Ngoan, Đừng Chạy

Chương 32




Editor: Chanh

Dựa theo tác phong từ trước đến nay của Gia Hưng, năm mười hai này sẽ dựa vào thành tích năm vừa rồi để chia lại lớp.

Top 100 vừa rồi chia đều vào ban một ban hai, làm thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

Cố Tích vừa rồi thi nằm trong top 250, giống như Mục Sở phân vào ban một.

Dù sao cũng có cậu là đại cổ đông trong trường, cửa sau mở rất tùy ý.

Ngày khai giảng, Cố Tích còn tới sớm hơn cả Mục Sở, ngồi ở bàn thứ hai dưới lên, vị trí gần cửa sổ.

Mục Sở trông thấy cô nàng liền xách cặp đi qua, chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh.

Cố Tích nhìn chằm chằm cô: "Cậu không ngồi bàn đầu sao?"

Mục Sở vô cùng tự nhiên đem khăn giấy ra lau bàn: "Hai ngày trước anh cậu mới cho tớ tiền tiêu vặt, tớ thấy mình nên giám sát cậu học tập để báo đáp lại."

Cố Tích: "..."

Hách Tinh ngồi vào vị trí phía trước Mục Sở, nhìn qua: "Sở Sở, bài tập của cậu làm xong rồi sao, có mấy đề toán tớ không hiểu, có thể cho tớ mượn của cậu xem một chút không?"

Mục Sở chưa đáp lời, Cố Tích bên cạnh đặt sách xuống bàn tạo ra âm thang khá lớn, sắc mặt nặng nề: "Gì mà Sở Sở chứ, Sở Sở nhà chúng tôi rất thân với cậu sao?"

Hách Tinh liếc nhìn Cố Tích một cái, không nói chuyện.

Mục Sở cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ có chút không thích hợp, lễ phép cười với Hách Tinh: "Bài tập tớ còn làm chưa tốt lắm, không bằng cậu tìm người khác hỏi thử xem."

Sau đó liền kéo Cố Tích ra ngoài: "Đi mua tài liệu ôn tập với tớ."

Tiệm sách trong trường không có đầy đủ tài liệu, Mục Sở trực tiếp kéo Cố Tích đi ra quầy sách lớn ngoài trường, thuận tiện hỏi cô nàng: "Cậu không thích Hách Tinh à?"

Cố Tích nói: "Cô ta đối với tớ như có địch ý ấy, trực giác tớ rất chuẩn!"

Nghe cô nói như vậy, Mục Sở chợt nhớ tới Đàm Di Nhiên lúc trước vô tình đề cập đến một chuyện bát quái.

Hình như cô ấy nói, Hách Tinh gửi thư tình cho Doãn Lê Hân.

Khó trách...

"Đúng rồi, có phải hai người các cậu ở chung kí túc xá không?" Cố Tích đột nhiên hỏi, "Quan hệ rất tốt sao, cô ta vừa chuyển tới ngồi trước mặt cậu."

Mục Sở lắc đầu: "Không chút nói chuyện qua."

Thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Cố Tích, cô cười: "Ghen, sợ người khác cướp mất tớ sao?"

Cố Tích cắt ngang, đẩy đẩy cô: "Cậu sao giờ lại học được cái thói hay tự luyến của anh tớ thế?"

"... "

Vừa đi vừa cười đùa, hai người nhanh chóng đi tới quầy sách.

Lúc Mục Sở chọn tài liệu ôn tập, tiện tay chọn cho Cố Tích mấy cuốn: "Cậu không phải chuẩn bị thi IELTS sao, mấy quyển này được đấy."

Cố Tích nhận lấy, nhìn thấy Mục Sở ôm thật nhiều sách, rất không thể tin được: "Cậu làm xong hết được chừng này sao?"

Mục Sở cúi đầu nhìn thoáng qua: "Sao lại không thể? Những cuốn này làm rất nhanh."

Cố Tích: "... " Xin lỗi, thế giới của học bá cô không hiểu!

Lúc hai người thanh toán xong, từ quầy sách đi ra, lúc đi ngang qua trước chỗ ngoặt nơi con hẻm nhỏ, nghe được một trận kêu rên.

Mục Sở và Cố Tích quay đầu nhìn sang.

Doãn Lê Hân nắm lấy tóc của một nam sinh, dùng sức ép cậu ta vào tường.

Lúc buông tay, nam sinh kia thuận thế ngã xuống đất, bèn níu lấy góc quần của cậu xin tha thứ: "Lê ca em sai rồi, lần sau em không dám nữa... "

Mấy nam sinh đứng cạnh vây xem náo nhiệt, đều là đám tiểu đệ của Doãn Lê Hân.

Trong đó có một tên mắt nhìn về phía bên này, thân hình hơi ngừng lại, kêu lên "Lê ca"

Doãn Lê Hân nhìn qua, nét hung ác nham hiểm cùng lệ khí trên mặt còn chưa tan đi, ánh mắt nhìn có chút dọa người.

Một giây sau, đối đầu với ánh mắt của Cố Tích và Mục Sở.

Xung quanh bỗng như ngừng lại, trong không khí không có lấy một ngọn gió.

Những tán cây bên đường bỗng truyền đến tiếng quạ kêu, phá lệ đột ngột.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Cố Tích nhìn thấy cảnh tượng này, có chút bị hù dọa.

Trên đầu nam sinh kia còn chảy máu, đều sắp chảy vào trong mắt.

Cô nhanh chóng dắt Mục Sở hướng về phía trường học.

Doãn Lê Hân sửng sốt hai giây, đuổi theo, đứng ngăn cản trước mặt hai người bọn họ, khô khan giải thích: "Tớ đâu muốn đánh đâu, là... là cậu ta đánh trước!"

Nói xong còn chỉ chỉ vào khóe miệng mình, dáng vẻ ủy khuất, "Cậu nhìn xem, chỗ này của tớ cũng bị chảy máu nè."

Cố Tích: "..."

Mục Sở: "..."

"Không phải ——" Doãn Lê Hân nâng trán, "Hai người các cậu dùng ánh mắt gì nhìn tớ vậy chứ, bình thường tớ không có như vậy, là tiểu tử kia hắn..."

Không chờ cậu nói xong, Cố Tích đã dắt tay Mục Sở chạy đi mất.

Doãn Lê Hân: "..."

——

Trên đường về trường, Mục Sở nghĩ nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, nói: "Tớ cảm thật thật sự là có nguyên nhân, Doãn Lê Hân mặc dù bình thường không mấy đứng đắn, nhưng cũng không hẳn là nhàm chán tới nỗi đi kiếm chuyện đánh nhau."

Cố Tích mím môi, không nói chuyện.

Mục Sở liếc nhìn cô nàng một cái, cũng không nhiều chuyện.

Lúc về phòng học vừa kịp thời gian lên lớp, các vị trí trong lớp cơ hồ đã được ngồi kín.

Mục Sở phát hiện, Thẩm Diệp ngồi trước Cố Tích, cùng bàn với Hách Tinh.

Thấy cô tiến đến, cậu tự nhiên đứng dậy chào hỏi.

Mục Sở hơi giật mình, lễ phép gật đầu chào lại, ngồi vào vị trí của mình, không lên tiếng.

Cố Tích lại gần, dùng âm lượng vừa đủ hỏi: "Thẩm Diệp cận thị, năm lớp mười, mười một ở lớp tớ đều ngồi bàn đầu, bàn hai, sao lúc này lại ngồi đây? Vì để gần cậu hơn một chút sao? Đúng rồi, lần trước cậu ta có gửi thư tình cho cậu, về sau hai người thế nào?"

Cùi chỏ Mục Sở khẽ huých nhẹ cô nàng nhiều chuyện này một cái, Cố Tích thu hồi chút tâm tư nhỏ của mình lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Chủ nhiệm ban một năm nay vẫn là chủ nhiệm trước đó của Mục Sở, Tô Định Cường, dạy ngữ văn.

Bây giờ ông đang đứng trên giảng đài mở một cuộc họp lớp.

Được một nửa thời gian, cửa phòng học bỗng bị người khác mở ra.

"Báo cáo!"

Doãn Lê Hân ôm túi đứng ở cửa ra vào.

Người cậu cao gầy, cứng rắn, đẹp trai mang theo chút vô lại, mí mắt cụp xuống, mang theo dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Thế nhưng vẫn có điểm tiến bộ hơn trước đây đó là hôm nay cậu ta có mặc đồng phục, làm các bạn trong lớp ai ai cũng tỏ ra kinh ngạc.

Chỉ là nhân vật Doãn Lê Hân hung ác từ trước đến nay không ai dám trêu chọc, nên không ai dám hé miệng mở lời bán tán lấy một câu.

Lúc Cố Tích nhìn sang, cả người đều sửng sốt: "Cái thành tích kia của cậu ta còn không bằng một nửa của tớ, sao lại được vào ban một?"

Mục Sở nghĩ nghĩ, nhỏ giọng đáp: "Khả năng là giống như cậu, cửa sau hùng hậu nên mở tùy ý."

Cố Tích: "Vậy tớ có thể mở lại cửa sau rồi đuổi hắn đi không?"

Mục Sở: "... "

Tô Định Cường cũng không phải là giáo viên hay lải nhải, lúc này cũng không muốn lãng phí thời gian của mọi người lên người Doãn Lê Hân, chỉ nhàn nhạt nói cậu tìm vị trí ngồi rồi tiếp tục chủ đề đang dở.

Doãn Lê Hân quét mắt quanh phòng học một vòng.

Bây giờ chỉ có bàn thứ nhất cạnh cửa là còn trống, những chỗ còn lại đều kín hết rồi.

Chỉ là cậu ta cũng không có ý định ngồi chỗ đấy, nghênh ngang đi về phía sau.

Đến dãy bàn cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên người nam sinh ngồi sau Cố Tích.

Cậu còn chưa mở miệng, nam sinh kia đã rất tự giác ôm cặp đứng lên.

Doãn Lê Hân khẽ giật giật khóe môi, vỗ vai cậu ta: "Cảm ơn huynh đệ, về sau Lê ca bảo kê cậu."

Nam sinh: "... "

Cậu tản mạn ngồi vào chỗ của mình, bỏ sách vở xuống ngăn bàn.

Đôi chân dài duỗi về phía trước, nhét vào dưới chân ghế Cố Tích, mũi chân tùy ý vẽ vòng tròn.

Cố Tích cúi mắt nhìn, cau mày đạp xuống một cước.

Doãn Lê Hân "xuỵt" một tiếng, mí mắt hơi nâng lên, cười nhẹ thu chân lại.

Cả ngày sau đó, cậu đặc biệt yên phận, không đi tìm chút cảm giác tồn tại nào.

Chỉ vào lúc nghỉ trưa, nhìn thấy tài liệu trên bàn Cố Tích, hỏi cô có phải học IELTS vì muốn du học hay không.

Cố Tích không nói, cậu cũng không hỏi lại, hiếm khi nghiêm túc học tập.

Thậm chí còn tìm Mục Sở hỏi mấy đề Vật lý.

Mục Sở phát hiện, Doãn Lê Hân vốn có tư chất sẵn, một khi nghiêm túc cũng khiến người ta lau mắt mà nhìn.

- ---------

Để kéo bầu không khí học tập đi lên, lớp mười hai thực thi hình thức chia nhóm, sáu người vào chung một tổ.

Mỗi ngày đều tự học một tiết vào buổi tối.

Mọi người đều nhằm vào các vấn đề hồi sáng thầy cô dạy mà thảo luận, không khí rất sôi nổi.

Tối hôm đó, Mục Sở vì muốn làm nốt bài thi còn chưa hoàn thành, nên không cùng thảo luận với bọn họ mà vùi mình vào làm xong công việc của mình.

Cố Tích cầm tờ đề đại số hôm nay thầy giảng, đang muốn hỏi Mục Sở, lại nhìn thấy cô đang học liền không có quấy rầy mà đi tìm Thẩm Diệp.

Thẩm Diệp xoay người lại, nhìn xem bài cô nàng chỉ, ấm giọng nói: "Với dạng đề này nếu làm theo phương pháp thầy dạy thì nó có chút rắc rối, cậu có thể nghe không hiểu, tớ có cách này đơn giản hơn."

Cậu nói, rồi lấy giấy bút trên bàn mình, giúp cô liệt kê ra cách thức làm bài.

Tiết này cả lớp đều đang thảo luận, thanh âm hai người bọn họ dù không lớn nhưng vẫn rơi vào lỗ tai Doãn Lê Hân đang ngồi phía sau, càng nghe càng thấy không thoải mái!

Cái tên Thẩm Diệp này, giảng đề thì cứ giảng đề, dựa sát như vậy làm gì? Sao không tránh xa một chút!

Không phát hiện ra là đã vượt quá khoảng cách an toàn rồi à?

Cậu dùng sức ho khan hai tiếng.

Không ai phản ứng.

Nhíu nhíu mày, gọi người phía trước: "Cố Tích!"

Vẫn như cũ không có người đáp lại.

"... "

Dừng một hồi, cậu khẽ giật đuôi ngựa của Cố Tích: "Dạng bài này tớ cũng biết làm, để tớ giảng cho cậu."

Cố Tích phiền phức vô cùng, nhíu mày: "Cậu có thể yên tĩnh một lát không?"

Doãn Lê Hân trực tiếp lấy tờ đề trong tay cô, cầm bút viết lên trên: "Ở đây ta kẻ đường phụ xuống..."

Cố Tích không nghĩ tới cậu ta thế mà cũng ra dáng phết, mới đầu không nguyện ý, về sau thời gian trôi qua cũng dần an tĩnh lại.

Lúc này Mục Sở đã làm xong bài thi, còn một bài vật lý cuối cùng tô tô vẽ vẽ một hồi, mày nhíu lại, trên mặt là vẻ không kiên nhẫn rất rõ ràng.

Thẩm Diệp hướng nhìn qua bên kia mấy lần, cuối cùng xoay người lại, thanh âm rất nhẹ, mang theo chút thăm dò: "Cần... hỗ trợ sao?"

Mục Sở liền giật mình, ngẩng đầu nhìn qua.

Ánh mắt Thẩm Diệp rơi vào trên tờ đề của cô, nói: "Bộ mô phỏng đề thi đại học này ở nhà tớ đã làm qua, độ khó quả thực rất cao, tớ ở nhà suy nghĩ hai ngày mới hiểu rõ."

Mục Sở ngạc nhiên: "Cậu đã làm rồi?"

Thẩm Diệp gật đầu, thản nhiên đáp: "Lần trước thi không tốt nên nghỉ hè bù lại một chút, mấy tập đề trong tay cậu tớ đều làm qua rồi."

Nghe cậu nói như vậy, Mục Sở đột nhiên rất có áp lực.

Người ta nghỉ hè đều đã làm xong hết đề, cô bây giờ mới bắt đầu luyện.

Xem ra đoạn thời gian ở Cố gia kia, cô có chút buông lỏng chính mình.

"Có cần tớ giảng cho cậu không?" Thẩm Diệp hỏi lại một lần nữa.

Mục Sở xác thực đã tốn rất nhiều thời gian cho bài này, tự nhiên gật đầu.

Lúc này Cố Tích đã hiểu rõ bài, Doãn Lê Hân lại hỏi cô lần nữa liệu có phải cô muốn đi du học hay không.

Cô nàng không thèm để ý, lại thấy Thẩm Diệp muốn giảng bài cho Mục Sở, bèn tự giác đứng lên đổi vị trí cho cô.

Mục Sở ngồi cạnh Thẩm Diệp, hai người trao đổi dễ dàng hơn. Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn khác đã lục đục ngo ngoe sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra về.

Cố Tích ngồi phía trên Mục Sở đợi cô, buồn ngủ ngáp một cái.

"Sở Sở, còn bao lâu nữa?" Mắt cô sắp díp lại rồi.

Mục Sở nhìn hai mặt giấy kín đầy quy trình giải đề mà Thẩm Diệp viết, nhân tiện nói: "Hay là cậu về trước đi, tớ ngồi tìm hiểu xong dạng này rồi về sau cũng được."

Cố Tích gật đầu, lấy đống đồ ăn vặt dưới ngăn bàn ra, lẩm bẩm: "Tớ đang nghi buổi tối phòng học có chuột, đồ của tớ trước còn có vết cắn, sau này không đem đồ ăn để ở lớp nữa."

Nói xong còn nhắc nhở Mục Sở một câu: "Trong ngăn bàn cậu có đồ ăn thì cũng nên mang về đi, chuột bò qua bò lại ghê lắm."

Mục Sở vừa làm đề vừa cười bảo: "Tớ không có đồ ăn vặt, cậu mang của cậu về cất thì sẽ không có chuột nữa."

"... À."Cố Tích trước khi đi còn xoa đầu Mục Sở một cái, "Đừng ở lại quá muộn."

Doãn Lê Hân mắt liếc thấy Cố Tích đi ra khỏi phòng, thấy cô đi ra từ cửa sau của lớp, cũng chộp lấy cặp của mình đứng lên đi ra ngoài.

Hách Tinh vốn ngồi bên cạnh Thẩm Diệp, yên lặng học bài.

Lúc này cảm giác được động tĩnh của Cố Tích và Doãn Lê Hân, do dự một chút, gác lại bút, cũng đứng dậy đi.

Trong phòng học dần dần không có mấy người.

Ngồi cùng bàn với Doãn Lê Hân là một nam sinh mập mạp mắt híp, tên là Chương Vinh, bình thường là người phụ trách giữ chìa khóa cửa sau của lớp.

Lúc cậu ta rời đi, vuốt vuốt ống khóa cửa sau rồi nhìn Thẩm Diệp và Mục Sở: "Tớ khóa cửa sau rồi, lát hai cậu về thì đi cửa trước nhé."

Mục Sở ngẩng đầu nhìn phía trước một chút, còn có không ít bạn học đang ngồi giải đề, phía sau chỉ có mỗi cô và Thẩm Diệp.

Cô gật đầu: "Được."

Sau khi Chương Vinh rời đi, cô đem nội dung Thẩm Diệp vừa giảng nhẩm lại trong đầu một lần nói: "Hình như tớ hiểu rồi, để tớ làm lại một chút."

Thẩm Diệp gật đầu, chống cằm nhìn cô nghiêm túc giải đề.

Lúc học tập cô rất nghiêm túc, hết sức chăm chú.

Bút máy xoát xoát trên tờ giấy nháp trắng tinh các bước giải, khi thì dừng lại ngẫm nghĩ một chút, rồi lại tiếp túc viết.

Chữ của cô khác hẳn so với bề ngoài nhu thuận ấy, rất lưu loát, rồng bay phượng múa, nhưng cũng không kém phần đẹp mắt.

Thẩm Diệp không nhịn được lên tiếng: "Chữ của cậu rất đặc biệt, không giống chữ những nữ sinh khác, nhưng mà nhìn rất đẹp."

Mục Sở định thần lại một lúc, ánh mắt nhìn về chữ viết trên giấy nháp.

Khi cô còn bé thấy chữ của Cố Tần rất đẹp mắt nên đã cố gắng bắt chước, bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Chỉ là lực tay cô cũng không mạnh, so với chữ của anh vẫn còn kém xa, nhưng thần vận có lẽ là còn có chút.

"Thật sao?" Cô khẽ cong môi.

Cô cười rất nhẹ, nhưng trong mắt lại mang theo một gam màu ấm áp.

Gương mặt vốn đã xinh đẹp, bởi vì hai lúm đồng tiền bên má mà lại thêm rạng rỡ động lòng người, thanh âm cũng ngọt mềm.

Vừa lúc nãy mới tập trung học bài, lúc này lại đột nhiên cười như thế, trong lúc nhất thời Thẩm Diệp có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn qua có chút ôn nhu.

Đây là lần đầu tiên cô cười với cậu như vậy.

Có lẽ, bức thư tình đợt nghỉ hè kia vẫn có chút tác dụng.

Cậu nhấp môi dưới, cũng khẽ cong lên một nụ cười yếu ớt.

Mục Sở cũng không nghĩ tới khi nói đến chữ viết của cô, trong đầu lại hiện lên gương mặt Cố Tần.

Lúc hoàn hồn lại, khóe môi cô lập tức hạ xuống.

Thu lại nụ cười, cô lịch sự nói với Thẩm Diệp: "Bài vừa nãy cậu giảng tớ hiểu rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, cậu về kí túc xá trước đi, tối nay tớ cảm ơn nhiều nhé."

Cô định ngồi lại giải đề này một lần nữa.

Tựa hồ hiểu rõ ý đồ của cô, Thẩm Diệp cũng không vội rời đi.

Xoay người về chỗ mình, lấy ra một tập đề khác, bắt đầu ngồi giải.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mấy bạn học ngồi thảo luận phía trước đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Nữ sinh cuối cùng ngồi bàn đầu đứng lên, quét mắt một vòng nhìn phòng học vắng vẻ, lên giảng đài lấy chìa khóa, trước khi rời đi khóa cửa lại.

Hoàn toàn không biết, ngồi sau đống sách vở cao ngất kia còn có Thẩm Diệp và Mục Sở.

Đèn trong phòng học là hẹn giờ bật tắt, do nhà trường quản lý.

Hai mươi phút sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối là tắt đèn, buổi sáng trước giờ vào học ba mươi phút thì mở lại.

Cho nên mỗi học sinh trong trường cơ hồ đều không có thói quen tắt đèn.

Đến mức lúc nữ sinh bàn đầu kia khóa cửa rời đi, Thẩm Diệp và Mục Sở còn đang đắm mình trong tập đề thi vẫn không phát giác ra.

Mục Sở giải xong bài kia, tính ra đáp án chính xác, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, đặt bút xuống.

Thẩm Diệp quay đầu nhìn qua, cười nhã nhặn: "Giải ra rồi?"

Mục Sở kinh ngạc một chút: "Cậu chưa về à?"

"Ừ." Thẩm Diệp nhàn nhạt trả lời, "Đột nhiên tớ nhớ ra nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành nên ở lại làm cho xong nốt."

Mục Sở còn chưa kịp trả lời, đèn trong phòng học đột nhiên tắt phụt, trước mắt là một mảng đen kịt.

Cô "À" một tiếng, trong phòng học tối đen, thanh âm lộ ra chút trống trải đột ngột.

Khối mười hai là khối tan học lớp tự học buổi tối trễ nhất.

Lúc phòng học tắt đèn, đèn đường trong sân trường cũng đã tắt, chút tia sáng lẻ loi chiếu vào cũng không có.

Màn đêm như một tấm chăn khổng lồ phủ xuống, Mục Sở không khỏi luống cuống một chút: "Tắt đèn rồi, chắc kí túc xá cũng sắp đóng cửa."

Cô vội vội vàng vàng đứng lên.

Kết quả bởi gì không thấy gì nên không cẩn thận mà va vào góc ghế nơi chỗ ngồi của mình, đau đến hít hà một tiếng.

Thẩm Diệp lo lắng đi qua xem, cũng không nhìn thấy bóng người, chỉ cảm nhận được hơi thở của cô.

Trong bóng đêm, phòng học yên tĩnh chỉ có hai người họ, khoảng cách tự nhiên được kéo gần lại.

Trong lòng cậu lại có cảm giác vi diệu, ôn nhu hỏi: "Không sao chứ? Đụng ở đâu?"

"Không có việc gì." Mục Sở đưa tay xoa nhẹ hai lần, đột nhiên nhớ tới tác dụng của điện thoại, mở đèn pin lên.

Có ánh sáng xuất hiện, dần dần đã không còn khủng hoảng như trước nữa.

Từ chỗ ngồi đi ra hướng cửa trước, trong lòng cô còn nghĩ, đã trễ như vậy, đoán chừng phải chạy tới kí túc xá thì mới kịp.

Thẩm Diệp yên lặng đi theo sau cô.

Đứng ở cửa, Mục Sở đưa tay ra mở.

Không mở được.

Dùng đèn pin chiếu qua, cửa khóa rồi.

"... "

Cả người Mục Sở ngây ngốc ra, trái tim lại một lần nữa treo lên: "Sao cửa lại khóa rồi?"

Thẩm Diệp tiến lên thử mở một chút, đúng là khóa thật.

"Đừng sợ." Cậu nhìn về phía Mục Sở, thanh âm mang theo sự an ủi, "Tớ không mang điện thoại, cậu thử gọi cho người quen xin giúp đỡ một chút xem sao."

Mục Sở gật đầu, gọi điện cho Cố Tích, thế mà cô nàng lại tắt máy rồi.

"Sao lại đột nhiên tắt máy thế nhỉ?"

Cô vội vàng gọi lại thêm lần nữa, vẫn là thanh âm cứng ngắc thông báo: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau..."Cậu thử gọi cho bạn cùng phòng xem." Cậu nói.

Lên mười hai mặc dù chia lớp, nhưng phòng kí túc xá vẫn giữ nguyên.

Mục Sở bấm số của Đàm Di Nhiên, không người nghe.

Lại gọi Tư Niệm, cũng không ai tiếp.

Hôm nay sao ai cũng không nghe máy của cô vậy?

Mục Sở khẽ nắm chặt điện thoại trong tay, khẽ cắn môi dưới, hàng mi rũ xuống, khẽ rung nhè nhẹ hiển lộ rõ ràng thời khắc này cô đang khẩn trương.

Điện thoại cô không còn nhiều pin, cho nên không thể kéo dài quá lâu.

Do dự một chút, cô tìm WeChat của Hách Tinh, bấm máy gọi.

- -----------

Trong kí túc xá, Đàm Di Nhiên và Tư Niệm lúc này đang kích động tám chuyện ngoài ban công.

Vì không ồn ào đến Hách Tinh nên thanh âm hai người họ rất nhỏ.

Đàm Di Nhiên: "Có phải cậu hoa mắt không?"

Tư Niệm: "Sao có thể? Nhan sắc Doãn Lê Hân với Cố Tích cao như vậy, dù tối đen thì tớ vẫn nhìn thấy rõ."

Tư Niệm: "Dù sao, tớ thật sự nhìn thấy tối nay Doãn Lê Hân ngăn Cố Tích ở cây nhãn thơm trong trường, sau đó, hôn! Cố Tích cho cậu ta một bạt tai sau đó chạy đi, còn có khóc hay không thì tớ chịu."

Tư Niệm: "Lúc ấy Cố Tích còn đem đống đồ ăn vặt trong tay ném xuống đất, cũng không có nhặt lại, đoán chừng bị kinh hãi. Về sau Doãn Lê Hân dường như cũng có chút hối hận, tự cho mình một bạt tai, nhặt mấy túi thức ăn vặt của Cố Tích lên rồi rời đi."

Đàm Di Nhiên: "Trách không được vừa nãy tớ nhìn thấy Cố Tích ở hành lang, cảm xúc của cậu ấy có chút không thích hợp."

Tư Niệm xích lại gần cô nàng một chút: "Kỳ thật, tớ cảm thấy nụ hôn kia, ờm, nói sao nhỉ, cực kì thận trọng, nhẹ nhàng chạm môi một cái rồi thôi."

Tư Niệm nói, có chút phạm hoa si: "Doãn Lê Hân đẹp trai như vậy, còn rất si tình, theo đuổi Cố Tích hai năm, sao mà Cố Tích vẫn còn chướng mắt cậu ấy vậy nhỉ?"

"Không biết, Cố Tích cũng là thiên chi kiều nữ, khả năng là ánh mắt cao hơn bình thường."

Hách Tinh nằm ở trên giường, mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm ngoài ban công truyền đến, tâm tình không khỏi bực bội.

Về sau ánh mắt rơi vào chiếc giường trống rỗng của Mục Sở.

Ngay sau đó, màn hình điện thoại cô ta sáng lên, là Mục Sở gọi qua WeChat.

Hách Tinh chăm chú nhìn trong chốc lát, ấn nghe: "Alo?"

Mục Sở dừng một chút, thanh âm nghe coi như bình tĩnh, cũng rất khách khí: "Hách Tinh, tớ có thể nhờ cậu một chuyện không?"

"Sao vậy?" Hách Tinh lo lắng hỏi.

Mục Sở nói: "Tớ giờ đang bị khóa trong phòng học, cậu có thể đi mượn chìa khóa lớp giúp tớ..."

Nói rồi, cô đột nhiên dừng một chút, lại đổi giọng, "Hoặc cậu đi tìm Cố Tích nói cho cậu ấy một chút về tình huống của tớ được không, tớ gọi mà không được."

Hách Tinh nhìn đồng hồ, trực tiếp ngồi dậy, có chút ngạc nhiên: "Đã trễ như vậy mà cậu còn ở phòng học à?"

"Tớ nhất thời quên mất thời gian." Mục Sở nói, hỏi thăm lần nữa, "Cậu nói với Cố Tích một tiếng giúp tớ, có thể chứ?"

Hách Tinh trầm mặc hai giây, đáp: "Được, vậy cậu chờ một lát, tớ qua ngay đây."

Cúp điện thoại, cô ta làm bộ muốn từ trên giường xuống dưới.

Lúc chân đạp lên bậc thang, lại dừng lại.

Cô ta nhớ tới cảnh tượng tối nay mình nhìn thấy ở cây nhãn thơm trong trường.

Tối nay, Doãn Lê Hân hôn Cố Tích.

Lại nghĩ tới việc Mục Sở vì chăm chú học tập mà bị khóa ở trong phòng học.

Liền ngồi yên tĩnh ở mép giường một lát, một lần nữa đem chân co về.

Đàm Di Nhiên với Tư Niệm từ ban công đi vào.

Đàm Di Nhiên mắt nhìn không thấy Mục Sở ở trên giường, có chút lo lắng: "Sở Sở sao còn chưa về nhỉ?"

Tư Niệm vừa vặn cầm lấy điện thoại trên bàn: "A, Sở Sở có gọi cho tớ nè."

Đàm Di Nhiên nhìn qua điện thoại mình, cũng có cuộc gọi nhỡ của Mục Sở.

"Gọi điện thoại hỏi một chút đi." Đàm Di Nhiên nói, đang định bấm thì bên kia truyền đến thanh âm bực bội của Hách Tinh, "Hai người các cậu xong chưa? Chưa muốn ngủ thì ra ngoài có được không hả?"

Đàm Di Nhiên với Tư Niệm đều ngây người một chút.

Tư Niệm kéo ống tay áo Đàm Di Nhiên, nhỏ giọng nói: "Tớ cảm thấy hẳn là Sở Sở muốn an ủi Cố Tích nên mới gọi cho chúng ta báo tối nay không về. Hay là mai rồi hẵng gọi lại?"

Đàm Di Nhiên nghĩ nghĩ, cảm thấy với tình huống của Cố Tích tối nay, hẳn là như vậy, đành thôi.

Buồn ngủ ngáp một cái, cùng Tư Niệm bò lên giường.

Trong phòng học, Mục Sở lấy lại điện thoại, nhìn về phía Thẩm Diệp: "Tớ vừa gọi cho Hách Tinh, cô ấy bảo chúng ta chờ một lát."

Thẩm Diệp gật đầu, trấn an cô: "Hẳn là rất nhanh sẽ có người đến, cậu đừng gấp."

- ---------------------

Cùng lúc đó, trung tâm thành phố A.

Cao ốc tập đoàn Đằng Thụy, tại tầng cao nhất.

Cố Tần đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát cảnh đêm nơi trung tâm thành phố phồn hoa, nhà cao tầng san sát nhau, xe cộ tấp nập, ngàn ngàn vạn vạn người ở trong màn đêm hối hả, đem sự nhiệt tình của tuổi trẻ cùng tình yêu mãnh liệt hiến dâng cho tòa thành này.

Anh mặc âu phục được cắt xén vừa vặn, khí chất lộ ra sự ổn trọng hơn so với thường ngày, ngũ quan lúc không cười mang theo sự nghiêm túc, làm người khác nhìn thấy cũng phải e dè.

Cố Tần vốn là bởi vì hạng mục Thủy Lĩnh mới đến thành phố A, nhưng mà sau khi tới lại không vội vã bận bịu việc hạng mục, ngược lại thay máu toàn bộ phân tầng quản lý nơi đây, triệt để sửa trị một phen.

Nửa tháng ngắn ngủi, chi nhánh công ty nơi đây trên dưới đều sợ anh, tránh anh như tránh cọp, sợ mình sơ suất không để ý liền bị đem đi xào.

Lúc này Trần Phù Giang gõ cửa tiến vào, cẩn thận từng li từng tí.

Nguyên lai công ty chi nhánh nơi thành phố A này là ông ta xử lý, trước giờ cũng chưa làm ra công trạng gì.

Bây giờ Cố Tần vừa đến, đổi hơn phân nửa tầng quản lý, Trần Phù Giang cảm thấy vị trí của mình cũng tràn ngập nguy hiểm.

Trước khi Cố Tần đến, bên thành phố A cũng đã tìm hiểu qua về lý lịch của anh.

Con trai của chủ tịch, cháu ngoại của chủ tịch tập đoàn Viễn Thương, từng theo học tại đại học danh giá Stanford, lý lịch rất phong phú.

Nhưng từ lúc về nước được điều đến tập đoàn tổng bộ đến giờ, cũng chưa làm ra động tĩnh gì lớn.

Nguyên lai Trần Phù Giang cảm thấy, khả năng còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, hẳn là chẳng làm được trò trống gì.

Bây giờ người tới mới biết được, đó là nhân vật hung ác, thủ đoạn vừa nham hiểm vừa nhanh chóng, nửa điểm thể diện cũng không lưu lại.

Mấy tâm phúc bên người ông ta đều bị Cố Tần sa thải, Trần Phù Giang lúc này cũng nơm nớp lo sợ, như đang giẫm trên một tầng băng mỏng.

Không biết bước tiếp theo vị thái tử gia này tính làm gì.

Tóm lại, ông ta hiện tại như cá nằm trên thớt.

Không có năng lực chống đỡ.

"Cố tổng, ngài tìm tôi?" Trần Phù Giang nhìn nam nhân khí chất bất phàm đứng cạnh cửa sổ sát đất, thái độ cung kính vạn phần.

Cố Tần tay vịn trên lan can, chậm rãi quay người về phía ông ta, thanh âm rất bình tĩnh, nghe không ra chút trập trùng: "Trần phó tổng, tôi nghe nói ông rất thân với trợ lý Triệu của Khương Tại Hoài?"

Nói rồi, ánh mắt còn hướng nhìn về bàn làm việc, cằm nhẹ giơ lên: "Ảnh chụp tựa hồ rất rõ ràng, là Trần phó tổng sao?"

Trần Phù Giang liếc mắt nhìn tấm ảnh chụp trên bàn, trong lòng khẽ lộp bộp một tiếng.

Khương Tại Hoài là giám đốc xí nghiệp Khương thị, vẫn muốn tranh quyền khai phát Tụy Thủy Lĩnh với Đằng Thụy.

Lúc trước hạng mục Thủy Lĩnh bị ép phải tạm dừng, cũng là bởi vì Khương thị giở trò quỷ sau lưng.

Nói Khương thị và Đằng Thụy đối đầu với nhau cũng không đủ.

Trong văn phòng, điều hòa mở nhiệt độ vừa phải, thế nhưng Trần Phù Giang đều cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.

Nuốt nước miếng, ông ta nói: "Cố tổng, trợ lý Triệu quả thực có đi tìm tôi mấy lần, còn băn khoăn về hạng mục Thủy Lĩnh, muốn đào tôi qua bên kia nhưng tôi không đồng ý, hi vọng Cố tổng đừng nghe tin lời đồn thất thiệt."

Cố Tần lẳng lặng nhìn ông ta, nửa ngày không nói chuyện.

Trong văn phòng phá lệ yên tĩnh, tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Trần Phù Giang buông thõng mắt, trái tim treo cao, mỗi một giây trôi qua đều dài tựa như một năm.

Không biết qua bao lâu, Cố Tần đi tới.

Bởi vì chiều cao chênh lệch, lúc nhìn qua Trần Phù Giang, anh hạ mí mắt, thanh âm bình tĩnh, nhưng lại không giận tự uy: "Trần phó tổng không cần phải khẩn trương như vậy, tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Ông ở Đằng Thụy chờ đợi nhiều năm như vậy, ba tôi đem toàn bộ phân bộ nơi thành phố A giao cho ông, há nào tôi lại không tín nhiệm?"

Anh nói, đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy bức ảnh xé thành hai nửa, đặt vào tay Trần Phù Giang.

Lúc Trần Phù Giang nhìn sang, Cố Tần cười rất nhạt, bộ dáng rất chân thành: "Tôi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, về sau còn cần Trần phó tổng giúp đỡ nhiều."

Cửa bị người khác gõ hai lần rồi mở ra.

Cố Tần nhìn thấy Tạ Tu Văn đứng ở cửa, nói với Trần Phù Giang: "Cũng không có việc gì nữa, Trần phó tổng về nhà sớm đi, nhớ ngày mai triệu tập mọi người họp."

Sau khi Trần Phù Giang đi, Tạ Tu Văn đi tới, nghĩ đến Cố Tần vừa rồi tâm nghĩ một đằng miệng nói một nẻo với Trần Phù Giang, liền trêu chọc: "Cố tổng, tôi thấy cậu ở đây chơi đùa rất vui nha."

Điền Hành đi học thêm về máy tính, Tạ Tu Văn lúc này không có việc gì làm bèn bám đuôi Cố Tần chạy qua thành phố A.

Tạ Tu Văn tuy cà lơ phất phơ nhưng giao thiệp rất rộng, muốn biết cái gì cậu ta đều có thể cho người điều tra rõ ràng.

Bởi vì điểm ấy nên Cố Tần mới cho cậu ta theo.

Không nghĩ tới quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, những tài liệu đen về mấy người quản lý kia đều bị tra ra chi tiết rõ ràng, điều này giúp Cố Tần giải quyết không ít phiền phức.

Tạ Tu Văn còn nói: "Cậu định cứ vậy mà buông tha cho ông ta à? Mấy năm nay Trần Phù Giang với Khương thị có không ít giao dịch đâu."

"Nước trong thì không có cá." Thần sắc Cố Tần nhàn nhạt, xắn ống áo lên khuỷu tay, nhanh chân đi ra ngoài.

Trợ lý Thẩm trông thấy anh, cúp điện thoại báo cáo tình huống: "Cố tổng, thương nghiệp cung ứng bên kia có liên lạc, chín giờ tối mai hẹn gặp mặt ngài tại kiều vườn hội sở."

Cố Tần gật đầu, lúc chờ thang máy tùy ý mở điện thoại ra xem.

Tạ Tu Văn ngóc đầu ra, mặt treo ý cười: "Ai ui, ảnh nền đổi thành ảnh Mục Sở bao giờ đấy? Cậu chạy đến thành phố A lá gan lớn lên không ít nha."

Cố Tần lườm cậu ta một cái, đi vào thang máy.

Tạ Tu Văn đi theo vào, thấy anh nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện với Mục Sở mà ngẩn người, khẽ hắng giọng: "Giờ này chắc Mục Sở cũng tan lớp tự học buổi tối rồi, tôi thấy năm mười hai rất nhiều áp lực, cậu gọi điện quan tâm một chút cũng không có gì đáng trách cả."

Cố Tần cất điện thoại, không lên tiếng.

Tạ Tu Văn cười cười: "Tôi phải đi hẹn hò rồi, cậu tự mình đi đi."

Về sau nghênh ngang rời đi.

Tạ Tu Văn là một lãng tử phong lưu, đi đến đâu là phải có gái đến đó.

Cậu ta mới đến thành phố A không lâu mà đã đổi 7, 8 người bạn gái.

Cố Tần lười quản sinh hoạt cá nhân của tên này, một mình đi xuống gara, tài xế đã chờ anh sẵn ở đó.

Ngồi vào ghế sau, anh lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm bức ảnh nền, khóe môi khẽ cong lên.

Tấm hình này là đêm sinh nhật hôm đó anh lén chụp lại.

Lúc ấy cô uống rượu say đến điên điên ngốc ngốc chạy vào phòng anh, náo loạn một trận rồi ngủ say trong lòng anh.

Hồi tưởng lại hình tượng cô ngồi trên đùi anh hôm đó, chóp mũi tựa hồ ngửi được mùi hương quen thuộc kia.

Dưới bóng đêm, gương mặt lạnh lùng của anh lộ ra mấy phần ôn nhuận, trong mắt phượng nhiễm lên một vòng lưu luyến ôn nhu.

Cuối cùng, anh bấm điện thoại gọi cho Mục Sở.