời của Phương Trạch rõ ràng là đang mỉa mai, Du Hàn trực tiếp đứng lên, " 'Nhiều' ở đây chỉ số lượng quen biết rộng rãi, số lượng nhiều, nhưng những người này chưa chắc là bạn bè thật sự. "Chất lượng" ở đây đề cập đến việc dành nhiều thời gian và sức lực để quản lý các mối quan hệ với một vài người. Mà mục đích của cuộc tranh luận của chúng ta ngày hôm nay là thảo luận xem giữa 'số lượng' và 'chất lượng', cái nào có tác dụng lớn hơn đối với sự phát triển cá nhân và xã hội. Và mong mọi người đừng nhầm lẫn bởi lập luận dài dòng của đội bạn đang dùng để đánh lừa dư luận. Giống như có một vài người trong mắt không coi ai ra gì, kết bạn với họ chỉ như bố thí làm từ thiện, và chúng tôi không muốn kết bạn với những người như vậy."
Một câu nói gợi mở đã tạo nên một pha phản công hoàn hảo.
Bối Doanh Doanh ngước mắt lên nhìn Du Hàn, từ đầu đến cuối anh không hề hoảng hốt hay nóng nảy, dáng vẻ vẫn luôn bình tĩnh. Trong lòng cô không khỏi nổi lên bong bóng màu hồng.
Chẳng mấy chốc, lợi thế đã rơi vào trong tay đội của họ. Sự bình tĩnh và logic chặt chẽ của Du Hàn, lời lẽ của Viên Gia từng từ từng câu đều như ngọc. Sự kết hợp của hai người khiến cho đội Không Sợ Hãi bị choáng ngợp không kịp đáp lại.
Phần tự do biện luận kết thúc, trong phòng nổ ra những tràng pháo tay nhiệt liệt, bước vào phần phát biểu tóm tắt cuối cùng. Du Hàn với tư cách là người tranh luận thứ tư, đã đặt dấu chấm trong kết thúc phần thi của đội bọn họ một cách toàn vẹn nhất.
Sau khi cả hai bên kết thúc, cuộc thi biện luận chính thức khép lại, ban giám khảo ở bên dưới bắt đầu chấm điểm.
Bối Doanh Doanh rất lo lắng, lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi, vừa mong đợi vừa sợ hãi.
Cho đến khi người dẫn chương trình cầm tờ giấy kết quả đi lên sân khấu thông báo: "Chúc mừng —— đội NR đã đánh bại đội Không Sợ Hãi với số phiếu 3:1 và giành chiến thắng trong vòng sơ loại lần này. Xin chúc mừng bốn bạn của đội NR đã giành được giải tranh luận hay nhất trong cuộc thi biện luận ngày hôm nay.
Vương Thụ Trạch và Viên Gia khiếp sợ nhìn nhau, mẹ nó, vậy mà bọn họ thắng rồi! Hai người kích động phát điên, chỉ thiếu chưa hét lên.
Bối Doanh Doanh nhìn một bên mặt của Du Hàn, khóe miệng cô cong lên. Bỗng Du Hàn quay lại nhìn cô, bốn mắt chạm nhau.
Hai người đều cười.
Ban giám ở ở phía dưới đang nhận xét, nguyên nhân chủ yếu đội Không Sợ Hãi mất điểm là do chuẩn bị không đầy đủ, lập luận không chặt chẽ. Trong ban giám khảo có một người nói đùa, đội NR giống như đang thi đại học, mà đội Không Sợ Hãi như chỉ làm một bài kiểm tra nhỏ, khiến mọi người đều cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa hai đội.
Nhưng bất kể là thế nào, NR cũng đã chiến thắng.
Cuộc thi kết thúc, Vương Thụ Trạch cực kỳ kích động, "Con mẹ nó, tao tưởng tao chỉ ở cấp độ đồng, không ngờ tao lại là vàng!"
"Hôm nay mọi người thật sự rất trâu bò, đặc biệt là anh Hàn, anh quá đỉnh luôn!" Viên Gia vui vẻ ôm bả vai hai người bọn họ, Du Hàn cười một tiếng, nhìn thấy phía cô gái nhỏ: "Không phải chỉ có mình tôi, công là của tất cả mọi người, đặc biệt là... Bối Doanh Doanh."
Bối Doanh Doanh sửng sốt.
Viên Gia gật đầu, "Đúng vậy, Doanh Doanh hôm nay cậu chơi ở mức độ siêu cấp luôn đó! Cậu không biết đâu lúc cậu mới lên sân khấu bọn tôi ở dưới này đều rất lo lắng. Nhưng hôm nay, cậu chất phát ngất luôn! Hơn nữa giá trị nhan sắc của cậu và anh Hàn gộp lại lập tức kéo cao giá trị của đội chúng ta lên, đội của chúng ta là đội nhan sắc, ha ha ha."
Bối Doanh Doanh được bọn họ thổi phồng lên đến mức cả mặt đỏ bừng, "Thật ra kết quả ngày hôm nay là sự nỗ lực của tất cả mọi người, cảm ơn các cậu luôn cổ vũ mình."
Bốn người của đội Không Sợ Hãi đi tới, Phương Trạch bất đắc dĩ cười một tiếng, vươn tay về phía Du Hàn: "Xin lỗi, chúng tôi quá khinh địch, thua tâm phục khẩu phục."
Xét cho cùng thì Phương Trạch vẫn rất có phong thái của một người thủ lĩnh. Dáng vẻ thẳng thắn và cởi mở của Phương Trạch chiếm được thiện cảm bọn họ, Du Hàn cũng đưa tay ra bắt tay cậu ta: "Không có gì, các cậu cũng rất giỏi."
Sau khi đội Không Sợ Hãi rời đi, mọi người bàn chuyện xem có ra ngoài ăn khuya hay không, Bối Doanh Doanh lắc đầu: "Mình phải về nhà, muộn quá rồi." Viên Man Hà nhất định không cho phép cô hơn mười giờ vẫn chưa về nhà.
Du Hàn: "Ngày mai đi, không phải đúng lúc định đi thành cổ sao?"
"À, cũng được! Chúng ta thắng rồi, ngày mai nên đi ra ngoài thư giãn một chút!"
Bốn người hẹn giờ giấc xong, Bối Doanh Doanh nhận được điện thoại nói lái xe trong nhà đã đợi ở cổng trường rồi.
Sau khi cô rời, ba nam sinh đi xuống dưới lầu, Vương Thụ Trạch cong môi cười, kéo cánh tay Du Hàn hỏi: "Anh Hàn, thương lượng với anh một chuyện, được không?"
"Mày muốn nói gì." Du Hàn liếc mắt nhìn cậu ta.
"Ai da, em cũng không phải là kiểu người như con thiêu thân đâm đầu vào tình yêu gì đâu," Vương Thụ Trạch nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt cậu lộ vẻ ngượng ngùng, "Ngày mai đi chơi, em có thể mang theo một bạn học nữ không? Là người trước đó em có nói với anh là em rất thích đó..."
Người cậu ta đang nói đến là An An hôm nay đến xem cậu thi đấu. Cậu ta vẫn luôn không biết lấy cớ gì để hẹn An An ra ngoài, ngày mai vừa vặn là một cơ hội tốt.
"Tùy mày."
Vương Thụ Trạch nghe thấy câu trả lời của Du Hàn, cười như một thằng đần. Viên Gia nhìn cậu ta, vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó vỗ vỗ bả vai Du Hàn:
"Thấy sắc quên bạn, xem ra ngày mai chỉ có tao, anh Hàn và Doanh Doanh cùng nhau đi chơi thôi."
Du Hàn nhìn về phía Viên Gia, một lúc sau hỏi: "Mày không muốn dẫn theo bạn nữ nào sao?"
Viên Gia: ???
Du Hàn: "Mang theo một người đi, đừng bám lấy bọn tao."
Viên Gia: "..."
Sáng sớm ngày hôm sau, Bối Doanh Doanh rửa mặt xong, thay váy dài màu xanh sẫm bằng vải cotton, sau đó đi xuống dưới lầu. Viên Man Hà nhìn thấy cô, bà cười sờ đầu con gái: "Hôm nay Doanh Doanh ăn mặc đẹp thế này, con định đi đâu à?"
Bối Doanh Doanh có một làn da trắng như tuyết, tóc đen xoã rơi xuống hai bên vai, còn có đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách, nhìn cực kỳ có sức sống.
Dường như không có một nam sinh nào có thể cưỡng lại sự xinh đẹp này.
Cô gái nhỏ mềm giọng nói: "Con cùng các bạn đi thành cổ chơi."
Trước kia Bối Doanh Doanh luôn ngẩn người ở trong nhà, gần đây cô bắt đầu thay đổi, thường hay ra ngoài, vui vẻ hơn. Người làm mẹ như Viên Man Hà cực kỳ ủng hộ.
Đúng lúc hôm nay mọi người cũng không ở nhà, ăn xong bữa sáng, Bối Doanh Doanh lén chạy đến trước cửa phòng Du Hàn gõ cửa.
Sau khi cửa mở ra, cô gái nhỏ cong môi cười một tiếng, giọng nói rất nhẹ: "Mình xong rồi."
Anh thản nhiên đáp lại, "Ừm."
Hai người đi ra khỏi nhà, cô hỏi anh đi đến thành cổ bằng gì, Du Hàn nhìn bản đồ trên Baidu, "Ngồi tàu điện ngầm, đi thôi."
Sáng sớm ngày cuối thu, tuy có ánh mặt trời chiếu sáng nhưng vẫn có hơi se lạnh, gió thoảng qua mặt rất dễ chịu.
Ánh nắng trên đầu khá chói mắt, cô giơ lòng bàn tay lên che mắt, đột nhiên cảm thấy trên đầu có một chiếc mũ.
Cô ngước mắt lên, thấy Du Hàn đứng trước mặt mình, anh đang giơ tay ra giúp cô điều chỉnh độ chặt của mũ, đôi môi mỏng khẽ mở: "Mũ mới mua, sợ nắng nên mang theo."
Ánh mắt cô rơi vào đường quai hàm sắc nét của anh, rồi hướng lên đôi môi mỏng, cái mũi cao, mỗi một đường nét trên khuôn mặt anh đều hoàn mỹ.
Trái tim nhỏ bé của cô lại bắt đầu đập loạn cả lên, cả gương mặt chả mấy chốc đã đỏ bừng.
Du Hàn đội mũ cho cô, anh hơi cúi người xuống nhìn cô rồi giúp cô chỉnh lại mũ xong, sau đó bàn tay của anh đặt lên cái đầu nhỏ của cô, nói một câu:
"Rất dễ thương."
Mặt cô càng đỏ hơn...
Hai người tiếp tục đi về phía trước, ngồi tàu điện ngầm khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng đã đến thành cổ, bọn họ tụ hợp với Viên Gia và Vương Thụ Trạch.
Thành cổ kết hợp giữa nét giản dị và hiện đại, thu hút hàng nghìn lượt khách du lịch mỗi năm, được xây dựng trên mặt nước. Con sông này là nơi sinh sống của cư dân địa phương hàng ngàn năm trước.
Hôm nay Vương Thụ Trạch đặc biệt chú ý ăn mặc một phen nhìn qua có khí chất đẹp trai hơn mấy phần, khóe miệng nở nụ cười, nhìn có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
Cậu ta đi đến bên cạnh Du Hàn, nở nụ cười đậm chất lưu manh: "Anh Hàn, hôm nay em đã chuẩn bị cho anh một món bất ngờ."
Du Hàn: "... Mày lại định làm con thiêu thân gì đó hả."
"Không phải con thiêu thân! Một lát nữa anh sẽ biết..."
Du Hàn căn bản không quan tâm lời của cậu ta.
Năm người chậm rãi đi vào thành cổ, Vương Thụ Trạch tất nhiên dính lấy An An. Viên Gia hôm qua nhận được ám chỉ tất nhiên hôm nay không dám làm bóng đèn, lẻ loi hiu quạnh một mình.
Bối Doanh Doanh và Du Hàn đi sau cùng.
"Phong cảnh ở đây đẹp quá." Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, đường đi được lát đá, bức tường ngói xanh, nước chảy róc rách, cảnh sắc này khiến cho lòng người cảm thấy rất dễ chịu.
Cô lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh, cô đưa cho Du Hàn nhìn, lúc này bên cạnh có mấy người cầm máy chụp ảnh đi đến.
"Hello năm bạn, xin lỗi có thể quấy rầy một chút thời gian của cậu không?" Trong đó một nam sinh mặc đồ ăn mỉm cười nói với bọn họ.
Cả đám dừng lại, nam sinh kia lại hỏi bọn họ có phải hôm nay có phải bọn họ đến thành cổ chơi không.
Vương Thụ Trạch gật đầu, nam sinh lập tức nói: "Chào mọi người, tôi là người của đội quan phim của công ty C, hôm nay đến đây quay một video quảng cáo về thành cổ, cần hai đôi nam nữ diễn cảnh các cặp đôi yêu nhau, tôi thấy khí chất của các cậu cực kỳ phù hợp, các cậu có muốn thử một chút không? Chúng tôi chỉ quay một chút thôi không mất nhiều thời gian, quay xong sẽ có trả công, mỗi người các cậu sẽ được một phiếu tham quan cả đêm ở thành cổ.
Bối Doanh Doanh nghe vậy ngẩn người, đóng cặp đôi yêu nhau?!
Vương Thụ Trạch nhướng mày, ra vẻ thở dài: "Nhưng bọn tôi không phải đang yêu nhau."
"Không sao không sao, diễn một chút cũng được. Cái này rất đơn giản, xin các cậu đấy." Giọng điệu của người kia rất khẩn thiết.
"Như thế thì... " Vương Thụ Trạch cố gắng đè khóe miệng đang cong lên của mình, cúi đầu hỏi: "An An, hay là bọn mình giúp anh ta một chút? Cậu có để ý không?"
An An hơi đỏ mặt, khẽ gật đầu: "Ừm..."
"Vậy được, bọn tôi không thành vấn đề." Vương Thụ Trạch nhìn về phía Bối Doanh Doanhn và Du Hàn: "Hai cậu cũng tham gia luôn không? Nếu không thì bọn tôi cũng xấu hổ lắm."
Đầu óc Bối Doanh Doanh rối bời, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn sắc mặt hơi sầm xuống của Du Hàn.
Diễn cặp đôi yêu nhau ——
Sao anh có thể đồng ý được.
Vương Thụ Trạch thấy Du Hàn im lặng, cũng không chờ bọn họ đồng ý, lập tức tự quyết định nói với người mặc áo đen: "Bốn người chúng tôi đều tham gia!"
Nam sinh ngoắc ngoắc nhân viên công tác phía sau, "Lên kịch bản!"
Người ở phía sau lập tức đưa cho Vương Thụ Trạch và Du Hàn hai tờ kịch bản.
"Hai cậu đọc thử xem."
"Được được được."
Viên gia đúng ở một bên ngớ người: "Còn tôi thì sao???"
Người áo đen cười cười: "Xin lỗi trong kịch bản của chúng tôi chỉ có hai cặp đôi yêu nhau, nhưng chúng tôi có cảnh vui đùa trên thuyền, cậu có thể đóng vai người chèo thuyền."
Viên Gia: ... Mẹ nó.
Vương Thụ Trạch đi đến bên cạnh Du Hàn, nhỏ giọng nói: "Anh Hàn, anh sẽ không tức giận chứ. Cái này không phải quay quảng cáo thật đâu, sẽ không đăng lên mạng..."
Không ngờ Du Hàn liếc nhìn tờ giấy trắng mực đen trong tay, một lúc sau mới thản nhiên nói: "Kịch bản viết ổn đó."
Vương Thụ Trạch: ???