Ngoan, Đừng Nháo

Chương 1: Vị hôn phu, vị hôn thê




Editor: Kỳ Giản Niệm



Tiết trời tháng 9, vẫn còn hơi oi bức



Thành phố Cần Nam, khu biệt thự



Ở trong căn phòng ngủ trên tầng hai, Tưởng Nam Khanh đem bộ quần áo cuối cùng cất vào vali rồi kéo khoá lên. Lúc mở cửa đi ra ngoài, cô nghe được tiếng Lâm Thanh và Quách Mậu Tuyết đang nói chuyện ở phòng khách dưới lầu.



“Hôm nay là ngày đầu tiên em gái con chuyển đến trường mới, con đưa con bé đi cùng đi.”



“Nó tự có tay có chân của mình, mẹ bắt con đưa nó đi làm gì?”



“Con bé là lần đầu tiên đến trường, đối với trường học còn chưa quen thuộc, con thân làm chị, giúp đỡ con bé thì có gì sai?”



“Con không nói sẽ thừa nhận đứa em gái này đâu!”



Tưởng Nam Khanh ngửi thấy mùi thuốc súng dưới lầu có chút nặng nề, định bụng chờ một chút rồi mới đi xuống.



Đang muốn đẩy cửa trở về phòng ngủ, Lâm Thanh ở dưới lầu ngẩng đầu nhìn về phía bên này: “Con chuyển trường mà mang theo vali làm gì?”



“Con hoàn thành thủ tục nhập học sẽ ở lại ký túc xá của trường.” Tưởng Nam Khanh dứt khoát mang theo vali bước xuống. Lâm Thanh thấy vậy, đi tới hỗ trợ cô.



Vừa xuống khỏi cầu thang, Lâm Thanh bắt đầu phàn nàn: “Con ở ký túc xá làm cái gì, nhà chúng ta cách trường con gần như vậy, chị của con học ở đó một năm cũng không có ở lại trường. Trường học điều kiện không tốt, sẽ có chỗ bất tiện, đồ ăn ở căn tin cũng không được vệ sinh, về sau để lái xe đưa đón hai người các con đi học, tốt hơn bao nhiêu…”



“Con không đồng ý!” Quách Mậu Tuyết ngồi ở bàn ăn khó chịu nhìn về phía hai người.



Quách Mậu Tuyết được nuông chiều từ bé, hình thành tính tình thiên kim tiểu thư, nói một không hai, cự tuyệt người khác vô cùng dứt khoát, khiến cho Lâm Thanh có chút xấu hổ, vô thức đưa mắt nhìn Tưởng Nam Khanh đang đứng bên cạnh.



Tưởng Nam Khanh đang cúi đầu nhắn tin cho Khúc Kỳ.



Tưởng Nam Khanh: Tớ chuyển sang trường của các cậu, nhớ đến đón tớ, thuận tiện nổ pháo chúc mừng nhé ~



Lâm Thanh muốn trách mắng Quách Mậu Tuyết mấy câu, nhưng vừa định mở miệng lại không đành lòng, đành áy náy quay sang phía Tưởng Nam Khanh: “Vậy thì để tài xế khác đưa đón Nam Nam.”



Quách Mậu Tuyết tức giận đến phồng má, cốc sữa bò uống cũng chưa uống xong đã cầm cặp trên bàn, đóng sập cửa rời đi.



Lâm Thanh thở dài một tiếng, lại quay sang dỗ dành Tưởng Nam Khanh: “Chị gái con tính tình không tốt, từ nhỏ mẹ đã không ở bên nó, bị chú Quách của con nuông chiều đến hư hỏng. Con đừng chấp nhặt với nó…”



“Làm sao có thể?” Tưởng Nam Khanh cất điện thoại di động, nhướng mày nhún vai.



Cô nở một nụ cười nhạt, làm cho Lâm Thanh nghe không hiểu cô rốt cuộc có ý gì, cả người đều sửng sốt. Sau khi hoàn hồn lại, Lâm Thanh tiếp tục cùng Tưởng Nam Khanh thảo luận việc ở lại ký túc xá của trường.



“Mẹ, hai năm nay thành tích của con không tốt, ở lại trường có thể tiết kiệm nhiều thời gian học tập hơn mà.” Tưởng Nam Khanh dùng ánh mặt chân thành trả lời, cô cảm thấy đến mình cũng tin vào lý do này.



Lâm Thanh trầm mặc một hồi, rốt cục cũng xuống nước trước: “Như vậy cũng tốt. Hôm nay ngày đầu tiên chuyển trường, con nhớ phải đến chào hỏi chú Mục, dì Mục, để chú Mục sắp xếp cho con vào lớp nào. Mấy hôm trước ông con có gửi lên một ít đặc sản, con theo một chút để làm quà đi.”



Lâm Thanh nói xong, lấy cặp xách của Tưởng Nam Khanh, đem đặc sản bỏ vào trong, lúc quay đầu lại nói: “Con mang nhiều hành lý như vậy, hôm nay để lái xe của mẹ đưa con đi.”



“Không cần đâu ạ, hôm nay thời tiết tốt như vậy, tự con đi là được rồi.”



Lâm Thanh còn muốn nói tiếp, Tưởng Nam Khanh liền không cho bà cơ hội mở miệng, cầm lấy vali của mình, cười nói: “Mẹ, con đi trước, tạm biệt mẹ!”



Bước ra khỏi khu biệt thự, Tưởng Nam Khanh ngẩng nhìn bầu trời trong xanh, vài con chim nhỏ tung cánh bay qua lượn lại, để lại những bóng đen trong không trung. Điện thoại đúng lúc vang lên một tiếng, cô mở ra xem, là Khúc Kỳ nhắn lại.



Khúc Kỳ: Hoan nghênh, hoan nghênh, nhưng mà mình mở máy lạnh lớn nên bị cảm mạo, hôm nay xin phép nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, không thể đi tiếp đón cậu nha.



Tưởng Nam Khanh nhíu mày, nhanh chóng đánh chữ: Làm sao lại như vậy, thể lực của cậu không đủ, về sau mỗi sáng dậy sớm đi theo Nam tỷ cùng nhau chạy bộ.



Khúc Kỳ: Tiểu tổ tông ơi, cậu tha cho mình đi mà (chắp tay)



Tưởng Nam Khanh cười: Cái kia… Cậu nhớ uống nhiều nước nóng Vài giây đồng hồ sau.



Khúc Kỳ: Đã rất nhiều người nói với mình “Uống nhiều nước nóng” rồi! Bà cô à, cậu cư xử như bọn con trai như vậy, về sau sẽ không dễ tím kiếm mục tiêu đâu.



Tưởng Nam Khanh cười, cất điện thoại di động, tiếp tục đi lên phía trước.



Lúc đến gần trạm xe buýt, mặt trời đột nhiên bị mây đen bao lấy, cùng với một luồng gió mát, rất nhanh trời liền mưa nhỏ. Cô kéo lấy vali chạy nhanh mấy bước, đứng ở phía dưới trạm xe buýt.



Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, rất nhiều phụ huynh đưa con đi đều đứng chờ, họ không sợ phiền mà dặn đi dặn lại, chẳng qua đều là mấy vấn đơn, nào là học tập cho giỏi, ăn cơm thật ngon, nghe lời giáo viên nói.



Tưởng Nam Khanh mặc áo khoác cao bồi, tết tóc đuôi ngựa, vành nón mũ lưỡi trai hướng xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, tuy là ngày mưa lại đeo kính râm, nhìn có phần lạnh lùng, không khỏi thu hút ánh mắt tò mò của mấy người đang chờ xe.



Cô không để ý ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng xách vali lên, ung dung huýt sáo.



Lúc này, xe buýt tới. Mấy người phụ huynh nhanh chân cầm lấy vali của con mình chen lên xe, Tưởng Nam Khanh thở dốc mấy hơi, cũng nhanh chân cầm vali đi theo sau.



Trạm cuối xe buýt là trường cao trung Cần Nam, ở trong thành phố Cần Nam, đây là trường cao trung tốt nhất.



Lúc xuống trạm cuối cùng, Tưởng Nam Khanh tháo kính râm xuống, ngẩng đầu trường học một chút, phía trên treo bandroll hoan nghênh tân sinh nhập học.



Trước cửa trường học có không ít tình nguyện viên đôi mũ đỏ, xem chừng là học sinh lớp 11. Tưởng Nam Khanh liếc nhìn một vòng, sau đó kéo vali đi về phía Nam.



Lưu Minh Triết, học sinh lớp 11-1 che ô đứng trước cổng trường, trên đầu đội mũ tình nguyện viên, dùng một cánh tay khoác vai người bạn bên cạnh, ánh mắt rơi trên người Tưởng Nam Khanh, nhíu mày: “Tiểu tiên nữ kia nhìn không tệ, hai chúng ta đứng đây cả buổi, cuối cùng cũng có mỹ nữ xuất hiện.”



“Tại sao cô ấy lại đi về phía tiểu khu?” Trần Thiếu Ngang đứng bên canh nhíu mày không hiểu.



“Đương nhiên là đi nhầm đường, mình đi giúp cô ấy.”



Lưu Minh Triết nói còn chưa dứt lời, người đã bước chân đã vọt tới, “Học muội, em là tân sinh đúng không? Là tân sinh thì phải đi đến khu báo danh, sau đó đi xem phân lớp như nào. Bên kia là tiểu khu của trường, học sinh không thể tùy tiện đến đó.”



Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, thân hình người con trai cao gầy, làn da màu lúa mì, cười lên rất rực rỡ.



Phía sau hắn còn có một người nữa, mặc áo thun trắng với quần bò, mang theo kính đen, trông rất nhã nhặn.



Thấy cô không nói gì, Lưu Minh Triết cúi đầu nhìn cô đeo cặp sách lại kéo theo vali, liền nở một nụ cười ấm áp: “Có phải em không biết đường không, để đàn anh dẫn em đi?”



Người của trường cao trung này ai cũng nhiệt tình như vậy sao? Tưởng Nam Khanh có chút thụ sủng nhược kinh.



“Không cần đâu, em còn muốn đi tìm người, tối nay sẽ trở lại trường.” Nói xong, cô nở nụ cười với hai người họ, rồi quay người kéo vali rời đi.




Lưu Minh Triết nhìn chằm chằm bóng lưng của Tưởng Nam Khanh, ánh mắt si mê: “Cậu cảm thấy học muội này so với hoa khôi của trường chúng ta thế nào?”



Trần Thiếu Ngang: “Không biết.”



“Mình cảm thấy cô ấy so với hoa khôi của trường chắc chắn đẹp hơn! Mình quyết định, từ nay về sau, tiểu học muội này chính là nữ thần mới trong lòng Lưu Minh Triết mình.”



“...” Trần Thiếu Ngang liếc nhìn hắn như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.



____



Tưởng Nam Khanh kéo theo vali vào bên trong tiểu khu, ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, cẩn thận tìm kiếm hai đơn nguyên trong năm toà nhà.



*Đơn nguyên: bộ phận của nhà hoặc công trình được giới hạn quy ước trên mặt bằng và là một đơn vị thống nhất toàn vẹn về mặt tổ chức không gian, kĩ thuật và cấu tạo. Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy,…). Một ngôi nhà có thể bao gồm một hoặc nhiều đơn nguyên.



Nghe nói ở trong toà nhà này có một người có quan hệ với cô, gọi là “Vị hôn phu”.



Tên gọi Mục Lăng Thành.



Ông nội Mục Lăng Thành cùng với ông nội Tưởng Nam Khanh là hàng xóm, chơi với nhautừ nhỏ đến lớn, về sau cùng nhau nhập ngũ, ông nội Tưởng còn vì ông nội Mục mà bị trúng đạn, phải nói là “nghĩa trọng tình thâm”.



Rất nhiều năm trước kia, bà nội Tưởng cùng bà nội Mục liên tiếp mang thai, liền ước định với nhau, nếu sinh ra một nam một nữ, thì kết làm thông gia, từ đó hai nhà thành một nhà. Chẳng là trời không chiều lòng người, Tưởng gia cùng Mục gia đều sinh con trai. Việc này khiến cho ông nội Mục cùng ông nội Tưởng vô cùng tiếc nuối, liền đem hi vọng ủy thác vào đời cháu. Cho nên, Tưởng Nam Khanh cùng Mục Lăng Thành đã có hôn ước từ khi cha Tưởng và cha Mục còn chưa biết lẫy.



Đương nhiên, Tưởng Nam Khanh hôm nay tới đây không phải tìm Mục Lăng Thành. Cô tới là tìm cha Mục – hiệu trưởng trường Cần Nam.



Đứng trước cửa nhà 103, Tưởng Nam Khanh giơ tay nhấn chuông cửa.



Bên trong mẹ Mục đang rửa chén, nghe được tiếng chuông cửa, ngẩng đầu hướng về phía phòng ngủ của con trai hô: “Tiểu Thành, con mau đi mở cửa, đoán chừng là Nam Nam đến rồi.”



Trong phòng ngủ, một thiếu niên mười bảy tuổi cắm đầu xuống bàn nghiêm túc giải bộ đề Olympic toán. Tia sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người cậu, hiện rõ ngũ quan sắc sảo. Mắt phượng mày rậm, sống mũi cao, thẳng, đôi môi mỏng khẽ cong. Khóe môi có hơi hạ xuống làm cho cậu nhìn lạnh lùng hơn.



“Tiểu Thành? Con đi đến trường học rồi sao?” Ở bên ngoài, mẹ Mục lại gọi thêm một tiếng.




Mục Lăng Thành vẫn như cũ vùi đầu giải đề Olympic toán, không chút để ý. Sau đó bên ngoài an tĩnh. Mục Lăng Thành vuốt vuốt cây bút trong tay, lắng tai nghe ngóng tình hình, tựa hồ có tiếng nói.



“Quả nhiên là Nam Nam đến, nhiều năm như vậy dì không có gặp con, con cũng đã lớn như vậy rồi, càng lớn càng xinh đẹp nha.”



“Dì, đây là đặc sản dưới quê ông nội còn gửi lên, đều là đồ tự tay làm, con mang cho chú dì một ít ạ.”



“Ôi trời, con cũng thật là, tới thì tới còn mang nhiều đồ như vậy làm gì?.”



“Cũng không phải cái gì đáng tiền, chú dì nếm thử đi ạ. Nghe nói hai người đã nhiều năm không có về nhà, đoán chừng cũng không có cơ hội thưởng thức.”



“Đúng vậy, dì cũng sắp quên mất mùi vị thế nào rồi.”



____



Mục Lăng Thành đang nghiêm túc lắng nghe, điện thoại trên bàn phát ra tiếng chuông, màn hình sáng lên. Mục Lăng Thành liếc mắt thấy có tin nhắn đến, lãnh đạm cầm lên ấn mở, là Lưu Minh Triết gửi tới.



Lưu Minh Triết: Cậu có ý gì thế, không phải đã nói hôm nay đến trường sớm một chút để đón tân sinh sao, cậu thân là chủ tịch hội học sinh lại định cho bọn mình thả chim bồ câu* sao? Mình đã đứng ở cổng trường gần một tiếng đồng hồ rồi!



*Thả chim bồ câu: cho leo cây, thất hẹn.



Vài giây sau, lại có tin nhắn mới.



Lưu Minh Triết: Lão đại, cậu bình thường không có như vậy, hôm nay trốn ở nhà làm gì vậy, hẹn hò sao?



Lưu Minh Triết: Đúng rồi, vừa lúc nãy bọn mình trông thấy một tiểu học muội, dáng dấp vô cùng xinh đẹp! Cô ấy đi về phía tiểu khu, nếu cậu ngẫu nhiên gặp được cô ấy, nhớ phải nói với bọn mình một tiếng.



Phòng khách thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ngọt ngào của nưc sinh, Mục Lăng Thành cười nhạo một tiếng, tiện tay tắt điện thoại. Cậu đứng lên, đem bộ đề sửa sang lại một chút, ôm lấy mấy quyển sách cho buổi sáng học, rồi đi ra khỏi phòng ngủ, vừa nhấc mắt đã trông thấy cô gái ngồi trên sofa đơn trước bàn trà. Cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng trẻo, nhẵn mịn, lúc nói chuyện trên mặt nở nụ cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, trên má trái có một lúm đồng tiền nhỏ, giống như có thể say lòng người.



“Vị hôn thê” trong truyền thuyết này, Mục Lăng Thành đã gặp qua vào mười năm trước, khi đó còn là một cô bé yếu đuối, rất thích khóc.



Hai năm trở lại đây, nghe nói cô gái này quen biết mấy tên lưu manh, thường xuyên đánh nhau ẩu đả, gây chuyện thị phi. Nói thật, Mục Lăng Thành đối với cô gái này không có ấn tượng tốt. Chỉ là bây giờ nhìn thấy người, trong lòng cũng không có chán ghét như tưởng tượng. Lần này cô nàng là bởi vì đánh nhau nên bị Tam Trung đuổi học, cho nên đến xin cha anh chuyển sang trường Cần Nam.



Mục Lăng Thành rất hiếu kì, một cô gái nhìn ôn nhu như vậy, làm thế nào lại có thể đánh người ta đến mức rụng răng cửa?



Mẹ Mục nghe thấy động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn qua, thấy Mục Lăng Thành thì có chút kinh ngạc: “Tiểu Thành, con còn chưa đến trường sao? Sao lúc nãy mẹ gọi con lâu như vậy cũng không thấy con trả lời?”



“Vừa nãy con tập trung giải đề nên không có chú ý mẹ gọi.”



Thấy con trai đi tới, mẹ Mục rất vui vẻ. Vừa cười giới thiệu với cậu: “Mau tới đây chào hỏi, đây là Nam Nam, cha con đã sắp xếp cho con bé vào lớp 11-1, hai đứa con sau này sẽ học cùng nhau. Thành tích của Nam Nam có chút không tốt, dì Lâm Thanh của con muốn nhờ con thường ngày phụ đạo cho con bé một chút.”



Mục Lăng Thành nhìn về phía Tưởng Nam Khanh, không lên tiếng.



Mẹ Mục thấy con trai trầm mặc ngầm đáp ứng, lại quay đầu nhìn Tưởng Nam Khanh nói: “Mẹ con vừa mới gọi cho dì nói con không chịu ở trong nhà, vậy liền ở nhà dì đi. Tiểu tỷ tỷ của con hiện tại đang đi du học ở nước ngoài, một năm trở về có hai lần, vì vậy phòng vẫn để trống.”



Tưởng Nam Khanh giật mình, vội vàng từ chối: “Con cảm ơn dì, nhưng mà con đã quyết định xin ở lại ký túc xá rồi ạ.”



“Ở lại ký túc xá làm cái gì, tiểu khu này sát vách trường học, dì bình thường ít khi lên lớp, một ngày ba bữa đều có thể nấu cơm cho các con, so với nhà ăn của trường học tốt hơn nhiều. Con cùng tiểu Thành còn có thể cùng nhau đến trường cùng nhau tan học, rất tốt nha.”



“Dì à, thật sự không cần phiền phức như vậy, con xin ở lại trường, có thể gặp gỡ nhiều bạn tốt, như vậy cũng rất tốt ạ.” Tưởng Nam Khanh cười nói.



Mục Lăng Thành lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha nghe hai người họ dì một câu con một câu, ánh mắt dò xét nhìn cô gái đối diện. Nha đầu này có làn da còn rất đẹp, trắng trắng mềm mềm giống như đậu hũ vậy. Nhớ khi còn bé cậu từng không nhịn được chọc thử mấy cái, cảm xúc thật không tệ.



Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tưởng Nam Khanh thoải mái nghênh tiếp ánh mắt ấy, khuôn mặt mỉm cười, khí chất không tầm thường.



Mục Lăng Thành nhíu mày, tiểu cô nương này da mặt rất dày, một chút ngại ngùng cũng không có.



Mẹ Mục không thuyết phục được cô cũng không còn kiên trì nữa, nhìn xem thời gian, quay sang nói với con trai: “Tiểu Thành, con thất thần cái gì vậy, thời gian không còn sớm, mau tranh thủ đưa Nam Nam đến trường học đi. Con bé là một cô gái, lại phải mang theo nhiều đồ như vậy, con giúp đỡ con bé một chút. Đúng rồi, bên ngoài trời mưa, nhớ mang theo ô.” Mẹ Mục nói xong, liền đem cặp xách trên lưng Tưởng Nam Khanh đưa cho con trai, lại đưa ô đưa qua.



Mục Lăng Thành tiện tay nhận lấy, mở cửa bước ra ngoài.



Tưởng Nam Khanh đứng ở cửa, phất tay với mẹ Mục bên trong chào hỏi: “Tạm biệt dì, hôm nào con lại tới thăm dì cùng chú Mục.”



Bước ra khỏi nhà, Mục Lăng Thành đeo cặp sách của Tưởng Nam Khanh lên vai, thuận tiện mở ô che mưa. “Cái kia, cặp sách của tôi vẫn nên để tôi tự đeo đi, không nên làm phiền cậu.” Tưởng Nam Khanh cười ôn nhu, đưa tay nhận lấy cặp sách của mình, đeo lên vai, thuận tiện từ trong tay cậu nhận lấy vali của mình. Mục Lăng Thành cong môi, không nói gì, hai người cùng nhau sóng vai đi ra khỏi tiểu khu.